TruyenHHH.com

Slug

Credits: https://from68to94.wordpress.com/fanfic/

1.

Hoàng Tử Thao nói với mẫu thân, sang Tết âm lịch năm nay anh sẽ cho mama một trận kinh hỉ!

Hoàng Tử Thao mời Ngô Thế Huân về Thanh Đảo chơi, nhân tiện đến nhà anh cùng ăn một bữa cơm. Mama Thao nhìn thấy hai thanh niên đang bước vào cửa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại liên tục cười đến không khép miệng lại được. "Dì, vì sao lại nhìn con như một cô vợ nhỏ thế ạ?" Thế Huân hỏi. Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ đỡ trán: "Anh quên mất, mẹ của anh là hủ nữ..."

2.

Lần đầu tiên đóng phim, lại hợp tác cùng với Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân lo lắng không yên bước vào bên trong trường quay.

"Lát nữa lúc tôi đẩy cậu có thể sẽ hơi đau một chút." Hoàng Tử Thao ngược lại không có ý tốt mà tiếp cận cậu.

"Dù sao cũng là do yêu cầu của kịch bản thôi a." Ngô Thế Huân lầm bầm nói, kỳ thực cậu cũng không nắm rõ nội dung kịch bản là gì nữa.

Kết quả vẫn là ngoài ý muốn... Cậu mới vừa bị áp lên tường, bao nhiêu đèn sáng cũng theo đó mà vụt tắt đi.

Cậu cố gắng nhìn rõ giữa một màn bóng đen trước mắt thì đột nhiên bị người kia áp lại lên tường, "...Yêu cầu của kịch bản?"

"Không." Đối phương cười hôn lấy cậu, "Là nhu cầu cá nhân mà thôi."

3.

Một nữ sinh đứng ở trước mặt Hoàng Tử Thao, thẹn thùng cúi đầu, chờ đợi câu trả lời của người nọ.

"Chuyện này a..." Hoàng Tử Thao mỉm cười nhìn cô. "Kỳ thực tôi rất thích tính cách của em... Nhưng là, chúng ta không thích hợp..."

Nữ sinh đau lòng chịu lấy đả kích, xoay người định rời đi.

"Cái kia..." Hoàng Tử Thao lại cười cười mở miệng, nữ sinh liền ngẩng đầu chờ mong. Chỉ nghe thấy Hoàng Tử Thao nói: "Em có thể giúp tôi có một cái hẹn đi chơi với ca ca Ngô Thế Huân của em được không?"

4.

Ngô Thế Huân vô ý trật chân ở trên sân bóng, Hoàng Tử Thao cùng chơi bóng rổ với cậu vội vàng đưa cậu đến phòng y tế, lại tự tay băng bó cho cậu, còn nhẹ nhàng nói với cậu: "Cậu đau tôi cũng đau."

Ngô Thế Huân cứ như vậy liền rơi vào tay giặc, từ đó trở đi hoàng tử và kỵ sĩ cùng nhau sống thật hạnh phúc... cho đến ngày hôm sau, Ngô Thế Huân đỡ thắt lưng tức giận mà gào lên: "Đồ lừa đảo!!! Thì ra lúc đó ý cậu là 'cậu đau tôi cũng thượng'!!!"

(Thống *e hèm* đâm, chọc và thống: đau đớn đồng âm)

5.

Ngô Thế Huân đem mũ kéo xuống, nhanh chóng cầm vài bịch băng hằng ngày mau mau bước đến quầy thu ngân, chuẩn bị tính tiền.

Đột nhiên từ phía sau lao ra một người ôm lấy cậu bắt đầu gào khóc thảm thiết: "Vợ! Em tại sao lại ở nơi này! Anh thật đúng là một thằng tra công mà! Em đến kỳ còn phải chịu khổ như vậy! Chính mình phải tự đi mua băng vệ sinh!"

Cậu cầm lấy một hộp băng vệ sinh đập vào người anh: "Đến kỳ cái em gái anh! Hoàng Tử Thao, tôi mặc xác anh đấy! Tôi đây là đang bán hàng chứ không phải mua!"

6.

"Phắc! Hoàng Tử Thao! Anh lại xoá hình nữ thần của tôi! Tôi đây là thẳng nam đấy nhé!"

"Huân a... buổi tối có anh không biết mệt mỏi cùng em thực hành rồi, còn cần đến người kia sao?"

"Hừ! Anh một chút cũng không thèm tôn trọng tôi! Lão tử phải bỏ nhà ra đi!" Trong phòng khách lại đang diễn ra tiết mục muốn bỏ nhà ra đi hằng ngày, Hoàng Tử Thao trực tiếp bế người lên tiến vào phòng ngủ.

Bọc sữa nhỏ từ trong phòng mình bước ra nhìn quen rồi cũng không cảm thấy kỳ quái: "Cha! Giáo huấn ba ba cho thật tốt! Cho chừa cái tội giành xem TV với con!"

Ngô Thế Huân rít lên: "Phắc! Cái đồ đứa con bất hiếu!"

7.

"Ba ba~"

Ngô Thế Huân trên đầu đầy hắc tuyến nhìn nhóc tiểu quỷ đang giữ chặt lấy ống quần mình, "Tiểu tử, ca ca không phải là ba của nhóc!" Cậu xoa xoa đầu tiểu quỷ, giải thích.

"Không quan hệ, người rất nhanh sẽ trở thành ba ba của con thôi!" Tiểu quỷ thoạt nhìn vô cùng tự tin. Ngô Thế Huân dở khóc dở cười: "Ai nói với nhóc như vậy?" "Cha của con a!!!" Tiểu quỷ chỉ vào nam nhân anh tuấn đứng cách đó không xa —— là Hoàng Tử Thao.

"Lão bản!"

8.

Ngô Thế Huân bị Hoàng Tử Thao áp ở trên giường không thể động đậy, thế nhưng mồm miệng lại không chịu thua mà la lên: "Hỗn đản, đừng tưởng rằng anh là lão bản là có thể cường được nam nhân viên! Mau thả tôi ra! Lão tử là thẳng nam!"

"Không quan hệ, hết thảy nam nhân trước khi bị bẻ cong, đều tự cho mình là thẳng nam." Hoàng Tử Thao sờ soạng một chút cái mông thực vểnh bên dưới quần bò của Ngô Thế Huân, cười nói: "Huống chi tôi đã nhận được lời chấp thuận của nhạc mẫu đại nhân rồi, em hãy bỏ cuộc đi!"

Ngô Thế Huân oán thầm: Mẹ! Tại sao mẹ lại có thể đem con của chính mình đi bán vậy chứ!

9.

