TruyenHHH.com

Shortfic Ti Hoanh Co Hay Khong Con Ton Tai Tinh Yeu

Lưu Chí Hoành bị hành động của Thiên Tỉ làm cho ngạc nhiên, nói chuyện gì mà nhìn mặt có vẻ sốc quá nhỉ? Hay là ăn mà không biết chùi mép, làm cô nào dính rồi đúng không? Đúng là tên chết tiệt, đồ thần kinh, đồ mặt liệt, cho đáng đời anh, tôi không quan tâm!!!!

Độc thoại nội tâm thì như thế, nói nào là không thèm để ý, vậy mà mặt đã nhăn đến khó coi, tay còn thủ nắm đấm, mây đen còn kéo đến ầm ầm trên đầu, chuẩn bị dậy sóng

" Có chuyện gì sao?" Thiên Tỉ quay sang nhìn Chí Hoành. Anh bây giờ là muốn nói cho cậu biết, chỉ cần cậu đồng ý tha lỗi cho anh, quay lại từ đầu, anh nguyện ý bất chấp ở bên cậu, còn nếu là không vậy thì anh cũng không còn cách. Tố Thanh qua đây chắc chắn là do ba anh sắp đặt, chuyện này cũng chẳng thể kéo dài

" Không có gì" Trong lòng thì gào thét nhưng ngoài mặt muốn mở miệng lại không được, sắc mặt anh không tốt cho lắm, cuộc điệnthoại đó quan trọng vậy sao?

Thiên Tỉ đến bên cạnh Chí Hoành, vòng tay đến ôm lấy cậu khiến cho cậu có chút giật mình nhưng lại không phản kháng, cứ mặc anh siết mỗi lúc một chặt. Không ngờ cảm giác được anh ôm là như thế này, nó ấm áp lắm! Lúc trước mỗi khi buồn đều là cậu ôm lấy anh, anh chưa từng chủ động qua, còn có nếu là chủ động, thì nhiều nhất cũng chỉ nắm tay. Cái cảm giác này, muốn chống cự cũng không được

" Chí Hoành... Chúng ta có thể nào quay lại không?" Lời nói của Thiên Tỉ làm cho Chí Hoành có chút chột dạ, thật ra cậu đã nghĩ rất nhiều, vì sao không thể quay lại bên anh, anh không có lỗi, cậu biết chứ, chỉ là cậu cảm thấy chính mình không xứng đáng

Chuyện này từ lâu cậu đã không muốn nghĩ, lúc trước là cậu bất lực không thể cứu nổi mình, anh vì thế cũng bỏ rơi cậu.Thật ra điều đó là đương nhiên, cậu không trách cứ gì anh, chỉ là điều mà lâu nay cậu suy nghĩ, cậu như thế này liệu có xứng hay không? Anh có thể yêu một người khác hoàn hảo hơn cậu mà

" Thiên Tỉ... Chúng ta thật không có khả năng đâu! Lúc trước là em tự cho mình tài giỏi, bên anh nhất định sẽ hạnh phúc. Em bây giờ cái gì cũng không có, em cảm thấy mình không xứng. Thật ra còn có nhiều người hoàn hảo hơn em, Thiên Tỉ! Đừng tự làm khổ mình" Đây là lời nói thật lòng của cậu. Không muốn bên anh sao? Sai rồi, là rất muốn mới đúng, mười năm trước đã muốn, mười năm sau vẫn muốn, chỉ là cảm thấy mình không xứng đáng nhận được tình cảm của anh. Cậu nói chúc anh hạnh phúc như thế cậu cũng hạnh phúc? Thật ra cũng sai, nếu anh không bên cậu, lấy gì mà hạnh phúc đây? Anh bên người khác, cậu hạnh phúc nổi sao? Điều là nói dối hết

Thiên Tỉ càng lúc càng siết thật chặt, cậu có thể cảm nhận được cái gì đó nóng ấm ở vai, ra là anh khóc. Đừng như thế, thật sự vì cậu thì không đáng rồi. Vòng tay đáp lại cái ôm của anh, cậu chỉ muốn cảm nhận lại nó lần cuối, có thể sau này, muốn tìm lại cảm giác này cũng không có

" Thiên Tỉ à... Vì em mà anh như thế này thật không đáng đâu. Có thể nếu rời xa em, anh sẽ hạnh phúc hơn bây giờ thì sao? Anh có tố chất thông minh, được nhiều người theo đuổi, sau này cưới một người vợ hoàn hảo, sinh cho anh một đứa con. Em không đủ những điều kiện đó, em bên anh có thể khiến nhiều người dị nghị, công việc của anh cũng sẽ vì thế mà tụt dốc" Cậu chỉ muốn nói những lời mà bao lâu nay tự an ủi chính mình, tình yêu giữa anh và cậu, thật ra không có thì tốt hơn

"Đừng nói nữa mà... Xin em... Anh mặc kệ em suy nghĩ như thế nào. Mười năm nay đều là anh dằn vặt bản thân, cũng chỉ muốn một lần sửa sai mong em quay về. Đừng chối bỏ anh, anh sắp đợi không nổi nữa rồi"

Hôm đó cậu đã thấy anh khóc như một đứa trẻ, anh còn siết cậu rất chặt. Cậu biết là anh thật lòng nhưng tình yêu này thật sự không có kết quả. Cậu có thể sống như thế này đến già, cũng sẽ một mình chờ đợi anh đến già nhưng anh lại khác, anh còn phải thừa kế gia sản của gia đình, đến bên cậu là điều không thể. Là người con trai trưởng thành, phải biết suy nghĩ đại cuộc, không thể mềm yếu vì tình yêu, trong thân tâm của cậu, anh chính là người như vậy

