Skz Mua He Cua Han
"Vì anh còn yêu em. Anh xin lỗi vì suy nghĩ ích kĩ, lúc trước anh cứ tự cho rằng nếu anh làm như thế thì sẽ tốt cho cả hai hơn."
"Đâu có, hyung làm vậy cũng đúng mà. Em không nói quyết định đó của anh là sai đâu ạ."
"Nhưng mà bây giờ anh nhận ra mình sai rồi."Nắm lấy tay của Jisung xoa xoa nhè nhẹ, nhìn thấy mu bàn tay Jisung một thì cắm kim bên trong còn một bên thì gầy đến đáng thương. Thịt đâu chẳng thấy mà chỉ thấy xương của em nhô ra.
Trông mà xót hết cả ruột, mấy bữa trước Jisung nhập viện. Ngoài mặt Minho tỏ ra lãnh tĩnh thế thôi chứ thật ra nếu không bận lịch trình thì đêm nào anh cũng sẽ lén chạy vào bệnh viện để nhìn em một cái mới chịu được.
Cứng thì cứng nhưng thấy em bệnh lên bệnh xuống thế này cầm lòng được mới là lạ.
"Nói gì đi em."
Dạo gần đây Jisung ít nói quá khiến cho Minho cảm thấy thật sự rất bất an.
Lo mãi vừa nắm vừa nhìn tay của em mà Minho lại không đế ý đến, ngước mặt lên thì thấy Jisung đã dựa đầu vào thành giường ngủ từ lúc nào rồi.
Thầm thở dài cho chính mình, Minho hết cách chỉ còn biết đỡ Jisung nằm xuống giường ngủ cho đàng hoàng. Thế mà lúc nãy có người vừa bảo với anh vừa tỉnh giấc dậy đấy.
Rốt cuộc thì câu trả lời mà anh chờ đợi từ nãy đến giờ Jisung vẫn chưa cho anh được.
_________
"Jisung à, hôm nay em thấy trong người thế nào rồi?"Chị y tá vừa thay cái bình thuốc trên đầu giường cho em cũng vừa tiện hỏi thăm.
Là một bạn nhỏ ngoan ngoãn và lễ phép, em mỉm cười đáp lại ngay:"dạ em khoẻ lắm ạ."
"Tội nghiệp, em ngừng hoạt động lâu như vậy rồi chắc Fans của em nhớ em lắm."
"Em cũng nhớ mọi người nữa."Xụ mặt xuống có chút buồn buồn, Jisung mím môi:"em sợ sau này họ sẽ quên mất em."
Thấy Jisung buồn, chị y tá vội vàng an ủi:"làm sao có thể quên em được, Jisung vừa ngoan vừa dễ thương thế này. Lại còn hát hay nữa, chắc chắn bọn chị sẽ luôn ủng hộ em mà."Đưa tay xoa đầu em, từ ngày Jisung nhập viện tới giờ và cũng biết em là idol thì mấy chị y tá trực thường xuyên kéo tới đây để mà trò chuyện với Jisung.
Cũng nhờ vậy mà gần 3 tháng qua Jisung có mấy chị y tá bầu bạn cũng đỡ buồn chán hẳn đi.
Mà mấy bà chị ấy cũng thích em lắm, thường xuyên lén bác sĩ Kang mang quà vặt cho em mãi, thi thoảng lại còn trốn ca trực vì rãnh rỗi quá không có gì làm liền chạy đến phòng của em, khi thì nghe em hát khi thì ngồi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
"Em cũng mong là thế."Em nhỏ giọng đáp lại.
Ngồi xuống kế cạnh Jisung, chị y tá nhẹ nhàng nói:"chị nghe bác sĩ Kang bảo bệnh tình em có chuyển biến tốt rồi đó, em cứ chịu khó mỗi ngày nghỉ ngơi, ăn thật nhiều nè. Chăm chỉ tập thể dục để cơ của em không bị teo lại nè, thì chị tin em sẽ được xuất viện sớm thôi."
"Thế phải đợi mất bao lâu ạ."
Hỏi đến vấn đề này, chị ý tá lại né tránh không muốn trả lời Jisung.
"À..ờm tầm vài tháng nữa nhỉ."
Nhận được câu trả lời không thoả đáng, Jisung thất vọng:"em còn nghe là cả đời cơ."
"Bậy nào, bác sĩ Kang và bọn chị sẽ cố gắng giúp em mà. Nên em phải suy nghĩ tích cực lên, đấy cũng là một điều tốt đó."
"Vâng..."
Ngồi trò chuyện được một lúc thì phòng bệnh liền trở về im ắng vì chị y tá phải đi làm công việc của mình.
Còn lại Jisung, em chẳng biết nên làm gì lúc này. Em muốn ra ngoài quá nhưng xin mãi mà chẳng ai đồng ý để em đi. Nằm trong này suốt tù túng đến phát điên mất.
Hơn nữa cũng đã lâu rồi em còn chẳng được đụng tới cheesecake và americano. Hai thứ đấy đều bị cấm tuyệt đối trong khẩu phần ăn của em. Cà phê thì không nói tới đi nhưng bánh ngọt thì không nhất thiết phải bị cấm chứ...
"Em bé à, đi chơi với anh không?"
Cái giọng nói này đánh chết em cũng nhận ra là ai, nhưng sao hôm nay anh ấy lại vui vẻ thế. Lại còn vào từ rất sớm, giờ này mới có 2 giờ chiều thôi.
"Minho hyung, anh không có lịch trình gì sao."
Minho tiến đến bên cạnh giường Jisung ngồi xuống quăng cái túi xách lên bàn đáp:"không có nên mới rủ em đi chơi nè."
"Hyung trêu em đấy à."
"Sao phải trêu em, anh nói thật mà."
Jisung khịt mũi đầy giận dỗi:"em có được ra ngoài đâu, anh rủ em làm gì."
"Anh xin phép anh Kang cho em đi một lát rồi, yên tâm chưa."
Nghe tới Jisung quay ngoắt qua nhìn Minho:"thật không?"
"Thật, nhưng với điều kiện là em phải đi với anh."
Bây giờ đi với ai còn quan trọng sao, miễn là được ra ngoài đã là tốt lắm rồi. Đi với Minho thì sao chứ, anh ấy uy tín mà.
____________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com