TruyenHHH.com

Slug

Xiao Dejun là chàng trai xinh đẹp nhất trường, và sắp tới buổi khiêu vũ mùa thu thường niên, Guanheng chỉ muốn mời duy nhất cậu ấy.

Cậu chưa từng nghĩ đây là một việc khó khăn gì. Dejun thích con trai, Guanheng là con trai. Dejun độc thân, Guanheng cũng biết cậu ấy chưa có hẹn cùng ai cả. Đây là chuyện Guanheng không thể hiểu nổi nhưng cũng không hề khiến cậu thấy phiền lòng. Chưa kể rằng, nếu Dejun là một trong những gương mặt đẹp nhất trường thì Guanheng chắc chắn cũng không phải người xấu. Xét về tổng thể, cậu cảm thấy khả năng Dejun sẽ nhận lời mình là rất cao.

Chỉ có một vấn đề duy nhất. Guanheng toàn nói mấy câu ngu không tả được.

Đây không phải là vấn đề chỉ xảy ra riêng với Dejun, nhưng nó trở nên tệ hơn nếu có cậu ấy ở cạnh. Trên thực tế, Guangheng nói năng ngớ ngẩn với tất cả mọi người. Không phải lỗi của cậu đâu. Chỉ là bộ lọc từ-não-tới-miệng của Guanheng không chịu làm việc nghiêm chỉnh. Còn nếu có, vậy thì đó chính là những lần nó làm hoàn toàn ngược lại với những gì cậu muốn – giữ những lời hay ho lại và để những thứ dở hơi tuôn ra ngoài.

Ví dụ như lần Dong Sicheng thắng một cuộc thi thể dục dụng cụ và cậu muốn khen người ta. Theo lập luận yếu ớt của Guanheng, đó hoàn toàn chỉ là một sự lỡ miệng. Não cậu trải qua qua một chuỗi suy nghĩ liên tiếp, cơ bản như sau.

Anh giỏi thể dục quá → khá bất ngờ đấy vì nhìn anh rất đẹp trai → mọi người thường cho rằng mấy người mặt đẹp đều vô dụng → mà thực ra trong lớp anh cũng chẳng giỏi mấy, vậy nghe cũng hợp lý ha.

Và cuối cùng cậu nói như sau, "Anh cừ thật đấy dù anh khá ngu ngốc." Chuyện sau đó cũng không được suôn sẻ lắm. Yangyang thỉnh thoảng vẫn lôi lên để trêu ghẹo Guanheng.

Nhưng Dejun là trường hợp đặc biệt. Dù cậu có nói những lời tối nghĩa thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn hiểu ra. Dejun sẽ nhìn Guanheng một lát, đầu nghiêng nhẹ, vẻ bối rối hiện ra trên những đường nét xinh đẹp trước khi cậu ấy khẽ "A!" lên một tiếng, hiểu được chính xác mọi ý nghĩa sau lời nói của Guanheng. Vẻ mặt sáng bừng lên như thể phát hiện ra một châu lục mới, đôi mắt mở to và nụ cười nhoẻn bên khoé miệng. Tất cả biến Dejun trở thành người hoàn mỹ nhất Guanheng từng gặp trong suốt cuộc đời mình.

Vậy nên giờ cậu chỉ việc ngỏ lời mời cậu ấy tới buổi khiêu vũ mùa thu thôi, tất nhiên với điều kiện không nói gì ngu ngốc.

Guanheng không thể trông cậy vào cái miệng của mình – kẻ phản bội đích thực được. Nên cậu sẽ chuyển nhiệm vụ cho cái tay.

"Trò này không phải cũ rích rồi hả?" – Yangyang nhoài người về phía Guanheng, "Thư tình cơ? Thật đấy?"

"Không phải thư tình!" – Ừm thực ra thì cũng dạng dạng vậy... "Anh mày chỉ mời cậu ấy đi khiêu vũ thôi."

"Nếu mày muốn hỏi thì đi thẳng tới mà hỏi!" – Xuxi nằm bò lên ba cái bàn mà hắn đã kê chụm lại, "Mặt đối mặt, như một thằng đàn ông ấy. Đừng có mà lén lút nhét giấy vớ vẩn sau lưng người ta."

