TruyenHHH.com

Slug

Có một chút xíu thay đổi trong chap này và cả nhưng chap sau nha mọi người. Là bắt đầu từ bây giờ mình sẽ không để Jihoon xưng tôi nữa tức là mình sẽ kể chuyện theo ngôi thứ ba cho dễ điều khiển câu chuyện nhé.

——————————————————
@pwj.1102

❤️💬
@baebae.jin 11200 người khác thích bài viết này
@pwj.1102: sợ bóng không rơi vào rổ mà rơi trúng tim em
tải thêm bình luận
@baebae.jin: tim em là tim ai???
=> @pwj.1102: là tim em chứ tim ai 😉
=> @daniel.k.here: để tao ói cái :))
=> @pwj.1102: 😑
@hwihwi: ỏ anh trai tui đang ngôn lù hử
=> @pwj.1102: LA mà cũng soi mói Hàn Quốc
=> hwihwi: người anh thân yêu của toi ơi, chuẩn bị dọn phòng cho toi đi nhé, tui sắp dìa với anh ròi :)))
=> @pwj.1102: đm cíu toiiiiiiiiiii

Và đúng như lời của Daehwi nói thì đúng một tuần lễ sau cậu đường đường chính chính bước vào căn nhà lổng lẫy của anh.
- Ôi hyung, không ngờ nhà anh bự dữ vậy hen
- Anh cũng không ngờ em về Hàn sớm vậy luôn
- Anh làm gì mà xua đuổi em dữ vậy? Hay là anh có người yêu rồi không muốn em cản trở trong lúc anh đem người ta về nhà nên...
- Haizzz tui khổ chú quá, làm ơn bớt suy diễn. Có người yêu là thiệc nhưng chưa đến nỗi đem về nhà rồi tùm lum tà la đâu
- Hì hì nói chung là em đã nghỉ học ở đó rồi và sẽ về Hàn sống luôn nên anh đừng sợ sẽ xa em nữa nha
Woojin ngay khi nghe từ "sống luôn" của Daehwi mà cứ tưởng như trời sẽ sập mất. Còn thằng em này khi không lại bay về Hàn, lại ám anh của nó nữa rồi.

--------------

Jihoon trên tay cầm chiếc điện thoại đời mới nhất chỉ muốn vứt đi khi đọc được bình luận trong bài viết mà Woojin mới đăng.
- Xời bóng rơi vào tim ai cơ chứ, rơi vào tim tôi đây này!!!!!
Quyết định sẽ không chạm vào chiếc điện thoại một lần nào nữa, Jihoon nhanh chống kéo chiếc chăn lên người và....ngủ.
Thoáng chốc thì trời hừng sáng, hôm nay là chủ nhật, nếu như bao ngày chủ nhật trước đây thì cậu sẽ ra ngoài ăn chơi với bạn bè nhưng hôm nay lại chẳng có tâm trạng để mà đi đâu nữa. Jihoon kéo một giấc đến tận trưa, nhờ có tiếng chuông điện thoại từ Daniel gọi đến cậu mới lò mò tỉnh dậy.
- Nè, người hay heo mà cứ ngủ hoài vậy
- Mày tin ông đây bóp cổ mày không? Tao heo thì đã sao hả?!
- Chủ nhật được nghỉ mà cứ ngủ hoài, dậy đi chơi với tao đi
- Không có tâm trạng.
- Mệt mày ghê, không có tâm trạng thì đi cho có.
- Không muốn đi
- Thôi mày ở nhà luôn mẹ đi. Bực mình
- Ừ bye
Quẳng cái điện thoại qua một bên. Jihoon lại lao vào giấc ngủ. Không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì mà chuẩn bị chợp mắt điện thoại lại reo lên lần nữa.
- Kang Daniel tao nói cho mày lần cuối là TAO KHÔNG ĐI. Mày đừng có mà nhây với tao, thật sự bây giờ tao đang rất muốn ngủ, mày lôi kéo tao kiểu nào thì tao cũng muốn ngủ thôi mày hiểu không. Đi mà rủ thằng Woojin với thằng bồ của nó đi đi.
- Là tao, Woojin nè.
- Ủa, Woojin hả? Tao xin lỗi tại hồi nãy thằng Daniel nó...
- Mày thay đồ nhanh đi tụi tao đang đợi ở cổng.
- Nhưng mà...
- Nhanh lên.
- Ừ đợi một xí.
Jihoon nhanh chóng chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Lao vào toilet thật nhanh vì sợ ai đó đợi mình quá lâu.
- Mẹ ơi, hôm nay con đi chơi với bạn nha. Chắc không ăn trưa được đâu nha mẹ.
- Đỡ một phần ăn.
- Ơ??
Đằng sau chiếc cổng sắt màu trắng sữa ấy là 4 con người đứng lấp ló. Cậu trai ốm ốm đó là ai vậy nhỉ? Sao đó giờ mình chưa thấy ta? Cậu tự hỏi khi thấy một cậu trai tóc nâu và dáng người hơi gầy. Nhìn có vẻ bé hơn Jinyoung thì phải.
- Hì hì, mọi người đợi lâu không?
- Quá lâu. Ủa mà mày nói không đi mà, sao nghe Woojin gọi lại xách đít đi theo. Đồ mê trai
- Im đi Daniel, mày mà nói nữa tao đồn cả thể giới biết mày thích anh tao.
- Anh của tụi mình là Seongwoo á hả??
- Jinyoung thông minh gớm, nói gì cũng đúng.
Sau khi nghe câu xác nhận của Jihoon thì chả hiểu Woojin và cậu trai lạ mặt đó có biết Ong Seongwoo là ai hay không mà mắt thì mở to hết cỡ.
- Ủa cậu trai này là ai vậy?
- À đây là em tao. Mới từ LA về, chắc tụi mày cũng sẽ gặp nó dài dài đó. Nó sắp chuyển vô trường mình học rồi.
- Tên?
- Em tên Lee Daehwi, hy vọng mọi người sẽ luôn quan tâm và giúp đỡ.

CONTINUED
11/2/2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com