TruyenHHH.com

Slug

Ba năm sau, hai người sắp tốt nghiệp phổ thông. Mục tiêu của Lee Jeno là Học viện Quân sự Hoàng Gia. Hắn muốn trở thành vị tướng trẻ nhất. Hắn tin rằng với tinh thần lực cùng thể lực của mình chắc chắn có thể giành được vị trí cao nhất. Oai phong tiến vào Học viện Quân sự Hoàng Gia.

Trong quá trình điền nguyện vọng, Na Jaemin nhìn lên muốn xem Lee Jeno điền gì.

Cha bảo cả hai nên điền vào học viện Y Hoàng Gia, Nono dường như không có hứng thú với Trường Y Hoàng Gia cho lắm.

Na Jaemin lắc cánh tay Lee Jeno: "Nono, cậu nghĩ tôi chọn học viện Y Hoàng Gia được không?"

Lee Jeno đang xem những yêu cầu của học viện quân sự khi nghe câu hỏi kia, lơ đãng gật đầu.

"Học viện y vô cùng tốy. Nana nhà chúng ta lương thiện như vậy. Làm bác sĩ tốt nhất."

Na Jaemin vô tình hỏi nữa: "Nono, cậu có muốn đến học viện Y với tôi không?"

"Được."

Na Jaemin rất vui chợt nghe Lee Jeno nói tiếp "Tôi chắc chắn đi cùng cậu, nếu không, cậu không thể tìm ra trường thì làm sao, còn nhiều thủ tục nhập học, tôi sẽ phải đi, cha đã giao phó cho tôi rồi."

Hắn vừa nói xong, Na Jaemin tức giận co rúm lại như một quả bóng cao su.

Nên nói thế nào đây, cha muốn Nono học học viện y, tuy cậu đã tranh luận với cha, nhưng sau cùng cậu vẫn đành nghe lời.

Lee Jeno không biết những suy nghĩ tan vỡ của Na Jaemin. Hào hứng quay sang nhìn Na Jaemin, nhéo nhéo tai cậu.

"Dù tôi có học học viện quân sự thì chúng ta vẫn sẽ gặp nhau. Chúng ta sẽ không xa nhau quá lâu đâu. Bên cạnh đó, người ta hay nói "Nếu những người yêu nhau không gặp nhau trong một khoảng thời gian ngắn, họ sẽ giống như một cặp mới kết hôn khi họ gặp lại."

Lee Jeno nói với Na Jaemin, nhưng những suy nghĩ trong đầu hắn là một chuyện khác. Hắn đã ở biệt phủ gia tộc Na được ba năm, Na Wooseok cũng đã giao phó ít nhiều chuyện về gia tộc Na cho hắn. Hiện tại hắn có thể huy động một phần năm sức mạnh của gia tộc Na, khi hắn muốn điều tra về thông tin về hắn, luôn có một người cản trở, người đó chắc chắn Na Wooseok. Hắn phải đến học viện quân sự để củng cố quyền lực.

Na Jaemin nghe Lee Jeno nói điều này, nhún vai lắc tay Lee Jeno, Lee Jeno đang hiểu nhầm ý của cậu. Khi nào cha mới nói cho hắn biết nhỉ?

"Nono không thể vì tôi mà chọn học viện Y ư?"

Lee Jeno cảm giác hôm nay Na Jaemin hơi kỳ lạ. Nana không phải là người sẽ ép buộc hắn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Nana, muốn nói gì với tôi hả?"

Lee Jeno mặt lạnh nhìn chăm chú Na Jaemin. Hắn biết Na Jaemin sợ nhất khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

"Không có gì, tôi chỉ muốn cậu ở lại với tôi."

Na Jaemin nói xong lôi Lee Donghyuck chạy trốn, Lee Donghyuck bị buộc chạy như điên.

"Ôi, dừng lại, dừng lại, Jaemin, dừng lại."

Lee Donghyuck không hay tập thể dục, bị kéo chạy điên cuồng khiến cậu mệt rã rời.

Na Jaemin dừng lại, ngượng ngùng nhìn Lee Donghyuck.

Lee Donghyuck nhìn ánh mắt Na Jaemin, biết Jaemin cùng Nono có chuyện. Đã ba năm rồi, luôn như vậy.

"Được rồi, cậu nói đi, tớ nghe đây."

"Donghyuck này, cha tớ bắt tớ và Nono đến học viện Y, nhưng Nono muốn đến học viện quân sự. Tớ không biết làm thế nào để nói với hắn."

Vấn đề này cũng gây khó khăn cho Lee Donghyuck. Chú Na nói một không hai, năn nỉ ỉ ôi đều vô dụng.

"Nếu không như vậy đi, Jaemin, cậu giả vờ Nono đã đồng ý. Đợi thông báo từ trường quân sự đến, chú Na chắc sẽ hết cách. Lúc này, Nono có thể đến học viện quân sự, ai nấy đều hạnh phúc."

Na Jaemin gật đầu hài lòng. Đây thực sự là một ý tưởng hay. Dù cha cậu có khả năng đến đâu, cũng khó thể quản nổi các vấn đề quân sự.