"Dũng cảm thổ lộ đi! Tôi ở đây ủng hộ cậu!" Ngô Thế Huân cười khổ đem hoa hồng đỏ trên bàn giao cho Hoàng Tử Thao mà cậu thầm mến từ lâu.

"Nếu như tôi bị cự tuyệt thì phải làm sao bây giờ?" Hoàng Tử Thao có chút sốt ruột vò đầu bứt tóc: "Có khi nào ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa hay không..."

"Tỏ tình thất bại thì sẽ làm bạn thân." Ngô Thế Huân ánh mắt rủa thầm nói: "Ân?"

"Cậu ấy sẽ không cự tuyệt đâu!"

"Được rồi." Hoàng Tử Thao đem hoa hồng ấn vào trong lồng ngực của Ngô Thế Huân: "Này! Là cậu đã nói sẽ không cự tuyệt đấy nhé!"

10.

"Muốn ăn không?" Hoàng Tử Thao cầm một miếng bánh ngọt ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ kia hỏi.

Đứa nhỏ lau lau nước miếng, gật đầu thật mạnh: "Muốn ăn~"

Anh đưa bánh ngọt sang: "Đây, cầm lấy. Bất quá nhóc có cái gì để trao đổi với chú hay không?"

"Ngô... Ân... Con đem ba ba đến đổi! Ba ba nấu ăn rất ngon, còn biết kể chuyện cổ tích nữa nha!"

Hoàng Tử Thao vô cùng hài lòng xoa đầu đứa nhỏ: "Được! Thành giao!"

11.

"Này! Nghe biểu muội của tôi nói em muốn xin số điện thoại của tôi phải không?" Hoàng Tử Thao nhìn Ngô Thế Huân chân tay luống cuống ở trước mặt, có chút ý xấu hỏi cậu.

Ngô Thế Huân ánh mắt hoang mang, không dám nhìn thẳng vào Hoàng Tử Thao: "Cái kia... là bởi vì ở tiệc sinh nhật của biểu muội anh, anh rap rất tuyệt! Cho nên em muốn được làm quen với anh!"

"Ha ha~" Anh tiến đến bên tai Ngô Thế Huân, cười xấu xa nói: "Tôi nghĩ chờ đến hết đêm nay em sẽ biết, tôi ở những phương diện khác lại càng tuyệt hơn~"

(Tuyệt, nguyên gốc là "bổng" còn có nghĩa là *e hèm* lớn, khoẻ ._____.)

12.

"Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?" Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao đẹp trai chào hỏi.

Hoàng Tử Thao đóng cửa xe sau lưng lại, trả lời: "Tôi muốn hỏi đường."

Ngô Thế Huân cầm lấy giấy bút: "Được, anh muốn đi đâu?"

"Xin hỏi đường đến trái tim em phải đi như thế nào?"

Thanh âm trầm thấp của Hoàng Tử Thao mang theo một tia mờ ám.

"... Đêm nay đến đón tôi tan tầm, tôi sẽ nói cho anh biết..."

13.

Một nam tử tóc trắng mặc tây trang ngồi khóc ở ven đường: "Người yêu lâu năm phải kết hôn, tôi lại không phải là chú rể..."

Lộc Hàm đi đến vỗ vỗ bả vai Ngô Thế Huân: "Được rồi được rồi, không khóc không khóc, Lộc gia anh cùng chú đi đập Hoàng Tử Thao một trận! Thằng lỏi kia thật quá đáng!"

Ngô Thế Huân lau nước mắt, nghiêm mặt nói: "Em chính là cô dâu!"

Lộc Hàm dường như càng thêm phẫn nộ, lớn tiếng rít lên: "Vậy thì càng phải đập thằng lỏi đó! Lộc gia anh đây tốt xấu gì cũng coi như người bên gia đình vợ, cư nhiên lại không phát thiệp mời cho anh!"

14.

Ngày đó tan trường Ngô Thế Huân thấy Hoàng Tử Thao cùng thần nữ cười nói bước ra khỏi phòng học, khó chịu tiêu sái trở về vị trí, thu dọn cặp sách.

Hoàng Tử Thao ở bên tai Ngô Thế Huân vui vẻ nói: "Ghen rồi?"

Liếc mắt không muốn trả lời lại đột nhiên bị người kia dùng sức đè lên tường mà hôn, cậu mơ mơ màng màng nhưng cũng không kháng cự lại, lúc sau được buông tha bèn ghé vào trên vai của Hoàng Tử Thao mà thở hổn hển.

Ngô Thế Huân bỗng nhiên nhìn thấy thần nữ đang đứng trước ô cửa sổ nhỏ theo dõi cảnh xuân xán lạn, vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười bỉ ổi.

15.

"Nghe nói cậu sau khi tốt nghiệp muốn đi Úc du học?" Ngô Thế Huân dè dặt hỏi.

Hoàng Tử Thao 'ân' một tiếng: "Cũng định thế."

Ngô Thế Huân thấp giọng nói: "Úc... rất xa..."

Hoàng Tử Thao ngẩng đầu lên, không cẩn thận gặp được hốc mắt phiếm hồng của Ngô Thế Huân, anh sửng sốt, cây viết trong tay cũng dừng lại.

Ngày hôm sau, trên mặt bàn của Ngô Thế Huân có một mẩu giấy nhắn: Khoảng cách từ Úc đến Trung Quốc nhân với một câu "ở lại đi" của cậu, bằng không.

16.

Bão tố bất ngờ xảy đến khiến cho Ngô Thế Huân không kịp trở tay, cậu ở trạm xe đợi suốt mấy tiếng cũng không có xe tới, nước đã muốn ngập đến bắp chân. Cậu tức tối màn mưa đang xối xả xuống trên người, thanh âm bởi vì cơn mưa đông lạnh mà có chút run rẩy, rất không kiên nhẫn nhỏ giọng thì thầm: "Hiện tại nếu ai đưa được tôi về nhà, tôi liền lấy thân báo đáp!"

Vừa dứt lời, cả người đã bị chặn ngang ôm lấy.

Ngô Thế Huân bối rối gắt gao ôm lấy cổ Hoàng Tử Thao, bên tai truyền đến một giọng nam dễ nghe: "Huân a... nói là phải biết giữ lời nhé!"

17.

"Vì sao lại đột nhiên mời em ăn tối?" Ngô Thế Huân vừa hỏi vừa đem đồ ăn Hoàng Tử Thao gắp đến bên miệng nuốt xuống.

Đối phương mỉm cười, "Nghe nói nhà hàng này dư vị đồ ăn rất khó quên, cho nên muốn đến kiểm nghiệm một chút..."

"Phốc! Vậy anh định kiểm nghiệm như thế nào."

