Skt T1 Faker Peanut Dau Nho Chao Em
KkOma lao đến đúng lúc Peanut chuẩn bị đi vệ sinh. Thằng bé quả thật đang say nên là cứ ngất nga ngất ngưởng cười cười đùa đùa. KkOma hoảng hồn hỏi cậu ngay khi tiến vào:-"Em không làm gì sai trái đấy chứ?"Peanut ngơ ngác nhìn KkOma, không hiểu vì sao HLV của mình lại ở đây giờ này. Dù trong đầu vẫn đang tự hỏi rất nhiều nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.-"Em chưa làm sai gì đâu, nhưng mà trong quá khứ em làm sai nhiều lắm đấy."KkOma trong đầu ầm một tiếng, trên đầu như đang có một đàn quạ đen bay qua, đúng là thằng bé say quá rồi, may mà nó chưa nói gì. Vị HLV đáng thương phải mềm mỏng dỗ dành cậu để cậu tắt stream, nhưng cậu thì hẳn là không muốn rồi. Nhưng mà cậu lại đang rất muốn đi vệ sinh nên là ngây thơ vô cùng nhờ KkOma trông hộ stream một lát. Giống như là thời cơ trời cho để dừng ngay cái trò dở hơi này của cậu, KkOma gật đầu đồng ý, vừa chờ Peanut đi một cái là ngồi ngay vào ghế stream của thằng nhỏ. Trước khi stream được tắt đi còn kịp kể khổ với thiên hạ chuyện đêm hôm không được ngủ mà phải đi ngăn cản con mèo con say xỉn này. Peanut giải quyết nỗi buồn xong thì vô cùng thoải mái, trong lòng nghĩ đến thêm một nghìn lẻ một câu chuyện xấu của các thành viên khác chuẩn bị đem đi kể, nhưng ra đến nơi thì KkOma đã nhướn mày nhìn cậu bên cạnh cái màn hình tối đen.Peanut hơi dài giọng.-"Sao anh lại tắt stream của em, em còn muốn nói chuyện mà..."Nếu là bình thường thì cậu hẳn là không dám cãi HLV đâu, nhưng người say thì đâu có nhận thức, nên vô thức vừa trách cứ vừa làm nũng người anh này. -"Em lại đây."Peanut nghi hoặc tiến lại gần.-"Em ngồi xuống đây."KkOma đứng lên khỏi ghế của cậu, chỉ vào đó ra hiệu cho cậu ngồi xuống.Peanut vẫn ngoan ngoãn làm theo, sau đó ngước nhìn HLV chờ mệnh lệnh tiếp theo.-"Ngồi im đó, chờ anh một lát, nhớ là ngồi im đó."Cậu gật nhẹ đầu, sau đó nhìn theo HLV đi vào khu phòng ngủ.Sau đó phòng của cậu và Faker sáng đèn.
Sau đó cậu nghe KkOma thì thầm gì đó.
Sau đó là nghe tiếng của Faker đáp lại và một loạt tiếng động lục cục trong phòng phát ra.
Sau đó nữa là cửa phòng mở ra, Faker đi ra trước còn KkOma ở ngay sau.
Sau đó thì...không có sau đó nữa.Anh đang đứng trước mặt cậu rồi.Peanut vẫn như một con cừu non vô tội giương mắt nhìn anh, đầu hơi nghiêng về một bên, miệng mím lại do không phản ứng kịp tình huống hiện tại.-"Uống rượu say rồi sao?"Faker dù đang rất giận cậu, nhưng biết cậu đang say nên vẫn kìm nén mà dịu dàng hỏi. Peanut thành thật gật đầu, ưm một tiếng.-"Em về Gaming house khi nào?"Peanut còn chưa trả lời thì KkOma đã ké vào.-"Vừa stream lúc 5 giờ để nói nhảm đấy."Faker im lặng nghe HLV nói, hơi nhướng mày nhìn cậu. Peanut bị anh nhìn chằm chằm đến mức hơi sợ, cúi đầu xuống ra vẻ hối lỗi. Hẳn là bản năng thôi, cũng đang còn mơ màng như thế cơ mà.Faker quay người lại nói với KkOma.-"Anh về nghỉ đi, em sẽ lo chuyện còn lại."KkOma khẽ nhún vai tỏ vẻ ok thôi, rồi ra về ngay sau đó.Trong phòng luyện tập của Gaming house chỉ còn lại hai người.Faker ngồi xuống trước Peanut, vì cậu ngồi trên ghế nên lúc này đã cao hơn anh hẳn một cái đầu. Anh nhìn vào mắt cậu, giọng nói đã lạnh đi.