TruyenHHH.com

Skz Thi Nghiem Xxxx Azer1197


"Felix, con đến nơi chưa?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên. Đây là lần thứ hai bà cho con trai sang Hàn Quốc một mình nhưng với tâm lí của một người mẹ, bà vẫn không khỏi lo lắng. Bà hiểu rất rõ tính tình thằng nhóc nên thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm.

"Con vừa tới. Anh Chris chưa đến mẹ ạ."

Lee Felix, nổi bật hẳn trong dòng người tấp nập vội vã tại sân bay nhờ mái tóc vàng óng như ánh nắng mặt trời, đang vất vả kéo hai chiếc va li lớn nhỏ ra tiền sảnh. Chưa kể trên lưng cậu còn có chiếc ba lô đen nặng trịch như muốn kéo nửa thân trên ra đằng sau. Biết sao giờ, mẹ cậu cho phép ở đây suốt ba tháng hè nên cậu đã "vác" gần hết gia tài trong nhà để đi Hàn Quốc. Tuy anh Chris có khuyên rằng qua đây không cần mang nhiều đồ đến thế, thiếu thứ gì thì mua nhưng Felix vẫn thích dùng đồ quen hơn. Nói cậu tiết kiệm quá mức cũng được, vì tính cậu là thế mà.

"Thế à? Chắc chốc nữa anh tới. Con nghỉ một chút đi. Ngồi máy bay mười mấy tiếng lận."

"Vâng. Tạm biệt mẹ, 'iu' mẹ nhiều."

Felix tắt máy. Cậu ngồi tạm xuống hàng ghế chờ rồi thở dài một hơi. Cậu xoay cổ mấy lần, lòng tự hỏi sao anh Chris đến muộn thế. Suy nghĩ vừa dứt thì tiếng nhạc chuông vang lên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

"Aussie Chris", Felix đã đặt tên anh như thế trong điện thoại.

"Alo?"

"Anh đến rồi này. Chú đang ở đâu đấy? À thấy rồi."

Vỏn vẹn ba câu nói, Chris tắt máy ngay tức khắc mà chẳng đợi Felix trả lời.

Cậu ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại. Anh họ cậu bị làm sao vậy?

"Hey Felix!" Từ đằng xa, Chris vẫy tay thật cao, miệng anh hô to tên cậu rồi chạy đến chỗ cậu. Felix chào anh một tiếng, cậu mệt mỏi đứng dậy, hai tay chuẩn bị kéo hai chiếc va li đi thì đã bị Chris giữ lại.

"Để anh."

Cứ thế, Chris kéo hai chiếc va li của Felix đi mất. Cậu vội vàng chạy theo bóng lưng anh.

Căn hộ của Chris nằm ở một khu khá vắng vẻ, khác hẳn vẻ ngoài nhộn nhịp, tấp nập thường thấy trên các con đường Seoul khi Felix ngắm nhìn trên xe. Cũng tốt, cậu gật gù, bản thân cậu vốn dĩ không ưa những chốn ồn ào náo nhiệt, cậu thích ngồi một mình chơi game suốt đêm với vài ba gói ăn vặt hơn là hòa mình vào những bữa tiệc vui đùa. Cuộc sống của Felix tệ hại và nhàm chán đến mức mẹ cậu quyết định tống cậu đi Hàn Quốc vào mùa hè năm nay. Bà cho rằng Chris sẽ dạy dỗ cậu đàng hoàng bởi tính anh vốn ưa sạch sẽ và khỏe mạnh. Khó có thể chấp nhận nổi khi một người mạnh mẽ, có cơ bắp và múi săn chắc như Chris lại có một cậu em họ mảnh khảnh, mặt mày y hệt gấu trúc cùng lối sống độc hại như vậy, đúng là chẳng ăn nhập với nhau!

Tất nhiên Felix rất sợ Chris. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chỉ cần chờ đợi lúc anh họ đi làm là cậu nhanh nhảu ôm mấy gói bim bim và máy chơi game giấu dưới gầm giường ra phòng khách, làm mấy ván thua thảm hại rồi nằm ườn trên ghế sofa. Sau đó, Felix sẽ bật dậy thật nhanh và dọn hết đống đồ ăn cậu bày bừa trước đó trong khoảng hai, ba phút ngắn ngủi để chuẩn bị đón anh Chris vừa đi làm về.

