Slug
[còng sắt tình yêu thật chất chính là con tim của kẻ luỵ tình, kẻ mà họ nói là ngu ngốc, kẻ mà họ gọi là vô tri]
- Anh, anh ấy nói như thế là sao vậy? Phác Chí Mẫn ngước ánh mắt lên nhìn hắn, không biết có phải đã thành thói quen rồi hay không từ lúc rời buổi sự kiện đến hiện tại đều không buông tay hắn ra. Thế mà vừa nãy còn muốn rút lại nữa chứ, Phác Chí Mẫn thật biết dối lòng mà. - Anh ta vừa bị Kim Thạc Trấn và tôi làm bẽ mặt, hiện tại tìm em chuốc oán vậy thôi. Kim Tại Hưởng nhún hai vai, bình tĩnh giải thích cho Phác Chí Mẫn.Mặc dù cậu nghĩ lý do của người anh em lâu năm là khác cơ, nhưng dù gì cũng là ý xấu cả thôi, không khác là mấy đâu.- "Vậy thôi?" Anh không lo cho em chút nào sao?- Em nghĩ xem. Hắn lại nhún vai. Vẻ hờ hững này chính là bản chất rồi, dù có yêu hay không thì Kim Tại Hưởng sẽ mãi mãi cũng không ở trong trạng thái nhiệt huyết được đâu, hắn chỉ có thế này thôi.- Em sao? Em nghĩ hắn nhắm tới anh thì đúng hơn.- Thật đúng ý tôi. Hắn tìm em chuốc oán, nhưng lại vì đó là em, không quan tâm đến chuyện chung bị lỡ nữa, đem chuyện riêng lên làm hàng đầu. Rốt cục lại muốn tay đôi đấu với tôi. Kim Tại Hưởng giải thích cho Phác Chí Mẫn, khẽ nhếch mép một cái, tên đó nghĩ bản thân là ai chứ?- Còn nói em từng là người của hắn, quả thật không biết lượng sức.Chuyện quá khứ của Phác Chí Mẫn và Kiều Đại Ký Kim Tại Hưởng đương nhiên biết rồi, để chuẩn bị cho việc tiếp cận Phác Chí Mẫn, hắn cái gì cũng đem đi điều tra cả rồi, chuyện "lớn" thế này dĩ nhiên là không thể bỏ qua. - Chứ em là người của ai đây? Của Kim Tại Hưởng, hay của Kim Thạc Trấn? Phác Chí Mẫn khẽ cười, tựa cằm lên vai hắn, mặt đối mặt kéo khoảng cách lại gần. - Em là của em. Phác Chí Mẫn, chỉ thuộc về Phác Chí Mẫn. Đã bao lâu rồi em không còn "vì em"? Đã bao lâu rồi em không còn nghĩ đến bản thân nữa? Đã bao lâu rồi, hỡi con người kiêu ngạo... con người vốn vẫn luôn cho rằng là bản thân là nhất, đã bao lâu rồi em không còn đem bản thân mình làm nhất nữa?- Em là Phác Chí Mẫn. Là vợ của Kim Tại Hưởng. Cho dù sau hai tháng này có chuyện gì xảy ra, thì đối với tôi, từ "vợ" này, cũng sẽ chỉ trao cho mỗi mình "em." Sau này, nếu lựa chọn của em chính là trường hợp tệ nhất đó, thì hãy nhớ kỹ lấy lời này của tôi, chỉ cần em còn sống, thì Kim Tại Hưởng không cần biết ở nơi nào, cũng sẽ "vì em." Sau này không có nhau, cũng vẫn cố gắng sống có được không? Vì tôi, xem như là em vì tôi lần cuối, tiếp tục sống... Được không em?Kim Tại Hưởng không (dám) nhìn Phác Chí Mẫn, chỉ hướng ra ngoài cửa kính xe nhìn cảnh vật trôi đi vội vã. Hắn không muốn đây biến thành lời li biệt, hắn không muốn bản thân rời xa "thứ thân thuộc." Tay ôm chặt lấy người, nhưng mắt lại không