Slug
Trên thế gian này có rất nhiều hiện tượng kỳ lạ mà chúng ta không thể dùng khoa học để giải thích. Đối với những vấn đề không thể được lý giải bằng khoa học thường thức, con người thường xét nó vào diện "tâm linh". Tâm linh không phải là mê tín dị đoan. Thậm chí còn có người khẳng định rằng, bản thân tâm linh cũng là một ngành khoa học. Đây chẳng qua là cách mà chúng ta nhìn vào thế giới thông qua nhiều lăng kính và quan điểm khác nhau.Nếu như đã chọn tin vào tâm linh, thì người ta lại đặt ra nhiều khía cạnh vấn đề khác nữa. Ví dụ như là, tất cả các thần thoại trên thế giới đều có câu chuyện về cách các vị thần tạo ra thế giới. Vậy thì câu chuyện nào mới là đúng, câu chuyện nào mới là sai ? Chúng ta đang sống ở trong thế giới do vị thần nào tạo ra ? Hoặc là câu chuyện về ngày tận thế thì sao. Ngày tận thế của người Maya, hay là tận thế Ragnarok của người Viking, cái nào mới là chuẩn xác nhỉ ? Hay ban đầu tất cả đã chẳng có đúng có sai, chỉ có đức tin mới là câu trả lời chính xác nhất ?Có người nghe đến đây thì lại tặc lưỡi lắc đầu, bảo rằng, nếu các thuyết đã không thống nhất được như vậy, thì tôi thà đi tin khoa học cho xong. Sự sống được hình thành từ nước, trái đất cùa chúng ta xoay quanh mặt trời, hệ mặt trời này có chín hành tinh, và chúng ta sẽ diệt vong vào cái ngày thiên thạch đâm vào trái đất. Quan điểm như vậy, nghe qua cũng thật là hợp lý.Còn bạn thì sao ? Quan điểm của bạn về những vấn đề kỳ dị chưa thể giải thích được là như thế nào ? Bạn tin vào tâm linh chứ ? ...Làng Shirakawago – năm 201xShirakawago, dịch ra nghĩa bạch xuyên hương, nghĩa là ngôi làng của những con sông trắng, bởi vì có một con sông trong lành xinh đẹp chạy dọc quanh ngôi làng, là nguồn cung cấp nước cho biết bao nhiêu thế hệ người dân ở đây.Ngôi làng bạch xuyên hương nhỏ bé mà xinh đẹp, vẫn giữ nhiều nếp sống truyền thống xưa cũ của cha ông. Hiện tại tiết trời đã vào đông, nước của con sông trắng đã đông lại rồi, và cả Shirakawago đang được đắp lên một lớp chăn bông bằng tuyết nên thơ lãng mạn. Không khí nơi đây trong lành và an tĩnh, mang đến cho những du khách ghé thăm cảm giác an bình và dễ chịu.Đi xe vào bên trong làng, Haruno Kizashi bảo tài xế lái xe chậm lại. Ngôi làng này vốn dĩ rất thanh bình, và ông cũng không muốn phá đi sự yên tĩnh thường ngày của nó. Hạ cửa kính xuống, Kizashi ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây. Chỉ thấy những ngôi nhà được xây theo phong cách cổ xưa, với mái nhà tranh dốc để tránh những trận bão tuyết của mùa đông, còn thân nhà thì hầu hết được làm từ gỗ đen. Lúc này tuyết đã phủ lên những mái nhà, tương phản rõ nét với thân nhà màu đen, các khiến cho cảnh sắc càng thêm đẹp đẽ nổi bật. Người dân trồng lương thảo ngay trong vườn nhà, và lúc đi ngang qua một số sân, Kizashi có thể thấy được vườn bắp cải và củ cải trắng mùa đông cực kỳ thích mắt.Tới nơi cần tới, tài xế dừng lại. Kizashi bảo tài xế đỗ ở bên ngoài, còn mình thì