"Thế này ——" Hoàng Tử Thao đột nhiên hôn lên môi Ngô Thế Huân, đầu lưỡi ở bên trong du hí một vòng, "Ân, mùi vị không tệ. Để anh kiểm nghiệm một chút xem, dư vị liệu sẽ lưu lại trong bao lâu nhỉ?" Vẫn còn chưa kịp định thần, đôi môi đã một lần nữa bị cướp đi.

"Phắc! Hoàng Tử Thao! Trả lại nụ hôn đầu cho em! Về sau em biết làm sao mà lấy vợ được nữa a!"

"Em làm lão bà của anh là được rồi!"

18.

Ngô Thế Huân ở lại công ty tăng ca, vội vàng tranh thủ thời gian vào forum lượn lờ. Nhìn thấy Đại Thần vừa mới đăng một bài viết mới tên là "Kết cục đổi thay," vì thế liền hưng phấn mà nhấn vào xem. Xem xong bình luận nói: "55555~~~~ Cảm động quá! Đại Thần em lại có niềm tin vào tình yêu rồi! Thế nhưng em lại không tin tưởng chính mình!"

Không lâu sau nhận được một tin nhắn riêng từ Đại Thần, "Em tin tưởng tôi là được rồi."

Ngô Thế Huân vẻ mặt đóng băng không nhìn thấy khoé miệng của cấp trên đại ma vương Hoàng Tử Thao đang khẽ cong lên...

19.

Tiểu học: "Cậu không thích tôi sao?" "Làm sao có thể, tôi rất thích cậu mà!"

Sơ trung: "Cậu không thích tôi sao?" "...Hai nam sinh với nhau sao đột nhiên lại hỏi loại chuyện đó a..."

Cao trung: "Cậu không thích tôi sao?" "Tôi... thích cậu."

Đại học: "Cậu không thích tôi sao?" "Cậu giúp tôi nấu cơm tôi liền thích cậu."

Hiện tại: "Em không thích tôi sao?" "Không thích! Hoàng Tử Thao anh có ngon thì làm lão tử... ngô ân... một đêm bảy lần nữa xem... a! Thắt lưng của tôi a!" "Chúng ta ngay tại chỗ này thử xem đi vậy!!!"

20.

Ngô Thế Huân cùng cấp trên Hoàng Tử Thao ầm ĩ một trận, cậu tức giận lao ra khỏi văn phòng, ở trên đường lớn đèn đóm đã tắt hết, ngay cả taxi cũng không bắt được. "Cấm nhúc nhích, giơ tay lên." Ngô Thế Huân thân thể cứng đờ, ngoan ngoãn làm theo.

Đợi nửa ngày vẫn không có động tĩnh, Ngô Thế Huân quay đầu lại, đôi môi đột nhiên bị cắn mút một cách thô bạo, bàn tay đặt ở trên người đã chạy loạn khắp nơi, phía trước là khuôn mặt ngang ngược của Hoàng Tử Thao, "Ngay cả giọng nói của tôi mà cũng không nhận ra... Nên trừng phạt em như thế nào cho phải đây?"

21.

11 năm trước, Ngô Thế Huân vừa mới lên đại học đem ba mươi đồng trong túi đặt vào trong bát của tiểu nam hài ăn xin kia.

"Ca ca, sau này lớn lên tôi nhất định sẽ báo đáp cho anh thật tử tế!" Nam hài nói.

Ngô Thế Huân cười nói: "Được, chờ cậu kiếm được một trăm vạn đầu tiên trong đời sau đó hẵng đến tìm tôi!"

11 năm sau, "Phắc! Cậu thế này mà gọi là báo đáp lão tử sao?" Ngô Thế Huân bị Hoàng Tử Thoa gắt gao đặt ở dưới thân.

"Thế Huân! Gả cho tôi làm lão bản nương đi!"

(100 vạn NDT xêm xêm 350 tỷ VNĐ gì đó :">)

22.

Tối hôm đó, Ngô Thế Huân cùng người bạn cùng phòng chí cốt Hoàng Tử Thao uống rượu, sau khi có chút men say liền nói: "Tôi có thói quen đi ngủ loã thể."

Hoàng Tử Thao cười dâm tà, buột miệng nói: "Tôi biết, hơn nữa cậu mỗi lần ngủ đều say như chết."

Nói xong cả hai người đều sửng sốt. Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm khuôn mặt ý cười dần dần tăng của đối phương chậm rãi nói: "...Tôi có phải hay không vừa tìm được nguyên nhân vì sao mỗi ngày bản thân đều bị đau thắt lưng?"

23.

Trong phòng làm việc, Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đấu võ mồm, kết quả Lộc Hàm đấu không lại, cầm lấy nước hoa của nữ đồng sự cách vách xịt khắp lên trên quần áo của Ngô Thế Huân, sau đó mỉm cười nham hiểm, lẩm bẩm nói: "Đêm nay... chờ Hoàng Tử Thao liều mạng với cậu đi! Ha ha ha!"

24.

Ngày hôm qua, Hoàng Tử Thao nói với Ngô Thế Huân: "Cậu có biết chúng ta vì sao lại gặp nhau hay không?" "Không biết." "Bởi lẽ tôi chính là chú gấu trúc ngày ấy cậu đã cứu, đến để trả ơn cậu..." Ngô Thế Huân nghĩ thầm: Ngày đó mình đã cứu chú gấu trúc kia sao? Đúng rồi! Nhất định là gạt người rồi!

Ngô Thế Huân thoáng nhìn thấy Hoàng Tử Thao đang giấu gel bôi trơn ở bên giường, lí nhí nói: "Anh vẫn nên là trở về đi... Tôi cảm thấy anh đến đây để trả thù thì đúng hơn!"

25.

Ngô Thế Huân năn nỉ Hoàng Tử Thao: "Em hôm nay thật sự không muốn đến trường đâu... Anh xem thắt lưng cùng mông của em này... Anh giả làm người nhà giúp em xin phép đi!" Hoàng Tử Thao suy nghĩ trong chốc lát liền đồng ý, dùng di động của Ngô Thế Huân gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp: "Xin chào cô chủ nhiệm. Tôi là giám hộ của Ngô Thế Huân, Thế Huân hôm nay không khoẻ lắm, tôi muốn để em ấy nghỉ ngơi một chút, nên xin phép cho Thế Huân nghỉ nửa ngày." "Nga, được thôi. Bất quá giọng nói của ngài có chút xa lạ, xin hỏi ngài là phụ huynh của em ấy sao?" "Là chồng..." "Ha ha! Tôi biết rồi! Đừng nói là xin phép nửa ngày, cứ nghỉ thẳng mười ngày cũng được!"

26.

