TruyenHHH.com

황 가족의 일곱 며느리

Chương 27, 28: Đoàn người nhà họ Hoàng và lời nguyền chết chóc

dlwlrma_785


"Dừng tay! "

Tiếng cậu Cảnh Minh hét lên khiến bà Hoàng thoáng chốc giật mình, bà ấy còn tưởng là nghe nhầm, không ngờ khi bà quay lại thì thấy cậu thật

"Cảnh Minh! "

Tiểu thư Ánh Dương cũng từ từ quay mặt lại nhìn, thấy cậu đứng giữa sân, còn không tin vào mắt mình nên giơ tay lên dụi dụi mấy cái, khi đã chắc chắn là cậu, cô đứng đó bất ngờ đến độ phải giơ tay lên bụm miệng mình lại, lúc ấy tiểu thư ấy phải trợn tròn mắt lên nhìn, chân đứng không vững mà phải dựa vào cột nhà

"Cảnh Minh... "

Cô vừa kêu một cái mắt đã cay sè, cô mỉm môi cái không dám đi ra ngoài, lúc đó bà Hoàng cũng rất bất ngờ, bà nhanh chóng đi vào nhà kêu người ra che mưa cho cậu, mưa to gió lớn dội mạnh vào đầu cậu, gương mặt thanh tú đẹp đẽ cũng dần trở nên lạnh ngắt, đám gia nô hai ba người xách ô ra che cho cậu

"Thưa cậu, bà mời cậu vào nhà!"

Cậu liếc qua nhìn mẹ một cái rồi im lặng, lúc ấy bà không dám nhìn vào mắt cậu, chỉ lặng im một lát, chợt khó xử nói

"Đem thiếu phu nhân vào nhà, phạt đủ rồi! "

Lúc ấy tiểu thư Ánh Dương chợt giật mình, không tin được bà Hoàng lại nói ra câu đó, trước giờ bà nói một là một, hai là hai, không bao giờ thay đổi ý định hay vì ai mà thay đổi ý định, ấy vậy mà hôm nay cậu bảo dừng tay, thì bà lại lập tức dừng tay, lúc đó có hai ba người lại đỡ Hoài Thục lên, cô vẫn bất tỉnh, không biết trời đất gì, con A Tỳ do nước mưa xối vào mặt quá nên nó cũng tỉnh lại, nó liền bò lại, người đuối sức nói

"Thưa cậu..."

Cậu nhìn xuống đất, nó lếch tới đâu máu liền chảy theo nước mưa trôi ra tới đó, cậu quay qua nhìn cô, người cô ướt nhẹp, cũng chẳng khác gì A Tỳ là mấy, cậu liền nói

"Mang nó vào!"

Đám gia nô đang bê cô đi bỗng dừng lại, cậu tiến lại một bước gần cô hơn, cậu liếc qua A Tỳ cái nữa nói

"Mang nó vào!"

"Nhưng mà! "

Cậu chưa kịp nghe họ nói hết câu đã tiến lại đưa tay qua bế cô, từ tay bọn họ, cậu quay người vào nhà, đám người cầm ô đó liền đi theo che, khi bước gần tới chỗ bà Hoàng, bà ấy liền kéo tay cậu lại

"Con không thấy có rất nhiều người à?"

"Thì sao ạ?"

Cậu lạnh lùng trả lời

"Con còn hỏi? Con có biết nó là chị dâu con..."

"Con không làm gì sai, con là đang chuộc lỗi thay cho mẹ!"

Nói rồi cậu hất cánh tay ra khỏi tay bà, chân sải dài bước thẳng vào nhà, những giọt nước mưa trên mặt cậu rơi xuống lộp độp, cậu vào phòng rồi đặt cô xuống, quay người ra đã thấy bà đứng trước cửa, mắt bà đăm đăm nhìn cậu, cậu nói

"Mẹ thu xếp người chăm sóc cho chị ấy đi!"

"Cảnh Minh à..."

Cậu đang lướt qua người bà thì chợt dừng chân lại, cậu im lặng không trả lời, rồi lướt qua luôn, bà kéo cậu lại rồi nói

"Con về đây chơi hay là ở luôn?"

Bà dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu, cậu gạt cánh tay ra rồi bỏ đi, bà nhìn theo bóng lưng cậu, đứng đó nhìn mà trời ngoài kia sấm chớp đùng đùng, bà lau giọt nước trên má nhẹ cái rồi hắn giọng lại đanh thép nói

"Bây đâu?"

"Dạ thưa phu nhân!"

