TruyenHHH.com

Slug

Guanheng bên ngoài nhìn ổn, nhưng bên trong đã muốn phát rồ lên.

Tối nay chính là buổi khiêu vũ mùa thu, và đứng cạnh Guanheng ngay lúc này chính là bạn nhảy của cậu. Bạn nhảy của cậu, Ten.

Bấy giờ mới là chập tối, nhưng Guanheng đã chịu đựng quá đủ thử thách từ cuộc gặp mặt giữa anh ta và nhị vị phụ huynh. Suốt từ lúc Ten đến, mẹ cậu đã rủ rỉ không ngớt về việc anh ta đẹp như thế nào, trong khi bố cậu thì liên tục bông đùa rằng ông không nghĩ cậu có thể kiếm được một bạn nhảy tuyệt vời như vậy. Còn Ten thì hoàn thành xuất sắc vai diễn một cậu nhóc hoàn hảo, nói chuyện và mỉm cười với bố mẹ Guanheng, khen ngợi ngôi nhà và phần trang trí nội thất. Vô cùng ấn tượng.

Nhưng Guanheng ghét điều đó. Bởi vì lẽ ra người đứng ở đây là Dejun chứ không phải Ten.

Và bây giờ khi cả hai đã ở trường, liên tục có người đến chào Ten hoặc khen ngợi vẻ ngoài của anh ta, trong khi Guanheng phải cố để luôn giữ một nụ cười lịch sự trên khoé miệng. Theo một cách nào đó, dường như cậu đã trở thành vật trang sức lộng lẫy dành riêng cho Ten. Thực lòng mà nói, chuyện này cũng chẳng lấy gì làm xấu hổ, nhưng sau khi người thứ sáu bước tới và chỉ liếc cậu đúng một cái trước khi quay sang nói chuyện với Ten, cảm giác khó chịu bắt đầu vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Guanheng phải thừa nhận hai người bọn họ nhìn đẹp đôi. Cậu mặc đồ trắng từ đầu đến chân, đó là một bộ suit thanh nhã vừa người được mẹ cậu đích thân chọn. Ten thì ngược lại, đen từ đầu tới cuối, không có áo khoác ngoài, chiếc sơ mi đen điểm xuyết vài hoạ tiết xoắn ốc màu trắng. Trên người anh ta đeo rất nhiều trang sức, bao gồm cả tá khuyên tai bạc, một chuỗi dây chuyền bản lớn dạng xích luồn qua một chiếc nhẫn quấn quanh cổ. Trên cổ tay Ten là bông hoa của Guanheng đưa cho trước đó, và cho dù nó hoàn toàn lạc quẻ với bộ trang phục, anh ta vẫn mỉm cười rồi cài lên.

"Chính xác là cả trường này đều biết anh đấy nhỉ." – Guanheng lên tiếng sau khi lại một người nữa tới chào hỏi Ten vừa quay đi, "Tôi cảm thấy mình như một món chiến lợi phẩm vậy."

"Đúng là tôi quen biết nhiều người thật. Nhưng mà làm ơn, nếu có ai đó đủ hấp dẫn để làm chiến lợi phẩm thì đấy chỉ có thể là tôi."

Guanheng lẩm bẩm— tôi thì sao chứ, tôi cũng đẹp trai mà— cho đến khi cậu thấy Yangyang trong bộ suit đen đơn giản ở ngay cạnh quầy đồ uống và vẫy tay với thằng bé.

Yangyang lập tức nhận ra Guanheng và vẫy tay ngược lại. Thằng nhóc nói nhanh gì đó với Renjun, người đang đứng buôn chuyện với hội bạn ở gần đó rồi bước về phía Guanheng.

"Chào, hai người nhìn đỉnh quá nhé."

"Cảm ơn." – Ten nở nụ cười, "Cậu cũng vậy. Bao giờ thì cậu mới định gia nhập câu lạc bộ nhảy đây?"

"Một ngày nào đó."

Yangyang cũng cười đáp lại. Mái tóc đen được chải ngược hết về sau khiến thằng nhóc nhìn càng đẹp trai và có vẻ trưởng thành hơn. Rồi nó quay sang Guanheng, "Anh có thấy Xuxi chưa?"

Guanheng lắc đầu. Cậu đã tìm thằng bạn ngay từ khi vừa đến, hắn cũng đủ cao để nổi bật trong mọi đám đông. Cho nên nếu Xuxi tới rồi, không đời nào Guanheng lại chưa nhìn thấy. Tất nhiên cậu chẳng hứng thú gì với Xuxi cả, người bạn đồng hành của hắn mới là quan trọng cơ.

"Dong Sicheng tới rồi, tầm mười phút trước."

Guanheng vừa nói vừa đưa mắt về phía cuối phòng. Meiqi, một trong những thành viên nữ của đội thể dục dụng cụ đang bám vào tay cậu ta, hai người bọn họ nhìn cực kỳ tự nhiên và thoải mái.

"Không phải Huang Xuxi mời Dong Sicheng đi à?" – Ten hỏi, "Cả trường đều bàn tán về vụ đó."

"Đúng, nhưng anh ta từ chối Xuxi. Hai, thực ra là ba lần, em nghĩ vậy."

Ten có vẻ ngẫm nghĩ. Nhưng ngay khi Guanheng nhận ra và định hỏi xem có phải anh ta biết chuyện gì đó không thì người cậu ngóng chờ nãy giờ xuất hiện.

Nụ cười của Dejun tươi đến nỗi cả người cậu ấy như sáng bừng lên. Chẳng cần phải đứng dưới ánh đèn nào cả, bởi vì tự bản thân cậu ấy đã là ánh sáng. Dejun mặc bộ suit màu đen, chiếc nơ nhỏ xinh được thắt ngay ngắn trên cổ áo, mái tóc nâu rẽ ngôi và chải gọn về sau để lộ toàn bộ gương mặt thon nhỏ. Cậu ấy đúng nghĩa là người hoàn hảo nhất mà Guanheng từng gặp trước nay.

Dejun dường như đứng ngồi không yên vì phấn khích trong khi vẫn níu chặt lấy tay Xuxi. Ngay khi vừa nhìn thấy Guanheng, cậu ấy chạy ào tới, ý cười càng trở nên vui vẻ.

"Chào mọi người!" – Dejun vừa nói vừa bắt lấy tay cậu, hơi thở có phần gấp gáp, "Không ai có thể đoán được chuyện đã xảy ra trên đường mình đến đây đâu! Bọn mình đã gặp ma!"

"Nếu đấy mà là ma thì chắc chắn chỉ là một thằng ngốc bị bọn mình doạ cho hồn lìa khỏi xác!" – Xuxi cười tươi rói và chào hỏi mọi người.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" – Ten cũng không giấu nổi vẻ phấn khích.

"Bọn em thuê xe để tới đây. Anh biết nhà em cũng khá xa trường mà, trên đường đi lại có một đoạn khá bẩn và tối nữa." – Mấy chữ cuối Dejun quay sang phía Guanheng và nhận được từ cậu một cái gật đầu, "Đại khái thế. Rồi ngay khi bọn em đang ngồi trên xe, Xuxi kể một câu chuyện siêu hài khiến bác tài cười nghiêng ngả và suýt chút nữa đã đâm vào một vật thể đứng chắn ngay giữa đường. Nó trắng toát từ đầu đến chân, và khi tụi em nhìn lại thì đã không còn thấy gì nữa. Nó biến mất hoàn toàn!"