đi vào trong. Nơi mà ông tới nhìn qua cũng giống như biết bao ngôi nhà khác ở vùng này, cũng là nhà tranh mái dốc. Bên ngoài hiên nhà treo rất nhiều chuông gió đủ sắc màu. Chưa kể trong vườn hoa còn cắm rất nhiều chong chóng ngũ sắc. Lúc này gió nhẹ lướt qua, khắp sân vườn vang lên tiếng chuông gió tinh tang rất vui tai. Chong chóng quay tròn quay tròn, tạo thành những vòng tròn xinh đẹp đủ màu sắc. Quang cảnh vừa an bình vừa thanh tĩnh. "Kagome Kagome, hỡi chú chim trong lồngKhi nào thì chú sẽ thoát khỏi lồng giam ?Vào buổi bình minh lúc tối trờiCả sếu và rùa đều trượt ngãAi sẽ là người đứng ngay sau chú ?"Giọng nói trẻ con vừa ngây thơ vừa non nớt. Kizashi hướng đôi mắt về phía giọng nói hơn. Chỉ thấy trong sân vườn có ba bé gái tầm trên dưới mười tuổi đang chơi đùa. Cô bé tóc trắng nhỏ nhắn đang đóng vai oni đứng ở giữa, bịt mắt bằng một dải lụa đen. Còn hai cô bé còn lại, một tóc nâu đen một tóc nâu vàng đang đứng nắm tay nhau tạo thành vòng tròn quanh cô bé tóc trắng kia, vừa đi vừa nhảy múa và hát. Kizashi nhìn ba cô bé, thoáng mỉm cười. Ông biết bài hát này, cũng biết trò chơi này. Khi bài hát kết thúc, thì người làm oni phải đoán được ai đứng sau mình. Hồi nhỏ ông cũng từng hay chơi, và mỗi khi làm oni, ông không bao giờ đoán đúng được cả. Ba cô bé đều khoác áo bông, mặc váy xòe bồng thêu ren hoa hồng trắng có kiểu dáng giống nhau. Chỉ khác là, cô bé tóc trắng mặc váy đen, cô bé tóc nâu đen mặc váy đỏ còn cô bé tóc nâu vàng mặc màu xanh lá. Ba cô bé đều buộc tóc đuôi ngựa, sợi dây buộc là màu xanh, nhìn qua rất giống sợi rong biển. Trên cổ cả ba cô bé đều đeo một lá bùa Phật giống hệt nhau. Bài hát kết thúc, và cô bé tóc trắng bắt đầu đoán xem ai đứng sau mình. "Xem nào, sau lưng chị là Suri đúng không nhỉ ?" Cô bé tóc nâu đen đứng ngay sau phồng má. " Rubi thật là. Sao lần nào chị cũng đoán trúng thế nhỉ, có gắn mắt ở sau lưng à ?"Cô bé tóc trắng kia liền bỏ cái khăn bịt mắt ra, nghiến răng đáp. "Đó là bởi vì chúng ta chỉ có ba người thôi. Không phải em thì là Maki. Xác suất năm mươi phần trăm như vậy, không đoán trúng mới là có vấn đề đó !"Vậy là ba cô bé kia, cô tóc trắng là Rubi, cô tóc nâu đen là Suri, còn cô tóc nâu vàng thì là Maki. Kizashi lẩm nhẩm. Tên nghe cũng đáng yêu lắm. Cô bé tóc nâu vàng tên Maki có mái tóc dài nhất, và gương mặt cũng là hiền lành dịu dàng nhất so với hai cô bé kia, thở dài bảo. "Tại sao sư phụ không nhận nuôi thêm một người nữa nhỉ ? Có bốn người không phải rất vui sao. Chúng ta còn có thể chia bài bốn người nữa.""Em ngốc ạ. Bốn là tư, tư là tử, số này xấu lắm, sư phụ không nhận đâu." Cô bé tóc trắng tên Rubi bảo. "Nếu như nhận, chắc chắn phải nhận từ năm trở lên.""Nhận năm thì cũng có sao đâu." Maki lại tiếp tục bảo. Cô bé tóc nâu đen tên Suri "hừ" một cái rồ đáp. "Nhận năm nhiều quá, sư phụ nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền chứ ?"Và thế là, cả ba cô bé đều thở dài ngao ngán. Kizashi nhìn cảnh kia, nhất