TruyenHHH.com

|𝓥𝓸𝓵𝓗𝓪𝓻/𝓐𝓑𝓞/𝓕𝓾𝓵𝓵 |𝓦𝓱𝓪𝓽 𝓘𝓼 𝓖𝓸𝓲𝓷𝓰 𝓞𝓷?

✓17: Home we'll go, take my hand. (Kết thúc)

_AlwaysToTheEnd_

Chương 17: Home we'll go, take my hand.

.

Mỗi lần Tom đẩy sâu người vào bên trong Harry, hắn đều nỉ non tên anh. Hắn không ngừng hôn lên mỗi bộ phận trên người Harry, như muốn khắc ghi từng sự yêu thương lên chúng.

Trên người Harry là quần áo chùng học sinh, cũng theo như ý muốn trước đó của Tom. Hắn còn chẳng cởi hết đồ của anh, Tom chỉ khéo léo dùng một thần chú cắt gọn một cái lỗ trên quần anh, đủ để làm việc cần làm.

Tom rút ra một nửa, rồi lần tìm vào một thông đạo bí ẩn khác. Hắn đâm mạnh vào nơi đó, nghe những tiếng rên ngọt ngào tan vào tai hắn.

Tom không hung dữ như thường ngày, hắn nhè nhẹ đưa đẩy. Dường như hắn muốn Harry cảm nhận rõ sự tồn tại của hắn bên trong anh.

"Tom à... Chồng ơi..." Đến khi Harry không còn chịu nổi nữa mà cầu xin, Tom mới ra sức làm chết anh.

Tom bắn thẳng vào khoang sinh sản, từng đợt tinh dịch tuôn trào khiến Harry phồng cả bụng. Anh thút thít đòi hắn ôm ôm.

Tom để anh tựa vào lồng ngực mình, thì thầm:

"Em vui quá, Harry."

Harry lờ đờ gật đầu, bị làm đến lần thứ ba rồi, anh thấm mệt. 

Tom dường như muốn tâm sự với anh, cũng như muốn nói với chính mình:

"Em đã có được anh, Harry."

"Em sẽ không bị bỏ rơi nữa."

"Harry à, em không phải là một kẻ lương thiện." Hắn hôn lên má Harry. "Nhưng em sẽ cố gắng trở thành con người mà anh muốn em trở thành."

Harry mỉm cười, vỗ vỗ ngực Tom, rồi chỉ vào gáy mình. Đến khi cảm nhận cơn đau sau gáy dồn dập ập đến, anh mới yên tâm tiến vào giấc ngủ.

Lần này mới thật sự là kỳ phát tình của cả Tom và Harry, tự nhiên và hoàn toàn không có gì bên ngoài thúc đẩy.

Harry giờ mới được thấu hiểu tường tận một Alpha thật sự phát tình đáng sợ đến cỡ nào. Lần trước là anh kêu gào, bây giờ là Tom đòi hỏi.

Chưa trò chuyện được một vấn đề đàng hoàng, hay chưa kịp ăn hết một bữa ăn, cả hai lại nhào vào nhau. Cũng không hẳn vì sự kích thích của mùi hương, căn bản là hai người nhìn nhau đã muốn lại gần thân thiết, sau đó lại chọc đến những thứ không nên chọc.

Harry bị làm trên giường đến mơ hồ quên cả ngày tháng, xém nữa là quên béng mất ngày sinh nhật của cậu người yêu nhỏ. Khi anh tỉnh dậy vào ngày cuối năm đó, trời đã tối đen.

Anh nhìn đồng hồ, bảy giờ tối rồi. Thôi được rồi, dù có hơi chậm trễ, nhưng dù sao vẫn còn kịp để chúc mừng bạn nhỏ nhà mình.

Anh quơ lấy cây đũa phép ở đầu giường, tranh thủ lúc Tom đi lấy vài cái bánh lót dạ, triệu hồi túi không gian của mình. Anh rút ra từ đó một chiếc hộp không lớn lắm.

Harry mau mau giấu cái hộp xuống gối, thảy túi không gian xuống cái thùng bên cạnh khi nghe tiếng cánh cửa chợt mở.

Anh cào mái tóc rối, cười tươi hỏi:

"Lại là bánh việt quất sao Tom?"

Tom cầm khay bánh, đến tận giường đút cho Harry. Mùi thơm của trái cây hòa quyện với vị bơ sữa beo béo, vả lại bánh còn rất nóng. Harry híp mắt ăn.

Anh nuốt xuống một ngụm, tiếng động có hơi to. Ánh mắt anh vẫn dòm lom lom Tom.

"Harry."

"Tom."

Hai người cùng kêu lên đồng loạt. Họ ngớ người nhìn nhau.

"Anh..."

"Em..."

Họ rơi vào im lặng.

Harry nắm chặt lấy tay Tom, phồng má, nói:

"Em phải nhường anh nói trước."

