TruyenHHH.com

Slug

Nhiệt độ trong căn phòng bí mật vẫn giảm dần, Na Jaemin đã lấy quần áo của nhà nghiên cứu mặc lên người nhưng vẫn không khả thi, nhiệt độ giảm dần khiến ý thức của cậu ngày càng mờ hồ. Ký ức bắt đầu tua lại mọi hình ảnh cậu ở bên Lee Jeno, khi cậu sắp ngất đi, trong thoáng chốc nhìn Lee Jeno lao vào, cuối cùng ...

Lee Jeno bế Na Jaemin chạy nhanh đến bệnh viện xây trong lâu đài, khi Na Jaemin tỉnh lại thì đã là một tuần sau.

Cậu mở mắt, không biết mình đang ở đâu, cố gắng giật giật cánh tay chạm vào Lee Donghyuck đang ngồi ngủ gục bên giường.

"Jaemin, cậu cuối cùng đã tỉnh rồi."

Na Jaemin sờ sờ đầu mình, cảm thấy có chút khó hiểu, vừa nhấc tay lên liền phát hiện trên tay có một vết thương được băng bó.

"Có chuyện gì xảy ra với tớ vậy?"

Na Jaemin nhìn quanh, thấy rằng cậu đang ở trong bệnh viện. Họ có thành công không?

Lee Donghyuck gật đầu: "Hoàng đế đã chết, chúng ta đã báo thù."

"Gì......"

Na Jaemin thở dài rồi lại nằm trên giường, cậu đã làm việc chăm chỉ vì mục tiêu này bao nhiêu năm qua, bây giờ Hoàng đế Kangsun đã chết, cậu đã có thể sống cuộc sống của chính mình, nhưng liệu cậu có thể quay về quá khứ? Liệu cậu và Lee Jeno có thể quay lại quá khứ không? Sau khi đã trải qua rất nhiều thứ...

Khoan, tại sao Lee Jeno không ở đây? Rõ ràng trước khi ngất đi cậu đã nhìn thấy hắn.

"Donghyuck, ai đã đưa tớ đến đây?"

"Là Lee Jeno."

"Hắn đâu rồi."

Lee Donghyuck nghe thấy câu hỏi của Na Jaemin, chần chừ một lúc rồi nói: "Lee Jeno hôn mê, có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại, đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện."

"Cái gì?"

Na Jaemin định lao ra khỏi giường, chạy ra ngoài, nhưng đã bị Lee Donghyuck ngăn lại.

"Jaemin, hiện tại cậu mới chỉ trải qua một lần thay máu. Máu của Alpha và Omega trời sinh có kháng thể nhau, Cho dù trùng khớp 100% cũng sẽ có phản ứng bất lợi."

"Thay máu, thay máu cái gì, ai thay máu."

"Cậu lấy máu của Lee Jeno. Cậu ở trong căn phòng bí mật quá lâu. Tình hình rất nguy hiểm. Chỉ việc trao đổi máu mới cho phép các tế bào máu của Lee Jeno tạo ra máu mới cho cậu. Đây là nghiên cứu trước đây của giáo sư Nakamoto, được thử nghiệm đầu tiên....Tớ không nghĩ phải dùng trên cậu và Lee Jeno, nhưng sự việc đã đến mức này..."

Lee Donghyuck càng nói càng cảm thấy có lỗi, cuối cùng giọng nói nhỏ dần, đến mức không thể nghe thấy gì.

"Nói thật cho tớ biết, hắn đã thay bao nhiêu máu cho tớ."

"Cái này tớ cũng không biết."

"Ngài Nakamoto, ngài đến rồi, ngài hãy nói gì với Jaemin đi."

Lee Donghyuck nhìn thấy Nakamoto Yuta như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng bảo y giải thích, không dám chính mình nói với Na Jaemin rằng Lee Jeno đã thay 2/3 lượng máu trong cơ thể cho cậu.

"Chú, cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra."

Nakamoto Yuta và Lee Taeyong ban đầu cũng đang ở gần đó. Họ vội vã chạy tới khi nhận được tín hiệu quang não. Khi đến nơi, họ thấy Lee Jeno ôm Na Jaemin đã bất tỉnh. Y cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của Na Jaemin, tim y như thắt lại.