thời nghĩ tới con gái mình. Ông chỉ có một cô con gái độc nhất là Sakura. Con bé cũng thường xuyên than phiền là mình không có anh chị em gì cả. Trước đây ông luôn gạt bỏ mọi ý kiến sinh thêm em của con bé. Và bây giờ khi thấy ba cô bé kia, ông liền nhận ra, hình như trước đây mình hơi sai lầm. Trẻ con thì nên có bạn cùng tuổi thì mới vui vẻ. Ba cô bé sau một hồi chán nản thì cũng đã nhận ra sự hiện diện của Kizashi trong sân vườn nhà mình. Ngay lập tức, theo quán tính, cả ba cô bé liền đứng sát vào nhau. Kizashi tính giải thích, ông là tới nhờ việc, chứ không phải là kẻ xấu. Thế nhưng..."Suri, ông ta trông rất lạ, không phải ma chứ ?" Rubi chớp chớp mắt nói."Chị Rubi không phải ma đâu. Ông ta có bóng mà. Có khả năng là quỷ." Maki nhẹ nhàng đáp.Cô bé tên Suri nhìn Kizashi, gườm gườm. Kizashi giật bắn mình. Đôi mắt của Suri đen thật đen, sâu hun hút như màn đêm sâu thẳm.Sau khi nhìn Kizashi được một lúc, cô bé thu sát khí lại, quay sang nói với hai chị. "Không phải ma hay quỷ đâu. Theo như kinh nghiệm mới đẻ ra đã bị ma quỷ bám theo của em, em có thể khẳng định, người đàn ông này là người một trăm phần trăm. Chưa kể em còn ngửi thấy trên người ông ta có mùi tiền đô, chắc chắn là người giàu có rồi. Chưa kể mùi tiền của ông ấy không phảng phất mùi máu, chứng tỏ là người giàu tự lực, kiếm tiền bằng công sức của mình mà nên." Rubi và Maki "à" một tiếng. Sau đó cả ba cô bé đồng loạt quay sang Kizashi. Gương mặt ngây thơ non nớt nhìn ông, nhất loạt chắp tay cúi chào. "Xin lỗi chú. Chúng cháu vô ý quá." Kizashi cười cười, phẩy tay. "Không sao, không sao, chú cũng vào mà không đánh tiếng mà." Ba cô bé này thật xinh xắn, làm cho ông nhớ đến Sakura khi con bé còn nhỏ. "Chú tới đây làm gì vậy ạ ?" Maki cười hỏi. Cô bé có đôi mắt một bên lam một bên lục, nhìn qua rất giống mắt mèo. Kizashi biết chắc chắn cô bé đã biết mình tới để làm gì, thế nhưng vì lịch sự cho nên vẫn hỏi gợi chuyện. Ông liền đáp. "Chú tới tìm thầy Konan. Chú đang có việc nhờ thấy giúp đỡ.""Hóa ra là chú tìm sư phụ." Rubi lại cười. Cô bé khi cười có hai cái má lúm thật đáng yêu. Rõ ràng nhìn bộ dáng Rubi có vẻ là bé nhất, thế nhưng lại là chị của hai cô bé kia. "Đi nào, chúng cháu dẫn chú vào gặp sư phụ." Suri nói thật vui vẻ. Và cả ba cô bé dẫn Kizashi đi gặp vị thầy pháp có tên Konan kia. Bên trong nhà rất ấm cúng và sạch sẽ. Phía giữa là một lò sưởi ấm, lửa cháy thật là ấm áp. Kizashi nhìn quanh, chỉ thấy căn phòng không khác gì một ngôi nhà bình thường. Ngay trên tường lại còn được dán thêm cái poster của mấy nhóm nhạc Hàn quốc đang rất thịnh hình, thêm cả hình anime nữa. "Mấy cái đó là của bọn cháu đấy." Rubi nói. "Sư phụ nhận đỡ mệnh cho bọn cháu. Bà ấy chỉ muốn chúng cháu lớn lên như những đứa trẻ bình thường thôi. Phòng thờ nằm ở phía sau cơ, đó là nơi bà ấy làm phép." Konan ngồi cái ghế cạnh lò sưởi. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, tóc ngắn màu tím, mặc áo choàng đen thêu mây đỏ. Thế nhưng, Kizashi không dám bất kính với cô ta. Ở trên người phụ nữ này tỏa ra thứ khí chất gì đó rất quyền uy khiến cho người khác không thể coi thường. "Sư phụ, có khách ạ." Suri là người chạy tới trước tiên. Cô bé nhanh chóng lấy đệm ra trải lên ghế cho Kizashi ngồi. Kizashi cúi đầu chào Konan. "Chào thầy ạ. Tôi là Haruno Kziashi. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện gia đình muốn nhờ thầy." Sau đó, ông mới ngồi xuống. Konan gật đầu, gương mặt không lộ ra chút cảm xúc. "Chào ông."Rubi và Maki vào trong châm trà rồi mang ra. Konan rót trà mời. "Ông Haruno, thời tiết lạnh, uống chén trà trước đã. Sau đó, ông hãy kể lại cho tôi mọi chuyện, nguyên nhân vì sao ông tới đây."Kizashi uống trà. Trà gừng uống vào thật ấm bụng. Sau rồi, ông hít vào một hơi thật sâu, mới kể. "Thầy Konan. Gia đình Haruno nhà tôi, không, phải là dòng họ Haruno nhà tôi, là một dòng họ thân sĩ lâu đời từ thời chiến quốc. Vào thời điểm loạn Onin (1467 – 1477) nổ ra, chiến tranh liên miên, chính trị bất ổn. Lãnh thổ của Haruno là Hoa thành lúc ấy cũng bị quân thù giày xéo. Người đứng đầu nhà Haruno lúc ấy, chính là lãnh chúa Hideyoshi, có lẽ thầy cũng đã nghe tới cái tên này rồi. Ông ấy bị kẻ gian ám hại phải chạy trốn. Và thời điểm đó, để đánh đuổi quân thù, tộc, lãnh chúa Hideyoshi, cụ tổ của tôi lúc ấy, đã đưa ra một quyết định." "Quyết định gì vậy ?" Konan liền hỏi. Cả Rubi, Maki và Suri đều ngồi đằng sau sư phụ cũng rất chăm chú lắng nghe. Kizashi liền trả lời. "Lãnh chúa đã làm một giao ước với Hỏa thần. Ngài sẽ phù hộ sự giàu sang và phú quý cho gia tộc chúng tôi, khiến cho chúng tôi thịnh vượng, giúp cho chúng tôi tiêu diệt hết tất cả kẻ thù. Nhưng để đổi lại, vào ngày trăng xanh của năm trăm năm sau, khi các hành tinh thẳng lại thành một hàng, ngài sẽ tới và lấy đi sinh mạng của một thành viên trong gia tộc chúng tôi. Và người được chọn, chính là con gái tôi." "Ngày trăng xanh hả ? Uầy, cũng sắp tới rồi còn gì." Suri ở đằng sau không kìm được thốt lên. Ngày trăng xanh đối với những người luyện phép tu đạo là một ngày quan trọng, các cô bé đi theo sư phụ cũng được một thời gian, đương nhiên là biết chứ. Rubi liền cấu cho Suri một cái. Maki liền thì thấm vào tai em. "Suri, không được nói leo." Và thế là Suri liền cúi đầu im lặng tỏ ra hối lỗi. "Và ông ?" Konan nhướn mày, có vẻ như không để tâm tới sự nhốn nháo của ba cô bé con. Đôi mắt cô ta vừa sắc bén vừa thâm trầm. Có lẽ trong thâm tâm Konan cũng đoán được đối phương muốn nhờ mình việc gì, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng.Kizashi nói một cách u ám. "Con gái tôi ngay từ lúc sinh ra đã có dấu hiệu của Hỏa thần rồi. Có những sự việc... kì lạ. Sắp tới sinh nhật thứ mười tám của nó, và đó là thời điểm Hỏa thần tới và lấy đi mạng con bé. Tôi không thể để như vậy được. Trước thầy, tôi đã tới tìm rất nhiều pháp sư, phù thủy thậm chí cả thầy pháp khác, nhưng tất cả bọn họ đều từ chối, đối đầu