Sim Jaeyun
Y/n không phải kiểu người biết sợ.Nhưng lần này, lần đầu tiên trong đời - cô cảm thấy ranh giới giữa an toàn và nguy hiểm thật sự mong manh.Không phải vì những lời Jaeyun nói.Mà là vì ánh mắt của hắn khi nói ra những lời đó.—Tối hôm đó.Y/n không về nhà.Cô đến một quán café nhỏ, ngồi một mình, suy nghĩ về những gì Jaeyun vừa nói."Tôi từng dính vào một nhóm người… không tốt đẹp gì.""Bọn chúng muốn tôi quay lại. Và nếu tôi không làm vậy, chúng sẽ nhắm vào em."Cô hít một hơi dài.Tại sao Jaeyun lại thay đổi?Trước đây, hắn luôn là kẻ bất cần, không quan tâm đến ai ngoài chính hắn. Nhưng bây giờ, hắn lại đứng trước mặt cô, lo lắng cho cô hơn chính bản thân mình.Làm sao cô có thể rời đi được?Làm sao cô có thể bỏ hắn lại một mình?Cô rút điện thoại ra, định nhắn tin cho hắn - nhưng chưa kịp làm gì, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cô."Cô là Y/n đúng không?"Cô giật mình, quay đầu lại.Ba gã đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước mặt cô, ánh mắt đầy nguy hiểm.Cô nheo mắt. "Các người là ai?"Gã đứng giữa cười khẩy. "Bạn gái của Sim Jaeyun mà không biết chúng tôi là ai sao? Hắn chưa kể gì à?"Tim Y/n đập mạnh.Cô không thể hiện sự hoảng sợ, nhưng cơ thể bắt đầu căng thẳng.Cô cố giữ giọng bình tĩnh. "Nếu anh ta chưa kể, có nghĩa là tôi không cần phải biết."Tên đó cười, bước gần hơn. "Không cần biết cũng không sao. Vì bây giờ, em đã dính vào chuyện này rồi."Ngay khi câu đó vừa dứt, một bàn tay vươn ra chộp lấy cổ tay Y/n.Cô lập tức phản xạ, xoay người, dùng cùi chỏ đập mạnh vào mặt gã đó.Gã loạng choạng, nhưng chưa kịp để cô chạy, hai tên còn lại đã chắn trước mặt cô."Cứng đầu nhỉ."Y/n siết chặt nắm tay.Cô biết mình không thể đánh bại ba gã đàn ông to lớn này.Nhưng cô cũng không phải loại con gái yếu đuối chờ người khác đến cứu.Cô lùi lại, mắt quét quanh tìm đường thoát.Nhưng ngay khi cô định chạy - Một chiếc xe phân khối lớn phanh gấp ngay trước quán café.Jaeyun.Hắn nhảy xuống xe, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ."Chúng mày dám động vào cô ấy?" Giọng hắn trầm hẳn xuống, đầy nguy hiểm.Tên đứng giữa cười khẩy. "Bọn tao chỉ muốn gửi một lời nhắn thôi. Mày biết chúng mày không thể chạy mãi đâu, Jaeyun."Jaeyun bước đến gần, tay siết chặt thành nắm đấm. "Biến khỏi đây trước khi tao làm chúng mày hối hận."Gã đó nhếch môi, ra hiệu cho đồng bọn rút lui. Nhưng trước khi đi, hắn liếc nhìn Y/n một cách đầy ẩn ý."Cô gái này… đúng là thú vị."Jaeyun mất kiểm soát.Hắn lao tới, túm lấy cổ áo gã đó, đấm thẳng vào mặt hắn.Một cú đấm mạnh đến mức Y/n nghe thấy tiếng xương kêu rắc một cái."Jaeyun!" Cô hét lên, nhưng hắn không dừng lại.Hắn đấm tiếp, tiếp tục, tiếp tục - cho đến khi tên đó gục xuống đất, máu từ mũi và môi chảy ra.Hai tên còn lại định lao vào, nhưng Jaeyun rút từ trong áo khoác ra một con dao găm.Hắn chỉa thẳng vào bọn chúng, giọng nguy hiểm."Đụng vào cô ấy một lần nữa, tao sẽ giết chúng mày."Hai gã kia cứng người, rồi vội vàng kéo tên bị đánh lên, rời đi ngay lập tức.Y/n đứng sững tại chỗ.Cô đã từng thấy Jaeyun đánh nhau.Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy hắn thực sự mất kiểm soát như vậy.Jaeyun quay lại, ánh mắt vẫn còn sự giận dữ, nhưng khi nhìn thấy Y/n, hắn khựng lại.Cô đang nhìn hắn.Không phải với ánh mắt sợ hãi, mà là…Đau lòng.Jaeyun siết chặt con dao, rồi hạ xuống."Anh ổn chứ?" Y/n hỏi, giọng run nhẹ.Jaeyun cười nhạt, nhưng nụ cười đó chẳng có chút gì là vui vẻ."Em nên tránh xa tôi ra,
