Slug
AU Hiện đại, quân nhân x minh tinh, Ngao Quảng song tính. Như đã hứa hẹn, tui sẽ edit phần Hạ của bộ này. Tóm tắt phần Thượng như sau: Ngao Quảng làm diễn viên, vừa hot lên thì bị một đứa quan nhị đại nhìn trúng, vì từ chối nó nên bị vu oan và bị giam ở nhà tù biệt lập, ở đây được tù nhân 'cao cấp' Hạo Thiên (cao cấp cỡ kiểu có căn hộ riêng trong tù lol) bảo kê, đổi lại là miễn cưỡng XXX, sau này thì vừa thích vừa miễn cưỡng(?) XXX. Cuối phần này, Ngao Quảng phát hiện ra Hạo Thiên thực ra là quân nhân trà trộn vào tù làm nhiệm vụ, Hạo Thiên xong việc sẽ ra tù trước nên hai bạn thông suốt tâm ý rồi hứa hẹn nhau; độc giả cũng biết được rằng thực ra khi bé Ngao Quảng vì là song tính nên cha mẹ bỏ ở cô nhi viện, đến 14 tuổi phải rời khỏi đây thì được Hạo Thiên tình cờ trở thành nhà tài trợ giấu mặt về ăn học, sau đó Hạo Thiên vào tù làm nhiệm vụ thì cũng đúng lúc Ngao Quảng bị đẩy vào đây nên mới thò mặt ra bảo kê và bày vẽ ra mấy trò XXX kia.Ai thích đọc phần Thượng thì xem tại đây nha: https://m.weibo.cn/status/4467226662819658 (Đây là mục lục, link dẫn đến wordpress nên yên tâm không phải quét ảnh : )). Mục lục này có thiếu link cho PN3, có thể xem tại đây: https://bit.ly/3dxCgOA)Link lofter tác giả: http://xingruobeichen.lofter.com/(1) Nắng gắt tháng tám giống như lửa đầu điếu thuốc, hun cho bầu trời xanh thẳm kia nóng muốn há miệng. Nhành liễu rủ yên ven đường không nhúc nhích, bóng cây co cụm, mấy chiếc lám bám đầy bụi đất đều héo hon cuộn lại. Từ xa nhìn lại, nhựa đường dường như cũng đã bị nắng thiêu đến nóng chảy, mặt đường vắng lặng không bóng người dường như đang bốc hơi. Ngoài cửa sổ, ve kêu ri ri không biết mệt mỏi, tựa như muốn thiêu đốt sinh mạng để chứng minh giá trị của mình, cứ một tiếng kêu là một tiếng khiến người ta thêm bực bội. Trong phòng, nam nhân mảnh khảnh cao gầy đang ngồi trong chiếc ghế ngả bập bênh, theo nhịp vang lên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, như thể đáp trả mùa hạ nóng nực này. Người ngồi trên ghế làn da trắng nõn, đôi mày như tơ giãn ra thư thả, đuôi mày ngả xuôi. Đôi mắt ngày thường lạnh lùng giờ nhắm chặt, giấu đi khí chất 'người sống chớ gần'. Hàng mi dài buông xuống, tỏa bóng trước vành mắt, nốt ruồi bên khóe mắt khiến nét lạnh lùng của người này có thêm chút quyến rũ. Ngao Quảng quay phim vừa đóng máy xong, tối qua ngủ rất muộn, giờ vẫn buồn ngủ không chịu nổi. Nắng chiếu vào khiến trong nhà sáng trưng chói mắt, anh mở tạp chí ra úp lên mặt, bắt đầu mơ mơ màng màng. Tiếng đồng hồ quả lắc, tiếng ghế đưa kẽo kẹt, tiếng ve ngoài cửa, hết thảy đều dần nhòa đi.Trời ngả tối, tiểu trợ lý mới đánh thức anh dậy. Nếu không phải Ngao Quảng đã dặn rằng buổi tiệc tối nay rất quan trong đối với anh, trợ lý cũng muốn khuyên Ngao Quảng nghỉ ngơi thêm. Buổi tiệc lần này sẽ mời tới người vẫn luôn hỗ trợ Ngao Quảng. Anh chưa từng được gặp đối phương, vẫn luôn mong được trực tiếp nói lời cảm ơn. Anh ra tù đã một năm. Mới đầu đêm nào cũng sẽ mơ thấy cảnh phiên vân khúc vũ cùng Hạo Thiên, sáng dậy hạ thân ẩm ướt. Sau này mới quen dần, số