Hai ba người chạy từ bên kia qua, phóng trong cơn mưa chạy vụt tới

"Chăm sóc thiếu phu nhân đi!"

"Dạ vâng thưa phu nhân!"

Nói rồi bà liền quay người đi về, bà còn cố tình đi sang phòng cậu, miệng bà chợt mỉm cười khi thấy cậu ngồi bên trong, đèn vẫn sáng, cậu ngồi đó im lặng như một bức tượng, còn bà đứng ngắm nhìn cậu cũng lặng lẽ như một cái bóng, lát sau bà mới chịu rời đi, trời bên ngoài vẫn mưa rả rích, sấm chớp ầm ầm, chiều hôm ấy, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm, bà Hoàng vẫn ngồi ngay đầu bàn và là trung tâm, khi mọi người đã vào bàn cả rồi, bà lại chưa buồn cầm đũa, bà ngồi đó chờ rất lâu, lát sau có tên gia nô từ sau nhà chạy ra, hớt hải chạy lại bà rồi nói

"Thưa bà cậu nói không muốn ăn!"

"Không muốn ăn?"

Bà liền thở ra một hơi nặng nhọc, bà liền đứng dậy, bước vào trong không muốn ăn nữa, báo hại cả đám người không dám động đũa, bà đi thẳng vào phòng cậu, thấy cậu đăng châm đèn đọc sách, bà gõ cửa cái rồi nói

"Cảnh Minh à? Ăn cơm thôi con!"

"Con không ăn ạ!"

"Con không đói sao?"

"Không ạ!"

Nói rồi bà liền thở dài một cái, tay buông thõng xuống, bà đi ra khỏi đó, vừa nghe thấy bước chân bà cậu đã bỏ quyển sách xuống, chợt gục đầu xuống bàn, tâm trạng nặng nề vô cùng

Lát sau bà quay lại bàn, cầm đũa lên rồi im lặng, lúc ấy vẫn chưa ai dám ăn, bà liền nói

"Ăn đi!"

Nói xong bọn họ mới ăn, mà bà vẫn thở dài chưa muốn ăn gì cả, bà ngồi thẫn thờ, suy nghĩ vẫn vơ một chút đột nhiên lại nhớ tới ánh mắt tức giận của Cảnh Minh lúc trưa, nó vì chuyện bà cho người đánh Hoài Thục mà quát tháo om sòm, lại còn trước mắt bà và bao nhiêu gia nô bế cô vào nhà, bà chợt im lặng chút rồi gắp lên một nhúm cơm

"Thiếu phu nhân đã ăn gì chưa?"

"Dạ chưa ạ!"

Người bên cạnh liền trả lời, bà ăn cơm rồi nói

"Vậy đã tỉnh chưa?"

"Dạ thưa rồi ạ!"

"Vào hỏi thiếu phu nhân muốn ăn gì thì nấu cho thiếu phu nhân đi!"

Nói xong gương mặt ai nấy đều giật mình, trước giờ bà Hoàng mới là người quyết định mọi chuyện trong nhà này, chuyện gì cũng vậy, chuyện ăn uống cũng không ngoại lệ, ấy vậy mà hôm nay thiếu phu nhân lại được hỏi han chuyện ăn uống, còn được quyết định món mình muốn ăn

Mọi người tuy bất ngờ nhưng cũng không nói gì, chỉ có tiểu thư Ánh Dương là ánh mắt đằng đằng sát khí, tay còn cung lại thành nắm đấm, nghiến cơm trong miệng đến nỗi răng còn phát ra âm thanh cót két

Chiều đó đám gia nô bưng vào cho cô một mâm thịnh soạn, tính cô háo ăn từ nhỏ, lớn lên vẫn vậy, cái gì cái cái chứ ăn thì không nên bỏ qua, tuy sáng mới ăn mấy chục gậy nát mông đây nhưng thấy đồ ăn lại khỏe đi hết mấy phần, cô cầm theo cái gối nằm, đặt lên ghế rồi ngồi xuống, tuy hơi vất vả nhưng mà vẫn cứ ham, thấy A Tỳ đi cà thọt bưng thức ăn, cô liền nói

"A Tỳ à, em lại đây!"

Cô kéo nó ngồi xuống cấp rồi nói

"Em ngồi ăn đi!"

"Dạ nô tỳ tội đáng muôn chết, nô tỳ không dám ngồi chung mâm với thiếu phu nhân đâu!"

Cô liếc lên nhìn đám gia nô, bọn họ cúi đầu đứng một hàng, cô liền nói

"Các người lui ra hết cho ta!"