Hoàng Tiểu Đào cùng Ngô Huân Huân cùng nhau lớn lên, có một hôm, Ngô Huân Huân đem Hoàng Tiểu Đào làm mã kỵ vừa vặn bị Ngô Thế Huân nhìn thấy, Ngô Thế Huân phẫn nộ bước tới tát Ngô Huân Huân: "Mày đúng là đứa không biết chừng mực! Mày phải ý thức được thân phận của chúng ta! Chúng ta là người hầu của nhà họ Hoàng!" Ngô Huân Huân ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang sưng đỏ, uỷ khuất nói: "Phụ thân đại nhân... người cùng Thao lão gia buổi tối không phải cũng chơi đùa như vậy hay sao!"

27.

Cá tháng Tư hôm đó, Ngô Thế Huân thành công lừa gạt lão bản của cậu là Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân nói với Hoàng Tử Thao cậu là gay, Hoàng Tử Thao thực sự tin! Sau đó ngay vào giờ nghỉ trưa Ngô Thế Huân bị Hoàng Tử Thao bạo hoa cúc...

28.

Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao đi công tác, buổi tối ngủ ở khách sạn, chạy tới chạy lui cả ngày thành ra cũng mệt lả, tắm rửa xong Hoàng Tử Thao liền đi ngủ trước, thế nhưng Ngô Thế Huân vẫn còn tinh lực tràn đầy a! Choàng khăn tắm ngồi ở trước máy tính bật XXX. Một lát sau, Hoàng Tử Thao đột nhiên vỗ vỗ bả vai của Ngô Thế Huân: "Cho anh ngủ một chút được không?" "Phắc!!!" Ngô Thế Huân căng thẳng, do dự một chút, nghĩ rằng ông trời đang khảo nghiệm chính mình, rồi chẳng bao lâu, cậu sẽ được thăng chức tăng lương, lên làm tổng giám đốc, nhậm chức CEO, cưới vợ đẹp sang chảnh, cuộc đời đạt đến đỉnh cao, ha hả... Ngẫm lại có chút kích động nha! Nhắm mắt lại, gỡ khăn tắm ra, ngoan ngoãn trèo lên giường của Hoàng Tử Thao.

(Thì là em Đào bảo tắt máy cho em nó ngủ, em Huân tinh lực tràn đầy lại tưởng em Đào rủ ẻm "ngủ" chung =))))

29.

Bạn nhỏ Ngô Thế Huân của chúng ta, bởi vì thường xuyên bị đám hủ nữ cùng lớp xúi giục, bị bắt đi mua truyện đồng nhân.

Ông chủ tiệm sách là một nam nhân vô cùng đẹp trai, cả năm chỉ có một bộ dáng mỉm cười ôn hoà, hai người liền làm quen, cậu biết ông chủ tiệm sách tên là Hoàng Tử Thao.

Hôm nay cậu lại tới, tiệm sách có mấy quyển truyện BL mới, cậu vừa từ trên kệ sách cầm lấy một quyển, bên tai liền truyền đến hơi thở ấm áp, "Kỳ thực... chiến đấu ngoài đời thực thú vị hơn so với trong truyện..." "Ông chủ... anh kéo tôi đến phòng nghỉ để làm gì vậy a!?"

Ngày hôm sau, các bạn học khác phát hiện, thân thể của Ngô Thế Huân dường như rất đau...

30.

Ngô Thế Huân cầm một bó hoa hồng thật to nói với Hoàng Tử Thao: "Anh có biết không, người nhà của em rốt cục cũng chấp nhận tính hướng của em rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ rồi. Chúng ta có thể cử hành hôn lễ, trước mặt của mọi người nói lời yêu, thật tốt a! Có phải hay không?"

Ngô Thế Huân chậm rãi quỳ xuống, đem hoa hồng đặt trước mộ Hoàng Tử Thao. Bọn họ gặp nhau, quen nhau rồi yêu nhau đến nay đã là 10 năm. Nụ cười của anh vẫn trong sáng hệt như ngày nào.

"Chính là, anh vì cái gì không chịu đợi em..."

31.

Ngô Thế Huân nhìn Hoàng Tử Thao uống say đến không biết trời trăng gì hết lần này đến lần khác khóc lóc kể lể thất tình, trái tim nhói đau, rốt cuộc là hạng người gì có thể khiến cho Hoàng Tử Thao để ý đến như vậy? Cậu đem rượu hất lên mặt của Hoàng Tử Thao, "Lão tử thích anh như vậy, anh dựa vào cái gì ở trước mặt lão tử nói yêu người khác! Anh thất tình ư! Lão tử cũng thất tình đây!"

Hoàng Tử Thao ngơ ngác nhìn cậu, "Không phải em nói có người trong lòng rồi... cho nên anh mới thất tình sao?"

32.

Ngô Thế Huân: "Chúng ta chia tay đi..."

Hoàng Tử Thao: "Không được!"

Ngô Thế Huân: "Vì sao a?"

Hoàng Tử Thao: "Giống như bánh bao trong căn tin trường học của chúng ta vậy, em cắn một miếng, có ai muốn đổi với em nữa hay không?"

Ngô Thế Huân: "Thế nhưng anh không tốt như em đã nghĩ."

Hoàng Tử Thao: "Giống như bánh bao trong căn tin trường học của chúng ta vậy, em vốn muốn ăn bánh bao nhân thịt, lấy lộn rồi, cắn một miếng phát hiện là bánh bao chay, muốn đổi nhưng người khác không cho em đổi, chẳng lẽ ném đi? Cắn răng mà ăn thôi."

Ngô Thế Huân: "Nga..."

33.

Mụ mụ của Ngô Thế Huân gần đây mới quen được bạn tri kỷ, mỗi ngày đều ra ngoài chơi, buổi tối về nhà vẫn còn muốn tám chuyện cả buổi.

Ngô mụ mụ không ép cậu đọc mấy bộ ngôn tình não tàn đã là vô cùng may mắn rồi, thế nhưng hai mụ mụ tám đến hai đứa con vẫn chưa có đối tượng nhà mình, đành quyết định cho hai đứa trẻ làm quen với nhau.

"Đây là con trai của Hoàng a di."

"Đây là con trai của Ngô a di."

Ngô Thế Huân thầm nghĩ hỏi: "Vì sao đối tượng xem mặt lại là bạn trai của con?!"

34.

Ngô Thế Huân bị bạn gái đá nên thành ra đổ đốn, rượu chè ăn uống quá độ, tuy rằng không tính là một cái thùng phi, nhưng cũng mập lên không ít, chỉ số sức khoẻ các loại đều không đạt tiêu chuẩn, Hoàng Tử Thao nhìn không được, cùng cậu đánh một trận sau đó nói: "Thùng phi mập, em dám giảm béo tôi liền dám theo đuổi nam nhân!" Ngô Thế Huân tức giận nói: "Lão tử liền giảm béo cho anh xem, đến lúc đó anh không dám theo đuổi nam nhân tôi sẽ làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn!"