Trước khi y kịp hỏi, Lee Jeno đã mở miệng van xin y: "Ngài Nakamoto, ngài rất giỏi. Ngài có thể cứu Nana. Tôi biết ngài có thể. Tôi sẵn sàng thay máu với em ấy. Tôi biết rằng ngài đã nghiên cứu về vấn đề này. .. "

Không có gì ngạc nhiên khi Lee Jeno biết y đã nghiên cứu thứ này trước đây, Nakamoto Yuta biết Lee Jeno đã điều tra y, y đã nghiên cứu loại thuốc này rất nhiều năm, nhưng y không muốn làm điều này, y hoàn toàn không yên tâm, thí nghiệm này không được áp dụng trên người, làm không thành công, thì cả hai sẽ chết. Y nghiên cứu thí nghiệm này do niềm đam mê, nhưng lại bị anh Na Wooseok ngăn lại ở bước cuối cùng. Anh nói điều này liên quan tới nhiều vấn đề. Nếu nó thực sự thành công, điều này sẽ mang lại một tràng tai nạn cho Đế quốc, y nghe hợp lý nên đã từ bỏ, nhưng bây giờ với tình hình này ...

Trong lúc y đang suy nghĩ, Lee Jeno đã quỳ xuống cầu xin y: "Ngài Nakamoto, xin hãy cứu lấy em ấy, tôi đồng ý, tôi sẵn sàng thay máu, chính gia tộc Na đã cứu tôi, còn Nana vì tôi mà chịu đựng, cứ coi như tôi trả lại em ấy mạng sống của mình. "

Lúc này Lee Jeno đã mất đi dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, trên mặt đều là nước mắt cùng nước mũi, trông vô cùng nhếch nhác, cuối cùng Nakamoto Yuta cũng đồng ý, y đã thay máu của hai người.

Lee Jeno nằm trên bàn mổ, nhìn Nakamoto Yuta đang chuẩn bị: "Ngài Nakamoto, nếu tôi không bao giờ tỉnh lại nữa, tôi có một thứ muốn ngài nói cho Nana. Hãy nói với em ấy rằng tôi rất yêu em ấy."

Nakamoto Yuta phớt lờ Lee Jeno, một lúc sau Lee Jeno lại lắc đầu như đang nghĩ lại điều gì: "Không, ngài đừng nói gì cả. Tôi chết em ấy chắc sẽ rất hạnh phúc. Nếu tôi chết, ngài hãy thôi miên em ấy một lần nữa, quên đi mọi thứ, quên đi Lee Jeno, hãy để em ấy sống như một người bình thường với cái tên Na Jaemin."

"Cậu im lặng, cậu muốn tôi thất bại."

Nakamoto Yuta có thể coi như là nhìn Lee Jeno lớn lên, không đành lòng nghe hắn nói tiếp.

"Ngài Nakamoto, ba năm tôi sống trong biệt phủ gia tộc Na là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Xin lỗi, tôi đã không tin tưởng ngài."

Lee Jeno nhắm mắt lại sau khi nói điều này, cũng là không bao giờ mở mắt lần nữa...


Na Jaemin cảm thấy hoảng loạn sau khi nghe điều này, cậu không nên quên Lee Jeno, không được, không thể quên, cậu phải chạy trốn, không được để chú thôi miên mình, không được quên Lee Jeno, cậu muốn đi gặp Lee Jeno, Nakamoto Yuta không ngăn cậu lại, nhưng cậu đã ngất đi trước khi chạy đến cửa.

Lee Donghyuck đỡ lấy Na Jaemin, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường bệnh, đau lòng nói: "Ngài Nakamoto, chúng ta làm vậy có phải quá tàn nhẫn với Na Jaemin không?"

"Đây là tâm nguyện cuối cùng của Lee Jeno, chỉ cần làm những gì Jeno muốn."

Nakamoto Yuta nhìn Na Jaemin trên giường rất thương xót, cậu mới ngoài hai mươi tuổi, đã phải chịu đựng tất cả sự hành hạ mà người khác chưa chắc phải chịu đựng cả đời. Đứa nhỏ đáng thương của chú, sau này con hãy sống một cuộc sống thật đơn giản như một người bình thường, như những gì Lee Jeno mong muốn, quên đi mọi chuyện tồi tệ, quên đi cả cái tên Lee Jeno.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com