Nói rồi bọn họ liền đi hết ra ngoài, cô thấy bọn họ nhếch mép khinh bỉ, giống như kiểu bằng mặt mà không bằng lòng, cô thấy cả nhưng vẫn không nói gì, thôi mặc kệ đi, họ có thé nào cũng là cấp dưới thôi, còn cái chuyện họ có coi thường hay không không quan trọng, vì chẳng ai sống hoàn mỹ để có thể hài lòng tất cả mọi người, quay lại thấy A Tỳ vẫn quỳ mộp dưới chân cô, cô liền nói

"To gan, lời ta nói ngươi không nghe à?"

A Tỳ liền run rẩy đôi vai nói

"Tiểu thư! À không thiếu phu nhân em không dám ạ, đây là phép tắc trong nhà, em không dám cãi đâu!"

"Nhưng ngươi là a hoàn của ta, ta nói ngươi phải nghe!"

"Dạ em nghe!"

"Leo lên đây, ngươi chẳng phải a hoàn của ta sao, mau ăn đi, ta ra lệnh đấy!"

Nó ngẩn mặt lên, chân nó còn run rẩy vì đau, cô biết vết thương của nó còn rất nghiêm trọng, mặt mũi nó trông rất khó coi, cô liền nhỏ giọng

"Em ăn đi, ta cũng không phải tiểu thư quyền quý gì đâu, cũng xuất thân là một kẻ nghèo hèn mà thôi! Trước mặt phu nhân thì em cứ theo phép tắc, còn riêng ta và em, thì em cứ xem ta như chị em là được, một tiếng kính trọng hai tiếng kính trọng không sao, nhung đừng quỳ lạy như thế, ta không quen!"

Vừa nói cô vừa múc canh, gấp cho nó một miếng thịt rồi nói

"Ăn đi!"

Nó liền run rẩy nhìn lên cô, nó cầm cái chén mà suýt đánh rơi nó, cô liền nhìn nó ăn, cô cũng nhanh nhảu múc một chén, húp một cái rõ to, nó trợn mắt lên kinh ngạc, thấy bộ dạng nó mà cô không nhịn được cười, cười một cái rồi vỗ tay bốp chát vào nhau

"Sao hả, rất thô thiển à?"

Nó cười mếu cái, lắc đầu

"Không phải ạ!"

Cô mỉm cười cái rồi vắt chân lên ghế, ngồi gắp thức ăn

"Ta là gái thôn quê, không giống mấy cô nương khuê cát đâu, em đừng bận tâm!"

Nó gật đầu cái rồi húp canh, mỉm cười nói

"Dạ thiếu phu nhân! Em nghe nói về thiếu phu nhân rất nhiều rồi, nhưng hôm nay mới được nói chuyện! "

"Ai nói? Nói cái gì?"

"Thì...thiếu phu nhân là gái nhưng mà là gái giống như nam nhân, làm cái gì cũng hầm hố, làm cái gì cũng không nhẹ nhàng! "

Cô vừa ăn vừa nghe, cô mỉm cười cái rồi nói

"Ta là gái thô lỗ bộc trực và bần hèn, có phải mọi người nói như thế không? "

Cô vừa hỏi xong thì nó đã im lặng, vì cô nói cái đó là chính xác nhất, nhưng nó đã nói giảm nói tránh đi bớt rồi, cô vừa ăn vừa nhìn nó, nó rón rén nhút nhát lại mỏng manh, cô thở dài cái rồi hỏi

"A Tỳ à, lần trước ta đánh em, em còn giận ta không? "

Nó giật mình cái rồi bỏ chén xuống xua tay lắc đầu

"Dạ không! Em không biết tại sao lại như vậy! Nhưng em nghĩ thiếu phu nhân không phải cố tình đâu!"

Cô cười cái rồi gật đầu, liền ăn tiếp, nhìn A Tỳ ăn tự nhiên cô lại nhớ tới tiểu Oa bên nhà ông Lê, nhớ tới nó mà lòng cô càng thấy nhói, từ hôm ở quan về cô có cho người dọ hỏi bên nhà ông Lê, sau đó mới biết tin không lâu sau chưa đầy một tuần thì tiểu Oa chết, cô không biết nó vì sao mà chết, vì nhà họ Lê từ hôm đó rất đề phòng, không cho ai ve vãn nhà ông, người của cô cũng không hỏi được gì cả

Cô nhỏ giọng hỏi A Tỳ

"A Tỳ à, em có quen ai bên nhà ông Lê bên thôn Đại Cát không? "

Nó nghe hỏi thì ngẩn mặt lên, nó nói

"Dạ có! Sao thiếu phu nhân biết?"