"Tao không có lén lút nhét giấy vào người cậu ấy! Tao sẽ để ở trong tủ cá nhân của Dejun."

"Nghĩa là mày thậm chí sẽ còn không có mặt lúc cậu ấy đọc tờ giấy?" – Xuxi nhỏm người lên, "Thằng ngốc này!"

"Im đi! Mày làm sao mà hiểu được!"

Xuxi nhún vai, không phủ nhận. Phủ nhận cũng chẳng có ích gì hết. Ở trong trường này, hắn là một trong những nam sinh nổi tiếng nhất, còn nếu chỉ tính riêng trong ngành hay khoá thì chắc chắn không có đối thủ. Huang Xuxi cao, cơ bắp hoàn hảo, sở hữu gương mặt đẹp trai đến nhức mắt và nụ cười toả nắng luôn nở rộ. Hắn đúng nghĩa là có thể mời bất kỳ ai mà mình muốn với khả năng bị từ chối gần như bằng không.

"Đừng có mà cuống quýt lên." – Yangyang siết nhẹ vai Guanheng, "Cứ viết bất cứ cái gì anh muốn. Anh ấy sẽ đồng ý. Phải nói Dejun là kẻ kì cục duy nhất trong trường này có khả năng để ý đến anh."

"Hơi bị quá lời rồi đấy. Anh mày cảm thấy bị xúc phạm. Cho cả anh lẫn Dejun."

Yangyang nhăn nhở, "Nhưng anh biết em nói đúng."

Guanheng không biết. Nhưng cậu ước điều thằng bé nói không sai.

Yangyang quay sang làm phiền Xuxi, để chừa không gian cho Guanheng kiểm tra lại bức thư của mình một lần nữa. Cậu đã viết đi viết lại cả trăm lần, mãi mới gọi là tạm hài lòng một chút.

Gửi chàng trai xinh đẹp nhất của trường.

Mình hy vọng cái này không quá kì cục ^^ Buổi khiêu vũ mùa thu sẽ diễn ra vào tuần tới, và mình thực lòng rất muốn mời cậu cùng đi. Xin lỗi vì đã không thể nói trực tiếp (mình biết mình sẽ rối tung lên y như mỗi lần nhìn thấy cậu!), nhưng mình vô cùng hy vọng cậu sẽ đồng ý. Đảm bảo sẽ rất thú vị, và mình nghĩ nếu cậu cho mình một cơ hội thì không còn gì có thể tuyệt vời hơn. Chỉ cần cậu thích, mình cũng sẽ chuẩn bị cho cậu một bông hoa để gài lên tay áo, chắc chắn sẽ rất hợp với cậu.

Cậu có thể tìm mình ở trường hoặc gọi cho mình để trả lời bất cứ khi nào cậu muốn.

Của cậu.

Huang Guanheng.

Thế này là được rồi, phải không ta? Chúa ơi, Guanheng chỉ biết hy vọng như thế. Không có lỗi chính tả, ở hàng cuối là số điện thoại của cậu được viết gọn gàng ngay ngắn, mực cũng không có chỗ nào bị nhoè. Được rồi. Guanheng hít thở thật sâu và đứng lên.

"Chúc may mắn!"

Xuxi gọi với theo. Guanheng giơ ngón tay cái đáp lại trước khi rời khỏi phòng.

--

Hành lang đông nghẹt. Học sinh ùa từ phòng này sang phòng khác, cuống quýt để kịp lớp tiếp theo trước khi chuông rung. Quả là cơ hội hoàn hảo để nhét một mẩu giấy vào đâu đó mà không bị phát hiện.

Guanheng biết chính xác tủ cá nhân của Dejun ở đâu. Không phải vì cậu là kẻ theo đuôi đáng sợ – tất nhiên không phải, không chỉ đơn giản vì cậu quá vụng để làm chuyện này – mà là bởi ngăn tủ của Dejun ở ngay cạnh Ten. Đúng ra thì học sinh không được phép trang trí phía bên ngoài tủ, nhưng tất cả đều làm vậy dù không nhiều lắm. Ten thì lại rất nhiều là đằng khác. Cánh tủ được dán kín bởi hình dán đủ loại, từ mèo hoạt hình, nghệ thuật đại chúng đến những thiết kế ngộ nghĩnh. Guanheng nhớ ngăn tủ đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bên cạnh Ten, tủ cá nhân của Dejun nhìn có vẻ khiêm nhường. Chỉ có vài nốt nhạc lấp lánh được dán rải rác, nom dễ thương mà không quá loè loẹt. Guanheng ngó quanh quất để chắc chắn không bị ai nhìn thấy rồi mới đi ra đứng trước tủ. Và đột nhiên nỗi lo lắng trào lên. Nếu nó không hiệu quả thì sao? Nếu Dejun nghĩ trò này quá ngu ngốc và cũ mèm? Nếu trong thư có một lỗi chính tả to khủng bố? Cậu đã kiểm tra, nhưng mà nhỡ lại thêm một lần nữa, chỉ là nhỡ thôi—

Và khi ngước nhìn lên, Guanheng bắt gặp ngay Dejun đang bước về phía cậu.

Quá hoảng hốt, cậu dúi bức thư vào khe tủ trước mặt rồi chạy biến đi.

Guanheng núp vào sau ngăn tủ cuối cùng trong hàng để theo dõi. Có vẻ như người kia vẫn chưa thấy gì cả. Cậu nhìn Dejun đặt cuốn sách lên vai và mở tủ ra.

Trái tim đập nhanh đến mức Guanheng phải ngạc nhiên vì nó vẫn chưa nhảy ra khỏi ngực cậu. Dejun mở bật cánh tủ chỉ với một tay. Bức thư sẽ nằm ở ngay vị trí đó, ngay bên trên cuốn sách đặt trong tủ, cậu ấy không thể không thấy được—

Nhưng trái với tưởng tượng, Dejun chỉ đặt vài quyển sách vào trong, lấy vở và một cuốn sách khác ra ngoài sau đó đóng tủ lại, nhanh chóng rời đi.

Guanheng há hốc miệng. Đã xảy ra chuyện gì thế?

Cậu lao đến chỗ cánh tủ ngay khi bóng người kia biến mất. Chuyện gì thế? Dejun không thấy bức thư sao? Đáng ra nó phải ở ngay trong tầm mắt của cậu ấy chứ?

Hay là cậu ấy vờ như không nhìn thấy? Hay là cậu ấy đã thấy cậu nhét thư vào tủ, và vì không muốn từ chối cậu nên quyết định tỏ ra không biết gì?

Guanheng cố tự trấn an mình rằng không phải như vậy, rằng có thể đúng là Dejun đã không để ý, nhưng cậu biết khả năng đó không thể xảy ra. Cậu cố nhìn vào trong tủ qua khe hở để xem có phải bức thư đã bị kẹt đâu đó rồi không, nhưng bên trong đen ngòm và ánh sáng từ đèn pin điện thoại không đủ để thấy bất cứ cái gì cả.

Khi chuông rung lên, Guanheng bỏ cuộc. Cậu thở dài, di chuyển tới phòng học lớp tiếp theo.

--

"Vậy là cậu ấy nói không?"

"Có lẽ vậy."

"Cậu ấy nói có lẽ không, hay có lẽ cậu ấy nói không?"

"Cậu ấy không muốn đi với tao."

"Guanheng, thằng ngu này. Tao biết mày đáng thương và đại loại thế, nhưng mà ngồi thẳng lên được không hả? Tao không thể hiểu mày nói cái cóc khô gì."

Guanheng ngẩng đầu lên từ cái bàn trong nhà ăn mà nãy giờ cậu úp mặt xuống, "Được chưa?"

"Rồi, cảm ơn." – Yangyang nói, cười nhăn nhở.

"Nàoooo, ông bạn tôi, không vấn đề gì hết." – Xuxi tỏ ra thấu hiểu, hào phóng an ủi Guanheng bằng mấy cái vỗ vào lưng khiến xương sườn cậu tưởng sắp rụng ra, "Nếu Dejun không muốn đi với mày thì cậu ấy chính là người bị thiệt."

"Nhưng không phải như thế." – Guanheng vò đầu khổ sở, "Rõ ràng tao mới là người bị thiệt. Tao không muốn đi với ai khác và cũng chẳng ai muốn đi với tao."

"Bậy nào." – Xuxi lắc lắc người cậu, xương sườn lại đau thêm tí nữa, "Mày đẹp trai và vui tính. Còn nếu mà vã quá thì vẫn có thể đi với Yangyang."

"Ồ wow." – Yangyang lên tiếng, vẻ mặt như bị xúc phạm, "Tốt lắm người anh em. Thật sự đấy."

Nếu như mọi khi thì Guanheng sẽ chẳng keo kiệt một nụ cười (làm như cậu mất giá đến mức phải đi với thằng nhóc kia thật ấy), nhưng hiện tại cậu cười không nổi. Cậu lại sụp xuống, để má áp vào mặt bàn chẳng sạch sẽ gì cho cam. Ở phía bên kia bàn, Xuxi đang cười và chuẩn bị nói gì đó, song đột nhiên mắt hắn mở lớn, miệng đóng chặt lại. Yangyang ở bên cạnh cũng đờ người, sau đó đẩy đẩy Guanheng bắt cậu ngồi thẳng lên.

"Xin chào, cậu là Huang Guanheng, phải chứ?"

"Hả?" – Guanheng cố thẳng người dậy, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đang nhìn thẳng vào cậu của Ten.

Ten, tên Trung Quốc là Li Yongqin, đàn anh trên hai khoá và là một trong những nam sinh nổi nhất trường. Anh ta mới chuyển tới từ Thái Lan hồi đầu năm nay, ngay lập tức trở thành trưởng câu lạc bộ nhảy của trường và dắt đội đi chinh chiến khắp các cuộc thi lớn nhỏ, thành tích cá nhân lập được cũng khủng không kém. Về tính cách, Ten là kiểu người ấm áp và thân thiện điển hình. Về ngoại hình, anh ta đẹp trai theo kiểu sắc sảo và lôi cuốn với ánh mắt hút hồn người đối diện. Guanheng hoàn toàn có thể hiểu được lý do người này lại được hâm mộ đến thế. Còn điều cậu không hiểu là tại sao anh ta lại đang đứng ở đây, ngay trước bàn ăn của bọn họ và tìm gặp Guanheng.

"Đúng rồi, chính là anh ấy." – Yangyang lên tiếng khi mãi không thấy ai nói gì cả.

"Tuyệt. Tôi nói chuyện với cậu được không?"

"... Được chứ."

Guanheng đứng dậy, thắc mắc nhìn Xuxi và Yangyang nhưng chỉ nhận được hai cái nhún vai đáp lại. Người này muốn gì ở cậu đây?

Hai người rời nhà ăn (Guanheng vô cùng biết ơn điều đó, bởi vì Ten có thể đã quen với mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh ta chứ cậu thì không) rồi dừng lại ở bên ngoài. Trước khi Guanheng kịp lên tiếng hỏi, Ten đã thò tay vào túi áo, lôi ra một tờ giấy bị gấp lại và mở nó, "Có phải cậu đã viết cái này không?"

Guanheng ngay lập tức nhận ra bức thư lâm li thống thiết mà mình đã viết và nhét vào ngăn tủ của Dejun, "Phải." Nhưng làm thế quái nào mà Ten có được nó? Theo cậu được biết thì anh ta và Dejun còn chẳng phải là bạn. Mặc dù Dejun thân với Qian Kun, còn Kun và Ten thì khá là—

"Rất là ngọt ngào đấy." – Ten nở nụ cười, "Hơi bị cổ lỗ sĩ tí, nhưng mà siêu cấp ngọt ngào."

"À, cảm ơn." – Guanheng chẳng biết phải nói gì nữa.

"Thực lòng tôi thấy rất hãnh diện... Nhưng vô cùng lấy làm tiếc vì tôi không thích cậu theo kiểu đó. Vấn đề không phải ở cậu. Cậu đẹp trai và ngọt ngào, rất hoàn hảo, thật đấy, chỉ là tôi không thể thích thôi. Xin lỗi."

"Được rồi." – Guanheng hoang mang đáp lại, "Nhưng thích tôi theo kiểu đó là sao?"

"Cậu biết mà." – Ten khẽ đung đưa bức thư, "Là kiểu này đó."

Không vấn đề gì cả, Guanheng cũng có thích anh ta theo kiểu đó đâu, "Okay, mọi chuyện đều ổn mà. Anh không cần phải xin lỗi."

"Đúng nhỉ." – Ten bật cười, "Tôi chỉ thấy có lỗi bởi vì cậu đã viết cho tôi một bức thư và thậm chí còn âm thầm đặt vào tủ của tôi nữa, vừa lãng mạn vừa hài hước làm sao..."

Khoảnh khắc mà não của Guanheng bắt đầu làm việc cũng là lúc cái mồm cậu đình công. Ten vẫn đang nói gì đó nhưng não cậu kêu vù vù to đến mức Guanheng không thể nghe được bất cứ điều gì cả.

Bức thư → bức thư cậu định đặt vào ngăn tủ cá nhân của Dejun → tủ của Dejun → ngay cạnh tủ của Ten → Guanheng cuống lên lúc nhìn thấy Dejun → nhét bức thư vào ngăn tủ gần nhất → ngăn tủ đáng ra là của Dejun—

"Ôi!" – Guanheng buột miệng nói to.

"Vậy nên tôi vô cùng xin lỗi." – Ten lại mỉm cười, "Nhưng không sao cả. Tôi vẫn sẽ tới buổi khiêu vũ cùng cậu."

Tới đây thì dòng suy nghĩ của Guanheng đột nhiên dừng lại, "Gì cơ?"

"Tôi đồng ý với cậu là việc này sẽ rất thú vị. Cậu có vẻ tốt và tôi nghĩ bọn mình có thể trở thành bạn của nhau. Vì vậy nên tôi muốn đi với cậu."

"À... À..." Nói ra đi thằng ngốc, Guanheng giục giã bản thân, nhưng thằng ngốc nhất định không chịu mở miệng.

"Được rồi, vậy là chúng ta sẽ cùng tới buổi khiêu vũ mùa thu đúng không?" – Nụ cười của Ten có phần chói mắt.

Tôi không muốn đi với anh → tôi muốn đi cùng Dejun → cậu ấy là chàng trai xinh đẹp nhất trường → ý tôi không phải anh xấu → anh cũng rất đẹp → anh thật tuyệt vời.

"Anh thật tuyệt vời." – Guanheng buột miệng.

Nụ cười của người trước mặt càng tươi hơn nữa, "Ài, cảm ơn. Vậy là tụi mình có hẹn với nhau vào cuối tuần tới. Cảm ơn Guanheng!"

Nói rồi Ten tặng cậu một cái ôm ngắn ngủi đầy thân thiện và đi mất, để lại Guanheng trố mắt nhìn trước khi ngã vật ra sàn vì độ ngu ngốc không có đối thủ của bản thân.

--

"Cái gì cơ????" – Xuxi túm cổ áo Guanheng, nâng cậu lên ngang tầm mắt, "Mày sẽ đi với Ten???"

Yangyang đã cười ngặt nghẽo suốt mười phút và trở nên hoàn toàn vô dụng. Thằng nhóc gần như nằm bò ra sân trường, hiện tại thậm chí còn phải dựa vào một cái cây để thở vì sợ sẽ xỉu đi.

"Cái miệng ngu ngốc không nghe tao! Tao muốn nói với anh ta đó là một tai nạn, nhưng cái miệng tao nhất định không chịu nghe lời!"

"Làm sao mà anh ta lại đồng ý???" – Xuxi gần như đã nắm lấy Guanheng mà lắc, "Tại sao anh ta lại đồng ý với mày cơ???"

"Sao mà tao biết được!" – Guanheng cau có, "Tao tưởng anh ta sẽ từ chối chứ. Lẽ ra anh ta nên từ chối mới phải."

"Có khi anh ta thầm thích anh cũng nên." – Yangyang vẫn còn khúc khích nhưng trông đã khá khẩm hơn chút, ít nhất cũng thở ra được vài chữ.

"Không thể." – Xuxi cuối cùng cũng buông cậu bạn xuống, "Ten thích Qian Kun. Hai người họ có gì đó mờ ám là chuyện cả trường này đều biết với nhau."

"Cả trường đều biết, trừ Guanheng." – Yangyang cười chế nhạo.

"Làm ơn thôi ngay đi, đó chỉ là một sự cố." Guanheng rền rĩ và đổ vật xuống đám cỏ, "Tao chỉ muốn mời Dejun đi khiêu vũ thôi mà, sao chuyện này lại xảy ra với tao chứ?" Cậu dùng tay trái đánh một cái vào tay phải, "Mày cũng là đồ phản bội. Cái tay ngu."

"Thì cứ nói thẳng với anh ta là anh nhầm đi." – Yangyang đưa ra ý kiến, "Ten nói không thích anh còn gì? Nếu lời anh ta nói không sai thì sẽ chẳng có lý do gì để nổi giận khi nghe sự thật."

"Gì cơ? Mày định vứt bỏ Ten đấy hả?" – Xuxi nhìn như thể đã sẵn sàng để túm lấy Guanheng lần nữa.

"Không có gì là vứt bỏ ở đây hết, chỉ là anh ấy sẽ không đi với Ten thôi. Chưa kể rõ ràng chuyện tìm bạn nhảy đối với anh ta chẳng có gì khó khăn hết. Đó là Ten cơ mà."

"Tao ngạc nhiên là anh ta chưa tìm được đấy. Tao nghĩ là Kun sẽ..." – Xuxi im bặt ngay khi thấy một cái bóng đổ lên người Guanheng.

Cậu nhíu mày. Đừng có nói là lại nữa.

"Này Guanheng." – Hoá ra là Qian Kun, "Bọn mình nói chuyện chút được không?"

Guanheng rất muốn nói dối rằng cậu bận, nhưng Xuxi và Yangyang đã biến đi đâu mất một cách đầy bí ẩn, để lại cậu một mình trong cái bẫy, hoàn toàn bơ vơ.

"Được thôi."

Kun chìa tay ra giúp cậu đứng dậy, "Dạo này sao rồi? Khoa của cậu có một bài kiểm tra Sinh học cuối tuần trước, phải chứ? Làm bài ổn không?"

"À..." – Guanheng nhìn quanh, không biết trả lời sao cho phải, "Cũng không tệ lắm."

"Tốt rồi." – Kun nở một nụ cười tươi.

Có một cuộc nói chuyện chẳng đâu vào đâu với Ten đã đủ tệ, song ít nhất vẫn còn trong giới hạn chịu đựng được. Nhưng có một cuộc nói chuyện ngượng ngập với Kun thì chẳng khác nào hành xác. Qian Kun là gương mặt vàng của trường – ngoại hình hoàn hảo, bảng điểm sáng chói, cục cưng của mọi thầy cô. Anh là hình mẫu lý tưởng của cả đám mọt sách trong trường, xung quanh luôn có đàn em khoá dưới vây quanh đến ngộp thở, nếu không phải hỏi bài thì cũng là kiếm cớ nói chuyện.

Guanheng sẽ không nói dối... Qian Kun khiến cậu thấy sợ. Không phải vì người này quá thông minh hay nổi tiếng, mà bởi vì trong số mọt sách đó có Dejun. Không đến mức trầm trọng như phần lớn, nhưng cũng giống như bọn họ, Dejun rất ngưỡng mộ Kun, chưa kể anh hình như cũng khá thích cậu ấy. Lý do duy nhất để Kun biết đến cậu chỉ bởi vì anh thường xuyên là người qua đường trong những cuộc nói chuyện ngớ ngẩn của Guanheng với Dejun.

"Vậy là... Tôi nghe bảo cậu đã tìm được đối tượng cho buổi khiêu vũ."

Tới rồi đây. "Ừm, đúng vậy." Guanheng nuốt nước bọt. Cậu không nghĩ Kun sẽ đấm vào mặt mình đâu, nghe có vẻ hơi quá và cũng chẳng giống Kun tí nào cả. Nhưng ngộ nhỡ người này bắt đầu to tiếng, hoặc tệ hơn là văng ra mấy lời vô ý xúc phạm—

"Tốt lắm. Chúc cậu vui vẻ."

Lông mày Guanheng nhướng lên tới cả đường chân tóc. Cái gì cơ?

"Cậu sẽ đi với Yongqin phải không? Cậu ấy bảo cậu để lại một bức thư ở trong tủ cá nhân. Hay đấy."

"A..." – Guanheng rối tung lên vì không biết phải nói gì, mãi mới nặn ra được mấy chữ, "Thế còn anh thì sao?"

"Không đi được. Tôi đã đăng ký tình nguyện ở một trại nghiên cứu và phải xuất phát một ngày trước đó. Nhưng mong là hai cậu sẽ có một buổi tối vui vẻ. Cậu nhớ phải để ý tới Yongqin, những lúc mệt cậu ấy thường hơi khó ở một chút." – Kun nở nụ cười trìu mến, "Hẹn gặp lại sau."

Và anh quay đầu đi, để lại Guanheng mù mờ hơn bao giờ hết.

Chỉ vài giây sau đó, Xuxi và Yangyang lập tức xuất hiện, nhanh không kém cái cách cả hai biến đi.

"Anh ấy nói gì?" – Yangyang phấn khích hỏi, "Anh ấy có doạ anh không? Không phải sẽ cho đám mọt sách tới vây anh đấy chứ?"

"Giá mà được như thế."

Guanheng thở dài và kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện. Yangyang nhìn có vẻ trầm ngâm, còn Xuxi cười đến ná thở vì hào hứng. "Đó là lý do vì sao Ten đồng ý đi với mày. Anh ta giận Kun. Như kiểu là hình phạt hoặc gì đó đại loại thế." Hắn lắc đầu khúc khích, "Tao biết chắc chắn là phải có lý do gì đấy thì anh ta mới nhận lời mày mà."

"Chứ không phải vì anh vẫn còn cay vụ Ten từ chối một buổi hẹn hò với anh hả?" – Yangyang cười nhếch mép.

"Đáng ra anh ta đã có thể đồng ý." – Xuxi đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Đâu phải anh mày muốn làm bạn trai hay gì đâu. Chỉ là một buổi đi chơi riêng thôi mà. Lúc đó anh ta vẫn còn là ma mới."

"Xin lỗi, nhưng mà quay lại chủ đề chính được không?" – Guanheng cắt ngang, "Đời tao tàn rồi."

"Hơi bị làm quá rồi đấy." – Yangyang cho nhận xét, "Nó chỉ là một buổi khiêu vũ."

"Nhưng Dejun sẽ nghĩ anh thích Ten!"

Thằng nhóc nhún vai, "Thì nói với anh ấy là anh không thích. Nhưng mà phải đợi sau khi buổi khiêu vũ xong đã. Nếu không thì hoặc Ten hoặc Kun sẽ giết anh. Hoặc là cả hai."

"Mày biết đây là đáng đời mà, nhỉ? – Xuxi chọc ngoáy, "Tao đã nói ngay từ đầu là hỏi trực tiếp đi."

"Nhưng việc đó cũng có dễ đâu." – Nhất là với cái miệng phản chủ như của tao, Guanheng nghĩ.

"Ai bảo không dễ!" – Xuxi đáp lời và đột nhiên lớn tiếng gọi, "Này! Dong Sicheng!"

Sicheng – người đang đứng ở ngay cổng vào trường cùng với bạn – quay đầu lại, nhướng mày.

"Anh muốn tới buổi khiên vũ mùa thu với tôi không?" – Nụ cười của Xuxi vô cùng rạng rỡ.

Cả sân trường ồn ào như chợ vỡ đã ngưng bặt vào khoảnh khắc Xuxi gọi tên Sicheng, và bây giờ tất cả đều đang hóng câu trả lời sẽ nhận được.

"Ừm..." – Sicheng đáp, "Không."