Nửa năm sau thể trọng cùng dáng người của Ngô Thế Huân khôi phục bình thường, chỉ số khoẻ mạnh đều đạt tiêu chuẩn, Hoàng Tử Thao gửi tin nhắn đến cho cậu: "Làm bạn trai của tôi nhé? Tôi không ngại đoạn tử tuyệt tôn."

35.

Trời xuân đã đến, Ngô Thế Huân ngại thời tiết lạnh, kiên quyết đòi chen chúc lên một chiếc giường cùng với Hoàng Tử Thao, mỗi buổi sáng đều bị ôm chặt khiến cho tỉnh giấc, rầu rĩ một tiếng. "Em muốn ngủ cơ..." Ngô Thế Huân nói, chỉ thấy Hoàng Tử Thao mặt mày nghiêm trọng, bộ dáng thập phần không vui. "Làm công cụ sưởi ấm miễn phí cho em, em còn không vui?" Ngô Thế Huân nói năng có chút lộn xộn, "Không... không phải... em... chúng ta là cô nam quả nam như thế này không tốt lắm?" Hoàng Tử Thao ý vị thâm tường nhìn cậu, đột nhiên áp cậu ngã lên trên giường "Vậy để anh đây cho em một danh phận nhé!"

36.

Ngô Thế Huân hoan hỉ thâm tình nói với Hoàng Tử Thao: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão; quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm. Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão; hận không sinh cùng thời, mỗi ngày cùng hạnh phúc..." Hoàng Tử Thao chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn cậu nói, "Chúng ta tuy rằng không phải sinh cùng một năm, nhưng anh vẫn có thể ngày ngày cùng em vui vẻ mà..."

37.

Ngô mụ cùng Ngô Thế Huân đang xem phim ngôn tình cẩu huyết, thì đột nhiên xuất hiện quảng cáo, "Chữa trị không thể mang thai, xin hãy đến bệnh viện XXX!"

Ngô mụ suy tư một hồi, bình tĩnh mở miệng nói: "Ân, con có muốn hay không cùng Đào tử đến đó kiểm tra một chút, có lẽ con cũng có thể..."

Ngô Thế Huân sắc mặt trầm xuống, "Bọn con không cần kiểm tra gì cả, vô dụng thôi!"

Ngô mụ nghiêm túc nói, "Hiện tại y học rất tiên tiến, nói không chừng con có thể mang..."

Ngô Thế Huân siết chặt nắm tay sau đó buông lỏng ra, mở miệng thì thào nói, "Mẹ, mẹ YY con cùng Hoàng Tử Thao xem như không nói, ít đọc nam – nam sinh tử văn một chút đi..."

38.

Hoàng Tử Thao đặc biệt chán ghét Ngô Thế Huân ở trước mặt anh ăn kem, Ngô Thế Huân hỏi: "Vì sao a? Không phải chỉ là ăn kem thôi sao? Cùng lắm thì em mời anh ăn?" Hoàng Tử Thao không trả lời, xoay người rời đi. Ngày hôm sau, Ngô Thế Huân vì vẫn cố chấp ăn kem mà bị đau thắt lưng.

Ai... thật là một đứa nhỏ trì độn a...

39.

Bị một đám sinh vật hủ bẻ cong cũng không phải là ước nguyện ban đầu của Ngô Thế Huân, ngày trước lũ sinh vật hủ này ghé vào bên tai cậu nói xàm nói bậy, bất quá khiến cho Ngô Thế Huân nhận rằng "huynh đệ tốt Hoàng Tử Thao của mình là gay", có trời mới biết được đám sinh vật kia giở thủ đoạn gì, buổi tối hôm đó Hoàng Tử Thao khai thật với Ngô Thế Huân tính hướng của mình. Đậu hũ của Ngô Thế Huân suốt hai mươi năm rằm phủ đầy bụi cuối cùng cũng bị ăn không còn một mảnh, từ nay về sau độc thân chỉ là người qua đường, mà thân là giáo chủ bang phái TaoHun shipper Lộc gia tỏ ra vô cùng vui mừng...

40.

Ngô Thế Huân lột vỏ chuối tiêu, sau đó nhét thẳng vào trong miệng Hoàng Tử Thao, khiến cho anh có chút tức giận: "Em không đút trái cây cho anh đàng hoàng một chút được sao? Con mẹ nó em đang gây sự với anh đấy à!" Ngô Thế Huân có chút uỷ khuất lắc đầu, "Em chỉ là muốn nói cho anh biết, bị như vậy rất khó chịu..."

41.

Ngô Thế Huân bôi thuốc cho Hoàng Tử Thao, "Anh ngốc sao! Tại sao lại đi đánh nhau a!" "Bọn họ nói em giống bánh mật!" "Giọng nói của em vốn chính là bánh mật". "Bọn họ nói em là gay." "Em vốn chính là... anh biết đấy..." "Bọn họ còn nói em thích anh!" "Kia... nếu em thực sự thích anh... thì anh thấy thế nào?" Hoàng Tử Thao hôn lấy Ngô Thế Huân, ghé vào bên tai cậu nói: "Đánh một trận liền đổi lấy được một người vợ xinh đẹp, anh cũng không phải thiệt thòi gì!"

42.

Lớp trưởng đại nhân Hoàng Tử Thao của chúng ta luôn cùng thiếu niên hư hỏng Ngô Thế Huân đối nghịch.

Trường học: "Lại không làm bài tập! Đem bài kiểm tra ra chép năm lần!" "Vâng, thưa lớp trưởng..."

Tan học: "Giữa trưa lại không trực nhật! Buổi tối tự học xong quét sạch năm lần mới được phép ra về!" "Vâng, thưa lớp trưởng..."

Tiết thể dục: "Lại trốn học đi net! Chạy năm vòng quanh sân thể dục!" "Vâng, thưa lớp trưởng..."

Ở nhà: "Lại giả bộ ngủ! Chúng ta bây giờ làm bảy lần!" "Hoàng Tử Thao, anh con mẹ nó chính là cầm thú!!!!!!"

43.

