TruyenHHH.com

Slug

seokjin tỉnh giấc khi mặt trời vẫn còn đang say ngủ, theo thói quen mò mẫm trong làn ánh sáng mờ ảo phát ra từ đèn ngủ với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường xem đã mấy giờ rồi, sau đó vì không thể ngủ lại được mà lướt twitter xem cả thế giới đã thay đổi những gì. bỗng ngón tay anh dừng lại, đôi mắt đờ đẫn bỗng chốc bừng sáng rồi mang vẻ trầm buồn, hoặc có lẽ, là đang hoài niệm điều gì.

trên màn hình điện thoại có một bài đăng viết như thế này

"đến hiện tại khi đã trưởng thành rồi, thì bạn vẫn có còn luyến tiếc điều gì của nhiều năm về trước nữa hay không?"

đôi môi bỗng vô thức kéo lên một đường thật dài, thật hoàn mĩ.

có, seokjin hiện tại vẫn còn nhiều luyến tiếc về một điều, mà có lẽ đến cả đời vẫn sẽ chẳng ngừng luyến tiếc.

nhiều năm trước, seokjin chẳng nhớ lúc đó là năm anh bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ lúc đó anh vẫn còn đang học cấp một.

hôm đó là một ngày hè oi bức, tiếng ve kêu rộn rã khắp chốn sân nhà rộng lớn của nơi cách xa thành phố không chút ồn ã, nhộn nhịp. seokjin ngồi dưới một cây đào đã chín quả căng mọng hồng hào chơi chiếc xe điều khiển từ xa mới mà ba nó đặc biệt tặng khi vừa có chuyến công tác ở nước ngoài trở về. nhưng dù đồ chơi có đẹp có đắt đến như thế nào, seokjin vẫn là chẳng có bạn để chơi cùng. nó buồn đến xịu cả hai má được mẹ nuôi cho thành hai cái bánh bao nhỏ trắng hồng, trong lòng của đứa nhỏ non nớt thoáng chốc nghĩ rằng có lẽ cả đời của nó sẽ mãi chỉ chơi có một mình. nhà của seokjin xa trường học lắm, vì thế mà các bạn nhỏ của nó ở trường học thường sẽ không đến nhà nó chơi cùng. đối với những đứa trẻ trạc tuổi seokjin, cả năm học hành vất vả được tận hưởng một kì nghỉ dài quả là rất sung sướng, còn đối với nó mà nói, nó thật sự muốn đi đến trường hơn là phải ở nhà chơi cùng với những món đồ chơi vô tri này, thật chẳng có gì thú vị.

- chào anh, anh có muốn ăn một chút kẹo hong?

nó ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn cậu nhóc nhỏ đang mỉm cười làm lộ ra đôi má lúm đáng yêu chìa tay trước mặt nó chờ nó đón nhận lấy gói kẹo cao su trên bàn tay nhỏ xíu.

- nhóc là ai? – seokjin đứng dậy, phủi phủi đất cát đằng sau mông.

- em... em tên là kim namjoon, nhà em ở phía bên kia kìa. – nhóc chỉ tay hướng ngôi nhà cách đó một cái hàng rào trắng trồng đủ loại hoa thơm, dúi vào tay seokjin cái kẹo nhỏ, cười. – em vừa mới chuyển tới đây. cái kẹo này coi như là một món quà nhỏ, liệu em có thể làm quen anh không?

seokjin vừa buồn chán vì không có bạn, bây giờ lại được một cậu nhóc mới chuyển đến chủ động làm quen lập tức sinh lòng cảm kích, chỉ thiếu mỗi trưng ra đôi mắt to tròn rưng rưng mà ôm lấy nhóc nói câu cảm ơn.

- tất nhiên là được rồi! – seokjin lấy ra chiếc khăn tay trong túi áo lau lau mồ hôi cho cậu nhóc, vừa cười nói. – nhóc đáng yêu như này, lại còn ngoan ngoãn nữa, không phải anh thì cũng sẽ rất nhiều bạn nhỏ khác thích chơi cùng.

- thật không ạ?

- thật chứ.

- namjoon à, trưa rồi, về nhà dùng bữa trưa thôi con!