"À thì...ta có qua nhà ông Lê chơi...mấy lần"

Cô ấp úng nói, ánh mắt chợt có sự chột dạ, nó liền nói

"Dạ, em có một người chị làm phụ bếp bên nhà ông Lê, chị ấy tên là tiểu Oa!"

"À thế à?"

Cô nghe nó nói mà mắt sáng rỡ, hình như nó vẫn chưa hay biết gì về tiểu Oa thì phải, cô không nói cho nó nghe làm gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, hình như nó chưa biết gì thật, cô liền sẵn trớn hỏi luôn

"Thế là chị gái ruột à?"

"Dạ, không ạ, chúng em đều là trẻ mồ côi, được mỗi nhà khác nhau nhận làm gia nô, em quen chị ấy hồi còn ở trong chùa, sau này được đón đi rồi thì mất liên lạc luôn, em chỉ biết là chị ấy làm ở nhà ông Lê"

Mắt nó chợt buồn, bà Dung qua lại với nhà họ Lê bao lâu nay mà nó không hay biết, còn dắt mũi chị nó hại chị nó chết mà nó cũng không hay, cô nhìn mà thấy thương nó quá, nơi này đúng là hiểm ác mà, chẳng khác gì mảnh đất độc, còn nhiều thứ dữ dằn và khủng khiếp hơn cả thú rừng nữa, cô mím môi cái rồi nói

"Em ăn nhiều vô, lúc nào có cơ hội ta gặp cậu nhờ cậu kê cho em mấy đơn thuốc!"

"Ấy chết em đâu dám! Thiếu phu nhân đừng làm vậy, nội cái chuyện hôm qua cậu bế thiếu phu nhân vào phòng thôi mà đã khiến cho người trong nhà một phen bàn tán xôn xao rồi, nếu thiếu phu nhân không trách em nhiều lời em sẽ nói người nghe!"

Cô nghe xong thì giật mình

"Em nói ta nghe xem!"

"Thì nói thiếu phu nhân có giang tình với cậu, mà phu nhân lại rất yêu thương cậu, sợ cậu buồn cậu lại bỏ đi nên không dám làm gì thiếu phu nhân cả đó ạ!"

"Giang tình? Nực cười... "

Cô vừa nói tới đó thì dừng lại, mà cũng đâu trách được, chẳng phải cô và cậu Cảnh Minh đã qua mức chị dâu em chồng rồi sao? Mà cái nhà họ Hoàng này lại nằm trong dạng quý tộc giàu sang, danh tiếng mặt mũi rất quan trọng, chuyện này mà đồn ra thì chết chứ không chơi! Cô im lặng suy nghĩ một hồi thì gật đầu

"À thì thôi, có gì ngày mai ta kêu người tìm thầy lang là được chứ gì?"

"Dạ thiếu phu nhân!"

"Thôi ăn đi kìa!"

Nói rồi cô cùng nó ăn cơm, cô húp canh sột soạt, nó cũng làm theo húp sột soạt theo, nhưng húp vừa xong thì lại sặc tới óc, cô liền lăn ra cười bò

"Húp như thế này! Thở ra cho có hơi!"

Sau đó lại húp một hơi, cả hai vừa ăn vừa cười, bên ngoài cậu đứng đó nghe, cậu cũng mỉm cười, nhưng cười xong cậu lại đột nhiên thở dài, cậu quay người lại rồi đi về phòng, từ lúc cậu đứng đó đến lúc cậu về, phía bên kia luôn có một ánh mắt nhìn theo, tiểu thư Ánh Dương...

Cô ăn no rồi thì lếch lại giường nằm, cái mông cô đau lắm nhưng vẫn không dám rên la dù chỉ là một chút, vì sợ người ta biết mình yếu kém đi sẽ hạ bệ mình, còn không thì sẽ cười chê mình, nếu đổi là lúc trước thì sẽ không thế này đâu, do từ khi về làm dâu được ăn ngủ đoàng hoàng quá đâm ra cơ thể yếu kém hẳn, cô thở dài một cái rồi nhìn quanh phòng, toàn màu trắng, lại có treo mấy cái khúc vải dài dài trên trần nhà, nhìn lòng thòng xuống trông thấy ghê, như kiểu để dành thắt cổ vậy, căn da bụng trùng da mắt, cô ăn no lại đâm ra buồn ngủ, A Tỳ nói tối nay sẽ vào phòng gia nô ngủ, ngày mai cô muốn nó ngủ chung thì mở miệng xin bà Hoàng một tiếng, bà gật đầu đồng ý như vậy nó mới dám, cô nhắm mà lại thở đều đều, chìm vào trong giấc ngủ