Chris thừa biết thằng em họ mình. Anh chỉ không muốn vạch trần cậu thôi; chí ít cậu khá ngoan ngoãn, nghe lời và không thức đêm. Tuy vậy, mọi chuyện đều có giới hạn của nó. Tốt nhất Felix đừng để anh phát hiện ra bất cứ điều gì, nếu không thì cậu chết chắc.

"Cô chú vẫn khỏe chứ? Cả Rachel và Olivia nữa."

"Mọi người vẫn khỏe. Có em không ổn thôi." Felix bĩu môi đầy chán nản.

Chris cười híp mắt khi nghe cậu nói vậy. Lúc nào anh cũng cười híp mắt, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, Felix tặc lưỡi khi nhắc đến "đáng yêu", nhưng quả thực nụ cười của anh khác biệt hoàn toàn với vẻ ngoài.

"Sao thế? Anh thấy mày hình như béo hơn năm ngoái đấy." Chris nhìn vào gương chiếu hậu.

Felix nhún vai. "Em tăng có một ki-lô-gam thôi. Cũng chả béo lắm."

Chris bật cười ha ha. "Thế là tốt rồi. Anh muốn béo còn chẳng được nữa là..."

Anh xoay vô lăng, xe rẽ sang phải. Đúng lúc đó, một chiếc xe tải phóng thật nhanh từ con đường bên kia, lao sượt qua bên trái chiếc xe ô tô. Chris giật mình, anh vội vàng đánh lái hẳn sang bên phải, chiếc xe tông thẳng vào thân cây bên đường. Tuy đã giảm tốc nhưng Chris vẫn bị cú đâm trực diện ảnh hưởng ít nhiều. Felix, may mắn đã thắt dây an toàn từ trước, bổ nhào về phía trước. Cậu thấy đầu mình hơi choáng nhưng nó nhanh chóng biến mất. Lén nhìn Chris, dường như đầu anh đã đập vào vô lăng nên trông anh có vẻ đau đớn lắm.

Chiếc xe tải nọ vẫn lao đi thật nhanh trên con phố. Chẳng mấy chốc, nó đâm sầm vào đuôi một chiếc xe ô tô con và kéo theo vài chiếc xe máy đằng sau. Tai nạn chồng chất tai nạn, may sao Chris và Felix vẫn an toàn.

"Chris, anh ổn chứ?"

Felix rướn người về phía trước và chạm lên vai anh. Chris gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời.

"Anh cần đi bệnh viện đấy Chris." Felix nói thêm, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Lần đầu tiên trong đời cậu gặp phải tai nạn khủng khiếp thế này. Ít nhất thì hai anh em vẫn an toàn, nhưng rõ ràng chiếc xe tải đó đã tông thêm xe khác và còn kéo theo hàng loạt xe máy ở đằng sau. Felix thất kinh khi nhìn thấy hàng người nằm dài trên đường. Ôi... Có người bị thương kìa...

Chris cố gượng dậy. Anh nói với Felix: "Ra khỏi xe đã."

Một số người qua đường có tiến lại hỏi thăm. Felix luôn miệng nói rằng mình ổn, nhưng cậu vẫn lo lắng cho Chris lắm. Trông anh có vẻ đau đớn, dù sao anh cũng là người cầm lái mà. Lại quay sang nhìn chiếc xe màu đen mà anh phải tích góp rất lâu mới mua được, cậu thở dài não nề. Đầu xe móp rất nặng, kính vỡ hết ra, máy móc bên trong ắt hẳn cũng hỏng hết. Tốn cả mớ tiền để sửa xe chứ có ít ỏi gì đâu...

"Phải sửa thôi." Chris thở dài sau khi ngó qua xung quanh tình hình. "Anh sẽ gọi thợ sau. Trước tiên phải gọi người đến đón đã."

Và Chris đã gọi điện cho Seo Changbin.

