TruyenHHH.com

[Sinh tử][Thú nhân][MEANIE] Quay đầu là bờ

Chương 7: Chúng ta của quá khứ

CrystalClover

Mật thất Kim gia lưu giữ rất nhiều thứ, từ đồ cổ cho đến những món đồ đầy kỉ niệm với những lớp bụi bám lên. Cả gia tộc chỉ có số ít người được đặt chân vào căn phòng này, kể cả khi nó chỉ được dùng để chứa đồ của những người đứng đầu gia tộc.

MinGyu tay mân mê khung ảnh, không đoái hoài đến mọi thứ xung quanh. Trong bức hình là WonWoo, MinHee cùng MinGyu thời còn chiến tranh. Cả ba cùng nhau vào sinh ra tử, MinGyu cùng MinHee luôn bảo hộ cho WonWoo một cách vẹn toàn, nâng niu anh như báu vật. WonWoo chăm sóc cho anh em Kim gia chu đáo, như một người mẹ mà cả hai luôn khao khát.

- Anh còn tư cách để chạm vào bức ảnh đó sao?- MinHee đứng trước mặt cậu với giọng nói châm chọc. Cô không hiểu. Nếu anh trai cô yêu WonWoo đến vậy, tại sao lại để tình huống này xảy ra? Cả ba người họ từng là bức ảnh hoàn hảo biết bao nhiêu. Chỉ vì một giống cái nhỏ nhoi, đáng sao?

- Anh vẫn là anh trai của em. Mẹ không dạy chúng ta cư xử thô lỗ như thế.- MinGyu cất khung ảnh vào áo khoác của mình, lách ra khỏi chốn cũ kĩ sập xệ.

- Mẹ chỉ dạy anh thôi, anh trai.- Đó cũng là lí do MinHee xa lánh và lạnh nhạt với mọi người. Từ nhỏ, cô luôn bị chỉ trỏ vì "cướp lấy sức mạnh" của mẹ mình. Phu nhân Kim vì cứu lấy đứa con mình mang nặng đẻ đau nên đã dùng chút sức lực còn sót lại để giữ đứa trẻ trên đời. Kết quả là Kim MinHee lớn lên mà không có mẹ bên cạnh, chỉ có người cô thần thần bí bí nuôi dạy và huấn luyện cô trở thành vũ khí sống.

MinGyu đau khổ nhìn em gái mình. "Mẹ" là từ cấm kị đối với con bé, MinGyu biết. Nhưng dạo gần đây thì cậu cũng không giữ bản thân tỉnh táo được nữa.

- Xin lỗi, anh...- MinGyu quay trở lại.

MinHee chỉ đứng đó, mỉm cười. Ánh sáng leo lắt trong mật thất càng khiến nụ cười ấy thêm lạnh lùng, xa cách. Đứng trước mặt cậu, đã không còn là cô em gái im lặng thu mình ngày xưa nữa. Đó là một con phượng hoàng rực rỡ.

- Anh biết không? Chúng ta của quá khứ, đẹp biết bao nhiêu.- Lần đầu tiên trong đời, trên môi MinHee là nụ cười không mang sát ý. Mà đó là nụ cười chua xót, đầy đau buồn.

Đã có một thời, cả hai anh em lôi nhau ra sân tập, đánh nhau đến trời đất đảo lộn.
Đã có một thời, WonWoo cầm hộp thuốc, đứng chờ ở bên sân đấu.
Đã có một thời, cả hai anh em kẹp WonWoo ở giữa, cả ba sóng vai nói cười.
Đã có một thời, MinHee chê bai sự đần độn của anh trai mình khi cả hai cùng nhau lên kế hoạch dụ dỗ WonWoo hẹn hò với MinGyu.
Đã có một thời, MinGyu quỳ một chân xuống nền đất sân tập cứng cáp, trên tay là chiếc nhẫn, cùng lời cầu hôn luyện tập trước gương cả đêm.
Đã có một thời, MinHee lẳng lặng nhìn cả hai ôm nhau, lòng yên bình đến lạ.

Nói đến kỉ niệm, thì thời gian quả thật là kẻ thù. Vừa nói cười đây, chẳng mấy chốc đã cách lòng. Những kí ức vươn chút bụi trần ấy, dù trân trọng thế nào, vẫn bị thời gian tàn nhẫn vùi lấp. Những mảng kí ức chỉ còn là những thước phim hỏng, lặp đi lặp lại đoạn thời gian hạnh phúc, cũng như hồi kết cho tuổi trẻ.