thể đối diện, là vì sợ hãi hay sao? - Thứ lỗi cho tôi, hèn nhát với em, Mẫn à, tha thứ cho tôi... Tôi thật sự không thể mất em, một lần nữa.Kim Tại Hưởng bật khóc, không còn là nước mắt thành dòng, hắn bật khóc thành tiếng. Như một cú nổ vậy, chỉ có cảm giác như là... nghẹn. Mỗi giây mỗi phút đều bóp chết hắn, cuối cùng vẫn là chịu không nổi. Phác Chí Mẫn ở ngay bên cạnh, nhưng hắn không cảm nhận được nữa rồi. Hắn không cảm nhận được rằng... em là của mình nữa rồi. - Tôi biết chúng ta không thuộc về nhau nữa... nhưng em, nhưng em... - Em hiểu rồi, anh à... Chạm tay lên mi mắt của hắn, giúp hắn khép lại cánh cửa đối diện niềm đau, giúp hắn khép lại những mất mác... cậu dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt đang đua nhau rơi xuống trên gò má gầy. Di chuyển ngồi lên đùi hắn, chủ động gần gũi với "anh." Vẫn là ánh dương tuyệt diệu, vẫn luôn thành công sưởi ấm cả trời đông. - Đừng khóc nữa... Em không muốn... Em không muốn nhìn thấy anh yếu đuối, em cũng không muốn nhìn thấy anh gục ngã. Biết rằng đó không phải chuyện mà Kim Tại Hưởng vẫn thường cho người ta thấy, biết rằng những chuyện này là không thuộc về Kim Tại Hưởng, nhưng Phác Chí Mẫn không có vì như thế mà xem mạnh mẽ đó, bản lĩnh đó là hiển nhiên. Ai rồi cũng phải đổ gục, ai rồi cũng phải rơi nước mắt, em chỉ là xót xa... Kim Tại Hưởng không trả lời, dĩ nhiên, cũng không khóc nữa, hai mắt hắn được tay em che đậy, như là em đang bảo vệ hắn, bảo vệ hắn khỏi những tổn thương đến từ thế giới, hiện tại hắn không thấy nhưng cảm nhận được rồi. Kim Tại Hưởng cảm nhận được em rồi. - Tôi hôn em có được hay không? - Vợ của anh, chỉ thuộc về anh. Nói rồi Phác Chí Mẫn cúi đầu xuống, chủ động kéo hắn vào nụ hôn sâu của bọn họ. Nụ hôn đến từ sợ hãi, nụ hôn thể hiện trấn an. Nụ hôn của sự ngọt ngào, nụ hôn mang ý yêu thích. Môi lưỡi hoà quyện, Kim Tại Hưởng đỡ người nằm xuống ghế xe, Phác Chí Mẫn bây giờ mới thả tay ra khỏi mắt hắn, mi mắt ươn ướt không tránh khỏi hình ảnh em trong hắn nhoà đi. Dĩ nhiên là không thể khiến gợi cảm kia biến mất. Bàn tay ấm nóng của hắn mang chút vội vàng thòng vào áo Phác Chí Mẫn, sờ lên chỗ mẫn cảm không ngừng mân mê. - Ưm... anh. Về nhà có được không? Không phải ở đây. Liếc mắt đến chỗ tài xế vẫn đang điềm tĩnh, bình chân như vại làm công việc lái xe của mình, Phác Chí Mẫn nhỏ giọng "cầu xin."- Mẹ nó! Phiền chú lái nhanh chút đi. Khẩn cấp!- Vâng. Lão đây bị súng bắn dí vẫn có thể bình tĩnh làm tốt công việc, hai cậu cứ làm tiếp cũng đâu có sao, cớ gì lại dừng rồi đưa ông chủ bực dọc này cho lão đối diện cơ chứ![kẻ ngốc vô tình với cả thế giới, để trao "tình" cho một thế giới]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com