Ngô Thế Huân bị đau dạ dày, thế nhưng buổi sáng thức dậy lại có thói quen mở tủ lạnh ra lấy sữa trực tiếp uống, thì bỗng nhiên thấy trên hộp sữa viết: Đun nóng ngay!!! "Đích thị là Hoàng Tử Thao đồ hỗn đản kia đã viết, khiến cho em bây giờ vẫn còn đau nhức, hiện tại lại quan tâm đến em như vậy, tối hôm qua tại sao nửa điểm ôn nhu cũng không có!!!" Bỏ mặc lời nhắc nhở của Hoàng Tử Thao, cậu giận dỗi uống hết hộp sữa, chưa đến 5 phút đồng hồ sau, quả nhiên đau bụng chạy vào nhà vệ sinh, đang lấy giấy vệ sinh, thì kết quả trên mặt giấy viết: Đáng đời! Đúng thật là! Cho em chừa cái tội không biết nghe lời! Thuốc ở trong ngăn kéo phòng ngủ góc tay trái! "Em mới không thèm nghe lời anh ấy!" Ngô Thế Huân ngã xuống giường nhịn đau mà ngủ, không biết đã qua bao lâu, cảm giác được có người nhẹ nhàng xoa lấy bụng của mình "Đúng thật là làm cho người ta không bớt lo được mà..."

44.

Hoàng Tử Thao: "Tối nay cảnh sắc thực sự là vô cùng tốt, trăng sáng tựa hồ đĩa ngọc trên trời cao, gió mát vi vu thổi mở ra bầu trời phủ đầy sương, ánh sao cũng lấp lánh không thua gì trăng, nếu như có mỹ nhân y sam hờ hững, đôi mắt như tơ, ở dưới ánh trăng yêu kiều cùng hoa, thì đúng là không còn gì tốt hơn, dẫu cho dục hoả bên trong không có cách nào dập tắt, thì cảnh đẹp giai nhân, cũng là không phụ ơn trời."

Ngô Thế Huân: "Nói tiếng người!!!"

Hoàng Tử Thao: "Vợ, hôm nay cảnh sắc không tồi, chúng ta dã chiến đi!"

Ngô Thế Huân: "Cút ngay!!!!!!"

Sau đó Ngô Thế Huân liền bị bổ nhào lấy...

45.

Hôn lễ của Phác Xác Liệt cùng Biên Bá Hiền, Hoàng Tử Thao được mời làm phù rể, Ngô Thế Huân bị người nào đó cưỡng bức dụ dỗ, bị ông anh độc địa Lộc Hàm quấy rối, hơn nữa còn có vẻ mặt chờ mong của Bá Hiền mà làm cái gì gọi là phù dâu. Tại hôn lễ, người điều khiển chương trình Tuấn Miên mama mời phù rể phù dâu nói vài câu chúc phúc cho cô dâu chú rể, Ngô Thế Huân cầm lấy micro vừa định mở miệng, đã bị Hoàng Tử Thao đoạt lấy, thanh âm vô cùng kiên định vang vọng khắp toàn bộ giáo đường: "Chúc cho phù rể phù dâu hạnh phúc mỹ mãn! Bạch đầu giai lão! Mọi người vỗ tay!" Không khí lập tức sôi trào!

Xán Bạch tỏ vẻ thực hối hận...

46.

"Bạn gái cũ của Hoàng Tử Thao câu dẫn hắn, muốn nối lại duyên cũ, đúng thật là oan gia ngõ hẹp, hôm nay đi dạo trong cửa hàng, cư nhiên lại gặp được nàng, một đường đuổi theo, nếu không phải nàng trốn vào nhà vệ sinh nữ, không nhổ đứt hai lỗ tai của nàng ông đây sẽ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời!!!"

47.

"Con phải suy nghĩ cho kĩ, làm 0 (*) vô cùng vất vả..." Nam nhân ngồi ở trên ghế sa lon ánh mắt lộ ra một tia lo lắng cùng bi thương, nhưng vẫn không che khuất được dung mạo tuấn mỹ của ông. Hoàng Tiểu Huân ngồi bên cạnh thu thập xong hành lý của chính mình, duỗi thẳng lưng dậy, "Ba! Ba an tâm đi! Anh ấy đối với con rất tốt, ba cũng không phải vì cha mà cả đời cam tâm tình nguyện sao..."

(*) 0 = thụ, 1 = công

48.

Hoàng Tử Thao: "Đố em, bộ phận cơ thể nào khi kích động sẽ trở nên lớn hơn ban đầu đến 3~ 4 lần?"

Ngô Thế Huân: "Đồng tử!"

Hoàng Tử Thao: "Sai!!!"

Ngô Thế Huân: "Vậy thì là cái gì?!"

Hoàng Tử Thao: "Muốn biết? Lên giường... anh sẽ nói cho em biết..."

49.

Ngô đại tướng quân chiến thắng trở về, thế nhưng lại một mình xuất binh bị thánh thượng Hoàng Tử Thao gọi đến hỏi tội. Ngô Thế Huân qua một đêm không trở về, mọi người lo lắng không yên. Ngày tiếp theo, Ngô Thế Huân bình an xuất hiện, mọi người đều chạy đến ân cần hỏi thăm, "Thánh thượng có nói gì không?" Ngô Thế Huân hai má ửng đỏ, nghiêm trang nói: "Thánh thượng nói, trước khi bài trừ giặc ngoại trước tiên nhất định phải giữ được trật tự trong nhà đã..."

50.

"Tiểu ngu ngốc hôm nay có học thuộc lòng từ mới hay không?" Hoàng Tử Thao cầm lấy sách đập lên người Ngô Thế Huân đang chơi game. "Phắc!!! Đau quá! Em học rồi! Đừng làm phiền đến em!!!" Ngô Thế Huân ngay lập tức thực đáng thương không để ý tới ám khí dần tụ lại ở sau lưng, tiếp tục vui vẻ chơi game, thì đột nhiên bị một lực mạnh đem cậu túm đến trên giường, "Anh đến kiểm tra một chút..." Hoàng Tử Thao giữ chặt bàn tay của Ngô Thế Huân ở trên quần của mình "To quá nói như thế nào? Trả lời thì có thưởng, không trả lời thì sẽ bị phạt..."

51.

Lần đầu tiên: say rượu loạn tính, Ngô Thế Huân cố nén thắt lưng đau nhói cùng một bộ phận nào đó vô cùng khó chịu, mặc lại quần áo tử tế, tung cửa bỏ chạy, chỉ đối với Hoàng Tử Thao đang nằm trên giường rống lên một câu: "Tối hôm qua say rượu!!!"

Lần thứ hai: Ngô Thế Huân thong dong tiến vào bên trong phòng tắm tắm rửa một trận, lúc rời đi vẫn là một câu "Tối hôm qua say rượu" kia.

Lần thứ ba: Tắm rửa xong chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Tử Thao đã bất thình lình nói: "Bảo bối, tối hôm qua chúng ta hình như là uống trà đi..." "Lão tử say trà!!!" Ngô Thế Huân hung hăng rống lên, đổi lại... lại bị đem ra "luyện tập"...

52.

