Shortfic Trans Unrestrainted Taeny End
Lồng ngực chuyển động theo từng nhịp thở của cô gái. Ánh sáng từ mặt trăng len lỏi vào căn phòng.Lướt dọc ngón tay theo vết cào tôi tạo ra trên lưng cô gái ấy .Nó ngay lập tức khiến tôi nhớ lại đêm qua. Tôi không muốn làm cô ấy bị thương. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mất cô ấy làm tôi phát điên lên, khiến tôi mất kiểm soát. Tôi sợ hãi, sợ mất đi cô gái này. Tôi muốn giữ chặt lấy cô ấy, lần cuối cùng."Ngủ ngon, Fany ah" tôi thì thầm, nhẹ nhàng choàng cánh tay xung quanh Tiffany, kéo cô ấy lại gần. Hành động của tôi không làm cô ấy thức giấc, Fany của tôi thật sự rất mệt mỏi.Tôi hôn lên tóc cô gái, ngửi mùi hương tỏa ra từ cô ấy.Tôi không thể ngăn nước mắt trào ra. Tôi yêu Tiffany hơn bất cứ điều gì trên thế gian này. Khi bạn yêu ai đó rất nhiều, bạn phải làm gì để có thể buông tay người đó ra đây ?Tôi đấu tranh với bản thân. Tôi không thể làm tổn thương cô ấy thêm nữa. Nước mắt rơi dọc khuôn mặt tôi, rời khỏi giường, nhặt lại quần áo, tôi phải rời đi.Hãy tha thứ cho những gì Tae gây ra cho em, Fany. Tại sao em lại yêu Tae? Tae là một gánh nặng. Một quả bom hẹn giờ không biết khi nào sẽ phát nổ. Hãy quên Tae đ, đừng nhớ đến người như Tae nữa.Tôi để lại một bức thư rồi kéo hành lý bước khỏi nhà. Ngày cuối cùng bên em cũng là ngày cuối cùng Tae ở Hàn Quốc.-----------------"Cậu phải đi?? Nhưng còn kỳ thi của chúng ta? "Jessica kêu lên."Mình đã sắp xếp xong cả rồi.Mình đã hoàn thành bài hát cho bài thi của chúng ta. "Tôi đưa Jessica cái đĩa ghi âm. Nhạc phổ ở bên trong."Tiffany có biết điều này không?""Cô ấy sẽ biết.""Tại sao cậu lại làm vậy, Taeyeon? Cậu có biết sẽ làm tổn thương cậu ấy không. ""Nếu mình ở lại, mình sẽ làm tổn thương cô ấy nhiều hơn. Thi thật tốt, hãy giúp Fany hoàn thành nó một cách xuất sắc. Nó sẽ biến ước mơ trở thành ca sẽ chuyên nghiệp của cô ấy trở thành sự thật. ""Chuyện gì đã xảy ra?""..." Tôi lắc đầu, quay điCổ tôi nghẹn đắng. Tôi phải đi, trước khi bật khóc.-----------------Tôi tỉnh dậy khi ánh sáng rọi lên mặt mình. Tôi dụi mắt, mong muốn ai đó sẽ ôm tôi vào vòng tay.Tôi không nhận được vòng tay của cậu. Cậu ấy chắc còn ngủ. Tối qua cậu ấy hẳn là mệt lắm. Tôi cười toe toét với chính mình khi nhớ về đêm qua.Tôi quay lại, muốn tặng cậu một nụ hôn buổi sáng. Nhưng phía bên kia, giường trống không.Có lẽ Tae trong nhà vệ sinh, tôi nghĩ thầm. Tôi quấn mình trong tấm chăn, mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh, hi vọng nhìn thấy người yêu trong đó."TAE-" Tôi hét lên trong khi mở cửa. Phòng tắm trống rỗng. Tôi hốt hoảng, cả căn nhà trống rỗng. Tôi chạy vào bếp tìm điện thoại tôi đánh rơi tối qua."Số điện thoại hiện không liên lạc được."Cậu đã tắt điện thoại.Tôi trở về phòng mặc quần áo. Chợt phong bì màu hồng trên tủ quần áo. Không có gì ghi ở ngoài nhưng tôi biết nó được viết cho mình. Tôi run lên vì lo lắng và sợ hãi.Tay tôi run lên khi mở lá thư, tim tôi thắt lại, cắn môi run rẩy.