với Hỏa thần, giúp tôi bảo vệ con bé. Và thầy là niềm hy vọng cuối cùng của tôi." Konan nhấp chút trà gừng, đoạn đáp "Tôi biết vì sao bọn họ lại từ chối. Tôi thấy được, ông đã từng đi những đâu. Tới gặp những người cao tuổi và nhiều kinh nghiệm hơn tôi, lần lượt lần lượt từng người một, từ chối việc ông nhờ vả. Và tôi nghĩ mình cũng vậy."Kizashi liền cao giọng. "Tôi có thể trả thầy gấp mười."Konan lẳng lặng đáp, hai tay cô ta đan vào nhau. "Bằng tiền mà Hỏa thần phù hộ ? Dùng tiền của Hỏa thần mà thuê người đối đầu ông ta ? Không hay đâu ngài Haruno. Trên đời này có nhân quả đấy. Ông xem, bốn thầy trò chúng tôi chỉ có bốn cái mạng nhỏ này thôi. Nếu như có chuyện, Hỏa thần giáng cơn thịnh nộ vào đây, chẳng nhẽ ông muốn Hắc Bạch Vô Thường tới và đón cả bốn thầy trò chúng tôi ?"Kizashi người hơi run lên. "Tôi nghe nói, thầy rất giỏi. Thầy có thể điều âm binh, diệt quỷ, trừ ma, những việc thầy có thể làm, thật sự rất diệu kỳ. Chưa vụ nào thầy làm mà thất bại cả."Konan thở dài, lắc đầu. "Đó là bởi vì tôi chỉ nhận những vụ nào mà mình có thể giải quyết được ! Ngài Kizashi, tôi không chỉ phải lo cho bản thân mình, mà phải là cho ba đứa bé mà đối với tôi khác khác gì là con gái ruột. Đối đầu với đại thần thời thượng cổ ? Tôi không có điên." Tất cả những kẻ làm nghề bùa phép đều có đấng bề trên bảo hộ. Đấng bề trên, có thể là thần hay quỷ. Người học phép đen thờ quỷ, kẻ học phép trắng thờ thần, có nhiều người thờ cả hai. Đấng bề trên càng mạnh, thì kẻ làm nghề kia càng giỏi phép. Chỉ có ngu ngốc, mới đi thách thức đấng bề trên. "Nhưng tôi không thể mất con gái. Xin thầy, làm phước." Kizashi thở dài, ông ta nói rất nhẹ nhàng, và người cúi xuống thật thấp. "Nếu thầy coi ba cô bé kia như con gái ruột, thì thầy chắc cũng hiểu, tấm lòng của những người làm cha làm mẹ." Konan thở dài, bảo. "Một thành viên mà đổi lấy được toàn bộ sự giàu sang thịnh vượng cho cả một dòng họ trong suốt mấy trăm năm, không phải quá là rẻ sao ?" Làm nghề này, cô ta cũng đủ hiểu, thế nào là cái giá của sự đánh đổi. Bản thân Konan trước khi được sư phụ nhận đỡ mệnh và truyền dạy phép thì cũng bị ma quỷ hành lên hành xuống. Ba đệ tử của cô ta, Rubi sinh ra thể chất đã yếu đuối, mấy lần tưởng như không qua nổi Quỷ Môn Quan. Suri có số hút ma quỷ, trước khi tới chỗ cô ta cũng bị ma quỷ bám theo hành không ít lần. Maki nhiều khi lên đồng lúc tỉnh lúc mê. Nói tóm lại, phàm là những người có căn tu đạo, thì không ai là không phải chịu sự đánh đổi là mất đi cuộc sống bình thường cả. Trên đời này không có gì là có không, muốn có nhưng không chịu đánh đổi, thì nhất định sẽ bị trừng phạt. "Tôi có thể đổi tất cả mọi thứ của mình, chỉ để cho con bé an toàn." Kizashi nói rất kiên quyết."Cứ làm như Hỏa thần thiêu con gái ông vậy." Konan trầm ngâm. "Người da đỏ thời cổ đại cũng tặng các cô con gái còn trinh của mình cho thần Mặt trời đấy thôi. Và tôi cũng chả muốn cái gì của ông đâu.""Mong thầy giúp đỡ." Kizashi lại