"Cũng có thể là một người nào đó thôi."

"Cả người mặc đồ trắng lại còn đứng giữa đường như thế? Không thể nào đâu." – Dejun bác bỏ ý kiến của Xuxi, bàn tay trên cổ tay Guanheng lại níu chặt hơn nữa, "Dù em hơi sợ nhưng thấy cũng khá là hay."

"May mà cậu không sao cả." – Guanheng nói rồi nhanh chóng bổ sung thêm, "Cả hai người các cậu."

"Ừa không có chuyện gì đâu, bọn mình ổn cả mà."

Dejun dường như không hề để ý tới câu bổ sung sơ hở của cậu, cũng chẳng nhận ra tay cậu ấy vẫn đang bám vào tay Guanheng, mỗi lần tới đoạn cao trào là lại siết chặt thêm chút nữa. Guanheng sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì cậu có để không ai vạch trần chuyện đó ra. 

"Các anh nên hy vọng đó là một con ma đi, bằng không thì có nghĩa là mấy anh đã suýt đâm chết người đó!" – Yangyang nói.

"Lạy Chúa, anh cảm thấy quá may mắn vì cái xe đã không đụng trúng anh ta." – Giọng Xuxi vô cùng nghiêm túc, "Anh còn thật sự tưởng rằng mình đã đâm trúng người rồi cơ ấy."

"Mình không hiểu tại sao mà cậu phải hốt hoảng như thế." – Dejun cười tinh nghịch, "Mình đã nói mình sẽ giúp cậu chôn cái xác nếu cần thiết mà."

Xuxi nhìn Guanheng cầu cứu, "Cậu có tin nổi anh bạn này vừa mới nói gì không?"

"Đương nhiên." – Guanheng trả lời ngay lập tức, nhưng rồi nhận ra mình đã quá lộ liễu, cậu im lặng thu nụ cười tươi quá mức cần thiết lại.

"Uầy Xuxi. Anh ấy sẵn sàng giúp anh chôn một cái xác. Anh còn muốn đòi hỏi gì thêm từ một người bạn nhảy tuyệt vời như thế đây?"

"Đó cũng là lý do vì sao tôi luôn mang theo một cái xẻng." – Ten tiếp lời đầy khôn khéo, "Cậu không bao giờ biết khi nào thì mình sẽ cần đến nó đâu."

Và Dejun bật cười, theo quán tính ngửa người ra ngay sau đó, lực kéo trên cánh tay khiến cậu ấy nhận ra mình vẫn đang bám vào Guanheng. Dejun nhanh chóng buông tay và lùi ra xa mấy bước, trên mặt là nụ cười ngượng ngùng pha lẫn áy náy với cậu.

"Thật ngại quá, chắc là mọi người đều bận. Em đi tìm bạn đây."

Guanheng phát điên lên để tìm từ. Đừng đi → bọn mình không bận → nãy giờ mình vẫn đang đợi cậu tới.

"Mình vẫn đợi các cậu nãy giờ."

Guanheng bật thốt ra và lập tức hoá đá. Không xong rồi, câu này lộ liễu quá thể. Tạm ngưng kết hoạch, tạm ngưng—

"Không, không sao đâu, cứ để Xuxi ở đây với mọi người một lúc." – Nụ cười của Dejun đã hơi mất đi vẻ tươi sáng, "Xin lỗi vì đã tới muộn. Mình nói chuyện với cậu sau."

Khoan đã, ý Guanheng đâu phải như vậy. Không phải cậu chờ Xuxi đâu, cậu chờ Xuxi làm quái gì chứ!!! Nhưng Dejun đã đi mất rồi, và Guanheng lại bị bỏ lại ở đây, cảm thấy mình không khác gì thằng ngốc.

"Dễ thương đấy." – Ten cười tinh quái, "Hai người các cậu rất là dễ thương."

"Hả?" – Vẻ mặt Guanheng hoàn toàn mờ mịt.

"Cậu với cậu ta. Ở cạnh nhau dễ thương lắm. Nên hẹn hò."

Miệng Guanheng lại há hốc ra lần nữa. Cậu đúng nghĩa là không thể lên tiếng nổi – đây là chuyện cực kỳ chấn động, bởi vì cái miệng của Guanheng chưa từng cần giúp đỡ trong việc hoạt động hết công suất xưa nay.

"Nhưng tất nhiên là sau buổi khiêu vũ này. Bởi vì cậu vẫn đang là bạn nhảy của tôi, và cậu ta cũng có bạn nhảy của riêng mình. Xuxi, tôi nói phải chứ?"

"Hả?" – Nãy giờ hoá ra Xuxi vẫn đang bận ngó nghiêng tìm tòi tứ phía, thậm chí còn chẳng buồn nghe.

Yangyang thở dài, "Cạnh cái núi kẹo ở bên kia, đồ ngốc."

Quả thật Sicheng đang đứng đó, cầm mấy thanh kẹo chocolate lên đưa cho Meiqi và bạn của cô. Cậu ta mặc áo sơ mi đen với suit trắng, một bông hoa tím được cài cẩn thận trên áo khoác ngoài. Trên tóc Meiqi cũng là một nhành hoa với màu sắc tương tự.

"Anh không biết mày đang nói gì cả. Anh chỉ đang nhìn mấy món đồ trang trí ở kia kìa."

"Mày nên học cách nói dối đáng tin hơn tí đi." – Guanheng thở dài ra chiều thất vọng, "Tao ra kia chào hỏi mọi người chút."

"Em cũng vậy. Lát gặp lại nhé."

Để ý thấy Renjun đã nhìn sang, Yangyang cầm lên một ly Coke và bước về phía cậu nhóc, cũng để lại Guanheng một mình với Ten. May mà khi cậu còn chưa kịp bắt đầu một đoạn hội thoại gượng gạo khác, Ten đã cất tiếng hỏi, "Rốt cuộc thì chuyện giữa Huang Xuxi và Dong Sicheng là sao?"

"Tôi không rõ lắm. Xuxi mời anh ta cùng đi khiêu vũ nhưng Sicheng nói không, thậm chí còn trèo ra khỏi cửa sổ để không phải nói chuyện với nó nữa."

"Ái chà... Có thể cậu chưa biết, nhưng cậu ta hỏi tôi là Xuxi có mời tôi chưa? Ý tôi là Sicheng ấy. Chắc là ngay sau khi Xuxi mời cậu ta lần đầu tiên, bởi vì mọi người chưa có bàn tán quá nhiều về chuyện đó."

"Vậy thì tôi không biết."

"Theo tôi thấy... Có vẻ cậu ta nghĩ mình là... Kế hoạch dự phòng chăng?"

"Không phải như vậy! Xuxi chưa từng mời người khác, kể cả sau khi bị từ chối. Nó thậm chí còn chẳng muốn đi với Dejun! Nếu tôi không năn nỉ vì muốn Dejun có bạn cùng đi thì không bao giờ Xuxi mời cậu ấy như vậy."