lần mơ thấy cũng giảm bớt. Ngao Quảng vốn phải ở trong tù 3 năm, nhưng thực tế anh chỉ bị giam một năm rưỡi rồi được thả. Chính Hạo Thiên đã ra tay giảm thời gian thi hành án của anh, còn an bài người đưa anh về đất liền. Vì việc trong quân cứ tăng dần, mới đầu Hạo Thiên cứ chạy qua chạy lại giữa nhà tù và doanh trại. Sau nữa thì chẳng còn thời gian để chia, không rảnh lo chuyện bên nhà tù nữa. Thời điểm cấp trên yêu cầu anh trở về tổng bộ đợi lệnh còn sớm hơn dự kiến một tháng. Đối với tầng cao như Hạo Thiên mà nói, việc đưa người ra tù chỉ là chuyện một giây một phút, nhưng lúc chở Ngao Quảng thì lại rất buồn bực, luôn có cảm giác rằng Hạo Thiên không muốn giúp mình ra tù, chỉ là lúc trước muốn giữ mình bên cạnh như kiểu mèo vờn chuột mà thôi. Một năm qua Ngao Quảng chưa gặp Hạo Thiên. Anh đã một lần nữa khôi phục thân phận minh tinh của mình, ngày ngày bận đến sứt đầu mẻ trán. Ngao Quảng tiến vào giới giải trí khi mười bảy tuổi, giờ đã qua mười năm. Anh biến mất một năm rưỡi khiến các fans cào tim cào phổi, nhưng khi Ngao Quảng dùng vẻ mặt vô cùng mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn gắng gượng để nói lời tạ lỗi "Xin lỗi vì đã đột nhiên tòng quân một thời gian dài như vậy", những lời oán hận đều biến mất. Hạo Thiên cũng bận. Chuyện lớn chuyện bé trong quân đều đến phiên anh nhọc lòng, hơn nữa còn phải chậm rãi giải trừ dần quyền lực đã xây dựng trong nhà tù, muốn rảnh rỗi thường phải chờ tới nửa đêm, vì vậy Ngao Quảng thường nhận được điện thoại gọi đến vào rạng sáng. Vỗn dĩ, khi ra tù, việc đầu tiên Ngao Quảng muốn làm là đi tìm tên quan nhị đại đã lợi dụng đủ đường để hại anh vào tù kia. Kết quả anh lại phát hiện ra cả gia tộc nhà tên này đã bị bế đi sạch từ nửa năm trước, đầu tiên là bị điều tra vì nghi ngờ nhận hối lộ, sau đó bị đào ra một đống chuyện dơ bẩn xấu xa, kẻ làm trái pháp luật đều phải đi tù. Ngao Quảng muốn động thủ giờ lại không thể xuống tay, tựa như một kẻ đã hùng hổ kéo pháo ra muốn bắn kẻ địch nát nhừ, lại phát hiện ra đã có người đi trước, đánh bom cho tên kia tan xương nát thịt. Kỳ thực Ngao Quảng vẫn chưa hề biết Hạo Thiên là người đã tài trợ mình hơn mười năm nay. Đến tận buổi tiệc tối hôm ấy, anh gặp lại người đã xa cách một năm trời, mới sửng sốt hồi lâu. Một khắc ấy, anh đã hiểu ra tất cả. Ngao Quảng đứng ở vòng ngoài; người đang là trung tâm của buổi tiệc kia chính là người đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của anh suốt một năm nay. Người ấy vẫn nổi bật như vậy, cao hơn hẳn những người xung quanh, đứng giữa một đám người xuất sắc mà vẫn mang vầng sáng lóa mắt, tựa như ánh đèn hôm nay đang thiên vị anh, khiến cho anh dường như tỏa sáng. Ngao Quảng cứ thất thần như thế, nhìn đối phương cầm chén rượu vừa tủm tỉm cười vừa nói chuyện với người bên cạnh. Màu tóc của Hạo Thiên dường như càng sáng hơn xưa, lóe ánh vàng kim dưới ánh đèn, nét mặt vui vẻ, đôi mắt sáng như pha lê đong đầy thu thủy, khóe miệng mang nụ cười. Bối cảnh này rất phù hợp với anh. Chỉ đứng như vậy, đã có thể trở thành sự tồn tại hấp dẫn nhất, khiến