Shortfic Tuong Lam Dau Tay Va Tan Thuoc
Khi ăn xong bữa tối và chuẩn bị rời đi, Hạ Tuấn Lâm cố ý ngoảnh lại, cố gắng nhìn Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trong cửa hàng thêm một chút nữa. Nỗi nhớ ngọt ngào trong mắt như sắp trào ra. Cậu đỏ mặt suy nghĩ.Tuấn Lâm không biết rõ Nghiêm Hạo Tường là người như thế nào, nhưng rõ ràng cách anh ta thể hiện lúc nãy hoàn toàn khác xa so với sự lạnh lùng trước đám đông fan hâm mộ mà cậu thường hay thấy.Cuối cùng, cậu cũng nhận ra việc mình thật sự có cảm giác như đang trong một mối quan hệ nghiêm túc với người này.Vậy... cậu phải làm gì đây? Bảy ngày học cách yêu đương sao? Ôi...Theo nhận thức mơ hồ của cậu, yêu thì đơn giản là chuyện cùng nhau hẹn hò. Còn hẹn hò như thế nào thì cũng chỉ là đưa nhau đi ăn uống, mua sắm rồi xem phim, chẳng thể nghĩ ra được chiêu trò gì mới mẻ hơn nữa.Đối với công việc hiện tại của Nghiêm Hạo Tường thì cậu đoán anh ta sẽ chỉ dành ra được một chút ít thời gian cho việc gặp nhau mỗi ngày hoặc nhiều nhất là cùng nhau chụp ảnh và chuyện trò khi tối đến. Đấy là các công việc "tập" yêu đương cho có lệ mà thôi.Bỗng nhiên Hạ Tuấn Lâm nghĩ đến chuyện nếu như mình từ chối Nghiêm Hạo Tường lúc đó thì có phải... anh ta sẽ tìm một người khác để hẹn hò phải không?Vậy đây có lẽ chính là may mắn mười kiếp của cậu rồi!Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ rồi tự chế giễu chính mình, và ba từ "Nghiêm Hạo Tường" liên tục xuất hiện trong đầu cậu. Nếu như xét cả quá trình này trong môn Toán học thì các sinh viên trong khoa của cậu sẽ tự động đổ lỗi cho kích thích tố không thể giải thích được bằng lời.Không rõ cảm xúc lúc này ra sao, có thể là một chút mong đợi và cả một chút trống rỗng nữa. Hoặc có thể do Nghiêm Hạo Tường là người quá tốt đi!Ngay sau khi Tuấn Lâm về nhà, Nghiêm Hạo Tường đã gửi cho cậu một tin nhắn, hẹn ngày mai gặp mặt để đi mua sắm và xem phim cùng nhau. Anh còn cẩn thận gửi kèm ảnh của hai tấm vé xem phim. Đây là một bộ phim ma nước ngoài mới ra mắt, và cậu đã nghe nói đến mức độ kinh dị của nó. Cậu im lặng và gửi một loạt dấu chấm lửng."...""?"Dấu hỏi mà Nghiêm Hạo Tường gửi đến cho Hạ Tuấn Lâm quả thật rất linh nghiệm. Cả hai người bọn họ không biết phải nhắn thêm gì cho đối phương. Tất nhiên cậu không thể giải thích với anh rằng lòng can đảm của mình chỉ lớn hơn hạt đậu tương một chút mà thôi! Ôi, cậu phải làm gì để cứu vãn hình tượng của mình đây? Vội vàng ném điện thoại xuống giường, cậu chạy ngay vào nhà tắm để rửa mặt.Ngày thường Nghiêm Hạo Tường không thường xuyên sử dụng điện thoại. Nhưng lúc này anh lại bật tắt điện thoại liên tục và chăm chú đợi chờ tin nhắn phản hồi từ đối phương."Ting ting..."Anh nhanh chóng bấm vào. Còn kết quả thì..."Oh shit!"Nghiêm Hạo Tường thở dài rồi nằm xuống nhìn trần nhà. Không để cậu phải đợi lâu, anh nhắn từng chữ một:"Biết rồi, tôi đi ngủ trước đây.""Hẹn gặp anh vào ngày mai!"Nghiêm Hạo Tường cảm thấy rất vui. Anh đã tìm kiếm trên Internet một vài biểu tượng cảm xúc dễ thương mà trước giờ anh chưa từng dùng qua, sau đó gửi một tin nhắn dài:"Chúc ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai.""