Slug
cả hai bước đều trên con đường quen thuộc dẫn đến nhà của hoseok, cũng không lạ vì hoseok có truyền thống tổ chức tiệc vào mỗi năm cuối học kì. thời tiết se lạnh, những ngón tay của jimin ngọ nguậy liên tục, khẽ thở ra làn khói trắng rồi nghiêng đầu nhìn qua người bên cạnh.gã xoay đầu lại, nhìn em với ánh mắt thắc mắc. em chỉ cười khì, len từng ngón tay vào bàn tay thả lỏng của gã.gã chỉ im lặng bước đi, nhưng tay gã siết chặt hơn. được một lúc, gã lặng lẽ bỏ tay em vào trong túi áo khoác của gã, lầm bầm tự trách mình tại sao lại chẳng để ý gì cả.thích thú, em đưa ngón tay trỏ lên, đụng nhẹ lên chiếc mũi đỏ ửng của gã."đồ ngốc này."có những khi, em thấy mình là người may mắn nhất thế gian.
---
_TG_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com