TruyenHHH.com

Slug

-R13-

[từng cái chạm của hắn như bốc lửa trên thân người em, nếu hắn có yêu em, hãy hôn em bằng tấm chân tình]

- Anh ơi.

Phác Chí Mẫn nằm trên đùi hắn, không biết vì lý do gì lại chau mày gọi "anh".

- Ừm.

Kim Tại Hưởng rời mắt khỏi điện thoại, dùng ngón tay vuốt vuốt lông mày cậu, làm nếp nhăn trên trán dãn ra.

- Ngày mai chúng ta cùng đi đến chỗ anh cầu hôn em đi.

- Đột nhiên lại muốn tới đó?

- Nhớ, muốn tới nhìn một chút. Cảm giác hôm đó nếu được cũng muốn cảm nhận lại một lần nữa.

Cảm giác vui đến bật khóc. Giây phút anh nhìn em với ánh mắt chứa đựng cả bầu trời. Em là thế giới, anh là "duy nhất" thế giới đã chọn.

Hẹn sẽ mãi mãi bên nhau, hứa sẽ mãi mãi thương em. Vậy mà đến nay, cái gì cũng không còn.

- Ừ, mai sẽ dẫn em đi.

Bàn tay của hắn tuy không mềm mại nhưng đối với Phác Chí Mẫn mà nói thì chính là ấm áp nhất. Kim Tại Hưởng vuốt ve mái tóc mềm, dịu dàng giúp gương mặt trắng sáng không bị che phủ bởi lớp tóc đen.

- Anh.

Phác Chí Mẫn lại gọi hắn. Trong cả cuộc dời này cũng chỉ có mình em gọi hắn-"anh."

- Ừm.

- Hôm cầu hôn em, anh đã nghĩ gì vậy?

Anh nghĩ mình thành công rồi? Lừa được em rồi hay sắp được tự do rồi? Cảm xúc lúc đó của anh là gì?

- Vậy em nghĩ gì?

- Em nghĩ nếu chúng ta cưới nhau sẽ thật tốt. Sau này mỗi ngày đều có thể bên nhau, còn có thể lo lắng cho nhau. Em nghĩ ở bên cạnh anh, là chuyện tốt.

Phác Chí Mẫn thật thà diễn tả lại cảm xúc của mình. Không nhận ra được đã vô tình khiến người kia có chút cảm động.

- Vậy em nghĩ tôi nghĩ gì?

- Anh cũng cảm thấy tốt? Sau đó anh được tự do rồi, không cần miễn cưỡng yêu em. Cũng không cần miễn cưỡng làm người yêu em. Đám cưới của chúng ta là chuyện tốt.

Em cũng muốn nói mối tình của chúng ta cũng là chuyện tốt. Nhưng em không nói được. Cả hai chúng ta tổn thương nhiều bao nhiêu em cũng biết, anh miễn cưỡng một năm trao cho em hạnh phúc, em miễn cưỡng một năm, giúp anh tìm lại chính mình.

- Ừm, đám cưới của chúng ta là chuyện tốt.

Hôn nhân của chúng ta thì không.

- Anh đã từng yêu em chưa? Hiện tại anh không còn ghét em nữa, em hỏi lại một lần. Trước đây, một năm đó, cũng chưa từng đối với em có cảm giác?

Nhìn người trong lòng chờ mong, hắn cũng không đành đoạn nói dối.

- Chưa từng.

- À...

Thế mà mỗi giây mỗi phút em đều rung động, chẳng trách được anh vô tình, chỉ trách rằng em quá dễ dàng trao đi tâm can.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của em, những nét buồn ấy có thể không đừng xuất hiện, khiến hắn đau lòng, khiến hắn không vui...

- Dịu dàng của anh, thật lòng loại hành động này trao cho ai cũng được?

Em không cam tâm nói tất cả kỷ niệm của chúng ta đều là giả dối, vì đã đặt cả tấm lòng, em không cam tâm đánh mất.

- Tôi không biết Mẫn à...

Kim Tại Hưởng thở dài. Những thứ hắn nói ra, chính bản thân hắn cũng không dám chắc đó đều là sự thật. Phác Chí Mẫn càng hỏi, thì sẽ càng đau lòng. Mà hắn dạo gần đây chỉ cần "người đó" không vui vẻ thì bản thân cũng cảm thấy không dễ dàng.

- Anh nhắm mắt lại đi.

Ngón tay thon nhỏ vuốt lên mí mắt của hắn, mỗi cái chạm đều chan chứa những dịu dàng độc nhất vô nhị.

- Hãy nghĩ đến ai đó đi. Một người anh không ghét là được. Thế vào chỗ của em, làm người yêu anh, và anh buộc phải dịu dàng như đã từng với em.

Kim Tại Hưởng nhắm mắt, theo lời của Phác Chí Mẫn mà mường tượng ra khung cảnh kỳ lạ, nhân vật kia trước nhất không biết là ai nên không có mặt, hắn vẫn ngồi thế này, ánh mắt lạnh lùng đến lạ kỳ, động tác trông rất cứng nhắc, vẻ mặt thoáng qua còn có chút khó chịu ẩn giấu.