😘☺️🥺😍🥰😊😁♥️"Hạ Tuấn Lâm cố ý dậy sớm vào ngày hôm sau. Cậu chọn đi chọn lại rất lâu mới tìm được một bộ đồ ưng ý. Đúng mười giờ, cậu có mặt tại nơi hẹn gặp. Vốn dĩ cậu định tìm một chỗ ngồi để đợi Nghiêm Hạo Tường nhưng ánh mắt rất nhanh đã tìm thấy người đang đứng đợi ở cửa ra vào của rạp chiếu phim.Mặt không chút biểu cảm, lưng thẳng tắp, trong lòng sinh ra dã tâm xa lánh mọi người. Nhưng vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt anh đột nhiên sáng lên, lông mày giãn ra và nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.Anh bước tới, chạm vào đầu cậu:"Cậu đến sớm thế?""À... tôi... anh không phải cũng đến rất sớm hay sao?"Tuấn Lâm cố nén cơn đau nhói không nói thành lời của mình. Việc cùng Nghiêm Hạo Tường hẹn hò, cậu vẫn có chút khó tiếp nhận, thậm chí còn không tìm thấy điểm chung của cả hai mối quan hệ này."Tôi sợ phải để cậu chờ lâu..."Nghiêm Hạo Tường tỏ ra bình tĩnh, như thể anh đã đảm nhận thành công vai trò của một người bạn trai mẫu mực. Anh nắm tay cậu suốt dọc đường đi, nhưng lại bị cái chạm lạnh lẽo làm cho choáng váng:"Sao tay cậu lạnh thế?"Hạ Tuấn Lâm trong lòng réo rắt, người này sao có thể tự động nắm tay người lạ như vậy chứ?"Ngay từ khi còn nhỏ cơ thể của tôi đã thế rồi, đặc biệt là ở tay... rất lạnh."Cậu khó chịu chuyển sang chủ đề khác:"Còn một giờ nữa mới chiếu phim, hay là chúng ta đi mua sắm trước đã, sau đó quay lại cũng chưa muộn đâu."Rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại, nơi bạn có thể ăn uống, vui chơi thỏa thích. Có rất nhiều người tụ họp ở đây, Nghiêm Hạo Tường sợ Hạ Tuấn Lâm đi lạc, nên cố ý nắm tay cậu thêm một lần nữa.Nghiêm Hạo Tường một tay ôm lấy bờ vai gầy của Hạ Tuấn Lâm và nhẹ nhàng dựa vào phía sau cậu.
Còn cậu thì vừa vặn được anh ôm vào trong vòng tay ấm áp của mình, nửa lưng áp vào lồng ngực của đối phương, vừa đi một bước liền va chạm liên tục, thậm chí còn mang theo một chút thân mật khó hiểu với người đàn ông mới quen này.Hạ Tuấn Lâm nửa người cứng đờ, suýt nữa thì bị Nghiêm Hạo Tường ôm chặt đến mức... không thể thở nổi.Chẳng phải là họ đang tránh tầm nhìn của người qua đường hay sao? Vậy... vậy làm thế này có quá lộ liễu không?Nhiều cô gái đi qua đều nhìn chằm chằm vào Tuấn Lâm và chàng trai cao ráo bên cạnh, nhưng anh thì không biết gì, vẫn vô tư nghiêng đầu trò chuyện với cậu. Miệng mỉm cười vô cùng đắc ý."Trời ơi... anh ta vẫn chưa chịu bỏ tay xuống ư?"Cậu thở dài suy nghĩ."Có muốn uống trà sữa không?""