Ngô Thế Huân trước khi đi nghĩa vụ quân sự bắt Hoàng Tử Thao cam đoan mỗi ngày gửi một lá thư, Ngô Thế Huân đi rồi mỗi ngày đều chờ thư của Hoàng Tử Thao, trong thư lại luôn chỉ có một chữ: Em. Sau khi đi nghĩa vụ quân sự trở về, ngay đêm hôm đó cậu liền đi tới căn hộ của Hoàng Tử Thao, gặp được anh liền nói: "Còn nói sẽ viết thư cho em, lá thư nào cũng chỉ có mỗi một chữ..." Ngô Thế Huân đỏ hốc mắt. Anh nhếch nhếch khoé miệng, một tay ôm lấy thắt lưng của Ngô Thế Huân, một tay nâng mặt cậu lên, hơi thở phả lên mặt cậu, "Đứa ngốc... "Em" chính là em ở trong lòng anh!"

53.

Ngô baba muốn sinh một nữ bảo bảo, siêu âm B kết quả lại là một nam bảo bảo. Bằng hữu an ủi: "Rất tốt mà, có thể đi chà đạp con gái nhà người ta!" Ngô ba ba ưu thương nói: "Vạn nhất nó thích nam nhân thì làm sao bây giờ?" Bằng hữu tiếp tục an ủi: "Cũng tốt, có thể đi chà đạp con trai nhà người ta!" Ngô ba ba nghe xong càng thêm ưu thương: "Tôi sợ là... chính nó mới là người bị chà đạp!"

N năm về sau, Ngô Thế Huân trở thành vợ của hàng xóm cách vách từ nhỏ đến lớn Hoàng Tử Thao...

54.

Làm thế nào để trở thành một tiểu dụ thụ không dễ, hãy để Ngô Thế Huân đáng yêu của chúng ta mách cho mọi người biết — 8 bước để trở thành dụ thụ

1) Ở trước mặt tiểu công phải bày ra một bộ mặt người ngoài không hay!

2) Khi tấn công phải cân bằng giữa cự tuyệt và mời gọi!

3) Mục tiêu chính là tiếp xúc thân thể!

4) Mấu chốt quan trọng là sự mềm mại uyển chuyển!

5) Gãi đúng chỗ ngứa, chớ vểnh mông!

6) Ngoan ngoãn không khước từ hôn môi của tiểu công!

7) Hôn môi xong 5 giây sau phải mặt đỏ thẹn thùng!

8) Không được trầm mặc, không tỏ vẻ thần bí! Ngươi thắng rồi, dụ thụ!

55.

"Em yêu anh, anh có biết không?"

"..."

"Thế nhưng anh lại đem lòng yêu maknae!"

"..."

"Anh rồi sẽ bị trời phạt!"

"..."

"Em không thể để cho anh chết được, đi theo em đi có được hay không?"

"Mẹ nó, lão tử có chết cũng phải kéo em theo!" Rút súng lâm trận.

"A uy! Là giỡn thôi mà! Thao ca, em sai rồi... a... ngô..."

56.

Thầy giáo Toán học đang giảng bài, thì đột nhiên thầy giáo Ngữ Văn Hoàng Tử Thao ngốc nghếch tiến tới, trực tiếp thò tay vào trong túi quần của Ngô Thế Huân. "Uy! Anh đang làm gì vậy! Vẫn còn đang đứng lớp mà!" Hoàng Tử Thao bình tĩnh từ trong túi quần lấy ra một chuỗi chìa khoá, "Anh quên đem theo..." Trước khi đi còn cố ý nhéo nhéo thắt lưng của Ngô Thế Huân, "Anh về trước, đừng quên về nhà ăn cơm, anh sẽ tiện đường mua trà sữa sôcôla mà em thích nhất cho." "Thầy giáo... hai người ở cùng một chỗ sao?" Đối mặt với chất vấn của học trò, Ngô Thế Huân đem tiết học biến thành tự học...

57.

Dân gian tương truyền, một ngày trước khi hạ huyệt phải rắc vôi mở đường, ngày kế tiếp trên mặt vôi sẽ lưu lại dấu chân của linh hồn ly khai trần thế. Hoàng Tử Thao đứng ở trong phòng, mặc cho đám người Lộc Hàm, Trương Nghệ Hưng lôi kéo thế nào cũng không chịu rời đi, thanh âm của anh có chút khàn khàn: "Em muốn nhìn thấy linh hồn của Thế Huân ly khai..." Mọi người cũng không có biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Ngày thứ hai, tất cả trở về phòng, chỉ thấy Hoàng Tử Thao quỳ gối dưới đất, trong tay ôm lấy hư không, nước mắt đã sớm khô cạn, ở trước mặt anh, là một vệt dài những dấu chân.

58.

Nhìn đám người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoàng Tử Thao, Ngô Thế Huân ở trong lòng bỗng nhiên nảy sinh căm phẫn, đố kị cùng oán hận, cuộn mình ở trên ghế sofa nhớ tới cưng chiều cùng sủng nịnh của anh, hết lần này đến lần khác đến khi dạ dày đau.

"Nếu người anh ấy thích là mình thì thật tốt." Nghĩ vậy, trên người đột nhiên bị một vật nặng đè tỉnh. Hoàng Tử Thao áp sát Ngô Thế Huân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có ba chuyện tôi muốn nói với em. Thứ nhất, người tôi thích chính là em. Thứ hai, về sau không nên suy nghĩ bậy bạ. Thứ ba, tôi bây giờ cùng với em làm..."

59.

"Ngô Thế Giai, con tuổi không còn nhỏ, đừng quá kén chọn, tìm một nam nhân tốt mà gả cho đi!"

"Mẹ, mẹ sợ cái gì, năm nay tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, không sợ tìm không thấy!"

"Con cái đứa này a! Phải biết rằng năm nay nữ nhân không chỉ phải cạnh tranh cùng nữ nhân để đoạt nam nhân..."

Ngô Thế Giai nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân đang cùng Hoàng Tử Thao ân ân ái ái, trong nháy mắt liền hiểu ra.

"Mẹ! Ngay lập tức giúp con bố trí đi xem mắt đi!!!"

60.

"Tôi vốn không ghét gay! Nhưng do sự tràn lan của hủ nữ, hiện tại tôi rất ghét!!!" Uỷ viên tác phong và kỷ luật Ngô Thế Huân đứng giữa văn phòng hội học sinh trịnh trọng tuyên bố: "Suốt ngày cứ công mới chả thụ! Chưa đủ sao! Phân chia công thụ thú vị lắm sao!!!?"

Cả căn phòng im phăng phắc, bí thư trường Kim Chung Đại gõ gõ bàn phím, ra một đòn kích cuối cùng nói: "Đừng vội! Không cần ầm ĩ!!! Vấn đề công thụ của cậu và hội trưởng Thao tự mình mà giải quyết, nói với bọn này thì được gì, gay hết sức!"

