Slug
Tại một nhà hàng Nhật sang trọng.Nam nhân dáng người cao ráo với khuôn mặt đẹp như tạc tượng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nơi trưng nhiều chậu hoa oải hương tím toả hương thơm nhè nhẹ trong không gian. Khắp người nọ đều toả ra một khí chất ngời ngời của một doanh nhân thành đạt, bộ vest đen ôm sát cùng với nhiều phụ kiện đắt tiền trên người cũng đủ hiểu anh ta giàu có như thế nào.Khuôn mặt không chút biểu cảm, nam nhân nọ khẽ đảo mắt trên chiếc đồng hồ hiệu Rolex theo ba chiếc kim cùng với những con số vĩnh cửu, khoé miệng khẽ nhếch lên kéo dài trên khuôn mặt. Có thể là anh ta đang chờ đợi một người, và người này thì chắc chắn là đã trễ hẹn.Vừa hay khi kim phút đặt đến con số năm óng ánh lớp mạ bạc, cánh cửa nhà hàng bật mở. Một cậu trai nhỏ bé bước vào, dáng vẻ vội vã của cậu thành công thu hút sự chú ý của doanh nhân kia. Anh ta ngồi im quan sát mọi cử chỉ hành động của cậu trai lạ hoắc nọ, trong đầu chợt thấy bất ngờ và ngạc nhiên, đôi lông mày rậm chỉ nhướng lên một chút.Lee Ji Hoon nhanh chóng chỉnh sửa lại chiếc áo sơmi trắng đã được Jeon tốt bụng là cho phẳng phiu nhưng lại bắt đầu xộc xệch vì sự cuống quýt khi nãy của cậu. Jeon ơi là Jeon, đã giúp thì làm ơn giúp cho trót. Mấy người nhà giàu thật chẳng hiểu đầu óc họ có vấn đề gì, đi đặt hẹn ngay tại một nơi xa lắc xa lơ trong khi đó gần khu nhà mình cũng đâu có thiếu nhà hàng sang trọng? Đằng này lại được thằng bạn tốt ơi là tốt, nhờ xong tót biến đi luôn... Chắc là lại đàn đúm ăn chơi đâu đó, Lee Ji Hoon đây còn lạ gì bản tính ham chơi của cậu ấm này? Còn bây giờ thì sao, vấn đề hiện tại là phải ngồi ăn tối với một người lạ hoắc chẳng quen mặt biết mũi!Ji Hoon nhìn xung quanh nhà hàng tìm đối tượng mà Jeon Won Woo đã giới thiệu. Tên anh ta là Kwon Soon Young, chủ tịch tập đoàn tài chính tên gọi gì đó mà cậu có đọc đến mười lần cũng chẳng thuộc nổi. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest đen trang nhã, mái tóc óng vuốt keo thời thượng và tất nhiên là trên người không thể thiếu những phụ kiện dành cho nam giới đắt tiền. Dấu hiệu nhận biết này quả thực là quá dễ dàng đi, cho dù anh ta có vận nguyên cây đen từ đầu đến chân đi chăng nữa, thì Lee Ji Hoon vẫn có thể thấy rõ đối tượng ngồi chễm chệ bên khung cửa sổ thứ hai tính từ cửa chính sang.Sau khi đã chắc chắn rằng mình gặp đúng người, cậu lại nhanh nhẹn chỉnh sửa quần áo thêm một lần nữa để chắc rằng mình không làm mất mặt Jeon Won Woo đã nhờ vả."Xin lỗi... Cho tôi hỏi, anh là chủ tịch Kwon đúng không ạ?"Ji Hoon tim đập thình thịch lồng ngực tưởng như muốn nhảy bắn ra ngoài. Trong đầu cậu rối rắm những tư thế, cử chỉ mà họ Jeon đã cất cả buổi tối để chỉnh cậu sao cho thật đúng đắn với thế bậc người trước mặt. Tay chân luống cuống lúc này thật thừa thãi, chẳng giống chút nào một Lee Ji Hoon tự tin mọi ngày. Những tưởng người kia sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ coi thường của tầng lớp thượng lưu cậu hay thấy trên phim truyền hình chứ, thật chẳng ai ngờ được anh ta lại đứng dậy, gật đầu lịch thiệp và lại còn kéo ghế mời cậu ngồi.Trong lòng Ji Hoon có chút ấm áp. Hoá ra những người nhà giàu không phải ai cũng hách dịch cả!Chủ tịch Kwon ngồi xuống ghế, dáng vẻ đạo mạo nghiêm trang ngắm nhìn chăm chú đối tượng trước mắt. Ji Hoon mặt hơi phớt hồng, chẳng biết làm gì cứ cúi gằm mặt xuống xấu hổ. Bao nhiêu lời nói mà cậu Jeon chỉ cho bỗng dưng biến đâu hết, thành ra được một lúc họ chìm im lặng, anh nhìn tôi, còn tôi thì lại chẳng nhìn anh.Chủ tịch Kwon thấy bầu không khí hơi chùng bèn lên tiếng trước: "Tôi là Kwon Soon Young, chủ tịch tập đoàn Clijsters. Rất vui được gặp cậu.""A... Vâng. Tôi là Lee... À nhầm, Jeon Won Woo! Lần đầu gặp mặt, mong anh chiếu cố ạ!"Chả là họ Jeon đã nói với Ji Hoon rằng anh ta đã biết đối tượng xem mắt tên gì rồi, thế nên đã diễn phải diễn cho trót!Soon Young bật cười vì sự lúng túng đáng yêu của cậu. Ji Hoon lại càng bối rối hơn nữa, tay chân lúc này thật sự thừa thãi quá đi? Soon Young thì cứ nhìn chằm chằm vào Ji Hoon không chớp mắt làm cho cậu đã ngượng nay còn ngượng hơn gấp bội. Nhận thấy rõ trong tình huống này cứ im lặng mãi không phải là giải pháp tốt, Ji Hoon bèn ngại ngùng lên tiếng mở lời:"Không biết anh Kwon bận trăm công nghìn việc như vậy mà vẫn có thể sắp xếp thời gian đến đây cùng tôi dùng bữa tối. Thật sự quá cảm kích!"Kwon Soon Young mỉm cười hoa lệ, gật nhẹ đầu. Anh không có ý định tiếp tục câu trả lời dành cho cậu, thay vào đó là khui nắp chai sâm panh và hai người cùng nhau thưởng thức chút ít hương nồng từ chất lỏng màu đỏ đặc sệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com