Xuxi há hốc miệng. Guanheng đứng hình, sốc đến tận óc, khi vừa quay sang liền bắt gặp ngay Yangyang cũng đang đờ đẫn, mắt mở to. Và rồi thằng bé nhăn mặt. Guanheng cũng thấy hơi xấu hổ thay cho thằng bạn thân. Kiểu như là... Úi.

"Tôi xin lỗi." Sicheng lại lên tiếng khi Xuxi vẫn còn đơ như tượng. "Ừm... Chỉ là... Xin lỗi." Và rồi cậu ta biến mất đằng sau một toà nhà, tránh đi ánh nhìn chằm chằm của cả đám đông.

"Chuyện gì thế?" – Xuxi cuối cùng cũng thốt ra được, giọng sửng sốt.

"Ờm, Dong Sicheng vừa từ chối anh đấy, đồ ngốc." – Yangyang không bỏ lỡ cơ hội, "Và từ chối khá là công khai... Đảm bảo đây sẽ là chủ đề tám chuyện hot nhất trường vào ngày mai đấy."

"Ôi... Mẹ nó."

"Nào thôi, quay lại chuyện của Guanheng với Ten đi."

"Thôi thôi đủ rồi. Anh đây suýt nhét cả nắm đấm vào họng mày đấy..." – Guanheng đột nhiên ngừng lại ngay khi một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt cậu từ phía đằng xa.

Xiao Dejun.

Guanheng muốn chạy biến đi, nhưng đã quá muộn. Người kia đã thấy cậu và đang bước tới đây. Cậu cũng tiến về phía trước để tạo ra khoảng cách với Yangyang và Xuxi, hai kẻ hóng chuyện.

"Guanheng." – Dejun nở nụ cười, "Mình nghe bảo cậu đã có người cùng đi khiêu vũ mùa thu. Tuyệt thật đấy."

Những sợi tóc nâu của cậu trai rơi xuống trán, đổ bóng xuống những đường nét thanh tú và xinh đẹp đến vô thực. Cậu ấy thấp hơn Guanheng, nhỏ nhắn hơn, mảnh mai hơn, và mỗi khi nở nụ cười, gương mặt kia như đang toả ra ánh sáng dìu dịu. Dejun thật sự là chàng trai xinh đẹp nhất của trường. Mà không, có khi là cả vũ trụ mới phải.

"Mình cảm ơn nhé." – Guanheng nuốt khan, "Còn Dejun thì thế nào?"

"À, chưa có ai mời mình cả." – Nụ cười của người trước mặt hơi cứng lại, "Có phải ai cũng được gửi thư ở trong tủ cá nhân đâu."

Rõ ràng cậu ấy chỉ nói đùa thôi, nhưng từ trong đó vẫn có thể nghe ra được một chút thất vọng. Guanheng lục tung trong đầu mình, gần như phát điên lên mà tìm từ để nói, gì cũng được, để khiến mọi chuyện tốt hơn.

"Cậu nên như thế." – Cuối cùng cậu phun ra.

Dejun hơi nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng khẽ nhón chân, "À! Ý cậu là tớ cũng nên viết một bức thư và âm thầm đặt vào tủ của người ta ấy hả? Ý này không tệ đâu." Và cậu ấy lại nở nụ cười, "Cảm ơn Guanheng nhé."

Lần đầu tiên kể từ khi quen biết, Dejun không đoán được ý Guanheng. Guanheng muốn gào to lên rằng đáng ra cậu ấy mới là người nhận được bức thư đó, rằng cậu ấy không thể cũng viết một bức và gửi cho thằng nào khác ngoài cậu được—

"Hẹn gặp cậu ngày mai nhé. Tạm biệt."

Dejun vẫy tay trước khi quay đi mất, nhập hội cùng Kun. Kun – người đang nhìn Guanheng với ánh mắt chất chứa quá nhiều ý nghĩa mà cậu không thể hiểu được – một lần nữa nở nụ cười vàng tiêu chuẩn.

Guanheng rên lên và đổ sụp xuống bãi cỏ. Cậu quả là không thể thảm hại hơn.

stepone~27/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com