"Nghĩa là hắn thực sự thích Dong Sicheng. Chà, ngọt ngào quá nhỉ. Hơi tiếc cho Huang Xuxi đấy."

"Tất nhiên là nó thích anh ta! Chứ không thì mời anh ta đi làm gì? Thậm chí còn hai lần tự làm mình bẽ mặt trước bao nhiêu người nữa."

"Bởi vì Sicheng nhìn dễ thương và cũng khá nổi?" – Ten khẽ nhăn mặt, "Hoặc cũng có thể tôi đã hiểu lầm Huang Xuxi, nếu vậy thì xin lỗi trước."

Guanheng muốn nói đỡ cho thằng bạn, nhưng lời của Ten cũng không hẳn sai. Thậm chí ngay đến cậu cũng chẳng biết Xuxi thực sự thích Sicheng đến thế, và vẫn cho rằng Xuxi liên tục mời anh ta như vậy cũng là do người kia khá nổi và sở hữu ngoại hình dễ thương.

"A, Jiayi tới rồi." – Ten hồ hởi khi nhận ra một thành viên trong câu lạc bộ nhảy vừa tới, "Tôi ra chào hỏi một chút. Muốn đi cùng không?"

"Thôi khỏi, cảm ơn. Tôi đi tìm mấy người học chung lớp." – Guanheng lưỡng lự, "Không có vấn đề gì chứ?"

"Tất nhiên." – Ten bật cười, "Tôi có phải sếp của cậu đâu."

Vậy là họ tách ra một lúc. Guanheng tụ lại với mấy người bạn, song dường như bọn họ chỉ muốn dò hỏi về Ten và lý do tại sao cậu có thể nẫng tay trên anh ta từ chàng trai vàng Qian Kun mà thôi. Rốt cuộc cậu cũng chẳng còn hứng thú gì nữa.

Sau đó Guanheng lại được giới thiệu với Renjun – cậu trai có vẻ quá lý tưởng so với Yangyang, và Guanheng không quên nhắc nhở thằng bé về điều đó. Đáp lại, Yangyang chỉ cười cười, "Đâu phải ai cũng vớ được chàng trai xinh đẹp nhất trường đâu." Nếu không phải vì đang mặc một bộ suit trắng thì chắc Guanheng đã xử nó ngay tại chỗ rồi.

"Đáng ra nên mặc màu đen mới phải." – Cậu lẩm bẩm trong tiếng cười khúc khích của Yangyang.

Lúc quay trở lại, Guanheng lấy một ly Punch cho Ten bởi vì anh ta là bạn nhảy của cậu, còn cậu là một chàng trai được giáo dục đàng hoàng. Ten nở nụ cười chân thành trước khi rướn tới thủ thỉ vào tai Guanheng, "Cậu ấy là bạn nhảy tuyệt vời nhất đấy", khiến cậu đỏ bừng mặt trước cả một lớp sinh viên khoá trên.

"Cậu nhóc đúng là rất dễ thương." – Một đàn chị Guanheng chưa bao giờ gặp và cũng chẳng muốn gặp lại lần nữa nói, "Chỉ tiếc là Kun không đến được."

"Cũng không tiếc đến mức đó." – Nụ cười của Ten lạnh đến mức có khả năng làm băng tan ở hai cực đóng băng thêm lần nữa, "Mình khá chắc là cậu ấy đang tận hưởng trại nghiên cứu kia."

Guanheng lén lút biến mất ngay trước khi người đàn chị kém tinh tế kia châm ngòi một cuộc Chiến Tranh Lạnh khác. Cậu xem xét cách bài trí của địa điểm khiêu vũ, nếm thử các món ăn, cố gắng hết sức để không nhìn trộm Dejun bởi vì làm thế sẽ biến cậu thành một kẻ đáng sợ. Nhưng cho dù không nhìn trực tiếp, Guanheng vẫn ý thức được các hành động của cậu ấy. Không còn biện pháp nào cả. Dejun như thỏi nam châm, còn cậu là cục pin sắt. Dejun nói chuyện với bạn bè, nghịch ngợm với Xuxi, nói cười đầy phấn khích. Có vẻ cậu ấy đang rất vui. Guanheng muốn tới để cùng nói chuyện, nhưng cậu không biết ai trong số mấy người bạn khác của Dejun cả, cũng không muốn tự nhiên xen vào. Sau tất cả, bởi vì cậu chẳng phải là bạn nhảy của người ta.

Guanheng cố làm mình phân tâm bằng đống đồ ăn vặt. Ngay khi vừa nhặt lên mấy thanh xúc xích loại nhỏ – một trong những thứ cậu tự tin có thể ăn mà không làm hỏng bộ đồ trắng, Guanheng nhận ra một người quen đang đứng ngay trước quầy đồ uống ở kế bên.

Là Dong Sicheng. Bạn nhảy của cậu ta đã mất hút, chắc là đi chơi với bạn, và cậu ta đang chỉ có một mình thôi. Không chút do dự, Guanheng đi tới.

"Chào. Tôi là Huang Guanheng."

"Tôi biết cậu, là bạn của Xuxi. Xin chào."

"Vậy tốt rồi." – Guanheng tắt nguồn bộ não, để cái miệng lên dẫn dắt, "Sao anh lại từ chối lúc được Xuxi mời đi khiêu vũ vậy?"

"Hả?" – Người đối diện chuyển từ trạng thái ngạc nhiên ban đầu sang không thoải mái chỉ trong chớp mắt, từ trong ánh mắt trốn tránh nhìn sang phải có thể cảm thấy được cậu ta đang tìm cách rời khỏi đây.

"Xin lỗi, tôi chỉ là rất muốn được biết..."

"Tôi... Ừm..." – Sicheng lại liếc sang phải một lần nữa, và lần này Guanheng có thể nhận ra cậu ta đang nhìn đi đâu.

Xuxi đứng tựa vào tường, nói chuyện với vài thành viên nổi nhất của câu lạc bộ điền kinh. Hắn mặc suit đen, không nơ không cà vạt, tóc được tạo kiểu vô cùng đỏm dáng. Thật lòng mà nói, nhìn hắn chẳng khác nào một triệu phú, nhưng là loại trẻ tuổi hấp dẫn, loại mà kiếm tiền từ việc đua xe thể thao hoặc chơi bóng rổ chứ không phải ngồi nhà thiết kế website.

"Thực sự chẳng có vấn đề gì nếu anh kể cho tôi cả. Dù sao thì cũng đã quá muộn cho bất kỳ một thay đổi nào khác."

"... Tôi từ chối bởi rõ ràng cậu ta cũng chẳng thích tôi. Nhận lời có ý nghĩa gì nếu rồi xong chỉ để đứng nhìn cậu ta tán tỉnh người khác cả buổi khiêu vũ."

Sau khi lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng Sicheng cũng trả lời với cái nhún vai rất gượng gạo. Cậu ta nhìn vô cùng thờ ơ, hoặc nói đúng hơn là cố hết sức để tỏ ra như thế. Guanheng há hốc miệng nhìn đối phương.