cúi xuống, lần này thấp hơn lần trước. Nếu như cúi đầu có thể bảo vệ con gái mình, thì ông ta cũng có thể cúi cả đời. Konan đưa tay xoa xoa lên thái dương. Đôi mắt của cô ta như có thần, dường như có thể thấy trong đó những hình ảnh mơ hồ đang chuyển động. Không gian chìm trong sự yên tĩnh. Rubi, Maki và Suri ngồi sau cũng chỉ nhìn chăm chăm sư phụ, không nói thêm một lời nào. Không biết đã bao lâu rồi, vị thầy pháp tóc tím mới lên tiếng. "Tôi không thể nhìn thấy kết quả của việc này. Dòng chảy thời gian đã chặn, khi đụng đến các đấng bề trên. Vậy cho nên tôi không thể giúp ông làm việc này. Năng lực của tôi không cho phép. Nhưng tôi có thể giúp ông, tìm tới những ai có thể giúp mình." Đôi mắt Kizashi sáng lên. Vậy là có hy vọng rồi. "Xin thầy chỉ bảo." Ông ngẩng đầu lên, nhẹ bảo.Konan chắp hai tay vào nhau. "Trên đời này, tất cả mọi thứ đều phải có sự tương đương. Quỷ trị quỷ, thần đối thần. Đại thần thượng cổ, thì không thế là tiểu thần tối cổ. Nếu như để đấu với Hỏa thần, thì có một kẻ có thể giúp ông."Sau rồi, giọng của cô ta thật thấp. "Hỏa thần, dòng dõi long hỏa phụng. Hồ ly, dòng dõi hỏa phong diễm, có thể địch lại. Tương truyền, hồ ly nếu có được mười cái đuôi, sẽ trở thành Thập vĩ, sánh ngang với trời đất. Kẻ này đã là Cửu vĩ. Và bạn đời của hắn ta, có đôi mắt có thể nhìn tới tận cùng của thế giới.""Cửu Vĩ đó, chính là sư đệ của tôi. Đã rất lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau, thế nhưng, tôi vẫn có thể liên hệ với hắn." Nói xong, Konan lấy từ trong người ra một con dao chuôi hồng ngọc. Lòng bàn tay phải của cô ta ngửa ra. "Nhìn vào đây, tôi sẽ vẽ một bản đồ, cho ông đi tìm hắn."Và thầy ngoại cảm mù đã dùng tay trái, cầm dao và khắc lên lòng bàn tay phải của mình. Máu nhỏ ra, Kizashi nhìn theo đường máu chảy, biết đây là con đường tiếp theo mà mình sẽ đi. Hôm đó khi ra về, Kizashi tràn đầy hứng khởi. Ba cô bé đệ tử của Konan tiễn ông ra ngoài. Kizashi cúi đầu cảm ơn, còn rút từ trong ví ra mấy tờ tiền nhỏ, đưa cho ba cô bé, cười bảo. "Mấy đứa cầm lấy mà mua quà vặt nhé."Rubi, Maki, Suri đưa hai tay ra nhận, cúi đầu cảm ơn. Khoảnh khắc Kizashi mở cửa xe ra để đi vào, thì bỗng nhiên Suri cất giọng nói với ông. "Chú ơi, có chuyện này..."Kizashi quay đầu lại, ngạc nhiên. "Sao vậy ?"Suri liền đáp. "Cháu từ nhỏ đã bị ma quỷ bám theo, vậy nên luôn nhạy cảm với những vấn đề này. Cháu có thể thấy được, có thứ gì đó đang theo chú, thậm chí là theo cả gia đình chú nữa, thế nhưng, thứ đó là điềm lành..."Kizashi kinh ngạc. Nhưng rồi, tiếng của người tài xế ở phía trước vọng xuống, nói rằng bọn họ đã trễ rồi. Vậy là Kizashi tạm biệt ba cô bé, không quên cám ơn Konan rồi bước lên xe, đóng cổng lại. Trên con đường về nhà, ông chỉ nhìn vào lòng bàn tay phải của mình. Konan đã vẽ cho ông tấm bản đồ này bằng chính máu của cô. Lời của cô bé Suri nói trước khi ra về, cứ thế bị chìm trong quên lãng...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com