TruyenHHH.com

Slug

5 năm sau...

Lee Jeno trở thành vị tướng giỏi Đế quốc, chỉ huy đội quân của Đế quốc chiến đấu hết lần này đến lần khác, không chỉ chiếm được một số Đế quốc nhỏ giàu tài nguyên, mà thêm vài Đế quốc lớn cũng buộc phải chia lại đất đã được vũ trụ phân trước đó.

Có điều vị tướng giỏi giất của Đế quốc lại bị thương nặng trong một nhiệm vụ nho nhỏ là tiêu diệt bọn bạo loạn các tinh cầu.

Vốn dĩ loại chuyện vặt vãnh này không cần tướng quân họ ra tay, nhưng khi tướng quân của bọn họ nghe nói hình như có người tên Na Jieming trong đám người bạo loạn này, liền đi ngay.

Cơ mà không bao lâu sau khi họ đến, vị tướng chưa bao giờ bại trận của họ đã bị đâm.

Lee Jeno nằm yếu ớt trên giường bệnh, hắn bắt đầu nhớ lại hình ảnh Na Jaemin trong vài giây đó.

Cậu vẫn như vậy, không có gì thay đổi, ngoại trừ đôi mắt đầy sát khí, còn lại vẫn là Nana của hắn.

5 năm rồi, đã 5 năm rồi, 5 năm rồi hắn chưa nhìn thấy người kia. Trước khi cậu rời đi, Na Jaemin đã tàn nhẫn đốt hết những tấm hình của họ, thậm chí hắn còn không nghĩ đến điều đó.

Điều cuối cùng chứng minh Na Jaemin đã tồn tại, là con búp bê gỗ mà cậu chưa hoàn thành xong. Năm năm qua mỗi khi Lee Jeno nhớ Na Jaemin đều sẽ chạm vào nó.

Lee Mark nghe tin Lee Jeno bị thương, vội vã từ trụ sở quân đội chạy đến bệnh viện.

Hắn chưa từng thấy Lee Jeno yếu ớt như vậy, khi nghe bác sĩ nói vết mổ chỉ cách tim một cm, tim hắn có chút thắt lại, là ai, ai có thể làm thương Lee Jeno.

Lee Mark mở cửa, trầm ngâm nhìn Lee Jeno, không biết nên nhìn vào đâu.

"Ôi, Lee No, cậu có chuyện gì, mau thành thật khai báo. Tôi nghe mọi người kể lại những kẻ bạo loạn lần này không có gì ghê gớm cả. Tôi không tin là chúng có thể làm hại cậu."

"Mark, tôi đã tìm thấy em ấy."

"Em ấy, ai cơ?"

Lee Mark sửng sốt một hồi, đột nhiên hắn vỗ vỗ đầu: "Chính là cái người, người con gái gì mà, Na, Na gì đó...."

Nói đến đây, Lee Mark cũng rất khâm phục cái cô gái họ Na gì đó, thật lợi lại, có thể làm vị tướng đẹp trai của Đế quốc chỉ luôn hướng về mình, thậm chí sơ hở để bị thương trong trận đánh cỏn con.

Cái cô gái họ Na gì đó đã biệt tăm suốt 5 năm, Lee No dùng mọi sự thân quen tìm kiếm cũng không tìm ra, 5 năm qua, Lee No đã không biết bao nhiêu lần từ chối người ta vì cô gái họ Na kia.

Nghĩ đến đây, Lee Mark thật sự càng thêm tò mò với Nana này, cô gái đó phải đẹp như thế nào mới có thể khiến Lee No nhớ lâu như vậy.

Ủa mà chấn thương của Lee No có liên quan gì đến cô gái họ Na kia, hay là ...

"Không đúng, không thể nào. Làm sao cô gái họ Na kia có thể làm thương cậu. Omega làm sao có thể làm tổn thương cậu trừ khi cậu không đánh trả."

Lee Mark nhìn vẻ mặt của Lee Jeno, ném chiếc mũ trong tay hắn: "Cái gì, cậu thật sự không đánh trả, Lee No, đầu óc cậu để trưng à?"

Lee Jeno xem như là người bạn thân nhất của Lee Mark. Giờ đây khi người bạn của hắn bị thương vì một người mà hắn chưa từng gặp gỡ, hắn thực sự tức chết mất, người nọ đúng thật không biết điều.

Từ khi cô gái họ Na kia rời đi, Lee No, từ một người không uống rượu, giờ ngày nào cũng say mèm trong quán rượu, khi say thì không ngừng gọi Nana.

Người này thực sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, tính giết cả Lee No, thật sự là tàn nhẫn ...