"Anh nói gì vậy?? Xuxi không phải người như thế!"

"Mọi người đều thích Huang Xuxi. Kể cả khi cậu ta chẳng làm gì thì vẫn nhận được vô số lời tán tỉnh. Chẳng sao hết. Tôi cũng vẫn biết thế."

"Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng Xuxi vẫn mời anh. Thậm chí là cả hai lần."

"Bởi vì tôi không đồng ý trong lần đầu tiên. Cậu ta chỉ là— tôi khá dễ nhìn và mọi người đều biết tôi quá nhát gan để tự đi tìm bạn nhảy. Cậu ta hỏi tôi thêm lần nữa chỉ bởi— bởi vì bị tôi từ chối trước mặt bao nhiêu người thôi."

Guanheng nhìn chằm chằm vào Sicheng, "Ôi chao. Anh thật sự ngốc đến vậy đó hả."

"Gì cơ?" – Đối phương nhìn không có vẻ gì là tức giận, trái lại còn có vẻ lung lay.

"Anh nghĩ rằng Xuxi không thích anh? Rằng nó mời anh đi chỉ vì anh chưa có ai đi cùng và anh đẹp? Nhìn sang chỗ nó đi, ngay lập tức!"

Sicheng làm theo một cách máy móc và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đang bắn về phía mình của người ở phía xa. Xuxi vội vã nhìn đi chỗ khác rồi cười hùa theo câu nói của người bên cạnh hắn.

"Xuxi thích anh. Nó thậm chí cũng không mời ai trước và sau khi mời anh cả. Việc nó chọn đi với Dejun cũng chỉ là vì muốn giúp tôi thôi."

"Cái đó— cái đó..." – Sicheng lại liếc sang bên phải lần nữa, nhưng Xuxi cũng đang cố hết sức để không nhìn sang đây.

"Cứ nhìn theo sau khi tôi rời đi thì biết. Nó sẽ đến chỗ tôi ngay lập tức và hỏi xem bọn mình vừa nói gì với nhau."

"Cậu ta không thích tôi." – Sicheng phản kháng đầy yếu ớt, nhưng nghe giống như cậu ta muốn tự thuyết phục bản thân mình thì đúng hơn.

Guanheng thở dài. Dejun quả nhiên là người duy nhất có thể vừa thông minh vừa xinh đẹp cùng một lúc. "Anh nên nói chuyện với nó." Cậu dừng lại một chút trước khi thêm vào, "Nhưng là sau buổi khiêu vũ. Vì Xuxi hiện vẫn đang là bạn nhảy của Dejun."

Không để người kia kịp lắp bắp thêm gì nữa, Guanheng đã xoay người bỏ đi mất, cảm thấy khá tự hào về bản thân. Chuyện này có vẻ đang chuyển biến theo hướng tích cực. Có lẽ cậu nên để cái mồm mình hoạt động thường xuyên hơn chút nữa.

Quả nhiên đúng như dự đoán, chưa đầy một phút sau Xuxi đã khúm núm trườn tới chỗ Guanheng. Hắn quá bự để trông "khúm núm" một cách đúng nghĩa, nhưng quả thực thì Xuxi đã làm đúng như vậy.

"Vậy là..." – Hắn cố tỏ ra bình thường nhưng đương nhiên thất bại trong vòng một nốt nhạc, "Mày với Sicheng đã nói chuyện gì thế?"

Khá kỳ cục là sự đơn giản (dễ đoán đến độ ngốc nghếch) của Xuxi lại khiến chính chủ có vẻ dễ thương hơn. "Có gì đâu." Guanheng nở nụ cười, "Anh ta nói tao nhìn bảnh thôi."

"Đừng có xạo nữa." – Xuxi bật cười, nhưng rồi lập tức ngưng bặt, "Mày đang nói thật hay đùa đấy?"

Nụ cười của Guanheng càng ngoác ra hơn nữa, "Xin lỗi, tao phải đi tìm Ten đây. Gặp lại sau."

"Quân độc ác!"

Đó là giọng của Xuxi hét với theo sau khi Guanheng chuồn đi mất. Liền sau đó cậu bắt gặp Sicheng đang đứng ở chỗ bình rượu Punch và lén nhìn bọn họ. Guanheng khịt mũi. Cảm giác thật dễ chịu khi biết mình không phải là người duy nhất gặp phải rắc rối đêm nay.

Ten đã tách ra khỏi nhóm bạn cùng lớp và đang đứng nhai kẹo rau ráu, nhìn có vẻ hơi mất hứng so với ban nãy. Guanheng rào trước đón sau rất cẩn thận, "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

"Không tệ. Nãy giờ cậu đi đâu thế?"

"Giúp bạn tôi ghi điểm với crush của nó." – Giọng Guanheng đầy vẻ tự hào.

"À há? Vậy còn crush của cậu đâu?"

Guanheng nghiêng đầu sang chỗ Dejun đang đứng tìm kẹo bơ đậu phộng mình thích trong cái bát đầy ắp.

"Được đấy."

Ten bình luận. Nhưng cái cách mà anh ta nói khiến Guanheng cảm thấy chẳng "được" chút nào cả. "Ừm." Cậu dẫn dắt đầy khéo léo, "Có chuyện gì đó đã xảy ra phải không?"

"Không."

"Vậy tốt rồi. Tôi còn tưởng—"

"Tôi chỉ là đang phân vân." – Giọng Ten nghe bâng quơ nhưng đầy mùi thuốc súng, "Tại sao ai nấy cũng đều hứng thú đến vậy với một người thậm chí còn chẳng có mặt, và tại sao bọn họ lại cứ tìm tôi để hỏi về chuyện đó thôi."

"Ừm..." – Guanheng đảo mắt nhìn xung quanh, hy vọng kịp thời kiếm được một cái cớ để trốn thoát.

"Sau tất cả, tôi với cậu ta có phải là gì của nhau đâu chứ." – Ten nói đầy châm chọc, từng câu từng chữ đều sắc lẹm như dao cắt, "Tôi rõ ràng chẳng có chút quan trọng nào trong lòng cậu ta. Ngay cả khi tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rằng tôi vô cùng mong chờ buổi khiêu vũ, và cậu ta còn biết tôi thậm chí đã lên kế hoạch về trang phục đôi của cả hai, và—"

Có một bàn đầy đồ ăn vặt ở ngay bên cạnh. Guanheng có thể lấy cớ là cậu vô cùng đói và chuồn ra đó. Lý do này nghe có thuyết phục không nhỉ? Liệu nó có cứu được cậu ra khỏi đây không?

"Và sau đó tôi phát hiện ra... Rằng cậu ta bỏ rơi tôi chỉ vì cái trại nghiên cứu. Một cái trại nghiên cứu. Cậu ta bỏ rơi tôi để đi dạy những kẻ không quen biết theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, không công. Thế có nghĩa là một cái trại nghiên cứu ngu xuẩn còn quan trọng hơn cả tôi ư? Cậu ta đã tham gia hàng trăm cái như thế rồi! Người ta tổ chức đến cả triệu trại nghiên cứu mỗi năm! Nhìn đi! Tôi đã đặc biệt đặt mua đôi khuyên tai này để đeo tối nay, nhưng cậu ta thậm chí còn không thèm có mặt ở đây để tận mắt nhìn xem tôi đẹp như thế nào. Đáng ra cậu ta phải tới đây mới phải, tới để mà biết mình đã bỏ lỡ những gì, sao mà cậu ta dám không tới cơ chứ—"

"Tôi nghĩ lý do duy nhất anh ấy không mời anh là vì ảnh không thể đi."