Từ lúc đó trở đi, anh cũng không hay xuất hiện trước mặt cậu, nhiều lúc gặp nhau, anh cũng xem như xa lạ mà lướt qua, như vậy cũng không sao, ích ra như thế này có thể anh sẽ quên được cậu

" Cái gì cơ? Mày điên hả? Bây giờ tự nhiên tổ chức đám cưới với Tố Thanh? Còn Chí Hoành thì sao? Lúc trước mày một mực không phải em ấy không kết hôn, thế nào hôm nay đổi ý?" Sở Hạo đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn. Sở Hạo vì biết Thiên Tỉ có nỗi khổ mới rời xa Chí Hoành, vì giúp Thiên Tỉ nên tự mình đứng một bên trở thành người anh của người mà mình yêu thương, như thế nào bây giờ Thiên Tỉ lại thay đổi?

Tuấn Khải cố gắng kiềm chế Sở Hạo, có thể nói trong ba người, Tuấn Khải luôn là người điềm tĩnh nhất, điều gì cũng phải thận trọng xem xét. Anh không biết giữa Thiên Tỉ và Chí Hoành đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết Thiên Tỉ sao lại chấp nhận kết hôn, lúc trước đều là đòi sống đòi chết, một hai không chịu, bây giờ sao lại?

" Mày chắc chứ? Tao không phải không nói trước, nếu mày chọn như thế, có chuyện gì cũng đừng ân hận. Không phải tao có ý xấu gì, chuyện mày kết hôn là chuyện tốt, chỉ là mày chọn nhầm đối tượng. Mày là bạn tao, tao lại coi Chí Hoành như em ruột, bây giờ mày để tao ở chính giữa vậy sao?" Thật ra Thiên Tỉ chọn lựa như thế nào là quyền, chỉ là Tuấn Khải thật sự lo sợ cho tương lai, có thế nào sẽ có ngày ân hận với quyết định này, lúc đó mà quay lại, e rằng rất khó

" Tao đã suy nghĩ kĩ rồi. Lấy Tố Thanh cũng tốt, dù sao cô ấy cũng yêu tao, còn có ba tao cũng sẽ không làm khó dễ gì" Ngoài miệng thì nói vậy thôi, lấy ai mà tốt? Chọn lựa như thế này mà tốt sao? Dù sao thì cũng chỉ kết hôn trên giấy tờ, tình cảm thì chắc chắn là không rồi

Sở Hạo bây giờ giống như một người phát điên, mặt đỏ lên, tay nắm chặt. Rốt cuộc mình đây hy sinh vì điều gì? Lúc trước cũng vì đến sau mà chịu nhường bước, bây giờ cũng vì muốn hai người họ hạnh phúc, lại tiếp tục đứng phía sau. Công sức của anh đổ ra, thế nào thành công cóc? Chí Hoành cũng sẽ rất đau lòng, anh thật không muốn nhìn thấy chút nào

" Mày thật sự đã quyết?" Sở Hạo cố gắng kìm nén để không gây bất cứ tổn thương nào cho Thiên Tỉ, giọng nói bây giờ cũng đã lạnh tựa băng

" Tao đã quyết định rồi"

Buổi tối hôm đó, Chí hoành đang làm việc dưới bếp thì nghe tiếng chuông cửa, Vũ Văn từ trên ghế trước nhà chạy ra mở cửa. Cánh cửa được mở ra, đó là một thiếu nữ và một đứa nhỏ trạc tuổi Vũ Văn. Vũ Văn vừa thấy thằng nhóc liền vui vẻ đến cười híp cả mắt, chạy lại ôm đứa nhóc kia

" Hạc Giấy! Là cậu thật sao? Tớ nhớ cậu lắm a~" Chỉ thấy đứa nhóc kia cũng quàng tay ôm lại, gương mặt còn có đôi đồng điếu. Chí Hoành giờ phút này chỉ biết đứng hình, đứa bé tên Hạc Giấy thật sự giống Thiên Tỉ, còn có cả người phụ nữ kia

" Là cô sao? Đến đây làm gì?" Giọng cậu bắt đầu đanh lại khi nhìn kĩ mặt người phụ nữ kia, lúc đầu còn tưởng là La Đình Tín giả gái, không ngờ nhìn môt hồi lại là người mà mình không muốn thấy mặt nhất

" Không ngờ lại là cậu. Tớ dẫn Trí Hách tìm nhà bạn nó, thế nào lại là nhà của cậu. Thật ra lâu rồi chúng ta gặp, cậu bây giờ khác trước rất nhiều'' Giọng nói của Tố Thanh rất ngọt ngào, nếu không biết gì về cô ta, dĩ nhiên sẽ bị giọng nói cùng những hành động kia mê hoặc nhưng mà những cái này là làm cậu sợ đến thấu xương rồi

'' Còn cô thì không khác gì nhỉ ? Vẫn là mấy cái hành động ra vẻ tiểu thư dịu dàng chuyên đi làm người thứ ba'' Lời nói của Chí Hoành làm Tố Thanh giận đến muốn thổ huyết, vẫn là nên giữ thái độ, cô không muốn bị người khác nhìn vào rồi đánh giá

'' Cậu đừng nói nặng như thế được không ? Chúng ta dù sao cũng từng là bạn bè, còn thân thiết ngồi cùng bàn mà '' Lời nói mà cô ta nói ra đều khiến cậu buồn nôn, nếu là bạn bè, cô ta đã không như thế

Vũ Văn và Trí Hách đứng một bên nhìn Chí Hoành và Tố Thanh đấu mắt, