Slug
Tôi nhảy mũi (hắt xì) liên tục. Cả thân người run cầm cặp. Từ khi tuyết bắt đầu rơi, đã được ba mươi phút. Sức đề kháng của tôi xưa giờ rất yếu, kiểu này ngày mai thế nào cũng phát sốt cho coi, tên đáng ghét kia bảo đi lại bỏ đi thật cơ. Kia mà có ở lại thì tôi cũng không đi đâu, cậu ấy là tên đáng ghét!- Cậu định bướng tới khi nào?Là giọng của "tên đáng ghét".Tôi vẫn im lặng. À quên nói, tôi đang co rúm ngồi chòm hỏm ở một góc dưới mái hiên của sân trường. Tạng người tôi đã ốm, đồ mặt lại còn "bao phong phanh" nữa, nhìn tôi lúc đó cứ y như ăn xin vậy, kiểu nhìn cứ tội tội.- Nếu tớ không lo lắng mà chạy sang nhà cậu xem, thì làm sao mà biết được ba mẹ cậu đã đi công tác hết cả rồi chứ?Cậu ấy thở hồng hộc. Chắc nãy giờ đi quanh trường tìm tôi.Cậu ấy ngồi xuống, đưa mặt đến gần tôi, à, ngồi chòm hỏm giống tôi.- Lên tớ chở về nhé, ngồi đây mãi cậu sẽ cảm đấy!Giọng nói trầm ấm của cậu ấy thường được dùng để dỗ dành tôi những lúc như thế này. Và thường thì nó luôn thành công.- Tớ không đi với cậu!Ngoại trừ hôm nay chăng? - Chuyện không giữ lời hứa, tớ sai rồi, cậu tha lỗi cho tớ, được chứ?Giọng nói cậu ấy rất chân thành, còn pha chút cầu khẩn. - Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?Tôi nghiêm giọng.- Hơn mười năm.- Vậy tớ ghét nhất ở cậu cái gì?- Thân thiết với người khác. - Vậy tớ nói luôn, trừ phi cậu chia tay, tớ sẽ hoàn toàn không xuất hiện trước mặt cậu nữa. Nói rồi tôi đứng lên, bỏ đi, cho dù không biết có "lết" được về tới nhà hay không, tôi vẫn lướt qua cậu ấy, một cách vô tình nhất...Tôi không phải thiên thần như cậu ấy nói. Tôi không đủ rộng lượng. Tôi không hề tốt đẹp khi muốn cậu ấy rời xa người cậu ấy yêu. Tôi không phải một người bạn tốt... Nhưng tôi rất muốn, chỉ có một mình tôi, một mình tôi là người sẽ mang tới cho cậu ấy những khoảnh khắc đẹp nhất của cái tuổi thanh xuân mà cả hai chúng tôi đang trải. Nói tôi ích kỉ cũng được, nói tôi xấu xa cũng được, miễn sao đừng "cướp" đi "thế giới" của tôi, nói gì cũng tôi cũng chấp nhận.Quay lại chuyện hiện tại, cậu ấy níu tay tôi lại.- Lên xe. Tớ chở cậu về. Cậu ấy không nhìn tôi. Giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết, kiểu như đây là lần cuối cậu ấy thuyết phục tôi, nếu tôi còn tự ý làm theo ý mình thì cậu ấy sẽ thật sự bỏ về. Tôi vùng tay cậu ấy ra khỏi tay mình. Cậu đang làm tôi thật sự rất tức giận, Kim Taehyung!- Đi mà chở người cậu yêu, tớ là gì? Dù sao cũng chỉ là bạn!Tôi cố ý nhấn mạnh.- Cậu không đơn thuần là bạn mà!Cậu ấy hơi lớn tiếng, giải thích(?).- Cậu là bảo bối của tớ. - Cậu hay hỏi tớ, tại sao mỗi lần cậu lên cơn ghen cho dù có vô lý, tớ vẫn kiên nhẫn và vui vẻ dỗ dành. Là vì cậu là tiểu bảo bối, là tiểu tâm can, là tất cả đối với tớ, nên tớ mới mang cậu bỏ vào lồng ngực, yêu thương chiều chuộng hết mực. - Có biết chưa? Mèo nhỏ?Chúng tôi vẫn duy trì tư thế đó. Cậu ấy giữ tay tôi, hai người xoay về hai hướng khác nhau. - Tớ là tất cả, là tiểu bảo bối, vậy người yêu cậu là gì? Tôi muốn khóc. À không, khóc rồi. Người yêu cậu ấy, dĩ nhiên tôi không thể sánh. - Tớ chỉ muốn thử, đó không phải người tớ yêu, tớ chưa yêu ai hết. Tớ không cố tình phá vỡ lời hứa giữa chúng ta... Jiminie, tha lỗi cho tớ, nhé?- Thật?Tôi nhướn mày, cái tên đáng ghét này lại đang muốn làm gì? - Tớ muốn thử, tớ muốn biết mình đối với cậu quan trọng đến mức nào.Cậu ấy giật mạnh tay tôi về phía mình. Làm một cú ngọt sớt kéo cả thân người có một mẩu của tôi vào trong lồng ngực to lớn của cậu ấy. Hơi thở ấm nóng của cậu ấy phả vào tai tôi làm tôi đỏ hết cả mặt vì ngượng. Hai tay cậu ấy khống chế tôi. Giữ cả người tôi, chôn vào sâu trong lòng, đem tôi đi hấp (sưởi ấm). - Aigoo~ Thiên thần của tớ, xem ra đã bị tớ chiều tới hư rồi. Còn biết giành người nữa kìa. Nếu tớ chọn người yêu, cậu thật sự sẽ hoá bọt biển mà bốc hơi sao?- Xì! Đúng là vậy đó! Cậu là của tớ! Không có ai được cướp cậu từ tay tớ! Rõ chưa?Tôi vui vẻ, giở giọng như thông thường chúng tôi hay đùa giỡn với nhau. - Rõ rồi~ Cậu chủ nhỏ của tớ!Như vầy có phải là rất đáng yêu không?!
#leehanee
#leehanee
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com