Guanheng lại buột ra một câu vô cùng thiếu suy nghĩ. Ten đáp lại cậu bằng một ánh nhìn có thể nung chảy cả sắt, "Chuyện đó không quan trọng." Cho nên dù Guanheng đang suy nghĩ điều ngược lại, cậu cũng không dám tranh luận thêm.

"Tôi đã kết thúc với cậu ta." – Ten gắt gỏng, "Kết thúc. Không bao giờ muốn nhìn thấy cái mặt ngu ngốc đó thêm lần nào nữa."

"Ừm, tôi xin lỗi."

Guanheng chẳng biết phải nói gì nữa. Nói gì bây giờ được? Rằng Kun đúng là thằng ngốc? Và Ten xứng đáng với một người tốt hơn?

"Không cần phải xin lỗi." – Ten nở một nụ cười, "Cậu rất tuyệt. Và tôi hứa sẽ giúp cậu sắp xếp một buổi hẹn với Dejun nếu cậu muốn. Cậu nhóc cũng rất thích cậu đó Guanheng."

"Thật không? Chuyện đó rõ ràng đến thế cơ à? Bởi vì Yangyang cũng nói với tôi như vậy nhưng thực ra thì đừng bao giờ tin lời thằng nhóc đó. Nó sẵn sàng xúi dại bất kỳ điều gì để khiến tôi trở nên ngu ngốc..."

Giọng Guanheng nhỏ dần khi cậu nhận ra Ten đã không còn chú ý lắng nghe. Thay vào đó, anh ta nhìn chằm chằm qua vai Guanheng, vẻ mặt cực kỳ bối rối. Và hoá ra Ten không phải người duy nhất làm như vậy. Ánh mắt của cả bữa tiệc đều đang đổ dồn về một phía. Guanheng từ từ quay lại, và miệng cậu há hốc ra.

Đó là Qian Kun, với vẻ ngoài kém hấp dẫn nhất mà Guanheng từng thấy. Anh mặc một chiếc áo trắng sơ vin với quần dài trắng, một bên ống quần dính đầy bùn đất. Mái tóc đen rối tung, chỉa ra tứ phía không khác gì tổ quạ, và Guanheng khá chắc là cậu còn thấy cả một nhành cây thò ra. 

"Yongqin." – Kun mỉm cười, cất tiếng gọi.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Ten rít lên và lao về phía đối phương như một cơn bão. Trong vô thức, Guanheng cũng bị kéo theo cùng với anh ta.

"Mình tới đây để gặp cậu." – Kun nói như thể cái người vừa đến buổi khiêu vũ của trường trong bộ đồ sơ sài lấm lem bùn đất chẳng khác nào vừa đi đánh trận chẳng có liên quan gì đến anh.

"Còn trại nghiên cứu thì sao?"

"Mình đã trốn ra." – Giọng Kun có vẻ ngượng ngùng.

"Cậu— cậu trốn ra?" – Ten lắp bắp, "Tại sao chứ?"

"Mình không biết. Chỉ là mình bỗng nhiên quyết định phải đến gặp cậu thôi."

"Bỗng nhiên? Cậu không thể bỗng nhiên quyết định một việc gì đó."

"Mình thực sự đã làm như vậy."

Trái ngược với sự bình thản của Kun, Ten lại có vẻ quá choáng váng để có thể tiếp lời.

"Chuyện gì đã xảy ra với anh thế?" – Guanheng thông minh cất tiếng hỏi.

"À, vụ này hài lắm. Tôi trèo tường của trại nghiên cứu và bắt đầu đi bộ. Lúc ra tới con đường đó, tôi dừng lại một chút để xem lại xem mình có đang đi đúng hướng hay không. Đúng lúc đó thì một cái xe hơi chạy tới chỗ rẽ và xém chút nữa đã tông phải tôi. May mà tôi nhanh chân nhảy sang một bên, không may là lại rơi trúng ngay cái rãnh, đấy là lý do vì sao mà lại có cái này đây." – Kun nở một nụ cười và chỉ tay xuống ống quần dính đầy bùn đất, "Dù sao tôi vẫn thấy mình còn hạnh phúc chán vì đã không bị đâm."

Tiếng cười của Kun nhẹ nhàng như thể anh chỉ đang kể về một buổi dã ngoại với trường chứ chẳng phải suýt nữa đã chết rồi sau đó ngã trúng rãnh nước bẩn thỉu. Còn Guanheng, cậu cũng thấy vô cùng biết ơn vì Dejun đã không phải chôn một cái xác phụ Xuxi.

"Cậu ổn chứ?" – Ten bước lại gần Kun, "Có bị thương ở đâu không?"

"Mình vẫn ổn. Xin lỗi vì đã xuất hiện thế này. Thực sự thì mình cũng chẳng biết lúc đó mình nghĩ gì đâu." – Anh cười ngượng nghịu, "Chào Guanheng nhé."

"Uhm... Chào anh." – Guanheng bị sự thân thiện bất ngờ này doạ sợ.

"Nhìn cậu tuyệt lắm. Buổi khiêu vũ vui chứ?"

"Rất vui."

"Vậy tốt rồi." – Kun tiếp lời rồi lại quay lại nhìn Ten, "Cậu thì sao?"

"Gì cơ?" – Ten nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt không thể tin được, "Mình vui hay không thì có gì quan trọng chứ! Cậu còn đang bị thương!"

Đúng là anh bị thương. Đến tận bây giờ Guanheng mới để ý, nhưng Kun đã dồn lực lên chân trái suốt từ lúc tới đây đến giờ và cố gắng để không tì vào bên chân dính đầy bùn đất. Sau tất cả, chỗ anh ngã xuống là một rãnh thoát nước khá sâu.

"Mình ổn cả." – Nhưng Kun vẫn khăng khăng nói.

"Cậu không hề!" – Ten lập tức gạt phắt đi và vòng một tay qua eo anh, đỡ anh đứng thẳng, "Mình đưa cậu đến bệnh viện!"

"Yongqin, không sao đâu mà."

Nhưng đối phương nhất quyết không buông tay và đã xoay người anh về hướng ngược lại.

"Guanheng, tôi xin lỗi." – Ten ngoảnh đầu lại, "Cậu vô cùng tốt và tôi ghét phải bỏ đi như thế này, nhưng mà..."

"Tôi thấy ngầu lắm."

Không để người kia kịp nói hết, Guanheng đã ngắt lời với một nụ cười nở trên môi. Qian Kun xuất hiện trong một cái áo thun và cướp bạn nhảy của Guanheng đi ngay trước mắt cậu, nhưng cậu lại không sao có thể giận dữ nổi. Hai người bọn họ quả thực vô cùng đáng yêu và đẹp đôi.

Kun kề sát vào tai Ten để nói gì đó khiến người kia nở một nụ cười tươi rói, sau đó cả hai biến mất khỏi tầm mắt của cả đám đông.

"Đó— đó không phải là anh Kun chứ?"

Không biết từ lúc nào Dejun đã bước tới cạnh Guanheng, vẻ mặt tràn đầy bối rối. Cậu ấy nhìn vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng đây là lẽ đương nhiên.

"Là Kun đó. Cậu thấy không, ảnh đã cướp bạn nhảy của mình đi."

"Sao mình tưởng ảnh đang ở trại nghiên cứu cơ mà."

"Chuyện dài lắm." – Guanheng tỏ vẻ ngẫm nghĩ, "Nhưng có lẽ cậu nên xin lỗi ảnh. Cả cậu và Xuxi nữa."

"Cả hai đứa bọn mình?" – Dejun chớp chớp mắt, "Bọn mình có làm gì đâu? Cậu mới là người—"

Nhưng một tiếng loảng xoảng chói tai đã ngắt lời Dejun đang nói. Guanheng nhảy vọt lên, trong vô thức kéo cậu ấy về phía sau lưng mình. Bàn đặt đồ uống đã bị lật ngược lại, mảnh vỡ của những chiếc ly thuỷ tinh văng ra tứ phía, rượu tràn ra khắp sàn nhà, cảnh tượng vô cùng lộn xộn. Và giữa đống hỗn độn đó chính là Dong Sicheng ngã ngồi trên sàn, người ướt nhèm rượu Punch đỏ, vẻ mặt hoàn toàn choáng váng. Nhưng trước khi Guanheng kịp làm ra một chuyển động, Xuxi đã ào tới đỡ Sicheng đứng dậy, hỏi xem cậu ta có bị sao không.

"Tôi không sao. Nhưng bộ suit chắc hỏng luôn rồi."

Sicheng đáp lại rất khẽ khàng. Lý do duy nhất Guanheng có thể nghe được giọng người nọ là vì cả đám đông đều đã im thin thít.

"Quan tâm làm gì chứ, chỉ là một bộ suit. Anh có chắc chắn mình không bị thương ở đâu không?" – Xuxi dùng chân gạt một mảnh vỡ ở bên cạnh đi.

"Tôi— tôi không sao cả."

"Vậy mọi chuyện ổn rồi." – Nụ cười nở trên môi Xuxi vô cùng rạng rỡ, "Đi nào, giúp anh chỉnh trang lại một chút."

Và rồi hắn dìu Sicheng đi về phía nhà vệ sinh. Guanheng để ý thấy Sicheng níu vào cánh tay Xuxi mặc dù cậu ta hoàn toàn không nhất thiết phải làm như vậy. Dejun cũng muốn chạy theo, nhưng cậu đã ngăn cậu ấy.

"Họ không cần cậu giúp đâu. Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu hai người đó được ở riêng với nhau."

"Chắc là phải đau lắm." – Giọng Dejun đầy lo lắng, "Mình vẫn không hiểu tại sao lại thành ra như vậy."

Có lẽ cậu ta đã va phải cái bàn trong lúc mải nhìn trộm Xuxi. Nhưng bởi vì đó là Dong Sicheng, cho nên mọi chuyện đều trở nên có thể hiểu được.

"Không vấn đề gì đâu, Xuxi có thể chăm sóc cho người khác mà."

"Mình cũng đoán thế." – Dejun bật cười, "Vậy là bạn nhảy của mình cũng bị cướp luôn rồi nhỉ."

"Vậy là chỉ còn hai đứa mình thôi." – Đây nghe có vẻ như là một cơ hội đúng nghĩa, nhưng giờ đây khi đã có nó trong tay rồi, Guanheng lại không biết phải làm gì cả, "Tối nay cậu chơi vui chứ?"

"Vui lắm. Mình đã gặp mấy người bạn cùng khoa với cậu, bọn họ hài hước thật đấy. Còn cậu thì sao? Đi với Ten vui không?"

"Ừa, Ten ổn lắm."

Guanheng trả lời một cách vô cùng gượng gạo. Cậu thấy tệ khi phải nói với Dejun rằng bạn nhảy của mình rất tốt, nhưng đó là sự thật. Dejun hơi run lên, nhìn cũng lúng túng không kém trước khi cắn môi và nói nhỏ, "Mình xin lỗi, nhưng mình hy vọng cậu biết rằng Ten không— không thích cậu theo kiểu đó. Anh ấy chỉ đồng ý đi với cậu vì anh Kun không định đi mà thôi."

Guanheng chớp chớp mắt, "Mình biết chuyện đó. Ten có nói với mình rồi."

"Vậy được." – Dejun nhìn sang hướng khác, "Miễn là cậu biết."

"Mình biết mà..."

Guanheng lưỡng lự. Cậu có nên ngỏ lời—

"Bởi vì mình biết cậu rất thích Ten." – Nhưng Dejun đã nói tiếp, mắt vẫn không nhìn cậu, "Vấn đề là anh ấy thích anh Kun, mình nghĩ là cậu cũng đã nhận ra chuyện đó, nên là..."

Cậu ấy khoanh tay trước ngực, lông mày vô thức nhíu chặt lại chẳng vì gì cả, "Mình xin lỗi..."

"Mình không phải vậy đâu!" – Guanheng thốt lên.

Cuối cùng thì Dejun cũng chịu quay lại nhìn cậu, cái cau mày sâu hơn bao giờ hết, "Chuyện đó quá rõ ràng, Guanheng. Ten đúng nghĩa là tan chảy vì anh Kun đấy—"

"Không hẳn vậy đâu." – Cái miệng Guanheng lại tự động bật ra khiến cậu phải dừng lại ngay sau đó để tự vả mình, "Không, chuyện đó không quan trọng. Ngu ngốc!"

Dejun ngó chăm chăm vào cậu, đầu nghiêng nghiêng trong cố gắng để tìm ra ý của Guanheng, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn không hiểu được. Không còn lựa chọn nào khác, Guanheng bắt buộc phải tự mình nói ra.

"Dejun." – Vẻ mặt cậu trong thoáng chốc đã trở nên nghiêm túc, "Mình sẽ bắt đầu nói. Mình cần cậu phải thực sự lắng nghe mình, được không?"

"Được." – Dejun nhìn vẫn mờ mịt, nhưng ít nhất cậu ấy cũng không còn nhíu mày nữa.

"Được rồi."

Guanheng nhắc lại và hít một hơi thật sâu. Cậu nhất định làm được! Hiện tại chính là thời điểm then chốt. Đây là buổi khiêu vũ mùa thu thường niên, Dejun đang đứng ở ngay trước mặt cậu, xinh đẹp như mơ trong bộ suit và chiếc nơ cài duyên dáng, chờ đợi để lắng nghe. Guanheng nhất định phải nói cho cậu ấy biết.

"Mình đã viết một thứ." – Cậu bắt đầu nói.

"Một thứ." – Dejun lặp lại và gật đầu, khoé miệng cậu khẽ giương lên với vẻ ngẫm nghĩ, nhìn vô cùng đáng yêu, "Bức thư dành cho Ten?"

"Không." – Guanheng trả lời nhưng rồi lập tức ngưng lại, "Đúng."

"Được rồi. Bức thư tình. Có vấn đề gì với nó sao?"

Đó không phải một bức thư tình → mà là một lời nhắn bày tỏ → đây là hai thứ hoàn toàn khác nhau → nhưng chuyện đó không quan trọng → vấn đề là mình đã đưa nó cho nhầm người → mình đã nhét nhầm tủ cá nhân.

"Đó là một sự nhầm lẫn!" – Nhưng đây mới lại là lời thốt ra từ miệng Guanheng, bởi vì cậu chính là một kẻ ngốc!

Song Dejun chỉ im lặng mà không nói. Thay vào đó, cậu ấy kiên nhẫn chờ Guanheng tiếp tục giải thích, vẻ mặt thậm chí còn bối rối hơn.

"Mình định đặt nó vào trong tủ cá nhân. Nhưng rồi mình thấy cậu— cậu đang đi tới, mình nghĩ là cậu sẽ thấy mình mất nên mình rối bét lên và— và thế là mình làm hỏng chuyện."

"Sao cậu lại làm hỏng chuyện chứ?"

Dejun chắc chắn phải rất rất thích Guanheng, nếu không sẽ không có cách nào khiến cậu ấy có thể chịu đựng nổi sự ngu ngốc của cậu lâu đến như vậy. Suy nghĩ đó khích lệ Guanheng thêm một ít.

"Mình đã nhét nó vào tủ mà không nhìn kỹ. Lúc đó mình đang cuống lên, cậu hiểu mà đúng không? Chưa kể cái tay mình ghét mình nữa. Và mình đang bắt đầu nghĩ chắc cuộc đời cũng ghét mình lắm đây."

"Nhưng Ten đã đồng ý đi với cậu rồi mà." – Vẻ mờ mịt trong ánh mắt Dejun dần được thay bởi thứ gì đó gần như nỗi thất vọng, "Chẳng lẽ là vì anh ấy không thích cậu? Nhưng mình nghĩ rằng mọi người đều biết—"

"Không, nghe mình nói này." – Guanheng ngắt lời, "Mình đã nhầm lẫn."

Dejun gật.

"Bởi vì— mình— mình..."

Nhưng Guanheng không thể thốt được ra. Thậm chí là vào ngay lúc này, khi đã ở rất gần vạch đích, cậu vẫn không thể nào nói mấy từ đó ra miệng được. Cậu cố nuốt xuống nỗi bồn chồn kích động đã trào lên tới cổ, nhưng chúng lại chẳng chịu trôi xuống cho.

Rốt cuộc Guanheng chỉ có thể bật ra một câu đầy bất lực với hy vọng người kia sẽ hiểu.

"Tủ cá nhân của cậu ở ngay cạnh Ten."

Dejun khẽ gật một lần nữa. Và rồi cậu ấy ngưng lại, đầu nghiêng nghiêng, nghiền ngẫm mấy lời vừa nói của Guanheng. Cứ như vậy một lúc, lông mày Dejun khẽ chau lại trong nỗ lực đọc hiểu những suy nghĩ vụn vặt của cậu. Guanheng chỉ có thể chờ đợi, cảm giác như cả cơ thể sắp nổ tung.

Và rồi đôi mắt Dejun đột nhiên mở lớn!

Guanheng khẽ lùi lại, ngượng chín mặt nhưng lại không thể nhìn đi nơi khác. Chắc chắn lúc này cậu chẳng khác nào một quả cả chua chín mọng được nhồi cẩu thả vào trong bộ suit trắng, thậm chí Guanheng còn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt ồ ạt toả ra từ hai bên tai.

"Nhưng— nhưng cậu đã ghi là gửi cho Ten." – Tai Dejun cũng bắt đầu đỏ lên không kém.

"Mình không hề ghi vậy. Mình đã ghi là gửi tới chàng trai xinh đẹp nhất trường."

Tới đây thì Dejun im bặt, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Guanheng. Miệng cậu ấy hơi há ra, sau đó lại khép lại, và rồi Dejun khẽ mím môi. Hai gò má kia đã chuyển sang màu đỏ hồng, và mặc dù nhìn chúng như thể sắp nổ tung vì nóng, Guanheng vẫn cảm thấy như vậy cực kỳ đáng yêu.

"Oh..." – Cuối cùng thì cậu ấy cũng thốt ra được một tiếng.

"Ừm..." – Guanheng đáp lại, thực sự chẳng biết phải nói thêm.

"Vậy là..." – Dejun lấy mũi chân điểm điểm nhịp xuống sàn nhà, một nụ cười cũng khẽ hiện ra trên khoé miệng cậu ấy, "Trong bức thư còn viết những gì nữa vậy?"

"Cái đó— nếu cậu muốn tới buổi khiêu vũ với mình... Mình đã viết đi viết lại— cậu có thể lấy một trong những bản đó... Hoặc là bao nhiêu cũng được..."

"Nghe hay nhỉ..." – Dejun vẫn mỉm cười với đôi giày dưới chân.

"Được rồi... Vậy— ừm— mình có thể... Ừm..."

Nhưng Dejun đã cắt ngang lời cậu với một nụ hôn.

Nó diễn ra vô cùng nhanh và chỉ là một nụ hôn vội rất rất nhẹ, đúng nghĩa là môi chạm môi trong chưa đầy một giây nữa. Nhưng Guanheng chắc chắn tầm ảnh hưởng của một cú đấm lên mặt cậu so với nó còn thua xa. Cậu chớp mắt, sửng sốt, cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì vừa xảy ra, cố gắng lên tiếng hoặc làm bất cứ cái gì đó cũng được, song rốt cuộc cậu chỉ biết đứng ngây ra như tượng gỗ mà thôi.

"Xin lỗi." – Dejun nói nhưng nhìn chẳng giống hối lỗi chút nào, "Chỉ là mình đột nhiên rất muốn làm như vậy."

"Ngầu mà." – Guanheng lắp bắp, "Cái đó— rất ngầu. Mình thấy ổn mà. Chắc chắn luôn. Không sao cả."

Dejun bật ra một tiếng cười lớn, "Thôi nào." Và rồi cậu ấy nắm lấy tay Guanheng, "Bọn mình tới khiêu vũ thôi."

Sàn khiêu vũ ở ngay cạnh đó. Ban nãy Guanheng đã nhảy với Ten, song bản nhạc được mở lúc ấy khá nhanh và cậu thì còn bận ngưỡng mộ khả năng nhảy của đối phương hơn là tự mình khiêu vũ. Còn hiện tại, mặc dù cũng vẫn là dàn loa tệ hại của trường ấy nhưng giai điệu đã chậm lại, du dương hơn, nghe có vẻ là một bản nhạc có tuổi đời lớn hơn hẳn cả hai. Một bản nhạc hoàn hảo cho một điệu khiêu vũ chậm.