Một MinGyu của quá khứ yêu WonWoo điên dại, sẵn sàng vì người trong mộng mà dời núi lấp biển, hái trăng tặng sao cho người. Nay chỉ còn một bóng hình yếu đuối, chẳng bảo vệ nổi thứ mà mình yêu thương. Vì một phút lơi lỏng yếu lòng, cậu đã đánh mất tất cả.

Một MinHee sẵn sàng đón nhận thế giới một lần nữa nhờ có WonWoo, nay lại đóng kín trái tim, dùng hết quyết tâm nửa đời còn lại để bù đắp cho "vị cứu tinh" của mình. Nụ cười đẹp nhất, cô để dành cho WonWoo, tại thời điểm thích hợp.

Một WonWoo ngây ngô nhưng già dặn, chấp nhận lui về hậu phương để cổ vũ người mà anh trao trọn cả trái tim nhỏ bé. Để rồi nhận lại được những gì? Những năm tháng tốt đẹp bên người đó, cũng chẳng đủ để lấp đầy lỗ hổng trong trái tim đã vỡ vụn này.

Bức hoạ đẹp đẽ nhất, lại bị chính tác giả xé thành những mảnh vụn, có cố cách mấy cũng không khôi phục được nguyên dạng ban đầu. Một lửa một băng, thoả hiệp chung sống hoà bình nhờ có người ấy, nay lại đối đầu nhau, vẫn vì người.

- Tất cả những lần đầu tiên của em, đều có "chúng ta". Lần đầu tiên em đi công viên, là hai người lôi kéo. Lần đầu tiên em trốn giáo quan để uống rượu, là vì chạy theo hai người đến quán rượu. Lần đầu tiên em biết cảm giác cảm hạnh phúc, cũng là nhờ có hai người. Lần đầu tiên... em khóc, là vì "chúng ta".

MinGyu chỉ đứng đó, không động đậy. Giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má. Cậu đã hứa với mẹ, sẽ chăm sóc em gái thật tốt, để con bé được sống như một công chúa. Nhưng từ khi hiểu chuyện, MinHee luôn tỏ ra chán ghét với những thứ mà tiểu thư gia giáo thường tiếp xúc. Con bé chỉ thích cả ngày nhìn anh trai cùng cha luyện tập, với đôi mắt tròn xoe ngưỡng mộ. Con bé cự tuyệt đến trường dành cho quý tộc, xách hành lí theo chân người cô cả năm chỉ xuất hiện vài lần vào rừng đặc huấn. Từ năm 6 tuổi đến năm 15 tuổi, MinGyu vô năng bảo vệ em gái nhỏ của mình. Khi gặp lại, đứa trẻ vô tâm ngày nào đã trở nên cường đại hơn nhiều. Bóng lưng, lại càng giống mẹ...

- Anh không cần phải rơi nước mắt làm gì. Dù sao thì chúng ta cũng sắp thành kẻ thù. Dành những giọt nước mắt đó, cho người xứng đáng hơn đi.- MinHee lướt qua MinGyu trong không gian chật hẹp, mái tóc bạch kim bung xoã, để lộ nửa mặt đầy sẹo bỏng. Cô lần theo một hướng khác, dùng con đường gắn liền phòng của mình với mật thất để trở về.
____________________________________
Hey yo I'm back again :))
Lần này tặng các bạn hai chương liên tục vì mình sắp bước vào kì thi học kì rồi :(((
Anyway, fact hôm nay sẽ là về gia đình Hoàng gia nhé :))
#1: JunHwi rất thân với SoonYoung vì người ta là anh của crush mà :))
#2: JiHoon tốt nghiệp trường dành cho con cháu quý tộc và luôn là người bị lôi đến các buổi tiệc rượu thay cho anh mình.
#3: HanSol rất thích mẹ và cậu WonWoo vì cả hai đều rất thông minh. Ừm, cậu bé nhận định Thú Hoàng khá ngốc vì luôn bị mẹ chơi xỏ.
#4: JiHoon cao quý thanh nhã nhưng lại rất thích vác đàn đập người. Nhưng người bị đập chỉ có một mà thôi.
#5: Cả JunHwi lẫn JiHoon đều bị MinHee dạy dỗ cho một trận vì tội chơi khăm người khác nên cả hai rất ngoan ngoãn trước mặt cô.
#6: Đứa bé sắp chào đời là Chan :))) Điều này chắc ai cũng có thể đoán ra :)) Chan được các anh yêu thương hết mực vì cậu bé thể chất không tốt như mọi người, nhưng đó là chuyện của sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com