Tối đó trời đang im phăng phắc không một tiếng côn trùng nào kêu, vì nhà bà Hoàng cũng thuộc dạng toàn kính cổng cao tường, lại rất là rộng, người đi quanh nhà cũng mất gần canh giờ, chưa kể còn xa ruộng đồng, không nghe thấy tiếng côn trùng thì cũng bình thường thôi, thay vào đó là tiếng bước chân, nhà họ Hoàng luôn quan trọng việc an toàn của gia đình, cũng như việc củi lửa xảy ra, nên luôn có người túc trực canh gác đi quanh nhà suốt đêm, nên chốc chốc lại nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ ngoài thềm, lâu lâu cô lại giật mình vì tiếng bước chân ấy, nhưng chỉ cần quay qua thấy có cái lồng đèn người đó cầm là cô lại ngủ tiếp, nhưng hình như có rất nhiều người phụ trách công việc này thì phải, lúc cô lại thấy người cao cao gầy gầy, lúc lại có người lùn lùn mập mập, thậm chí cô còn thấy cả phụ nữ, nhưng ngoài cái bóng đen lướt qua thì chẳng thấy gì cả, nhưng không biết cô có mớ sản không, nhưng cô cảm giác đó không phải người của nhà họ Hoàng hay sao ấy, cô chỉ suy nghĩ vậy thôi chứ mê man ngủ cô chẳng để ý, chỉ có một điều cô cảm nhận được đó chính là y phục và cái họ đội trên đầu, như kiểu mấy thứ phi tần cung nữ trong cung, y phục nhìn qua cái bóng thôi cũng thấy lạ nữa!

Tới canh nào không biết nữa, chỉ cảm thấy hình như trời đã khuya rồi, không gian im lặng như tờ, và hình đám người kia cũng đã dừng chân mất rồi, chẳng còn nghe thấy họ đi nữa, cô thầm nghĩ chắc trời đã sáng rồi, cô muốn thức dậy sớm thỉnh an mẹ, nếu không lại có cái cớ ăn đòn, cái mông của cô không chịu nổi nữa rồi, cô ráng mở mắt ra, cố lắm mới hi hí mắt ra được, bỏ cái chân xuống đất,  gục đầu xuống rồi lếch lại cánh cửa, ra xem rốt cuộc trời đã sáng chưa, nếu chưa thì ngủ tiếp, do nhà này không giống nhà Vú Nụ, lỡ chân thì sẽ bị chặt mất chân, thôi thì chịu khổ còn hơn chịu chết, cô không biết tại sao hôm nay lại buồn ngủ hơn mọi hôm, nhưng mà vẫn phải thức thôi

Vừa mới mở cửa ra cô đã giật mình, phía trước đối diện cửa có một người bị trói chân treo ngược lên cây, mặc nguyên bộ đồ đỏ, mặt quay lại nhìn cô, máu từ mắt chảy ngược xuống trán, cô giật mình đến độ té ngược ra đằng sau

"Cứu tôi với!"

Cô ấy khóc lên dữ dội, cô liền hốt hoảng giật mình, chân đạp vào giường cái bốp, cô mở mắt ra mà nước mắt chảy lòng ròng vì đau, tiếng A Tỳ bên tai cô gọi

"Thiếu phu nhân à, sao vậy? Gặp ác mộng à?"

Nó đỡ cô dậy, cô suýt xoa cái mông rồi nói

"À không, giật mình thôi!"

"Mà canh mấy rồi A Tỳ? "

"Dạ còn sớm, chưa tới bữa cơm đâu! Thấy hiếu phu nhân ngủ ngon quá em cũng không dám kêu, nên để thiếu phu nhân ngủ thêm chút!"

"À ừ, tại tối ngủ lạ chỗ, mà cũng do bên ngoài có gia nô canh gác đi qua lại hoài ta giật mình hoài, sáng ra ngủ hơi say!"

Nó nghe xong liền quay qua nhìn mà mắt như muốn rớt ra, nó liền hốt hoảng lấp bấp nói

"Thiếu...thiếu phu nhân nói gì ạ? Gia nô canh gác nào? Làm gì có ai đi qua đi lại chứ?"