- dạ mẹ, con về liền!

namjoon nói vọng qua trả lời người phụ nữ trẻ mà cậu nhóc gọi là mẹ, sau đó quay sang nhìn seokjin, nhóc nắm lấy tay nó.

- em phải về rồi, mẹ có nói bữa tối sẽ mời gia đình anh sang nhà dùng bữa. đến lúc đó chúng ta cùng ra ngoài sân chơi nhé?

- anh biết rồi, tạm biệt nhóc, đáng yêu.

cả buổi trưa hôm đó, trong hai gia đình nọ, có hai đứa nhóc chỉ biết vừa ăn vừa tủm tỉm cười mà khi người lớn có hỏi cũng chỉ trả lời hai từ "bí mật".

tình bạn của hai cậu nhóc tên kim seokjin và kim namjoon bắt nguồn từ đó, suốt cả ba tháng hè ngày nào hai đứa cũng đều cùng nhau sang sân nhà seokjin chơi, ngồi dưới gốc cây đào đọc sách, hay chơi những trò chỉ dành cho cả hai, có đôi khi seokjin sẽ lén ba mẹ trèo lên cây hái cho em vài quả đào vừa chín ngọt dịu, đến khi cả hai đứa đều no căng bụng và thấm mệt liền trải ra tấm thảm nhỏ ôm nhau ngủ trưa dưới bóng râm trong làn gió thoang thoảng mang theo chút hương thơm cỏ dại mát lành.

đến giờ nhớ lại seokjin chỉ biết bật cười, cậu nhóc năm ấy nhìn vậy mà rất ra dáng của một người lớn hơn anh, lúc nào ngủ cùng cũng sẽ nói với anh bằng gương mặt rạng rỡ "anh nằm lên cánh tay của em này. em thấy ba thường hay làm vậy với mẹ lắm, và mẹ lúc đó trông cũng rất hạnh phúc. em cũng muốn khiến anh seokjin trở nên hạnh phúc".

ba năm sau đó gia đình namjoon tan vỡ, sau những cuộc cãi vã hằng đêm, mẹ namjoon mang cậu nhóc rời đi, rồi sau đó ba của namjoon cũng để lại căn nhà nhỏ từng rất ấm cúng của bọn họ mà không bán đi, nói với hàng xóm rằng sẽ chuyển đi đến một nơi xa.

seokjin năm ấy khóc rất nhiều, và cũng tổn thương rất nhiều.

seokjin đến bây giờ vẫn cứ mãi cô đơn như vậy, kể từ ngày mà namjoon biến mất khỏi cuộc đời anh mà cả hai còn chưa kịp nói lời chào tạm biệt. có người đến và cũng có người rời đi, nhưng seokjin vẫn chẳng hứng thú với bất kì mối quan hệ nào. và anh đã nhận ra, rằng hiện tại anh đối với cậu nhóc năm ấy, lại có chút sinh ra thương nhớ.

ánh nắng chói chang chiếu rọi vào cánh cửa sổ làm chói lòa đi tầm nhìn, seokjin vươn vai ngồi dậy, quyết định hôm nay sẽ về thăm nhà. đã nhiều năm kể từ khi lên thành phố, chàng sinh viên trẻ vẫn chưa lần nào về lại căn nhà nhỏ ấy để gặp lại ba mẹ đang ngày một già đi.

chuyến tàu hỏa của buổi sáng mùa hè hôm nay không quá đông đúc, vì thế seokjin an yên ngủ một giấc dài cho đến tận trưa, khi chuyến tàu vừa dừng lại nơi vùng đất mà anh hằng mong nhớ.

cánh cửa gỗ cũ mở ra, seokjin vừa nhìn thấy hình bóng quen thuộc liền mừng rỡ ôm chầm lấy, nơi cổ họng nghẹn ngào xúc động.

- mẹ.

- ôi seokjin, con tôi, con về rồi.

bà ôm chặt lấy seokjin mà mỉm cười thật rạng rỡ trên gương mặt đã có vài nếp nhăn cùng những vết đồi mồi, ngay khi vừa buông đứa con lớn xác ra liền lo lắng ôm lấy mặt anh.

- sao con lại gầy hơn thế này, có phải là không chăm sóc tốt cho bản thân không? vào đây, mẹ vừa làm một cái bánh táo, chúng ta cùng ăn. tối nay sẽ nấu vài món để tẩm bổ cho con.

anh cười rồi xách hành lí vào nhà với mẹ, nhìn quanh ngôi nhà chẳng có nhiều thay đổi. seokjin hỏi mẹ vừa mang ra cái bánh táo nóng hổi.

- ba đâu rồi hả mẹ?

- ba con ấy hả, ông ấy lại có việc bận ở công ty rồi. thật là, nếu biết hôm nay con về, ông ấy nhất định sẽ sắp xếp để ở nhà.

- không sao đâu mà, mẹ.

seokjin đứng dậy, hôn lên má mẹ một cái.

- con đi ra ngoài một chút,

- này, ăn chút bánh rồi hẵng đi.

- mẹ cứ để phần cho con là được rồi, yêu mẹ.

seokjin đứng trước hiên nhà nhìn ngắm khung cảnh xung quanh một hồi, sau đó vẫn theo thói quen ngày cũ mà bước đến gốc cây đào đầu tiên. seokjin nhớ ngày anh đi nó vẫn còn ít quả lắm, vậy mà giờ đây lại có thêm nhiều cành mới, nhìn đâu đâu cũng toàn là quả ngọt. seokjin nhớ, cậu nhóc ngày ấy cũng rất thích ngồi dưới gốc đào, cùng anh.

cậu nhóc năm ấy.

kim namjoon.

đôi mắt dời sang phía hàng rào đằng xa kia đang lấp ló một căn nhà cũ sờn với những bông hoa đã sớm úa tàn, seokjin đứng chôn chân thẫn thờ trong làn gió lộng làm tung bay mái tóc mềm.

"cốc cốc cốc, namjoon ơi em có ở nhà không? anh seokjin hôm nay lại mang đồ chơi sang rủ em cùng chơi này."

kỉ niệm về căn nhà ấy, cũng vẫn chỉ mãi duy nhất là về kim namjoon.

- cốc cốc cốc... namjoon ơi em có ở nhà không? anh seokjin hôm nay... lại mang đồ chơi sang rủ em cùng chơi này...

những tưởng đến lúc trưởng thành rồi sẽ không nhìn lại tuổi thơ khờ dại mà bật khóc, cuối cùng cũng vì những điều xưa cũ mà nghẹn ngào rơi xuống dòng lệ xót xa.

seokjin chống hai tay lên cánh cửa trắng đầy bụi bám cúi đầu xuống mà nức nở. namjoon của hiện tại, chắc đã thay đổi rất nhiều, và trong cụm từ "thay đổi rất nhiều" ấy, phải chăng đã bao hàm cả cụm từ "quên đi kim seokjin", quên đi người đến tận bây giờ vẫn còn nhớ đến những kỉ niệm tươi đẹp ngày cả hai còn bé mà luyến tiếc không thôi. nhưng seokjin không trách cậu, vì sau tất cả, những thứ ấy cũng là chính anh tự ghi nhớ lấy, là chính anh tự khiến kỉ niệm tình bạn đẹp đẽ ấy trở thành một thứ gọi là tình yêu, gặm nhấm lấy mà làm động lực gắng gượng vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời.

- xin chào, anh có muốn ăn một chút kẹo không?

seokjin ngạc nhiên ngước mặt lên quay người lại nhìn cậu trai đang mỉm cười làm lộ ra đôi má lúm đáng yêu chìa tay trước mặt anh chờ anh đón nhận lấy gói kẹo cao su trên bàn tay to lớn, nhìn sang bên cạnh còn có những chiếc vali cồng kềnh.

em quay về rồi.


___________________________________________________

tớ quay về rồi đây, thật sự cảm thấy cứ kì cục làm sao khi bản thân nói rằng sẽ không quay lại đây dưới 5 tháng, vậy mà vì có chút nhớ nhung liền quay lại rồi.

ngôi nhà nhỏ này, một lần nữa, cảm ơn các cậu, những người đã ghé qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com