Như một thói quen đến từ bộ não, nhân vật đó từ từ biến dạng, thay đổi thành gương mặt trắng sáng quen thuộc của hắn. Nhân vật đó tự động biến thành Phác Chí Mẫn. Hắn biết thừa sẽ thành thế này.

- Không được. Vì chỉ có một, duy nhất thì không có thay thế.

Phác Chí Mẫn cũng không ngờ tới trường hợp này. Nhưng như thế lại càng rõ ràng hơn nữa chẳng phải sao?

Cậu bật dậy, ngồi lên đùi hắn, tay nhẹ nhàng đặt sau gáy của Kim Tại Hưởng khống chế đầu hắn, ép buộc người đối mắt với mình.

- Nói em nghe đi, anh cũng yêu em mà có phải không?

Đặt xuống môi hắn một nụ hôn nhẹ như phớt qua, Phác Chí Mẫn hỏi.

- Có lẽ là vậy ha?

Đỡ lấy hông cậu đặt người xuống giường, ánh mắt lãnh đạm lúc này dường như bị biến đổi. Kim Tại Hưởng mang dáng vẻ thèm khát của bản thân đem cả thân người Phác Chí Mẫn nhìn đến không thể rời mắt.

Chủ động kéo cậu vào nụ hôn đó một lần nữa, hắn tách hai cánh môi mềm ra, luồn lưỡi của mình vào kéo dài nụ hôn với Phác Chí Mẫn, mỗi giây mỗi phút đều là sự nồng cháy của lửa tình, thứ một khi đã bùng nổ thì không có tồn tại cơ hội rút lui...

- "Có lẽ là vậy"... Vậy có muốn em hay không?

Giọng nói nhẹ nhàng đó của Phác Chí Mẫn hiện tại như có mị lực, làm kẻ lãnh đạm không còn giữ nổi bình tĩnh.

Tay Kim Tại Hưởng lướt qua, chạm đến mọi nơi trên thân người cậu. Từng nút áo cũng bắt đầu được hắn cởi bỏ. Có phần gấp gáp, cũng có phần ôn nhu.

- Ta muốn em.

Những nụ hôn nóng bỏng của hắn như đốt cháy da thịt em. Kim Tại Hưởng dùng lưỡi miết nhẹ cần cổ Phác Chí Mẫn, quang minh chính đại để lại dấu vết như hổ đầu đàn đánh dấu lãnh thổ.

"Em là của tôi, bởi vì chính em đã nói thế."

- Đau...

- Bọn họ sẽ biết em là của ai. Cả thế giới này đều phải biết em thuộc về tôi. Em biết mình thuộc về ai mà, đúng không?

- Em thuộc về anh. Từ trước đến nay đều là thuộc về anh. Gả cho anh rồi, là của anh...

Phác Chí Mẫn thủ thỉ trả lời hắn. Em biết tính chiếm hữu này của hắn từ lâu lắm rồi. Đồ của mình chính là đồ của mình, đồ của người ta nếu thích thì sẽ làm cho đó thành đồ của mình. Riêng chính Phác Chí Mẫn, từ đầu đã là của hắn rồi, dù thích hay không, thì đều là của hắn.

- Tin tôi, sau này sẽ giữ em thật chặt, có chuyện gì cũng không buông tay em. Có được hay không?

- Ừm...

Phác Chí Mẫn đỏ mặt không nhịn được rên lên một tiếng khi hắn bắt đầu vuốt ve cơ thể trắng nõn xinh đẹp.

- Xin lỗi trước đây chưa từng nói cho em biết... em đối với tôi chính là xinh đẹp nhất.

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi lướt qua vành tai nhạy cảm, khiến cả thân người nhỏ không giữ được khẽ run lên một chút.

- Ưm... hôn em.

Phác Chí Mẫn kéo hắn trực diện với mình, chủ động rướn người lên hoà quyện môi lưỡi với Kim Tại Hưởng, khiến hắn không khỏi bất ngờ mà mở trừng mắt.

Em ơi em thấy được gì? Anh ơi anh thấy được chi? Liệu rằng có thấu được tâm can qua cửa sổ tâm hồn? Thấy được bản chất, thấy được tâm tư?

Trả lời em ơi ta thấy được tình yêu vĩnh cữu. Thứ tinh khiết em tình nguyện trao đi, vẫn chưa bao giờ nói với ta về hồi đáp.

Anh ơi em thấy được mình. Ánh mắt anh vẫn chưa từng thay đổi, mỗi khi ta bên nhau, vẫn chỉ có mình em.

Lấy nụ hôn này của chúng ta làm chứng, dùng đáy mắt cháy rực lửa tình thề nguyện lời đã lâu không thể nói.

"Em vẫn mãi yêu anh."

"Anh đã lỡ yêu em."

[từng câu nói của em như đốt cháy tâm can hắn, em ơi nếu yêu hắn, hãy trao đi nụ hôn mãnh liệt nhất]





#leehanee

đáng lẽ ra là cut ở đoạn "ta muốn em" rồi, nhưng toi vẫn thấu đáo một chút, nếu mà thế thì có hơi quá thật:)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com