"Thiếu phu nhân nói gì ạ?"

Nó còn quay lại hỏi thêm một lần nữa, cô vẫn đơ người ra nhìn nó, lát sau nghe bên ngoài có người gõ cửa, cô liền quay qua nhìn, thấy có người nói

"Phu nhân cho gọi thiếu phu nhân ra đó ạ!"

"À ừ ta nghe rồi, ta biết rồi!"

Nói xong cô liền nhanh chóng đi ra kéo rèm ra rồi quay lại nói

"Hôm nay ai đổ đầy nước thế A Tỳ? "

Cô quay lại hỏi mà mặt nó vẫn trơ trơ ra đó, cô liền kêu lớn

"A Tỳ... "

"Dạ thiếu phu nhân gọi em!"

"Ta hỏi em ai đã đổ đầy nước?"

Mắt nó vẫn vô hồn, rồi đột nhiên nó khóc lóc nói

"Thiếu phu nhân à, người nói đi, thật sự tối qua người nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân thật đấy à?"

"Ừ, chứ sao nữa? Có chuyện gì?"

Cô nhíu mày cái rồi chép miệng

"Thôi em đừng thẩn người ra đó nữa, lát mẹ lại cho chúng ta nát nhừ ra bây giờ đây này!"

Nó quẹt nước mắt cái rồi lại nhanh chóng lấy y phục ra cho cô thay, cô vừa tắm táp xong là ra chải tóc luôn, rút kinh nghiệm ăn đòn hôm qua, hôm nay cô mặc y phục trắng, không cài trâm vàng ngọc, cũng không tô son đỏ, A Tỳ đã chuẩn bị cả rồi, tuy không được điệu đà nhưng vẫn không được làm mất mặt nhà họ Hoàng, họ vẫn cho cô mặc y phục thêu hoa, màu sắc không quá sặc sỡ nhưng rất tinh tế, thay trâm vàng là trâm bằng bạc, thay son đỏ là son hồng phấn, thay giày sẽ là một đôi hài ôm ngón chân, cô mỉm cười cái rồi đứng dậy, chẳng hiểu sao từ lúc làm tóc đến trang điểm, A Tỳ nó đều khóc lóc rồi lau nước mắt, cô không kịp hỏi vì sợ trễ nải, lại tội cho A Tỳ lảnh tội thay cho, cô đợi thỉnh an mẹ dâng trà về sẽ hỏi sau

"A Tỳ à, tại sao lại ăn mặc như hôm qua lại bị đánh thế?"

"Vì thiếu phu nhân là góa phụ ạ! Trong ba năm đầu thì không được ăn mặc màu đỏ, đeo vàng, mang giày ạ!"

"Trước bên nhà Vú Nụ ta có thấy nói gì đâu!"

"Đó là bên ngoài, còn đây là nhà họ Hoàng thiếu phu nhân ạ!"

"À, nhà họ Hoàng, hắt hơi một cái thôi cũng đủ lí do cho họ đem ra chém đầu rồi! "

Cô mỉm cười chua chát, ai bảo cô số cô được gả vô đây làm gì chứ, chịu thôi

Lúc cô xong xuôi liền kéo nó ra khỏi cửa, tự nhiên bắt gặp cậu Cảnh Minh cô lại lùi lại mấy bước, chờ cậu đi vào điện chính trước rồi mới dám đi, giống như có tật giật mình, A Tỳ nói không sai, chị dâu em chồng thì nên có khoảng cách, không nên để người ngoài dị nghị, mà người nhà thì lại càng không nên nữa

Cô nhìn theo cậu, cậu đi khuất rồi mới nhấc chân lên, lúc ấy cô chuẩn bị bước đi thì thấy tiểu thư Ánh Dương nhìn cô, cô còn thấy cô ấy nhìn theo bóng cậu Cảnh Minh, cô liền nhíu mày, nhớ tới mấy cái gậy đập vào mông hôm qua hôm nay vẫn còn tức tối, cô liền tiếng lại chỗ của cô ấy, nhưng cô ấy lại quay người bỏ đi, thấy thế A Tỳ liền kéo tay cô lại nói

"Thiếu phu nhân à, người đừng dây dưa vào họ mà!"

"A Tỳ em biết rõ hôm qua chúng ta ăn đòn oan là do ai mà?"

Nó cúi đầu xuống mà vai run lên bần bật

"Thiếu phu nhân à, người nói nhỏ thôi ạ!"