Vẫn là gấu nhỏ của hắn tốt nhất. Vừa đáng yêu vừa yêu thương hắn. Không giống cái cô gái họ Na kia. Ui, tự dưng thấy nhớ vợ quá, muốn về nhà ăn cơm vợ nấu, muốn ôm vợ vào lòng ghê.

Nhưng khi Lee Mark nghĩ rằng bạn thân của mình vẫn nằm trên giường bệnh như thế này, không nỡ rời đi, dù sao cũng sống chết có nhau mấy năm qua.

"Mark, cậu biết không, tôi rất nhớ em ấy."

Giọng nói của Lee Jeno hiếm khi dịu dàng thế này, loại dịu dàng này sẽ chỉ luôn dành cho Nana.

"Ồ, tôi biết, có biết mỗi lần tới quán rượu cõng cậu về nhà đã phải nghe cậu lải nhải bao câu nhớ Nana không? Tôi thuộc lòng luôn rồi, rồi lăn lộn trên giường, nói đi nói lại mấy câu, Nana, tôi yêu em, tôi rất yêu em, Nana, tôi nhớ em rất nhiều, Nana, tôi sai rồi."

Lee Mark không biết trước đây Lee Jeno và Na Jaemin đã xảy ra chuyện gì, trong suy nghĩ của mình hắn vẫn luôn bênh vực bạn thân của hắn, một kẻ si tình như vậy, phải tìm ở đâu ra.

Tính thêm bốn năm trong học viện quân sự, Lee No đã nghĩ về cô gái họ Na biệt hiệu Nana gì đó là chín năm, chín năm ròng rã.

Lee Mark biết rằng bạn mình đã từng có khoảng thời gian ngắn ngủn vô cùng hạnh phúc, bởi vì khoảng thời gian được nghỉ học, hắn có vài lần kết nối tín hiệu quang não với bạn mình. Trong thời gian đó, Lee No thực sự rất vui vẻ.

Người đó rời đi rồi, Lee No không còn cười nữa, ngay cả nụ cười giả tạo lịch sự cũng không còn, người đó như lấy đi tất cả sự vui vẻ của Lee No.

"Mark, cậu không hiểu, cho dù Nana giết tôi, tôi cũng sẽ không có trách gì cả, tôi nợ em ấy."

Lời này Lee Mark cũng đã nghe suốt năm năm, hắn không biết Lee Jeno đã nợ người đó cái gì, đáng giá hơn cả mạng sống của mình sao?

"Được rồi, tôi kệ cậu, chúng ta nói chuyện quan trọng."

Khi nói đến sự quan trọng, sắc mặt Lee Mark lập tức thay đổi.

Hắn thì thào bàn bạc: "Hoàng đế Kangsun đã nghi ngờ chúng ta rồi, chúng ta nên giảm tốc độ lại, dù sao cậu cũng khiến ông ta chả còn quyền lực gì."

"Khoan động tới ông ấy, ông ấy giờ cũng chỉ giãy dụa vô vọng, chờ tôi tìm được Nana, có được chứng cứ, những kẻ thật sự phản quốc, rồi cha tôi, rồi những vị tướng bị chết oan cũng nên được yên lòng, phải lấy máu tươi của Hoàng đế Kangsun để trả đủ, Nana muốn làm gì, tôi sẽ giúp em ấy làm."

Đây là lần đầu tiên Lee Mark chán ghét một người đến vậy, lại là Nana và Nana, người tên Nana gì đó, đã bỏ bùa gì vào người Lee No à?

Lee No chinh chiến mấy năm nay, chịu đựng đủ sự gây khó dễ của Hoàng đế, cuối cùng cũng có được sự tin tưởng của Hoàng đế, hắn đã nhiều lần mạo hiểm để có được ngày hôm nay, hôm nay hắn nói gì, chờ Nana gì đó.

Lee Mark tức giận nói: "Cậu yêu người đó như vậy, tại sao không giữ người ấy vào lúc đó."

Lee Jeno không trả lời câu hỏi của Lee Mark, hắn nhắm mắt, bắt đầu nghỉ ngơi.

Chao ôi, người đàn ông này đã cứu mình, cũng là bạn tốt của mình, là tướng quân giỏi của Đế quốc, không thể bóp chết hắn, kìm lại, kìm lại.

"Trước tiên, tôi sẽ tìm một lý do để nói với Hoàng đế, vì vậy cậu cứ im lặng đi. Tôi cũng đã dặn dò mọi người, bọn họ sẽ không nhiều lời."

"Cảm ơn."