Hai người không thực sự nhảy, gọi là di chuyển chầm chậm theo nhịp điệu thì đúng hơn, nhưng Guanheng không hề quan tâm. Cậu đang ở đây, tại buổi khiêu vũ mùa thu thường niên, cùng với Dejun. Mọi thứ đều thật tuyệt vời.

"Đáng ra cậu chỉ cần nói thẳng với mình thôi." – Dejun vẫn đang mỉm cười, "Mình chắc chắn sẽ đồng ý."

"Mình không muốn liều lĩnh đâu, bởi vì thể nào cuối cùng mình cũng sẽ xổ ra thứ gì đó ngu ngốc. Mình hiểu bản thân quá rõ mà." – Guanheng cũng cười ngốc nghếch đáp lại.

"Haha, mình đoán cậu nói có lý."

"Guanheng?"

Xuxi đã quay trở lại, đang sửng sốt nhìn cậu và Dejun khiêu vũ với nhau. Trên người hắn không có áo vest khoác ngoài, và phải mất mấy giây sau Guanheng mới nhận ra nó đang ở trên người Dong Sicheng, hơi rộng một chút vì chêch lệch cơ thể. Áo vest loang lổ những vệt màu đỏ vì rượu của cậu ta đang ở trong tay Xuxi.

"Tao tìm hai người nãy giờ. Sicheng muốn về nhà và tao nghĩ mình nên đưa ảnh về. Vậy không sao chứ?"

"Không sao đâu." – Dejun níu lấy tay Guanheng một cách vô cùng tự nhiên, "Mình hoàn toàn hiểu được mà. Sicheng, anh ổn chứ? Cú ngã đó nhìn chẳng nhẹ đâu..."

"Anh vẫn ổn." – Người kia nở nụ cười, "Cái làm anh lo hơn là phản ứng của mẹ anh khi nhìn thấy bộ suit bị hỏng cơ ấy."

"Bà chắc chắn sẽ hiểu thôi."

Giọng Xuxi vô cùng tự tin khiến nụ cười của Sicheng càng sâu hơn nữa, nhưng chỉ sau khi hắn đã quay lại để nhìn Dejun. Trước khi tạm biệt nhau, cả hai trò chuyện một chút về chuyện khiêu vũ, lịch sự cảm ơn người kia vì một buổi tối vui vẻ và bàn về việc Dejun sẽ trở về nhà ra sao. Guanheng bắt đầu cảm thấy hơi buồn bực. Cậu đã đang làm một việc vô cùng trọng đại trước khi hai người kia tới, và cậu chỉ muốn được tiếp tục cái việc đó ngay lập tức thôi.

Cuối cùng thì Xuxi cũng ra về, đương nhiên kèm theo cả Dong Sicheng nữa. Một vài sinh viên nhìn theo bọn họ và thì thầm bàn tán, nhưng sau khi đã có một Qian Kun bơ phờ xuất hiện trước đó thì vụ này cũng chẳng là cái đinh gì nếu so về độ giật gân.

"Mình chính thức mất bạn nhảy luôn rồi, mình nghĩ vậy." – Dejun nở nụ cười tươi tắn.

"Mình cũng cũng đoán thế." – Guanheng cũng cười đáp lại, "Vậy thì bọn mình có thể đi chung với nhau."

Câu sau của cậu khiến người kia bật cười. Đó là âm thanh dễ nghe nhất thế giới.

"Sao cậu không mời mình chứ?" – Guanheng hỏi không chút lưỡng lự.

"Mời cậu cái gì cơ?"

"Tới buổi khiêu vũ chứ sao. Cậu cũng muốn đi với mình mà. Trừ khi mình đã hiểu lầm mọi thứ, kể cả cái— ừm— nụ hôn kia..."

"Không, cậu không lầm đâu." – Dejun trả lời và nhìn đi chỗ khác, hai gò má ửng đỏ nhưng Guanheng không chắc đó có phải do ánh sáng đèn hay không, "Mình— ừm, cũng có nghĩ về chuyện đó. Cũng không biết nữa. Mình sợ cậu sẽ nói không. Nhưng rồi sau đó anh Kun bảo chắc chắn là cậu thích mình, nên mình nghĩ sẽ đợi cậu mời mình đi. Nhưng rồi cậu chẳng mời."

Cuối câu là một tiếng cười khẽ đầy ngượng nghịu khiến Guanheng cảm thấy vô cùng áy náy.

"Xin lỗi Dejun, đáng ra mình nên làm như vậy. Nhưng ý mình là, chẳng phải cuối cùng thì bọn mình vẫn đang cùng nhau ở đây sao? Còn chuyện làm thế nào để tới được đây cũng đâu còn quan trọng nữa."

"Ừa, bọn mình đang ở cùng nhau." – Dejun khẽ nở một nụ cười.

Cậu ấy nhìn vô cùng vô cùng xinh đẹp, và cũng vô cùng gần nữa. Guanheng chỉ chần chừ một chút  trước khi rướn đến, nhận ra Dejun cũng không hề lùi ra sau. Cậu quyết định sập cầu dao bộ não của mình và rút ngắn hoàn toàn mọi khoảng cách để hôn cậu ấy.

Môi Dejun thật mềm, đã thế còn biết hôn lại. Guanheng không hiểu bằng cách nào mà cậu có thể giữ cho mình không trôi bồng bềnh trong không khí vì cái cảm giác siêu thực mà chúng mang đến kia.

Khi cả hai tách ra, nụ cười trên môi Dejun vẫn còn đó. Khoé miệng Guanheng cũng vô thức vẽ ra một nụ cười đáp lại.

Và bọn họ tiếp tục khiêu vũ, xoay vòng thật chậm thật chậm. Guanheng vừa nhìn qua vai Dejun đã lập tức bắt gặp Yangyang đang ngó chăm chăm vào cậu, cười toe toét với vẻ mặt thiếu đánh quen thuộc. "Đi chết đi", Guanheng làm khẩu hình miệng với thằng bé và được đáp lại bằng một ngón tay cái thật bự giơ lên.

"Có chuyện gì thế?" – Dejun hỏi trước khi ngoảnh đầu lại để xem Guanheng đang nhìn cái gì.

"Không có gì đâu."

Cậu trả lời, thế là cậu ấy lập tức thả lỏng, trên môi lại là một nụ cười nữa.

Và tất cả những điều này đều là thật, phải vậy không? Guanheng đang đứng ở buổi khiêu vũ mùa thu, đã khiêu vũ cùng và thậm chí còn hôn cả Xiao Dejun, chàng trai xinh đẹp nhất trường nữa.

Mọi thứ đều không thể tuyệt vời hơn.

stepthree~21/01/2020

vậy là cuối cùng cũng xong rồi các cậu ạ, định làm cho nhanh trước khi vào học kỳ mới mà cuối cùng lười quá nên lê lết đến tận giờ luôn (và vẫn còn một list tầm năm sáu fic đã xin per rồi và chỉ đợi trans thôi đó) =))) thuyền bè moment nhỏ giọt shipper héo úa may mà còn kéo lại được cái ficdom tuy hẻo nhưng lại nhiều fic hay huhu... thôi thì này coi như quà tết đi, hẹn gặp lại mọi người trong một ngày gần nhất ở một chiếc transfic collection khác, bái bai :33

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com