-"Không nhớ lời anh dặn à?"Peanut ra vẻ đang cố hồi tưởng lại, nhưng hơi men làm cậu gặp khó khăn, cuối cùng vẫn là bỏ cuộc vì không thể nhớ được. Hai bàn tay xoắn vào nhau, có vẻ cũng hơi nghiệm ra mình đã làm sai gì đó, nhưng lại không nghĩ ra là đã làm sai gì. Cậu có nhớ anh đã dặn cái gì đâu.Faker có hơi giận dỗi lên tiếng.-"Đi ngủ thôi."Anh chưa kịp đứng dậy quay lưng thì Peanut đã choàng tay qua cổ anh, như một con mèo nhỏ ngoan ngoan hôn vào khoé miệng anh, thì thầm rất ngây thơ.-"Anh đừng giận em nha."Trong lòng anh như có một chiếc đuôi mèo phẩy qua phẩy lại, vô cùng ngứa ngáy nhưng trái tim lại ngọt ngào vô cùng.Lúc say anh sẽ không trách phạt em, nhưng tỉnh rồi thì không thể nuông chiều em được đâu.Faker thầm thở dài, ôm cậu đứng dậy, dắt cậu vào phòng để cậu ngủ một giấc.Có rượu làm cậu ngủ rất sâu, trưa ngày mai mới tỉnh dậy. Do được ngủ một giấc dài nên Peanut không quá mệt mỏi, chỉ là đầu có hơi choáng váng chút. Cậu nhìn xung quanh một hồi, nhận ra đây là phòng của mình, trong lòng thoải mái ra một chút. Nhưng không được lâu thì đã hốt hoảng trở lại, cậu vẫn nhớ tối qua cậu đã làm loạn thế nào.Chết rồi, anh sẽ giận cậu đó. Hôm qua uống vào liền quên sạch hết, cũng không có ai nhắc nhở khiến cậu cứ uống mãi uống mãi. Peanut đã định tìm anh luôn nhưng trên người từ tối qua vẫn chưa tắm cộng với mùi rượu có chút mùi, nên cậu quyết định tắm rửa trước rồi mới ra ngoài.Anh đang ở phòng luyện tập, chăm chú vào công việc của mình lúc cậu tiến vào. Dáng vẻ chăm chú đến vô thức lạnh lùng của anh luôn làm cậu thấy yêu thích vô cùng.Peanut ôm lấy anh từ phía sau, khẽ nói.-"Chào buổi sáng, Sanghyeok hyung."Faker dù đang rất muốn hỏi han cậu có mệt hay chóng mặt không, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm phải doạ cậu một phen để cậu không dám tái phạm lỗi lầm nên rất kiên nhẫn không lên tiếng.-"Anh đã ăn sáng chưa? Có gì ăn không ạ, em đói quá."-"Sandwich trong bếp."Faker đáp cụt lủn, thế là cậu đủ biết anh người yêu giận rồi.Peanut hơi bối rối không biết nên dỗ anh thế nào, cậu cũng không phải người có kinh nghiệm mà. Chỉ có thể không ngừng mè nheo.-"Anh giận em à? Em xin lỗi mà."-"Đừng giận em nữa, em thật sự biết lỗi rồi."-"Em sẽ không lặp lại đâu, em hứa đó."-"Anh có nghe em nói không..."-"Sanghyeok à, em xin lỗi mà."Peanut trông cực kì tủi thân, Faker không thèm để ý đến cậu luôn. Cậu không dám bám lấy tay anh vì anh đang tập luyện, chỉ có thể ngồi bên cạnh không ngừng xin lỗi. Nhưng Faker giận thì dai thôi rồi, anh nhất quyết không chịu quan tâm đến lời xin lỗi của cậu. Peanut dù rất buồn bực nhưng lỗi vẫn là ở cậu nên không biết làm gì khác ngoài xin lỗi anh không ngừng. Faker kết thúc trận đấu thì quay lưng đi, tay đút vào túi áo thong dong hoàn toàn không để ý đến cậu.Peanut vội vã đứng dậy đi theo, vòng tay khoác vào tay anh, thủ thỉ.-"Anh đi mua đồ ăn vặt với em nhé?"-"Anh bận rồi."-"Chỉ đi một chút thôi, anh bận cái gì vậy?"-"Anh bận rồi."Faker rất lạnh lùng lặp lại câu trả lời, dường như không muốn bỏ thời gian để suy nghĩ một chút nào về lời cậu nói.Peanut cúi đầu buồn bã theo sau anh, sau đó thấy anh ôm theo một quyển sách ngồi ở sofa chăm chú đọc. Peanut mếu như sắp khóc, im lặng ngồi bên cạnh anh, chờ đợi anh trong vô thức cũng không biết để làm gì.Huni và Profit đi mua đồ uống về thấy cảnh này cũng tự hiểu, sáng nay Wolf lên mạng sớm đã thấy vụ stream say xỉn của thằng bé được mọi người chia sẻ rần rần. Dù nó cũng không có gì xấu nhưng thật sự là người yêu của cậu - vị quỷ vương mặt lạnh thì sẽ không tha thứ dễ dàng đâu.