Lee Mark thấy hắn quá ư gian khổ. Kể từ khi làm phó tướng cho Lee No, hắn đã lo liệu mọi việc lớn nhỏ. Tự xem lại mình đi, Lee No nói cảm ơn một cái đã hết ngay tức giận.

"Cậu không cần nói có mấy lời này, cậu nên nghỉ ngơi dưỡng thương."

Lee Mark lạnh nhạt xua tay, dù sao hắn cũng đã cùng hội cùng thuyền rồi, còn có thể làm gì khác ngoài hỗ trợ người này đây, hắn đã từng kính trọng Hoàng đế uy nghiêm như vậy, nhưng khi nhìn thấy sự thật, hắn thật sự không thể tha thứ cho ông ta. Vì những người lính đó, ông ta không đủ tư cách, những người đó vốn là anh hùng của Đế quốc, nhưng vì quyền lợi ích kỷ của Hoàng đế Kangsun, tất cả đều trở thành kẻ phản quốc. Vấn đề này phải được giải quyết rõ ràng.



Na Jaemin chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy Lee Jeno ở thị trấn nhỏ này, dù sao thì lần di chuyển của họ cũng rất nhỏ, cậu cứ nghĩ Đế quốc sẽ cử nhiều nhất vài trăm người đến để đối phó với họ.

Đối với những người này, Na Jaemin không quan tâm, còn phải mau trở về kể chuyện cho bé con của cậu nghe, mấy ngày qua ném bé con cho Woowoo trông nom, phải chiến đấu nhanh còn mau về, bé con ngày càng thông minh hơn, cậu cũng không giỏi bịa chuyện nữa.

Nhưng khi Lee Jeno xuất hiện trước mặt cậu, Na Jaemin sững sờ, đã năm năm không gặp, hắn vẫn đẹp trai y như những gì cậu nghĩ, hơn nữa còn thêm sự trưởng thành, nhưng những điều này không quan trọng.

Không ngờ điều ước cuối cùng của mình cũng không thực hiện được, còn phải đấu với hắn, chỉ là hai người họ thi đấu thôi, dù cậu giỏi hơn hay hắn giỏi hơn, thì cậu cũng có cơ hội xem được sức mạnh của vị tướng mạnh nhất trong Đế quốc.

Na Jaemin rút hai lưỡi dao, hướng thẳng vào Lee Jeno, Lee Jeno vẫn đứng im, lưỡi dao phía trái đã hướng thẳng vào tim Lee Jeno, cậu đã là một sát thủ nhiều năm như vậy, một dao có thể giết chết người.

Nhưng khi nhìn thấy Lee Jeno không trốn tránh, tay vẫn cố tình lệch đi một centimet.

Lee Jeno, cái tên điên này, hắn không biết mình suýt nữa là mất mạng sao?

"Không quan tâm, không quan tâm. Lần trước mình đã nói, mình và hắn sẽ là kẻ thù nếu gặp lại."

Na Jaemin lắc đầu rời đi, cậu nhìn Lee Jeno đang mở miệng, sau cùng không nói gì, cậu quay người rời đi không chút lưu luyến.

Khi đến lối vào của con hẻm, Na Jaemin bắt lấy một người, bảo anh ta phát tín hiệu cho quân đội rằng vị tướng của họ đã bị thương.

Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Na Jaemin nhận ra rằng mình không nên làm điều này, rõ ràng việc để Lee Jeno sống là một vấn đề lớn đối với họ.

Nhưng cậu vẫn không nỡ trơ mắt nhìn Lee Jeno chết, dù cậu đã cố tình đi sai đường dao, nhưng chỉ cần bỏ hắn ở đó một mình, hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Quên đi, cứ coi như trả ơn hắn từng cứu mạng mình, Na Jaemin không ngừng tự tạo lý lẽ cho việc làm của cậu, cố gắng đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng.

Lee Jeno nhìn tốc độ phi dao của Na Jaemin thì biết cậu càng ngày càng tốt, lúc này so với bản thân hắn cũng không yếu hơn bao nhiêu.

Năm năm qua, Nana, em đã sống cuộc sống như thế nào?

Lee Jeno nhìn chiếc nhẫn trên tay nở một nụ cười gượng gạo, lúc này trong lòng thật sự sinh ra ý nghĩ chết trong tay Nana cũng vô cùng tốt, trước khi Lee Jeno ngất đi, hắn phảng phất thấy Na Jaemin đang cười rất tươi đi về phía hắn, còn đưa tay ra, hắn cố dùng hết sức lực để đưa tay ra, nhưng vẫn không thể chạm được vào tay của Na Jaemin.

"Nana..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com