Slug
Những năm đầu khi còn là tân sinh viên, Kwon Ji Yong tôi chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Hàn Quốc, bởi Seoul đã trở nên quá thân thuộc, nên việc bắt đầu làm quen với một nơi ở mới khiến tôi có chút e dè. Nhưng rồi, tôi nhận ra mình bị thu hút bởi những nét chạm khắc tinh tế của kiến trúc phương Tây, mỗi công trình đều mang một ý nghĩa đặc biệt nhưng chẳng bị gò bó bởi bất kì khuôn khổ cứng nhắc nào, có lẽ vì thế mà khi trường thông báo sẽ có chương trình trao đổi sinh viên đến Đức trong 2 năm tôi đã chẳng nghĩ nhiều mà lập tức đăng kí. Những đêm thức trắng để hoàn thành bản vẽ dự thi của tôi rốt cuộc cũng được đền đáp. Và rồi, tôi có mặt ở BerlinLục lọi trong mớ kí ức cũ kĩ, ấn tượng đầu tiên đối với Berlin có lẽ là sự kết hợp hài hoà giữa một thủ đô náo nhiệt, phồn hoa nhưng đâu đó vẫn mang cho mình nét cổ kính riêng biệt, từng toà nhà màu nâu sữa mang lối thiết kế đặc trưng dọc con đường đi khiến tôi chẳng thể nào rời mắt. Cũng năm đó, tưởng rằng Berlin sẽ rất kiêu kì nhưng nó chào đón tôi bằng những tia nắng dịu dàng cùng cái se lạnh đặc trưng của trời thu khiến tâm tình tôi thả lỏng không ít.
Trong 2 năm sắp tới, tôi sẽ tiếp tục việc học của mình tại trường Đại học tổng hợp nghệ thuật Berlin. Kí túc xá ở đây đặc biệt hơn những trường khác, mỗi phòng sẽ có đầy đủ tiện nghi trông giống căn hộ nhỏ dành cho một người ở, phòng của tôi nằm ở phía Đông nên dường như đón được hết ánh nắng vào buổi sáng, điều này khiến tôi vô cùng thích thú. Giáo viên hướng dẫn tôi nhận phòng, sắp xếp đồ đạc và trao đổi một số nội dung chính trong chương trình học, sau đó dường như có việc gấp phải rời đi, tôi định nói mình sẽ tự đi tham quan xung quanh một chút thì đã nghe thầy ấy gọi một nam sinh khác:"Seungri à! Thầy nhờ một chút""Em giúp thầy dẫn Ji Yong tham quan trường nhé. Cả hai đều là người Hàn chắc là dễ nói chuyện mà nhỉ?"Có vẻ thầy rất vội, tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy thầy ấy đi được một đoạn rồi."Chào anh! Em là Lee Seungri, sinh viên năm 2 khoa âm nhạc""À chào em! Anh là Kwon Ji Yong, sinh viên năm 3 khoa kiến trúc""Anh mới sang đây không có bạn bè gì hết, nên sau này mong em chiếu cố một chút""Em cũng không quen nhiều bạn ở đây, gặp được đồng hương nên em thấy vui lắm"Nói rồi, em cười với tôi. Cậu bé này lúc cười để lộ răng khểnh trông cũng đáng yêu đấy chứ. Cứ thế chúng tôi mỗi người một câu, đến khi đi gần hết khuôn viên trường chúng tôi quay về kí túc xá."Em ở phòng đối diện, có gì cứ gọi em nhé!"Em lại cười, đẹp thật đấy Tôi và em cứ thế đều đặn mỗi ngày gặp nhau. Hôm đầu khi thấy em đứng trước cửa lớp chờ tôi đi ăn trưa tôi đã rất bất ngờ, nhưng dần nó trở thành thói quen, chúng tôi cứ mỗi bữa lại cùng nhau ăn cơmCả hai đến một quán ăn gần đấy để dùng bữa trưa. Seungri bảo pasta ở đây ngon lắm, tuần nào em cũng phải đến tận 2 lần. Chiều hôm ấy, em dắt tôi đi dạo quanh Berlin. Trên đường đi đến cổng Brandenburg, con gấu nhỏ đi cùng tôi cứ luyên thuyên đủ chuyện từ lịch sử hình thành, ý nghĩa, kiến trúc của cổng,... chẳng khác gì một hướng dẫn viên du lịch. Thì ra cậu bé này còn rất thích nói nha
Chẳng mấy chốc đã 4 tháng kể từ ngày tôi đặt chân đến Berlin, cũng tròn 4 tháng tôi quen biết em. Đôi lần tôi tự hỏi mình đối với em là loại tâm tư gì khi nụ cười lẫn những cái chạm tay vô tình của em lại khiến tim tôi xao xuyến, tôi thích nhìn em thơ thẩn hát vài câu vu vơ, thích nhìn em luyện đàn, thích nghe em gọi tên tôi, thích cả cái tính vụng về hay quên của em. Cho đến cái hôm tôi nhìn thấy cô bạn cùng lớp ngỏ lời với em, tôi nhận ra mình phải lòng em mất rồi.Đợt tuyết đầu mùa của Berlin bắt đầu rơi cũng là lúc tôi quyết định nói ra tình cảm của mình. Tôi chẳng thể nhớ rõ bản thân lúc ấy đã khẩn trương như thế nào. Khi em mải mê giúp tôi phủi những bông tuyết còn vương trên áo, tôi đã bảo mình thích em. Em bỗng khựng lại rồi chẳng nói gì, tôi nghĩ mình cũng giống như cô bạn cùng lớp kia, sẽ bị em từ chối. Nhưng Seungri sau đó lại nắm lấy tay tôi:"Trùng hợp thật, em cũng thích anh"Những năm tháng ấy, Berlin trong tôi dường như đẹp hơn bao giờ hết. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông trôi qua. Nhắm mắt một cái chúng tôi đã ở cạnh nhau gần 5 năm, cùng nhau tạo ra những khoảnh khắc khó quên của tuổi trẻ. Đến khi tốt nghiệp cả hai quyết định tiếp tục ở lại Đức - đất nước tưởng chừng xa lạ nhưng đã trở nên thân thuộc từ lúc nào chẳng hay
Quán cà phê Concierge mọi ngày vốn đông đúc, hôm nay lại chỉ lưa thưa vài khách. Tôi sau khi nhận hai ly trà nóng từ nhân viên liền đi đến cạnh em. Mấy năm qua chúng tôi vẫn giữ thói quen mỗi cuối tuần sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn trên sông Spree, kể cả sau này vẫn thế. Mặt trời từ xa bắt đầu phủ lên mặt sông từng vạt đỏ. Tôi nhìn em, trong khi mười ngón tay vẫn đan chặt, người tôi yêu bao năm qua vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả."Ji Yong này""Anh nghe""Vì sao anh lại thích Berlin?""Anh cũng không rõ nữa.....có lẽ vì nó mang em đến cạnh anh"
|24.1.2021|
————————————
Một chiếc oneshot từ thời mình còn mê mẩn Berlin
#sangwi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com