TruyenHHH.com

Slug

Sau cùng Nakamoto Yuta nhìn thoáng qua Na Wooseok, nhận được sự đồng ý của ông mới nói với Na Jaemin: "Nana, chuyện bốn năm trước, là có lý do riêng nên cha con không thể nói ra được, vì thế nên chú đành cho con uống thuốc thôi miên. Và hãy nhớ rằng, vì chúng ta và Nono trước đây có sự hiểu nhầm, cho nên lời hắn nói con chỉ nên tin một nửa, con biết không, chú và cha yêu con nhất trên thế giới này."

"Con biết rồi."

Na Jaemin tắt tín hiệu quang não, nhìn Lee Jeno vẻ mặt dịu dàng đang nhìn cậu. Cậu hơi không được tự nhiên. Đến bây giờ, cậu vẫn không nhớ rốt cuộc trước đây mình và Lee Jeno đã xảy ra chuyện gì.

Hai người ngồi im, không nói gì. Bầu không khí trong đại sảnh bỗng ngột ngạt. Đặc biệt là Na Jaemin không mấy thoải mái khi bị Lee Jeno nhìn chằm chằm.

"Cảm ơn cậu vì đã cứu tôi."

"Nana không cần phải cảm ơn tôi. Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em. Nói được làm được, em là Omega của Lee Jeno. Từ lâu chúng ta đã như hai mà một. Em chỉ cần luôn tin tôi là được."

Chính những lời này của Lee Jeno đã đẩy Na Jaemin xuống vực thẳm vô biên một năm sau đó.

Na Jaemin chưa từng nghe ai nói điều này với cậu. Cậu cho rằng cậu ta đã quen với việc tự bảo vệ mình. Hóa ra có ai đó bảo vệ mình nghe thật cảm động.

Sức khỏe của Woowoo luôn không tốt, vì vậy cậu đã cố gắng rèn luyện học hỏi các kỹ thuật tự vệ và kỹ thuật chiến đấu. Tuy mệt chết đi được, nhưng mà vẫn cần phải học.

"Tôi, tôi, tôi không giỏi chăm sóc ai đó, vì vậy cậu nên tìm một người giỏi để chăm sóc cậu."

"Nana là thuốc chữa bệnh tốt nhất của tôi. Gặp em liền không cảm thấy đau nữa, vết thương sẽ nhanh hồi phục hơn."

Na Jaemin biết rõ Lee Jeno đang nói điêu, không thể nào gương mặt kia nói những lời vô lý như vậy, nhưng vẫn làm cho cậu không nỡ oán trách.

"À, đúng rồi, Nana, tôi đã chuẩn bị phòng cho em. Em có muốn đi xem phòng không?"

"Cậu đã chuẩn bị phòng cho tôi? Cậu biết tôi sẽ đến?"

Lee Jeno lắc đầu, nói một cách cô đơn: "Tôi cũng không biết đến bao giờ có thể gặp em, chỉ là chuẩn bị đầy đủ trước, ngộ nhỡ em có quay lại..."

Na Jaemin lắng nghe những lời Lee Jeno nói, đột nhiên cảm thấy áy náy. Cậu buộc lòng phải giả vờ sốt sắng muốn đi xem phòng, vội chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, Na Jaemin sững sờ. Bố cục trong căn phòng này giống hệt như xưa. Cậu vuốt ve chậm rãi tên của mình được khắc trên đầu giường.

Khi cậu còn nhỏ, cậu nghĩ những thứ của mình đều phải được khắc bằng tên của mình, vì vậy những đồ vật yêu thích xung quanh cậu đều có tên cậu do cậu tự khắc.

Và những bức tranh chính cậu làm bằng cách thu thập vỏ sò... còn có chuông gió, giá sách, thảm và cuốn sách trên bàn mà cậu chưa đọc xong, mọi thứ giống như cậu vừa mới ra ngoài trở về nơi cũ.

Na Jaemin đang nằm trên giường, chăn mềm vẫn là hương vị quen thuộc, cậu nghĩ cậu đã thực sự trở về biệt phủ cũ của gia tộc Na, nơi cậu sống một thời gian dài, chứa đựng biết bao kỷ niệm.

Lee Jeno nằm trên ghế sofa, tín hiệu quang não gửi đi một thông điệp "Hôm nay có xử lý tốt không? Phải đảm bảo không để lộ sai sót nào.''

Phía bên kia của quang não nhanh chóng trả lời tín hiệu, "Dạ mọi chuyện đều đã xử lý ổn thỏa. Sẽ không ai biết được chuyện này, người chết không thể nói được."

Lần này Lee Jeno mới yên lòng, tập trung chờ đợi để xem phản ứng kinh ngạc của Na Jaemin. Căn phòng của Na Jaemin do đích thân hắn bố trí, giống y đúc với bản gốc.

Na Jaemin nhìn Lee Jeno ngồi trên ghế sofa ngay chân cầu thang, cảm giác rối bời. Nếu hắn không cùng mình kề cận mỗi ngày, chắc chắn sẽ không hiểu rõ kỹ càng như vậy. Ngay cả những mô hình thủ công cậu giấu dưới gầm giường cũng có... Giống y hệt.

Cái này cha và chú cũng không biết. Vậy là lúc đó mình cho hắn xem hết mọi thứ? Vậy là ắt hẳn mình rất thích người này? Bí mật thầm kín cũng nói hết cho hắn. Thế thì tại sao lại xa cách nhau??

Tại sao cha và chú không tin tưởng hắn? Cậu thực sự thích tôi? Nếu nói dối... tại sao lại xả thân cứu tôi? Na Jaemin cảm thấy cậu đang rơi vào tình huống khó xử.

"Nana xem xong rồi à? Em có cảm giác như đang quay về nơi cũ không? Ngoài sân, tôi cũng đã trồng hoa tulip mà em thích nhất. Mọi thứ giống như trước, chúng ta cũng nên trở về như xưa."

Lee Jeno nói rồi đưa tay ra, nhìn Na Jaemin với đầy hy vọng, như thể Na Jaemin là cả thế giới của hắn.

"Tôi thực sự có thể tin cậu?"

"Trên cái thế giới này em chỉ nên tin mỗi tôi thôi, Nana à."

Na Jaemin dường như bị mê hoặc bởi đôi mắt của Lee Jeno. Cậu đặt tay cậu lên tay Lee Jeno.

"A..."

Lee Jeno dùng sức, ngay lúc Na Jaemin không đề phòng kéo cậu vào lồng ngực của mình.

Chỉ một lần, hắn thấy hình như hắn đã yêu mùi hương phía sau cổ Na Jaemin, mùi bạc hà trên người hắn hòa lẫn cùng mùi muối biển của Na Jaemin.

Nhìn vào làn da mịn màng, Lee Jeno khó cầm lòng mà muốn hôn, nhưng hắn biết vẫn chưa đến lúc. Con mồi nhỏ của hắn sẽ không chịu những cử động thân mật như vậy, sẽ dọa thỏ sợ hãi.

Không chỉ là Lee Jeno, Na Jaemin phảng phất cũng yên vị trong lồng ngực của Lee Jeno, cơ thể cậu cũng quen với hành động này, hình như bước tiếp theo là cậu nên tựa đầu lên vai Lee Jeno.

Na Jaemin đã chăm sóc Lee Jeno trong một tuần, nghe hắn kể chuyện xưa xảy ra giữa họ, có không ít trong đó là những hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ của cậu, nhưng có điều khuôn mặt của người kia vẫn luôn mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com