Đúng là thế thật, cả một ngày nghỉ Faker ở Gaming house, còn Peanut cứ lẽo đẽo theo anh vừa dỗ vừa xin lỗi nhưng vẫn không làm anh hết giận. Cho đến tận tối lúc Faker kéo ghế ra ban công ngồi, Peanut cũng ngồi cạnh vẫn đang cố gắng làm anh nguôi giận nhưng anh thì cứ dửng dưng. Có lẽ cả một ngày bị dồn nén tủi thân khiến cậu bùng nổ, Peanut oà khóc, hét lên với anh.-"Anh chẳng thương em gì cả. Em ghét anh."Sau đó đùng đùng lao vào phòng đóng rầm cửa lại. Cả Gaming house chìm vào tĩnh lặng, mọi người đang ngồi ở phòng khách cũng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng biết ý không hỏi gì. Faker thở dài, chậm rãi đi vào phòng ngủ của hai người.
Sau đó cậu nghe KkOma thì thầm gì đó.
Sau đó là nghe tiếng của Faker đáp lại và một loạt tiếng động lục cục trong phòng phát ra.
Sau đó nữa là cửa phòng mở ra, Faker đi ra trước còn KkOma ở ngay sau.
Sau đó thì...không có sau đó nữa.Anh đang đứng trước mặt cậu rồi.Peanut vẫn như một con cừu non vô tội giương mắt nhìn anh, đầu hơi nghiêng về một bên, miệng mím lại do không phản ứng kịp tình huống hiện tại.-"Uống rượu say rồi sao?"Faker dù đang rất giận cậu, nhưng biết cậu đang say nên vẫn kìm nén mà dịu dàng hỏi. Peanut thành thật gật đầu, ưm một tiếng.-"Em về Gaming house khi nào?"Peanut còn chưa trả lời thì KkOma đã ké vào.-"Vừa stream lúc 5 giờ để nói nhảm đấy."Faker im lặng nghe HLV nói, hơi nhướng mày nhìn cậu. Peanut bị anh nhìn chằm chằm đến mức hơi sợ, cúi đầu xuống ra vẻ hối lỗi. Hẳn là bản năng thôi, cũng đang còn mơ màng như thế cơ mà.Faker quay người lại nói với KkOma.-"Anh về nghỉ đi, em sẽ lo chuyện còn lại."KkOma khẽ nhún vai tỏ vẻ ok thôi, rồi ra về ngay sau đó.Trong phòng luyện tập của Gaming house chỉ còn lại hai người.Faker ngồi xuống trước Peanut, vì cậu ngồi trên ghế nên lúc này đã cao hơn anh hẳn một cái đầu. Anh nhìn vào mắt cậu, giọng nói đã lạnh đi.-"Không nhớ lời anh dặn à?"Peanut ra vẻ đang cố hồi tưởng lại, nhưng hơi men làm cậu gặp khó khăn, cuối cùng vẫn là bỏ cuộc vì không thể nhớ được. Hai bàn tay xoắn vào nhau, có vẻ cũng hơi nghiệm ra mình đã làm sai gì đó, nhưng lại không nghĩ ra là đã làm sai gì. Cậu có nhớ anh đã dặn cái gì đâu.Faker có hơi giận dỗi lên tiếng.-"Đi ngủ thôi."Anh chưa kịp đứng dậy quay lưng thì Peanut đã choàng tay qua cổ anh, như một con mèo nhỏ ngoan ngoan hôn vào khoé miệng anh, thì thầm rất ngây thơ.-"Anh đừng giận em nha."Trong lòng anh như có một chiếc đuôi mèo phẩy qua phẩy lại, vô cùng ngứa ngáy nhưng trái tim lại ngọt ngào vô cùng.Lúc say anh sẽ không trách phạt em, nhưng tỉnh rồi thì không thể nuông chiều em được đâu.Faker thầm thở dài, ôm cậu đứng dậy, dắt cậu vào phòng để cậu ngủ một giấc.Có rượu làm cậu ngủ rất sâu, trưa ngày mai mới tỉnh dậy. Do được ngủ một giấc dài nên Peanut không quá mệt mỏi, chỉ là đầu có hơi choáng váng chút. Cậu nhìn xung quanh một hồi, nhận ra đây là phòng của mình, trong lòng thoải mái ra một chút. Nhưng không