Được..."Thật ra gần đây thời tiết đang giao mùa, cơ thể nhỏ bé của Tuấn Lâm không thích ứng được với những loại thực phẩm dễ gây ngộ độc. Vì vậy cậu đã bỏ dần thói quen sử dụng những loại thực phẩm có nhiều đường và dầu mỡ từ rất lâu rồi. Nhưng khi vừa nghe thấy Nghiêm Hạo Tường đề cập đến trà sữa, cậu cảm thấy uống một vài ngụm chắc sẽ không sao.Cậu không bao giờ dám gọi trà sữa, chỉ có thể mua một cốc trà bưởi mật ong nóng để giải tỏa cơn khát của mình mà thôi. "Thật chua!"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuấn Laam nhăn lại. Ngay lập tức cậu đưa cốc ép dâu tây đến chỗ anh, nói:"Đổi cho tôi đi! Anh uống cốc này nhé!""A!"Cậu giật mình."Không ổn rồi, thứ nước uống này chua quá! Anh đã từng thử qua chưa?"Nghiêm Hạo Tường không nhúc nhích. Anh vui vẻ nhận lấy cốc nước từ tay cậu, và nhân tiện đưa lại đồ uống của mình cho đối phương.Anh hài lòng cúi đầu uống một ngụm với ống hút mà cậu đã dùng qua. Hương vị dâu tây chua chua nhưng lại hóa ngọt ngào trong vòm miệng ấm nóng. Hạ Tuấn Lâm bất giác mỉm cười khi nhìn những hành động rất tự nhiên của Nghiêm Hạo Tường. Hình như tim cậu đang đập lỡ một nhịp mất rồi. Trong lúc bối rối, cậu nhanh chóng cắm ống hút rồi uống một ngụm lớn. Mùi thơm của nước trái cây tỏa ra còn ngon hơn vị dâu tây trước đó cậu chọn gấp mấy lần.Cậu suy nghĩ một chút rồi giơ tay đưa ly nước hoa quả đến miệng đối phương. Nghiêm Hạo Tường không thể thấy gì trong đôi mắt to tròn ấy."Anh nếm thử cốc này đi." Tuấn Lâm lắc lắc ly nước ép. Không một chút ngượng ngùng, Nghiêm Hạo Tường trực tiếp cầm lấy tay đang cầm cốc nước của cậu để nhấp một ngụm. Hương thơm trái cây ngọt ngào cuốn đi vị chua nơi đầu lưỡi.Cậu cũng uống một ngụm trong cốc của anh, nhỏ giọng nói:"Công bằng rồi nhé!""Hả?"Nghiêm Hạo Tường không nghe rõ nên cúi đầu, ghé tai vào miệng cậu. Nhưng Tuấn Lâm không muốn nói lại nữa, lắc đầu tỏ ý như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng Nghiêm Hạo Tường đâu dễ dàng bỏ qua cho Tuấn Lâm. Anh đưa tay sờ sờ trán của cậu rồi nói: "Tôi sẽ uống bất cứ thứ gì mà cậu đưa... cho dù nó có tệ thế nào đi chăng nữa."Bạn uống của tôi và tôi uống của bạn, đó chính là công bằng.Hành động của Nghiêm Hạo Tường có mười phần ôn nhu và dịu dàng, còn nước ép hoa quả lại ngọt ngào khó cưỡng. Cả hai thứ đó cộng lại cũng đủ khiến cậu như ướp mình vào trong bể mật mất rồi!Nghiêm Hạo Tường ngọt ngào đến mức cậu không thể chờ đợi được nữa mà phải dùng đến loa, hét toáng lên giữa chốn đông người rằng:"Người đàn ông này là bạn trai của cậu! Cả thế giới mau mau đến chiêm ngưỡng đi!"Còn Nghiêm Hạo Tường thì chẳng biết phải nói gì. Anh chỉ mỉm cười như một kẻ ngốc trước vành tai đỏ bừng của cậu mà thôi. "Thật ngọt ngào làm sao..."Anh suy nghĩ một chút, sau đó tự sửa lại câu nói của chính mình:"Hừm... phải là rất ngọt ngào mới đúng!"