Khoảng mười lăm phút sau, Changbin có mặt với một chiếc xe ô tô có kiểu dáng khá giống với của Chris.

Felix biết anh chàng này. Một người đàn ông đô con với hai hàng cơ bắp cuồn cuộn và cơ ngực nở nang. Nếu chỉ xét mỗi thể hình thì trông Changbin còn to lớn hơn Chris một chút, nhưng anh ta lại thiếu chiều cao... Felix mím môi. Anh ta chỉ thấp hơn Chris một khoảng thôi, nhỉ?

Changbin là đồng nghiệp của Chris và kém anh hai tuổi, không có người yêu. Chris hay đùa với cậu rằng tình yêu duy nhất của anh ta chính là công việc. Nhưng Felix nghi ngờ rằng Changbin hẳn đang thích ai đó, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại tò mò về chuyện yêu đương của anh ta. Tạm thời gạt chuyện đó sang một bên, mong rằng cậu sẽ về nhà an toàn. Cậu tin vào tay lái của Changbin.

"Xe anh sao rồi?" Changbin hướng mắt ra đằng sau.

"Gọi thợ rồi. Chốc nữa họ sẽ đến." Chris thản nhiên trả lời, khác hẳn với vẻ đau đớn và lo lắng khi nãy của anh.

"Rồi lại tốn mớ tiền cho xem." Changbin thở hắt một hơi. "Em nghĩ anh nên đổi xe đấy."

Chris hiểu rõ ý tứ của cậu em. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên anh gặp tai nạn, nhưng lần này chắc chắn nặng hơn trước. Anh chẳng đáp lại lời đối phương mà chỉ im lặng cho qua chuyện. Changbin cũng biết ý nên đổi chủ đề:

"Em là Felix đúng không? Trông em không khác trong ảnh lắm nhỉ."

Felix thoáng giật mình khi bị gọi tên. Cậu cười gượng đáp lại: "Anh Chris bảo em béo lên đấy."

"Ồ." Changbin nhếch mép cười. "Chan lúc nào chả thế. Mà 'Chris' là tên tiếng Anh của anh hả? Em nghe mấy lần rồi nhưng cứ ngờ ngợ..."

"Ừ." Chưa kịp để đối phương nói hết câu, Chris đã đáp lời. "Quê quán anh chắc chú cũng biết rồi."

"Vâng. Em hỏi lại cho chắc thôi." Đoạn, Changbin quay sang nói với Felix: "Tóc vàng đẹp đấy. Bên đó cho nhuộm hả?"

"Em nhuộm hè thôi. Vào học lại trở về như cũ ấy mà..."

Ba người không nói thêm câu nào nữa. Changbin chú tâm lái xe còn Chris và Felix nghỉ ngơi một lát sau tai nạn vừa rồi.

Chung cư nơi Chris đang sống có mười lăm tầng, bao gồm mười hai tầng ở, một cho dịch vụ lễ tân và một cho gửi xe. Chung cư là một hình hộp chữ L thẳng đứng màu trắng với vô số cửa sổ đóng kín, và Felix rất ghét cửa sổ.

"Anh Changbin cũng sống ở đây ạ?" Felix tò mò hỏi.

"Ừ. Anh ở 905. Ngay dưới căn hộ của Chan luôn đấy."

Vậy là căn hộ của Chris có số 1005 à? Cậu gật gù rồi lẩm bẩm mấy câu không rõ nghĩa.

Đỗ xe xong, Changbin quay sang nói chuyện riêng với Chris một lúc. Tuy đứng ngay bên cạnh nhưng Felix chẳng hiểu họ nói gì, cậu tưởng tượng bản thân là một con vịt con nghe sấm vậy. Đúng lúc đó, họ bỗng dưng đổi chủ đề.

"Này, tí nữa anh có đi tập gym không? Sau dự án vừa rồi em chả thấy mặt anh đâu."

Chris, với hai tay đang đút túi quần, đáp: "Tí anh lên, được chưa? Chú nhớ anh à?"