được lâu thì đã hốt hoảng trở lại, cậu vẫn nhớ tối qua cậu đã làm loạn thế nào.Chết rồi, anh sẽ giận cậu đó. Hôm qua uống vào liền quên sạch hết, cũng không có ai nhắc nhở khiến cậu cứ uống mãi uống mãi. Peanut đã định tìm anh luôn nhưng trên người từ tối qua vẫn chưa tắm cộng với mùi rượu có chút mùi, nên cậu quyết định tắm rửa trước rồi mới ra ngoài.Anh đang ở phòng luyện tập, chăm chú vào công việc của mình lúc cậu tiến vào. Dáng vẻ chăm chú đến vô thức lạnh lùng của anh luôn làm cậu thấy yêu thích vô cùng.Peanut ôm lấy anh từ phía sau, khẽ nói.-"Chào buổi sáng, Sanghyeok hyung."Faker dù đang rất muốn hỏi han cậu có mệt hay chóng mặt không, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm phải doạ cậu một phen để cậu không dám tái phạm lỗi lầm nên rất kiên nhẫn không lên tiếng.-"Anh đã ăn sáng chưa? Có gì ăn không ạ, em đói quá."-"Sandwich trong bếp."Faker đáp cụt lủn, thế là cậu đủ biết anh người yêu giận rồi.Peanut hơi bối rối không biết nên dỗ anh thế nào, cậu cũng không phải người có kinh nghiệm mà. Chỉ có thể không ngừng mè nheo.-"Anh giận em à? Em xin lỗi mà."-"Đừng giận em nữa, em thật sự biết lỗi rồi."-"Em sẽ không lặp lại đâu, em hứa đó."-"Anh có nghe em nói không..."-"Sanghyeok à, em xin lỗi mà."Peanut trông cực kì tủi thân, Faker không thèm để ý đến cậu luôn. Cậu không dám bám lấy tay anh vì anh đang tập luyện, chỉ có thể ngồi bên cạnh không ngừng xin lỗi. Nhưng Faker giận thì dai thôi rồi, anh nhất quyết không chịu quan tâm đến lời xin lỗi của cậu. Peanut dù rất buồn bực nhưng lỗi vẫn là ở cậu nên không biết làm gì khác ngoài xin lỗi anh không ngừng. Faker kết thúc trận đấu thì quay lưng đi, tay đút vào túi áo thong dong hoàn toàn không để ý đến cậu.Peanut vội vã đứng dậy đi theo, vòng tay khoác vào tay anh, thủ thỉ.-"Anh đi mua đồ ăn vặt với em nhé?"-"Anh bận rồi."-"Chỉ đi một chút thôi, anh bận cái gì vậy?"-"Anh bận rồi."Faker rất lạnh lùng lặp lại câu trả lời, dường như không muốn bỏ thời gian để suy nghĩ một chút nào về lời cậu nói.Peanut cúi đầu buồn bã theo sau anh, sau đó thấy anh ôm theo một quyển sách ngồi ở sofa chăm chú đọc. Peanut mếu như sắp khóc, im lặng ngồi bên cạnh anh, chờ đợi anh trong vô thức cũng không biết để làm gì.Huni và Profit đi mua đồ uống về thấy cảnh này cũng tự hiểu, sáng nay Wolf lên mạng sớm đã thấy vụ stream say xỉn của thằng bé được mọi người chia sẻ rần rần. Dù nó cũng không có gì xấu nhưng thật sự là người yêu của cậu - vị quỷ vương mặt lạnh thì sẽ không tha thứ dễ dàng đâu.Đúng là thế thật, cả một ngày nghỉ Faker ở Gaming house, còn Peanut cứ lẽo đẽo theo anh vừa dỗ vừa xin lỗi nhưng vẫn không làm anh hết giận. Cho đến tận tối lúc Faker kéo ghế ra ban công ngồi, Peanut cũng ngồi cạnh vẫn đang cố gắng làm anh nguôi giận nhưng anh thì cứ dửng dưng. Có lẽ cả một ngày bị dồn nén tủi thân khiến cậu bùng nổ, Peanut oà khóc, hét lên với anh.-"Anh chẳng thương em gì cả. Em ghét anh."Sau đó đùng đùng lao vào phòng đóng rầm cửa lại. Cả Gaming house chìm vào tĩnh lặng, mọi người đang ngồi ở phòng khách cũng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng biết ý không hỏi gì. Faker thở dài, chậm rãi đi vào phòng ngủ của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com