Còn cậu thì vừa vặn được anh ôm vào trong vòng tay ấm áp của mình, nửa lưng áp vào lồng ngực của đối phương, vừa đi một bước liền va chạm liên tục, thậm chí còn mang theo một chút thân mật khó hiểu với người đàn ông mới quen này.Hạ Tuấn Lâm nửa người cứng đờ, suýt nữa thì bị Nghiêm Hạo Tường ôm chặt đến mức... không thể thở nổi.Chẳng phải là họ đang tránh tầm nhìn của người qua đường hay sao? Vậy... vậy làm thế này có quá lộ liễu không?Nhiều cô gái đi qua đều nhìn chằm chằm vào Tuấn Lâm và chàng trai cao ráo bên cạnh, nhưng anh thì không biết gì, vẫn vô tư nghiêng đầu trò chuyện với cậu. Miệng mỉm cười vô cùng đắc ý."Trời ơi... anh ta vẫn chưa chịu bỏ tay xuống ư?"Cậu thở dài suy nghĩ."Có muốn uống trà sữa không?""Được..."Thật ra gần đây thời tiết đang giao mùa, cơ thể nhỏ bé của Tuấn Lâm không thích ứng được với những loại thực phẩm dễ gây ngộ độc. Vì vậy cậu đã bỏ dần thói quen sử dụng những loại thực phẩm có nhiều đường và dầu mỡ từ rất lâu rồi. Nhưng khi vừa nghe thấy Nghiêm Hạo Tường đề cập đến trà sữa, cậu cảm thấy uống một vài ngụm chắc sẽ không sao.Cậu không bao giờ dám gọi trà sữa, chỉ có thể mua một cốc trà bưởi mật ong nóng để giải tỏa cơn khát của mình mà thôi. "Thật chua!"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuấn Laam nhăn lại. Ngay lập tức cậu đưa cốc ép dâu tây đến chỗ anh, nói:"Đổi cho tôi đi! Anh uống cốc này nhé!""A!"Cậu giật mình."Không ổn rồi, thứ nước uống này chua quá! Anh đã từng thử qua chưa?"Nghiêm Hạo Tường không nhúc nhích. Anh vui vẻ nhận lấy cốc nước từ tay cậu, và nhân tiện đưa lại đồ uống của mình cho đối phương.Anh hài lòng cúi đầu uống một ngụm với ống hút mà cậu đã dùng qua. Hương vị dâu tây chua chua nhưng lại hóa ngọt ngào trong vòm miệng ấm nóng. Hạ Tuấn Lâm bất giác mỉm cười khi nhìn những hành động rất tự nhiên của Nghiêm Hạo Tường. Hình như tim cậu đang đập lỡ một nhịp mất rồi. Trong lúc bối rối, cậu nhanh chóng cắm ống hút rồi uống một ngụm lớn. Mùi thơm của nước trái cây tỏa ra còn ngon hơn vị dâu tây trước đó cậu chọn gấp mấy lần.Cậu suy nghĩ một chút rồi giơ tay đưa ly nước hoa quả đến miệng đối phương. Nghiêm Hạo Tường không thể thấy gì trong đôi mắt to tròn ấy."Anh nếm thử cốc này đi." Tuấn Lâm lắc lắc ly nước ép. Không một chút ngượng ngùng, Nghiêm Hạo Tường trực tiếp cầm lấy tay đang cầm cốc nước của cậu để nhấp một ngụm. Hương thơm trái cây ngọt ngào cuốn đi vị chua nơi đầu lưỡi.Cậu cũng uống một ngụm trong cốc của anh, nhỏ giọng nói:"Công bằng rồi nhé!""Hả?"Nghiêm Hạo Tường không nghe rõ nên cúi đầu, ghé tai vào miệng cậu. Nhưng Tuấn Lâm không muốn nói lại nữa, lắc đầu tỏ ý như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng Nghiêm Hạo Tường đâu dễ dàng bỏ qua cho Tuấn Lâm. Anh đưa tay sờ sờ trán của cậu rồi nói: "Tôi sẽ uống bất cứ thứ gì mà cậu đưa... cho dù nó có tệ thế nào đi chăng nữa."Bạn uống của tôi và tôi uống của bạn, đó chính là công bằng.Hành động của Nghiêm Hạo Tường có mười phần ôn nhu và dịu dàng, còn nước ép hoa quả lại ngọt ngào khó cưỡng. Cả hai thứ đó cộng lại cũng đủ khiến cậu như ướp mình vào trong bể mật mất rồi!Nghiêm Hạo Tường ngọt ngào đến mức cậu không thể chờ đợi được nữa mà phải dùng đến loa, hét toáng lên giữa chốn đông người rằng:"Người đàn ông này là bạn trai của cậu! Cả thế giới mau mau đến chiêm ngưỡng đi!"Còn Nghiêm Hạo Tường thì chẳng biết phải nói gì. Anh chỉ mỉm cười như một kẻ ngốc trước vành tai đỏ bừng của cậu mà thôi. "Thật ngọt ngào làm sao..."Anh suy nghĩ một chút, sau đó tự sửa lại câu nói của chính mình:"Hừm... phải là rất ngọt ngào mới đúng!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com