-----------------Chào Fanypasta,Đây phải là lần đầu Tae viết thư cho em. Tae đã đặc biệt chọn một phong bì màu hồng và một tờ giấy màu hồng để viết thư. Em có tự hào về Tae không? Keke.Tae vẫn còn nhớ lần đầu tiên Tae nhìn thấy em. Em không thể biết đâu, đó là khi em đi bộ về ký túc xá vào một buổi sáng sớm. Đó là ngày đầu Tae đến trường và em là người Tae gặp đầu tiên. Và Tae vẫn nhớ hình ảnh em vụng về nghe trộm Tae hát trong sân. Sự vụng về của em làm Tae thấy tò mò về em. Sự tò mò kỳ lạ này nhanh chóng trở thành một điều gì đó đặc biệt trong Tae.Tôi biết em không tin khi Tae nói điều này. Nhưng em thật sự là người đầu tiên Tae yêu. Và em cũng là tình yêu cuối cùng của Tae. Hah, Tae vẫn nhớ lần đầu tiên em ôm Tae, mang Tae về ký túc xá. Tae thề rằng khi đó, tim tae đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc đó Tae cảm thấy hạnh phúc phát điên lên được.Thời gian bên em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời Tae. Cảm ơn em đã lấp đầy khoảng trống trong tim Tae. Tae có thể sống một nghìn năm nhưng sẽ không là gì khi không có em. Thật tuyệt khi có em. Trái tim vô dụng của Tae đã đập lại lần nữa vì em.Tae không bao giờ xứng đáng với tình yêu của em. Tae đã tìm được hạnh phúc. Tae đã tham lam giữ lấy tình yêu của em. Nhưng giờ đây Tae phải đi. Nơi Tae đến thực sự rất xa, xin em, đừng đợi chờ Tae.Tae sẽ không tháo dây chuyền của Tae ra. Trái tim Tae thuộc về em dù chúng ta có xa nhau như thế nào đi nữa.Hãy nhớ những gì em đã hứa cùng Tae. Luôn hạnh phúc và mỉm cười dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Tae yêu em, Tae thật sự yêu em rất nhiều. Đừng tha thứ cho Tae vì đã nói dối em, đừng tha thứ cho Tae vì rời bỏ em. Tae không xứng được em tha thứ. Hãy quên Tae đi, đừng chờ dợi Tae. Hãy tìm một người khác xứng đáng với tình yêu của em hơn TaeBước tiếp và theo duổi ước mơ của em. Tae biết em giỏi nhất, em sẽ thành công .Tae ước gì có thể viết nhiều hơn cho em, nhưng Tae phải đi rồi.Love you forever,TaecheesyPS: Gọi XXXXXXXX, ông sẽ sẽ cho em câu trả lời em mong muốn.-----------------Giống như ai đó đang xé tim tôi thành từng mảnh. Đôi chân tôi yếu đi, tôi khụy người ngồi lên giường. Dầu tôi không thể xử lý bất kỳ thông tin nào. Điều gì đang xảy ra vậy? Tôi nghẹn lại, đầutôi quay cuồng, điều duy nhất tôi có thể làm là khóc.Tôi sẽ tìm được cậu ấy, tôi phải tìm được Taeyeon. Tôi tự trấn an bản thân,cố ngăn dòng nước mắt.Tôi phải bình tĩnh. Lau vội nước mắt, tôi ấn gọi số điện thoại cậu để lại ở cuối thư"Ring, ring""Xin chào?""Chào. Cháu là Tiffany, Taeyeon ... bạn gái của Taeyeon. Cậu ấy muốn cháu gọi cho ông ""Ồ vâng, vâng. Ta đang chờ cuộc gọi của cháu. Khi nào cháu có thời gian rãnh? ""Ngay bây giờ.""Được rồi. Hãy đến Bệnh viện Seoul. Ta sẽ chờ đợi cháu. "Bệnh viện Seoul ... ?Tôi không lãng phí một giây phút nào. Tôi ngay lập tức gọi một chiếc taxi đến bệnh viện Seoul.-----------------"Vâng, thưa cô Tiffany. Dr.Park đang đợi cô. Mời vào trong" Nhân viên lể tân nói."Taeyeon ở đâu? Xin cho cháu biết cậu ấy ở đâu! Làm ơn, Cháu cầu xin ông. Cháu không thể sống mà không có cậu ấy." Tôi cầu xin người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng. Ngay khi tôi bước vào phòng, tôi đã không thể kiểm soát cảm xúc trong tim mình.