người khác không thể rời mắt.Quý công tử cầm ly rượu, cười khẽ, đôi lúc đảo đảo ly đưa lên môi, trên thực tế chất lỏng trong ly lại không bớt đi giọt nào. Cảm nhận được ánh mắt của Ngao Quảng, Hạo Thiên dừng câu chuyện, ngước mắt nhìn qua. Ngao Quảng không biết nên miêu tả cảm thụ trong lòng mình lúc này như thế nào. Tựa như cả thế giới đã an tĩnh lại. Khi nhìn vào đôi mắt của đối phương, anh không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, trong lòng vừa chua xót vừa căng đầy lại vừa ngứa ngáy, tâm tình cửu biệt trùng phùng khiến anh suýt nữa cầm lòng không nổi, thất thố chạy về phía người nọ. Người còn lại thực ra cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một Ngao Quảng như thế này. Khi ở trong tù anh bị cạo đầu trọc lốc, mà nay tóc đã dài, khí chất vẫn lạnh lùng nhưng cảm giác băng giá đã bớt đi rất nhiều. Mái tóc đen hơi xoăn, rủ nếp trước trán, đôi mắt đen dưới làn mi vừa to vừa tròn. Hạo Thiên cười, nhìn bảo bối của mình bước tới một bước như muốn thử đi vào, như đang chưa thể tin được, vẫn đang cẩn thận xác nhận lại điều gì. Vị đạo diễn vẫn đang tán gẫu với anh cũng theo nhìn ánh mắt của anh, chú ý tới Ngao Quảng. Sau khi chào đón người diễn viên đang vẫn còn hơi hoảng hốt này, đạo diễn liền nhiệt tình giới thiệu anh với Hạo Thiên. "Vị này chính là hồng nhân của chúng ta," đạo diễn nhìn nhìn Ngao Quảng, kéo con người đang chưa vào trạng thái này tới trước mặt Hạo Thiên. "Đây chính là nhà tài trợ của cậu, Hạo tiên sinh."Hạo Thiên cong mắt, rũ mi nhìn một Ngao Quảng trông ngoài bình thường nhưng thực ra tim đang nhảy lên hỗn loạn. Anh chìa tay về phía Ngao Quảng, tỏ ý bắt tay, nhẹ giọng nói--"Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố."Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ngày đêm tơ tưởng, đầu lưỡi chợt khô khốc, cảm thấy như đã xa cách mấy đời. Ngao Quảng cứ vậy nhìn anh, một lát sau mới nắm lấy bàn tay xương cốt rõ ràng ấy, bày ra một vẻ mặt không ai có thể nhận thấy chút khác thường nào, cong cong môi. "Nhờ ngài chiếu cố rồi."Hạo Thiên lặng lẽ gãi gãi trong lòng bàn tay anh một chút rồi mới buông ra, làm như chẳng có việc gì, tiếp tục nói chuyện với đạo diễn, để lại Ngao Quảng đứng bên trong trạng thái như con mèo nhỏ đã bị gãi gãi đến tận tim. Anh cũng rất muốn được trò chuyện cùng Hạo Thiên, hỏi chuyện dạo này, tâm sự chuyện của mình, nhưng đạo diễn đã được Hạo Thiên đầu tư rất nhiều, giờ đang được người ta trêu đến cười vang, mặt mày vui vẻ tới chẳng thấy mắt đâu nữa. Thời khắc này, Ngao Quảng tự nhiên cảm thấy vị đạo diễn bình thường vẫn quan tâm săn sóc cho mình thực phiền phức, cứ ồn ào chẳng khác ve kêu ngoài cửa vậy. Hàn huyên một hồi, Hạo Thiên đặt ly rượu xuống, cười cười xin lỗi đạo diễn một cái, khách khí và xa cách. "Xin lỗi nhé, tôi đi toilet một chút." Dứt lời, anh đưa mắt chớp một cái, đặt ánh mắt lên người Ngao Quảng, giống như một chiếc móc nhỏ câu lấy người, "Tiểu bằng hữu này có đi cùng luôn không?"Ngao Quảng đi theo anh, trên đường khoảng cách giữa họ không gần không xa, duy trì sự khách sáo. Lúc này, trong toilet không một bóng người. Vừa vào cửa, Hạo Thiên đóng cửa khóa lại, đỡ lấy đầu Ngao Quảng rồi đẩy anh sát vào tường, khiến anh rên khẽ một tiếng. Nụ hôn hạ xuống hung mãnh, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi đảo qua từng chiếc răng, hương vị thuộc về riêng anh bao trùm lấy Ngao Quảng. Hạo Thiên khẽ cắn môi anh, day day một chút, nhưng vẫn quyết định không cắn rách da. Ngao Quảng ngửa đầu nhận lấy thế công mãnh liệt của đối phiêng, hé miệng mặc cho nước bọt chảy theo khóe miệng. Hạo Thiên dây dưa đầu lưỡi, răng môi va chạm, chỉ chốc lát mùi máu đã thoang thoảng, khiến Ngao Quảng cảm thấy như mình đã bị nghiền nuốt vào bụng.Kết thúc một nụ hôn, Ngao Quảng đã suýt thở không nổi, đuôi mắt ươn ướt. Lồng ngực anh phập phồng hổn hển, cánh môi bị hôn đến hơi sưng, nước bọt nơi khóe miệng khiến anh nhìn qua như thể vừa bị hưng hăng thương yêu. Hạo Thiên đỡ anh, một chân chống giữa hai chân của Ngao Quảng, vây cho người trong lòng mình không còn chỗ trốn, Ngao Quảng cảm thấy mình như một con mực nằm trên thớt. Người kia vươn tay lau bên khóe miệng cho Ngao Quảng, môi dán bên vành tai anh, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, tựa như làn khói luồn vào tai người, rung lên một chuỗi tê dại. "Có nhớ anh không?"Giọng của người này quá trầm, lời mời gọi nhẹ nhàng khiến lỗi tai ngứa ngáy. Ngao Quảng rũ mắt, hơi xoa xoa tai, quay đầu đi nói một tiếng "Ừm.""Tiểu bịp bợm," giọng người kia có chút tội nghiệp, miệng dán bên cổ Ngao Quảng, đưa luồng khí ấm áp luồn vào cổ áo của anh, nóng đến buồng tim cũng hầm hập, "Vậy sao em chẳng bao giờ chủ động gọi điện cho anh."Giọng của Ngao Quảng cũng trầm xuống, trấn an con mèo lớn hiếm khi làm nũng này, vuốt vuốt lông theo ý đối phương. "Chẳng phải vì bận sao, sợ rằng có gọi qua thì anh cũng đang bận."Con mèo to bự này miễn miễn cưỡng cưỡng chấp nhận lý do thoái thác ấy, đặt tay lên cổ áo của Ngao Quảng, ngựa quen đường cũ bắt đầu cởi nút. Đầu ngón tay mát lạnh khiến Ngao Quảng giật mình, hoảng tới mức cầm lấy bàn tay ấy, ngăn động tác của Hạo Thiên lại. "Lát nữa em còn phải lên sân khấu.""Đừng sợ, anh không làm gì để người khác thấy được đâu." Hạo Thiên không dao động, tiếp tục ý định cũ, nhè nhẹ vuốt ve vùng da nhỏ vừa lộ ra, làm cho Ngao Quảng cảm thấy trong lòng như bị lông chim lướt qua. Ngao Quảng buông tay như thỏa hiệp, ngửa đầu mặc anh muốn làm gì thì làm. Việc tập luyện của Ngao Quảng chưa bao giờ ngừng lại, khi bận làm việc thì sẽ vào phòng tập để chạy. Cơ ngực no đủ treo đầu quả đỏ hồng đáng yêu, đường cong hoàn mỹ, tuyến nhân ngư đẹp đẽ kéo dài đến mép quần tây. Hạo Thiên một đường rải rác hôn xuống, dừng lại trước bụng dưới của Ngao Quảng, bỗng đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh đầy trịnh trọng, đầy vẻ nghiêm túc. Ngay lúc Ngao Quảng đang tưởng anh định nói điều gì quan trọng, Hạo Thiên lại đặt một tay áp lên ngực anh, nhéo nhéo phần cơ ở đây, ngữ khí đầy vẻ tiếc rẻ. "Anh vất vả mãi mới nuôi ra được ít thịt, giờ săn chắc hết rồi."Nhìn một phát rồi nói vậy là kiểu gì đấy?Ngao Quảng không nhịn