61.

Tiết Số học.

Thầy giáo: Ngô Thế Huân, trò hãy trả lời câu hỏi này.

Ngô Thế Huân: Thầy giáo, thầy hỏi đi ạ!

Thầy giáo: Nhằm giúp trò hiểu bài nhanh hơn một chút, tôi sẽ dạy cho trò một cách tương đối dễ hình dung, nếu có một ngày trò mang theo 50 đồng tiền, Hoàng Tử Thao đồng học hỏi vay trò 10 đồng, vậy trò còn lại bao nhiêu tiền?

Ngô Thế Huân: 0. Đồng.

Thầy giáo: Trò chẳng hiểu Số học gì sất.

Ngô Thế Huân: Thầy chẳng hiểu Hoàng Tử Thao gì sất.

62.

Thời trung học Hoàng Tử Thao rất thích bạn cùng ban cùng lớp của mình là Ngô Thế Huân, vì thế ở trên mỗi quyển sách của anh đều tràn ngập tên của Ngô Thế Huân, lúc ấy Hoàng Tử Thao còn nghèo khó, có một lần Kim Tuấn Miên mở sách giáo khoa của Hoàng Tử Thao ra, sau đó khoé mắt ứa lệ, ngữ khí thâm trầm nói với Hoàng Tử Thao: Con trai a, nếu như là sách vở có liên quan đến việc học, mama mua cho con, không cần quyển nào cũng phải hỏi mượn Ngô Thế Huân...

63.

Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân chia tay đã lâu, lâu đến mức đã xoá QQ không còn lưu số di động của nhau nữa, rồi lại lâu thật lâu về sau, cả hai đều được mời đến tham gia hôn lễ của lão đồng học, lúc tham gia hôn lễ Ngô Thế Huân không cẩn thận làm mất di động, chỉ có Hoàng Tử Thao là không mở danh bạ ra vẫn bấm được dãy số của người nọ, tiếng chuông reo lên, cả hai cùng nhau đi nhặt lấy di động ở trên mặt đất, Hoàng Tử Thao vô tình trông thấy thông báo cuộc gọi đến ở trên màn hình ghi "Chồng yêu"...

64.

Hoàng Tử Thao làm việc trên văn phòng của Ngô Thế Huân một tầng lầu. Toà nhà của cả hai cách nhau một con phố, Ngô Thế Huân mỗi ngày trộm ngắm nhìn anh, phỏng đoán hỉ nộ ái ố của anh, ghi lại ở trên weibo. Rồi một ngày nọ, anh biến mất. Cậu up status weibo nói: Người ấy đi rồi, tôi nhớ người ấy. Giây tiếp theo, ngay lập tức có bình luận: Đứa ngốc, tôi đã chuyển văn phòng xuống tầng đối diện với em, như vậy tôi cũng không cần phải cúi đầu xuống nhìn em nữa.

65.

Dưới tàu điện ngầm, Hoàng Tử Thao ôm một con búp bê loại A cỡ lớn, con hắn trong tay ôm một con búp bê cỡ nhỏ. Đứa con hai mắt thèm khát nhìn vào trong tay baba. Hoàng Tử Thao: "Ngoan, đừng quậy, đây là cho baba Ngô Thế Huân của con."

66.

"Ngày này năm sau ở đây chờ anh có được không?" Hoàng Tử Thao nói xong không đợi trả lời tiến lại hôn lên cánh môi của Ngô Thế Huân, cảm giác mềm mại ướt át khiến cho Hoàng Tử Thao căn bản không muốn buông cậu ra.

Ngô Thế Huân theo bản năng mãnh liệt phản ứng lại đẩy Hoàng Tử Thao ra, sờ sờ hơi ấm còn sót lại sau nụ hôn, thời điểm đang định chửi bậy, liền nghe thấy một giọng nam hét lớn: "Cắt! Cứ như vậy đi!"

Ngô Thế Huân liếc mắt nhỏ giọng nói với Hoàng Tử Thao: "Kịch bảo ghi rằng tôi với anh ôm nhau, không hề nói phải hôn môi a!" Hoàng Tử Thao xoa xoa đầu Ngô Thế Huân nói: "Kịch bản của tôi đã sửa rồi, cậu chưa nhận được sao."

67.

"Tử Thao ca a, ngày mai thi Sinh học, anh đã ôn bài chưa?"

"Em giúp anh ôn lại một lần đi." Bàn tay to duỗi ra tiến vào bên trong áo.

"Đây là gì?"

"Dạ dày, phụ trách tiêu hoá."

"Vậy còn đây?"

Tiểu bọc sữa kinh ngạc thở dốc, "Ách, ân... Tiểu tràng, phụ trách hấp thu."

Bàn tay nọ được voi đòi tiên vuốt ve khắp bên trong, "A ha... dương vật..."

"Có vai trò gì? Không sao, ca từ từ chỉ cho em biết."

68.

Ngô Thế Huân một cước đá vào Hoàng Tử Thao đang nằm ở trên chăn, mắng: "Đứng lên! Mẹ của em nói, trực tiếp nằm ở trên chăn, chăn sẽ không còn êm!" "Anh không tin." Ngô Thế Huân trong cơn tức giận cởi áo khoác ra, áp sát lên người của Hoàng Tử Thao. "Sao nào?" Hoàng Tử Thao nhướn mày. Ngô Thế Huân đỏ mặt: "Quả thật rất cứng."

69.

Ghi hình xong, Ngô Thế Huân hưng phấn chạy lại chỗ Hoàng Tử Thao, đắc chí khoe khoang, "Tữ Tha Ao~ người dẫn chương trình nói tiếng Trung của em có tiến bộ a~ Mau mau khen thưởng em đi~" Hoàng Tử Thao cưng chiều xoa xoa đầu của bọc sữa, tiến lại gần bên tai cậu, nói một câu khiến cho hai gò má nho nhỏ của bọc sữa đều đỏ ửng lên cả, "Tất nhiên là có tiến bộ rồi~ anh mỗi ngày buổi tối đều giúp em tập luyện những câu như "Tử Thao", "lớn quá", "nhanh một chút", "ca ca em muốn", "to quá" mà a~"

70.

Hai người ở trên giường tỉnh lại. Hoàng Tử Thao: "Đầu anh đau quá!"

Bọc sữa: "Mông em đau quá!"

Hai người giống như hai chú mèo con vật lộn, bọc sữa: "Đều là tại quà Giáng Sinh của anh hết!"

Hoàng Tử Thao: "Cứt! Là em tự làm tự chịu!"

Bọc sữa: "Ai mướn anh đưa em rượu vang!"

Hoàng Tử Thao: "Ai mướn em đưa anh bao cao su!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com