"A Tỳ... "

Nó liền suỵt cái rồi nói

"Bỏ qua đi ạ, là do em nghe lời người ta, nhẹ dạ cả tin, nhưng mà thiếu phu nhân muốn sống yên ổn thì làm ơn đừng động vào họ mà!"

Nghe ngữ điệu đó cô đã biết vị tiểu thư Ánh Dương đó có thân phận như thế nào rồi, nhưng mà cô vẫn còn ức, hôm qua còn nói nói cười cười, ấy vậy mà lại chơi cô một vố quá là đau, cô thở ra cái rồi kéo tay A Tỳ vào nhà, nói

"Được rồi, ta không có ngu mà bắt tội thẳng mặt tiểu thư ấy đâu, ta không có bằng chứng, lại thấp cổ bé họng, không muốn chuốc phiền phức đâu!"

Nói rồi cô hít một hơi dài

"Đi thôi A Tỳ! "

Cô vừa bước vào điện chính, cô liền quỳ xuống rồi thỉnh an bà, A Tỳ nhanh nhảu lấy một tách trà, rồi đưa lên cho cô dâng lên cho bà Hoàng, bà Hoàng nhận trà rồi giơ lên thổi thổi hớp một hơi, bà mỉm cười nói

"Đứng dậy đi con!"

Bà dịu dàng đỡ lấy tay cô, công nhận vẻ mặt thay đổi chóng mặt thật, hôm qua còn đập cô tơi bời, hôm nay lại còn ân cần dịu dàng, có thể gọi là sự dịu dàng chết chóc không kia chứ?

Cô mỉm cười cái rồi nhìn bà, đứng chờ bà uống hết trà rồi mới được vào ghế ngồi, cậu Cảnh Minh ngồi kế bên mà cô không dám liếc qua nhìn một cái, cô gằn lòng lại không cho phép bản thân mình nhìn cậu, nhưng cũng thắc mắc không biết cậu có nhìn mình không, khi uống xong cô mới nhận lại cái tách trà rồi đặt lên bàn, bà liền nói

"Nghi lễ bái gia tiên hôm qua còn chưa thực hiện được, vậy hôm nay mẹ sẽ dẫn con lên làm nghi lễ bái gia tiên, theo mẹ..."

Bà nắm lấy bàn tay của cô, rồi mỉm môi dẫn cô quay lại chỗ bàn thờ gia tiên được đặt trên cái tủ thờ cao phía sau, cậu Cảnh Minh vẫn điềm đạm uống trà, không nói lấy một câu, bà ra sau rút nhang ra đốt, khi cháy thì mới bắt đầu đưa cho cô, đưa cô ba cây nhang, còn dạy cô lạy và bái

"Cắm xong ba cây nhang này con chính thức làm con cháu nhà họ Hoàng, sau này có sống hay chết thì cũng là nhà họ Hoàng, sống ở nhà họ Hoàng chết làm ma nhà họ Hoàng, do nhà họ Hoàng đứng ra chôn cất an táng!"

Bà nói tới đâu cô cứ nổi óc tới đó, cô vừa bái vừa lạy, lát sau mồ hôi hột đã đổ nhễ nhại trên trán, vết thương không biết có nứt ra không nhưng đau đến hoa mắt, cô bái xong rồi mới run run tay cắm nhang lên lư hương

Chợt lúc đó ba cây nhang bùng lên cháy dữ dội, cô giật mình buông xuống đất, lúc ấy ai cũng la hét giật mình theo, cậu quay lại nhìn mà mặt biến sắc nhẹ, liếc qua nhìn cô, cô quay qua bất ngờ lắm nhìn bà Hoàng, lúc đó bà Dung đã bước ra cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai bà Hoàng, sau đó bà Hoàng liền nhìn ngay qua cô, mặt cô xanh như tàu lá chuối, không hiểu gì quay lại nhìn cậu, chẳng hiểu sao những lúc thế này người cô muốn tìm lại là cậu, cô muốn nhìn vào ánh mắt cậu, quay lại thấy cậu cũng nhìn mình, cô nhíu mày sợ hãi, lúc đó cô chợt nghe tiếng tằn hắn, là tiểu thư Ánh Dương chướng mắt quá nên mới làm như vậy

Bà Hoàng chợt trầm mặt rồi im lặng, bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi nói

"Chuyện này giải quyết sau đi, mọi người quay về phòng hết đi! Cả con nữa Hoài Thục!"

"Cảnh Minh à, con ngồi đây với mẹ, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con!"

Giọng bà nhỏ nhẹ dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng nhìn cậu, cô cúi đầu rồi  gập người lùi lại phía sau

"Coi chừng ngã!"