Changbin nghe thế thì nhăn hết cả mặt. Anh bĩu môi, ánh mắt nhìn người bên cạnh trông rất khinh bỉ: "Anh nghĩ gì thế? Em chỉ hỏi thôi. Hiện tượng lạ đấy. Anh vốn là khách quen của phòng tập gym mà."

Chris cười ngặt nghẽo trước phản ứng hơi thái quá của cậu bạn đồng nghiệp. Anh nói với Felix: "Mày đi với anh không? Gần đây có phòng tập gym và bể bơi bốn mùa đấy. Tiện nhỉ?"

Cậu gật đầu trước câu nói của Chris. "Thôi, em không đi đâu. Hai anh cứ đi đi."

Ba người đứng trước cửa thang máy. Bảng điện nhảy số giảm dần rồi thang máy mở ra. Một cậu trai khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cao ngang Felix với mái tóc đen, đặc biệt khuôn mặt cậu nhìn y như một con sóc. Cậu chưa thấy ai có ngoại hình kì lạ mà lại thu hút đến vậy. Mãi đến khi bước chân vào trong thang máy, đứng cách cậu ta một khoảng, Felix vẫn lén nhìn đối phương.

"Ồ, Jisung! Anh đang định rủ em đi tập gym cùng. Trùng hợp quá." Changbin là người đầu tiên lên tiếng khi vừa trông thấy người trong thang máy.

Cậu bạn nọ tên Jisung, bấy giờ mới ngẩng mặt lên nhìn người vừa gọi tên mình, nở nụ cười tươi đáp lại: "Em cũng tính thế. Đi luôn hả anh? Để em về lấy đồ đã."

Chris lắc đầu. "Tí nữa đi. Đầu anh vừa bị choáng. Mệt lắm."

Jisung nhìn anh với ánh mắt lo lắng: "Anh làm sao thế?"

"Tai nạn thôi ấy mà." Changbin trả lời thay Chris. "Nhẹ lắm. Với cả xe cũng bị hỏng nữa, không đau đầu vì tai nạn thì cũng đau đầu vì tiền thôi."

Chris nghe vậy thì lườm Changbin một cái. Cậu em quay phắt đi, giả vờ huýt sáo ra vẻ mình chẳng biết gì. Jisung lấy tay che miệng đang cười khúc khích. Bất chợt, cậu quay sang nhìn chằm chằm vào Felix như muốn hỏi: "Ai đây?". Chris nhận ra điều đó ngay lập tức, anh vội vàng giới thiệu:

"Felix, em họ anh. Mới từ Úc về. Bằng tuổi em đấy."

Felix khẽ nói: "Xin chào."

Jisung cũng gật đầu chào lại. Vốn tưởng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc tại đây bởi tính thụ động của Felix, cậu muốn bắt chuyện với đối phương nhưng lại cảm thấy e ngại, thì Jisung chỉ tay về chiếc ba lô đen trên lưng cậu.

"Aeleon trong 'Nguyên bản'*! Có phải nó không?"

(*) Tên gốc: "Ordinary". Một bộ phim trong truyện.

Felix hơi giật mình khi Jisung kêu lên như thế. Cậu thả nhẹ ba lô xuống, để lộ chiếc móc chìa khóa bóng loáng in hình nhân vật Aeleon màu đỏ trong bộ phim đối phương vừa nhắc tên. Ngay lập tức, đôi mắt Jisung sáng lên như trời sao.

"Cậu thích Aeleon à? Bạn mình cũng có một đứa thích Aeleon giống cậu đấy."

Jisung tiến lại gần Felix hơn. Đúng lúc đó, thang máy dừng ở tầng chín. Changbin quay sang chào mọi người rồi rời đi. Chỉ còn lại ba người gồm Chris, Felix và Jisung trong thang máy.

"Jisung ở tầng mười hai nhỉ? Lát nữa tầm năm giờ gặp nhé." Chris khoác vai Felix và kéo cậu đi ngay khi thang máy dừng ở tầng mười. Jisung ở đằng sau vẫy tay chào hai người.

Lúc ấy, Felix đã cố gắng ngoái đầu ra sau để nhìn kĩ gương mặt của cậu bạn mới quen. Han Jisung, diện mạo con sóc, yêu thích "Nguyên bản" giống cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com