Y/n.""Không." Cô lập tức trả lời.Hắn nhíu mày. "Em không hiểu - ""Không, chính anh mới là người không hiểu!" Cô hét lên.Jaeyun khựng lại.Y/n hít một hơi sâu, đôi mắt ánh lên sự kiên định."Nếu anh nghĩ anh có thể đẩy tôi ra xa chỉ vì anh muốn bảo vệ tôi, thì anh sai rồi, Jaeyun."Cô bước đến gần, đặt tay lên má hắn."Anh có thể đấm bọn chúng. Anh có thể giận dữ. Nhưng đừng bắt tôi phải đứng ngoài và nhìn anh một mình chịu đựng tất cả."Jaeyun cứng đờ.Lần đầu tiên, hắn không biết phải nói gì.Cảm giác này - nó không giống với những lần trước.Nó không còn là một trò chơi.Nó thật đến mức hắn không thể trốn tránh được nữa.Y/n vẫn đang nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời.Jaeyun nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.Rồi, hắn làm điều mà ngay cả chính hắn cũng không ngờ đến.Hắn kéo cô vào lòng.Siết chặt.Giống như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất.Hắn ghé sát tai cô, giọng trầm và chân thật hơn bao giờ hết."Được rồi… Anh sẽ không đẩy em ra nữa.""Nhưng em phải hứa với anh."Cô thì thầm. "Hứa gì?"Jaeyun siết chặt vòng tay hơn."Hứa rằng nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ để anh bảo vệ em."Y/n khẽ cười."Em không cần hứa. Vì em biết anh sẽ làm vậy, dù em có muốn hay không."Jaeyun bật cười nhẹ, nhưng đôi mắt hắn vẫn ánh lên sự lo lắng.Hắn không biết chuyện này sẽ đi đến đâu.Nhưng có một điều hắn chắc chắn -Dù có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ không để mất cô.
Y/n.""Không." Cô lập tức trả lời.Hắn nhíu mày. "Em không hiểu - ""Không, chính anh mới là người không hiểu!" Cô hét lên.Jaeyun khựng lại.Y/n hít một hơi sâu, đôi mắt ánh lên sự kiên định."Nếu anh nghĩ anh có thể đẩy tôi ra xa chỉ vì anh muốn bảo vệ tôi, thì anh sai rồi, Jaeyun."Cô bước đến gần, đặt tay lên má hắn."Anh có thể đấm bọn chúng. Anh có thể giận dữ. Nhưng đừng bắt tôi phải đứng ngoài và nhìn anh một mình chịu đựng tất cả."Jaeyun cứng đờ.Lần đầu tiên, hắn không biết phải nói gì.Cảm giác này - nó không giống với những lần trước.Nó không còn là một trò chơi.Nó thật đến mức hắn không thể trốn tránh được nữa.Y/n vẫn đang nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời.Jaeyun nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.Rồi, hắn làm điều mà ngay cả chính hắn cũng không ngờ đến.Hắn kéo cô vào lòng.Siết chặt.Giống như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất.Hắn ghé sát tai cô, giọng trầm và chân thật hơn bao giờ hết."Được rồi… Anh sẽ không đẩy em ra nữa.""Nhưng em phải hứa với anh."Cô thì thầm. "Hứa gì?"Jaeyun siết chặt vòng tay hơn."Hứa rằng nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ để anh bảo vệ em."Y/n khẽ cười."Em không cần hứa. Vì em biết anh sẽ làm vậy, dù em có muốn hay không."Jaeyun bật cười nhẹ, nhưng đôi mắt hắn vẫn ánh lên sự lo lắng.Hắn không biết chuyện này sẽ đi đến đâu.Nhưng có một điều hắn chắc chắn -Dù có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ không để mất cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com