Cậu nhìn cô rồi nói, cô ngẩn mặt lên rồi quay mặt lại, thì ra là lùi sắp tới bậc thềm rồi, cô mỉm cười gượng gạo cái rồi quay người đi ra

Cô bước ra ngoài hậu hoa viên của nhà họ Hoàng, A Tỳ nói chưa tới giờ cơm nên dẫn cô ra đây hít thở không khí, cô cũng thích nên đi theo nó, đang đi ngang cầu cô liền khom người nhìn cá bơi, nhà họ Hoàng này chính xác là một hoàng cung thu nhỏ, thật sự rất hoành tráng, cô đang ngắm nghía nói chuyện với A Tỳ cái rồi bỗng có ai đó tiến lại nói

"Ay dô...thiếu phu nhân! "

Cô quay lại nhìn thấy một người phụ nữ tầm hơn ba ngươi, cô không biết gia vế thế nào nhưng vẫn chào hỏi lễ phép, bà ấy liền quay qua nhìn mấy người phía sau rồi cười, giọng cười hơi mỉa mai một chút, cô cười khẩy rồi đi về phòng

"A Tỳ à...thiếu phu nhân xuất thân bần tiện của ngươi còn đánh ngươi nữa không thế? Bị đánh một trận sống chết mà vẫn còn đeo theo hầu à?"

"Dạ không thiếu phu nhân rất là tốt ạ!"

Cô nghe vậy thì dừng chân kéo A Tỳ đi

"Đi thôi em!"

"Tốt? À thì ra cho mày ngồi chung mâm một bữa thì mày đã cho rằng tốt với mày à? Cho mày ăn chỉ là dùng mày thử độc thôi, xem có chết không mới dám ăn! Lòng dạ..."

"Thưa..."

Cô quay lại nhìn người phụ nữ đó rồi nói, A Tỳ liền nói nhỏ

"Là Lệ Hoa thiếu phu nhân!"

"Thưa Lệ Hoa thiếu phu nhân, a hoàn của tôi sống rất tốt, thiếu phu nhân đây chắc hẳn rất bận rộn, không dám phiền đến thiếu phu nhân đâu!"

Nói rồi cô liền liếc qua tiểu thư Ánh Dương đứng phía sau, cô nói

"Còn ai cố tình xía vào chuyện người khác, thì đừng có trách!"

Nói rồi cô kéo tay A Tỳ đi, chợt phía sau bật lên một tiếng cười

"Cứ hống hách đi, tưởng có cậu Cảnh Minh chống lưng là ghê gớm lắm sao? Cả nhang cũng không cắm được, không quá bảy ngày lại quy tiên thôi!"

Cô kéo A Tỳ đi không nghe nữa, coi như là nói bậy đi, càng nghe càng nhức đầu, chẳng bổ béo gì cả, về đến phòng cô đã đóng chặt cửa lại, cô bước lại ngồi rồi nói

"Quạt cho ta đi A Tỳ! "

Cô quay lại thì thấy mặt mũi A Tỳ đã ướt nước mắt, cô liền lại lau cho nó nói

"Ây da bà ấy nói xằng bậy thôi, ngươi đừng quan tâm làm gì, khóc làm gì với mấy chuyện vớ vẩn đó chứ?"

"Thiếu phu nhân, Lệ Hoa phu nhân nói đúng đó!"

Nó nấc lên rồi nói với giọng nghẹn ngào

"Đúng cái gì? "

Cô trơ mặt ra khó hiểu nói

"Là chuyện bảy ngày sau sẽ chết đó!"

Nó nói không giống nói đùa hay nói bậy lắm, cô nghiêm túc hỏi nó

"Là thế nào, em nói ta nghe xem!"

"Là nhà này ai không thắp nhang gia tiên được sẽ bị người họ Hoàng dẫn đi đó, sáng tiểu thư nói tối thấy đoàn người cầm đèn lồng đi quanh phòng, là người nhà họ Hoàng đó, không phải, là người đã khuất đó thiếu phu nhân! "

Cô nghe mà như sét đánh cái đùng ngang tai, cô ngồi đó thẩn thờ chưa tin được

"Không thể nào! Không thể nào đâu!"

"Thiếu phu nhân, đã có hơn mười hai người ra đi theo cách như thế rồi, là có thật đó thiếu phu nhân! "

Nó càng nói càng khóc lớn, cô lạnh cả mặt xuống tới chân, miệng cứng đơ không nói được gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com