được, cắn lên bàn tay vươn cao ấy một cái, có điều chẳng dùng bao nhiêu sức, chỉ để lại một vòng dấu răng nhàn nhạt. Hạo Thiên đứng lên vùi vào cổ anh cười hồi lâu, bàn tay to lớn vuốt ve bụng dưới của anh một phen, dùng chân hơi cọ cọ vào nơi ở giữa hai chân anh. Ngón tay thon dài thẳng tắp bắt đầu cài lại cúc áo cho anh từ dưới lên trên, lại sửa sang cổ áo cho thẳng thớm. Hạo Thiên cúi đầu nhìn người ở trong lòng mình, thưởng thức vành tai mượt mà đáng yêu kia. "Để lại cuối tuần này cho anh nhé, được không?"Ngao Quảng không có lý do gì để từ chối, mà cho dù có thì Hạo Thiên cũng có thể khiến anh sửa thành không có, cho nên lời này thực ra chỉ là thông báo mà thôi. Đủ cơn nghiện rồi, Hạo Thiên hôn một cái bên khóe miệng mỏng mềm của Ngao Quảng, lại xoa xoa cái đầu xù của anh rồi mới ra khỏi toilet. Còn Ngao Quảng ở lại trong toilet rửa mặt bằng nước lạnh vài lần, còn lấy ra một cây son để giấu bớt vẻ sưng đỏ trên môi, chỉnh sửa hồi lâu rồi mới đi ra. Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để cảm ơn những người thường xuyên tài trợ cho giới giải trí, cũng là thuận tiện chúc mừng bộ phim đóng máy. Ngao Quảng ở phim này tuy không phải vai chính nhưng cũng đảm nhiệm một nhân vật quan trọng, hơn nữa lại giàu kinh nghiệm, đương nhiên được phân làm người lên sân khấu gần sát cuối. Khi anh trở lại bữa tiệc, chương trình đã qua quá nửa, trên sân khấu là mấy tiết mục trăm năm không đổi, Ngao Quảng đã xem suốt gần mười năm nay rồi. Hạo Thiên đang ngồi ở khu riêng của khách quý, lại xem diễn với vẻ rất hứng thú, đồng thời phân tâm ứng phó với người bên cạnh. Vị nữ sĩ trang điểm khéo léo này vẫn luôn cố tìm đề tài, nhưng vị tiên sinh soáii vô cùng ngồi bên thì chẳng chịu để tâm đến cô. Cô thực sự muốn có thể phát sinh điều gì đó, vị này dáng vẻ quá mức nổi bật, khiến người ta nảy sinh ý tưởng mơ mộng. Khi anh nghiêng đầu trò chuyện với cô, cô có thể thấy rõ đôi mắt màu hổ phách giấu dưới hàng mi dày. Nên miêu tả đôi mắt ấy như thế nào đây?Như một hồ nước an tĩnh, ánh sáng như ngọc lưu ly, đôi mắt hơi cong lên như con thuyền nhỏ xao động giữa dòng thu thủy, lông mi rất dài như mây như sương bao quanh, khiến anh mắt mông lung sâu không lường được. Trong mắt mang sóng, lãng đãng lướt qua, chợt thấy có tình mà hóa ra vô tình. Vị nữ sĩ này gợi chuyện nửa ngày, người kia vẫn không tỏ rõ là có hứng th ú không, thỉnh thoảng lơ đãng cười lại tăng thêm cảm giác xa cách. Cô day dứt một hồi, liền mất dần ý chí. Khi Ngao Quảng bước lên sân khấu, cô cảm thấy người nam nhân bên cạnh ngồi thẳng người dậy, ánh mắt tập trung lên nhân vật giữa sân khấu. Cô theo ánh mắt ấy nhìn qua, cảm thấy anh có vẻ có hứng thú, mừng vì bản thân cuối cũng cũng tìm được đề tài hợp với đối phương, liền vội vàng giới thiệu. "Vị này chính là một diễn viên lâu năm của chúng tôi, mọi người đều kính trọng gọi là lão sư, rất tuấn tú đúng không?"Hạo Thiên trên mặt mang nét cười, nhìn thân ảnh thẳng tắp đứng trên kia, nhìn người từ búp măng non đã trưởng thành thành đại thu che trời, trong ngữ khí ôn hòa thường lệ của anh giờ mang theo vẻ tự hào không dễ phát hiện "Đúng vậy."Vị nữ sĩ lại khen tiếp, "Ngao lão sư tuy vào giới muộn, nhưng thông minh trời phú, ba năm hoạt động bằng thành tựu mười năm của người khác. Thực sự rất lợi hại đó, vì vậy......"Bỗng nhiên toàn hội trường trở nên im lặng, khi phía dưới đã yên tính, người trên sân khấu liền mở miệng--"Tôi muốn cảm tạ một người, là người đã giải cứu tôi, trợ giúp tôi." Ngao Quảng dừng một chút, giọng nói thanh lãnh truyền vào micro để tới mỗi người đang ngồi tại đây. "Nhờ có ngài ấy mới có tôi ngày hôm nay. Hạo Thiên tiên sinh, nhân dịp này, tôi xin trí tạ."Vị nữ sĩ đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên thấy người bên cạnh đứng lên. Cô ngây ngốc nhìn anh hướng về phía người trên sân khấu, vái chào rất thân sĩ, sau đó chậm rãi ngồi xuống trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt không dứt của toàn hội trường. Sau khi Hạo Thiên ngồi xuống, vị nữ sĩ này không nói thêm được câu gì nữa. --Sau khi kết thúc bữa tiệc, Ngao Quảng đi một vòng bên trong để tìm mà không thấy Hạo Thiên, lúc mở di động ra mới thấy người kia nhắn tin cho mình từ mười phút trước. "Có việc bận, anh đi trước, tối gọi điện nhé."Ngao Quảng nhắn lại "Ừ" một cái, thở dài cất điện thoại vào túi.Hiếm lắm mới gặp mặt mà cũng là vội vội vàng vàng, chưa nói được mấy câu. Trong lòng Ngao Quảng khô nghẹn khó chịu, chỉ hận không thể gọi điện cho Hạo Thiên ngay bây giờ, nhưng lý trí không cho phép. Thực sự rất có loại cảm giác cửu biệt thắng tân hôn. Biết Hạo Thiên đã đi rồi, Ngao Quảng cũng định ra về. Vừa bước ra sảnh thì có một cô gái tới ngăn lại. Ngao Quảng nhận ra cô. Đây là người ngồi cạnh Hạo Thiên trong khu khách quý, một ngôi sao nữ khá nổi danh. Vì sự lễ phép, anh dừng lại hỏi xem cô có chuyện gì. Vị kia ngượng ngùng nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Ngao lão sư, anh cùng Hạo Thiên tiên sinh có quan hệ rất tốt đúng không?"Nghe đến tên Hạo Thiên, Ngao Quảng chợt thấy hơi cảnh giác, khẽ nhíu mày. "Làm sao?"Ngao Quảng lãnh đạm có tiếng; vị lão sư này vẫn luôn khiến cho người khác có cảm giác không dính khói lửa phàm tục, khiến cô gái cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nữ sĩ này có chút xấu hổ. Cô xưa nay nổi danh nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, đến tuổi này vẫn chưa bao giờ đi xin thông tin liên lạc của người khác bao giờ."Có thể cho em xin WeChat của Hạo tiên sinh không ạ?"Ngao Quảng: ???Thấy ánh mắt người trước mặt trở nên rét căm căm, giọng nói của ngôi sao nữ cũng trở nên yếu hơn, càng lúc càng thiếu tự tin. "Em cảm thấy ngài ấy rất tốt, nếu có thể kết bạn thì thực hay......"Ngao Quảng cảm thấy mình có điên mới để cô ta kết bạn với bạn trai của mình. Cho nên anh chân dài sải bước, lướt thẳng qua ngôi sao này, ngữ khí trả lời lạnh băng. "Có rảnh nghĩ chuyện này thì chi bằng nghĩ xem làm sao để nâng cao kỹ thuật diễn đi."Cô gái nghẹn họng, xoa xoa gương mặt đã nóng bừng, ngầm thở dài. Ngao lão sư đúng là như lời đồn đại, xa cách ngàn dặm a.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com