Sự phiền lòng được giải quyết, Na Jaemin vui lại. Xoa xoa mái tóc xoăn tự nhiên của Lee Donghyuck, phớt lờ lời phàn nàn của Lee Donghyuck, dẫn cậu đi ăn bánh macarons yêu thích.

Na Jaemin nhận được thông báo trúng tuyển học viện Y, nhưng Lee Jeno không nhận được thông báo từ học viện quân sự. Các thông báo từ cả hai trường thường được ban hành cùng nhau.

Lee Jeno cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vẫn ngồi trên ghế sofa để đọc sách như thường. Na Jaemin không thấy Lee Jeno có thư trúng tuyển, lo lắng. Liên tục hỏi liệu tất cả các thư đã gửi hết chưa.

Người đưa thư điên cuồng gật đầu. Chuyện này là sao? Sao Lee Jeno không có thư trúng tuyển

Người đưa thư cảm thấy bầu không khí không thoải mái, nói xong liền đi. Lee Jeno đóng cuốn sách vẫy gọi Na Jaemin.

"Nana, đến đây."

Na Jaemin di chuyển từng bước một trong sợ hãi, Nono không bao giờ lạnh lùng thế.

"Cậu có phải có chuyện giấu tôi?"

Lee Jeno theo thói quen để Na Jaemin ngồi trên đùi mình, Na Jaemin cứ lắc đầu.

Cách một hồi, người đưa thư trở lại. Dậm chân trước mặt Na Jaemin.

"Ồ, tôi vừa nhận được thông báo từ trụ sở. Xin lỗi cậu, suýt bỏ sót nó."

Đưa cho Na Jaemin, rồi chạy mất.

Na Jaemin đột nhiên phản ứng bắt đầu mở thư đọc, lại bị Lee Jeno đoạt lấy.

"Xin chúc mừng Lee Jeno đã được nhận vào học viện Y Hoàng Gia với kết quả xuất sắc."

Giọng nói của Lee Jeno trầm hơn, đầy ớn lạnh.

Na Jaemin nhìn thông báo nhập học bị Lee Jeno xé nát. Muốn ngăn cản, nhưng không dám di chuyển.

"Vẫn không nói?"

"Nono, nghe tôi giải thích, tôi không mong muốn điều này xảy ra. Tôi còn tưởng..."

Lee Jeno đã nghĩ đến khả năng này, hắn cảm thấy rằng nếu xảy ra, Na Jaemin chắc chắn sẽ nói trước với hắn, kết quả không ngờ, không ngờ ...

Na Jaemin gấp đến độ nước mắt trào ra, sợ Lee Jeno sẽ hiểu lầm cậu.

"Tôi nghĩ rằng tôi có thể giấu cha. Tôi nghĩ cậu có thể đến học viện quân sự mà cậu muốn."

Lee Jeno cười khẩy, ném thông báo nhập học xuống đất.

"Cậu nghĩ... thiếu gia bé nhỏ của tôi ơi, động não tí đi, thế giới này xoay quanh cậu, tôi có thể làm những gì tôi muốn sao? Sau khi tôi vào đây, bất cứ thứ gì tôi làm đều lấy cậu làm gốc, chỉ lần này, tôi muốn một lần sống cho chính mình cũng không được ư? Thực sự tôi không xứng đáng có cuộc sống của riêng mình sao? Tôi cũng là con người, sống sờ sờ, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, tôi không phải là một cỗ máy, không phải! Cậu có hiểu không!''

Na Jaemin mở miệng tính nói cậu hiểu rõ, nhưng sau đó nghe Lee Jeno nói tiếp: "Vị thiếu gia sống trong nhung lụa như cậu làm sao hiểu nổi, cậu thật sự chẳng hiểu gì cả!"

Mỗi câu mà Lee Jeno nói như một nhát dao cứa thẳng tim Na Jaemin. Cậu cứ tưởng đều là Lee Jeno tự nguyện, thì ra bị ép buộc hết.

Na Jaemin ngồi trên mặt, đôi mắt đờ đẫn miệng một mực nói "Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không biết, tôi xin lỗi."

Lee Jeno gầm lên, cơ thể hắn nóng ran, tin tức tố của hắn bắt đầu phóng thích không kiểm soát được, mùi bạc hà tràn ngập toàn bộ đại sảnh.

Tin tức tố bất ngờ phóng ra dụ dỗ tin tức tố của Na Jaemin. Na Jaemin chưa thể kiểm soát tin tức tố của chính mình, phải nhờ Lee Jeno giúp đỡ.

Nhưng lần này hắn không muốn quan tâm đến vị thiếu gia nhỏ ngây thơ này nữa. Hắn nhặt chìa khóa xe trên bàn chạy ra ngoài, mặc cho quản gia Park hét to phía sau, không quay lại.

Quản gia Park không ngăn nổi Lee Jeno, quay lại thấy Na Jaemin ngất trên mặt đất.

"Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia, mau gọi cho giáo sư Yuta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com