Ông ấy vẫn bình tĩnh và nói: "Ngồi đi Tiffany. Ta sẽ cho con biết những gì cần biết."Tôi hít một hơi thật sâu,cố giữ bình tĩnh. Tôi không muốn ra về khi không biết được gì. Tôi ngồi lên ghế, trấn tĩnh mình."Ta biết Taengoo từ rất lâu rồi.""Taeng ... oo ...?""À, nó không cho con biết sao? Nickname thời thơ ấu của Taeyeon là Taengoo. Ta nhìn thấy nó lớn lên." Bác sĩ cười tự hào và nói tiếp."Taeyeon không có một tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác đồng trang lứa. Sức khỏe của nó rất yếu và phải nhập viện suốt. Nhưng Taeyeon thật sự là một đứa trẻ rất tốt bụng, luôn luôn làm vui lòng mọi người xung quanh.""Điều gì đã xảy đến với Taeyeon? Cậu ấy ... bị bệnh?" Tôi hỏi, ngạc nhiên với tình huống này. Cậu ấy chưa bao giờ nói với tôi về nó."Taeyeon bị bệnh tim bẩm sinh..chúng tôi phát hiện ra tim con bé có một lỗ hỏng nhỏ. Chúng tôi cố gắng kiểm soát nó bằng những ca phẫu thuật và thuốc, nhưng ngày qua ngày, nó càng lớn hơn. Do tình trạng sức khỏe, Taegoo luôn bị thua thiệt với bạn bè trong trường "Cuối cùng tôi đã hiểu. khi cậu ấy thở khó nhọc khi đuổi theo tôi, khi cậu thở ra với khuôn mặt xanh xao.Ông tiếp tục: "Con bé khép mình lại,dồn tất cả thời gian của mình cho âm nhạc. Cho đến khi nó gặp cháu. Con bé đã trở thành một con người khác. Hạnh phúc hơn và vui vẻ hơn. Con bé luôn miệng nói về cháu mỗi khi đến kiểm tra sức khỏe. Nó nói nó là người may mắn nhất thế gian. Rằng nó hạnh phúc khi có cháu trong cuộc đời. Tiffany, Taegoo thật sự yêu cháu rất nhiều"Tôi bật khóc.sao tôi có thể vô tâm như vậy Làm sao tôi lại không nhận ra tình trạng sức khỏe của cậu chứ?"cho cháu gặp cậu ấy. ... làm ơn để cháu gặp cậu ấy ...!" Tôi nài nỉ."Taegoo không còn nhiều thời gian.Thuốc không còn tác dụng với nó nữa. Nó đã rời Hàn Quốc điều trị, mong rằng có thể giảm bớt được nỗi đau. Ta đã hứa sẽ không nói cho con biết nó ở đâu"Trái tim tôi đau đớn khi nghe những lời đó. Dường như ai đó đã lấy dao đâm vào tim tôi rất nhiều nhát. Taeyeon ah, tại sao Tae không để em chia sẻ nỗi đau cùng Tae? Trong khi Tae luôn thầm lặng ở bên em, lắng nghe em, giúp em giải quyết những rắc rối em gây ra. Còn em chẳng thể làm được gì cho Tae cả."... Taeyeon...cậu ấy..ở đâu?" Tôi không thể nói rõ ràng được nữa. Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như lúc này."Sẽ tốt hơn khi cháu không biết. Những việc Taegoo làm chỉ mong cháu có thể quên nó. Con bé đã rất đau khổ khi nhìn thấy ông bà mình qua đời. Nó không muốn cháu trải qua cảm giác đó""Cháu muốn được ở cạnh cậu ấy. làm ơn, cháu xin ông"" Anh. Con bé đã đi Anh. Ta chỉ có thể nói như vậy. Taeyeon bắt ta hứa sẽ chăm sóc cháu. Vì vậy, không được làm bất cứ điều gì ngu ngốc nếu không Taeyeon sẽ giết ta."Tôi không trả lời. Tôi lau vội nước mắt mình bằng tay áo .. Tâm trí tôi đang có một kế hoạch. Một kế hoạch để tìm Taengoo.Taeyeon ah, hãy chờ em. Em sẽ tìm thấy Tae cho dù Tae ở đâu.p/s: Fortissimo: đoạn nhạc với tiết tấu mạnh, nhanh.----bên dưới là 1 clip mà tác giả ghi chú. chắc là nên nghe khi đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com