Tom mỉm cười, gật đầu.

Harry hít một hơi sâu, anh lấy ra từ dưới gối một hộp được bao bọc cẩn thận tinh tế. Anh đưa nó cho Tom.

Hắn nhận bằng cả hai tay. Và khi hắn mở hộp quà ra, Harry nói:

"Anh biết là em vẫn luôn tò mò về dòng dõi Slytherin của mình, và gia đình, và người thân của em. À, riêng với đám thân thích của mình, em có thể đừng bận tâm đến họ nhiều quá. Nhưng về dòng máu Slytherin chảy trong người em, anh tin là em sẽ thích món quà này."

Hiện ra trước mắt Tom là một sợi dây chuyền được chạm trỗ phức tạp hoa văn một con rắn uốn éo quanh chữ S. Hắn kinh ngạc tột độ, hết nhìn qua Harry, rồi nhìn đến sợi dây chuyền.

"Bây giờ em hãy nhỏ một giọt máu vào nó, nó sẽ nhận biết được người của dòng dõi Slytherin và nhận người đó làm chủ nhân."

Tom làm theo lời anh nói. Và cái mề đay đó phát ra ánh sáng chói lòa, con rắn được khắc lên như sống dậy, cử động.

"Tuyệt." Harry khen Tom. 

Sợi dây chuyền này, chính là minh chứng cho sự tồn tại đáng tự hào của hắn. Chứng minh hắn xứng đáng với những kỳ tài và sự đặc biệt.

Và Harry, luôn thấu hiểu và công nhận hắn.

Tom vẫn còn hơi ngơ ngác, hắn vuốt ve sợi dây chuyền một lúc.

Rồi sau đó, hắn nhào đến hôn Harry. Gấp gáp, cuồng nhiệt, khiến Harry hổn hển.

Sau nhiều phút, họ mới tách ra.

Tom một tay ôm lấy Harry, một tay móc ra thứ gì đó nho nhỏ từ túi quần.

Harry thấy cả người rộn ràng, đầu nhức bưng bưng vì hồi hộp. Có phải chăng, đó chính là thứ anh vẫn chờ mong bấy lâu nay?

Tom mở nó, trong giọng nói trầm thấp quyến rũ quen thuộc, hắn hỏi Harry:

"Harry, anh có nguyện ý làm bạn đời của em mãi mãi không?"

Hai chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng, tỏa ra niềm tin và hy vọng, về một hạnh phúc sẽ luôn chờ họ ở phía trước.

"Phép màu sẽ ban phát những điều bất hạnh, cũng sẽ gửi gắm những hạnh phúc tốt đẹp."

*

Nhiều năm sau, cậu phù thuỷ trẻ thiên tài Tom Riddle - sau khi tốt nghiệp toàn O tại Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, cống hiến to lớn cho Bộ Pháp Thuật, được bổ nhiệm vào Bộ trưởng trẻ tuổi nhất.

Ngài trẻ trung đẹp trai, thông minh tài giỏi. Ngài có mọi điểm hoàn hảo mà một quý ông tinh anh thành công có thể có.

Chỉ tiếc là, ngài Bộ trưởng mới này đã kết hôn mười ba năm nay, từ lúc vừa đủ trưởng thành. Ngài đã có ba người con, và một người bạn đời mà ngài vô cùng thương yêu.

Các nữ phù thủy đâm ra chán nản tuyệt vọng lắm, vì chàng trai tuấn tú tài giỏi và quyền lực nhất cái nước Anh này thế mà lại sớm thuộc về tay người khác. Họ tự hỏi rằng, ai mà tốt số đến như vậy.

Nhưng toàn bộ trường Hogwarts đều biết chính xác người tốt số đó là ai.

Thầy Evans luôn dành được giải "Giáo sư được yêu thích nhất năm nay" của mọi năm. Vẻ ngoài bắt mắt và khí chất dịu dàng, làm các học sinh nơi này mê tò tí te.

Tuy nhiên, lại tuy nhiên.

Thầy Evans có bạn đời rồi, mà người đó còn rất keo kiệt. Có thể là những ngày tuần, nhưng cuối tuần thì chắc chắn là tụi nó sẽ thấy thầy mang đầy hương rượu như kẻ quá chén, mặt mày đầy ý xuân, và vài vết tích ám muội khác.

Bọn nhỏ ở Hogwarts chỉ biết la ó buồn thảm, tụi nó cũng muốn có một người yêu tuyệt vời như thầy Evans mà huhu.

Điều quan trọng nhất, là cặp đôi hoàn mỹ này đã có ba người con. Và cả ba đứa nhỏ đều là những thiên tài tí hon.

Harry thầm nghĩ, chậc, thế là mình lại "vô tình" cứu vớt thế giới pháp thuật một lần nữa rồi.

Hết chương 17.

Hoàn phần 1.
.
(Còn phần 2 - "Small things")

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com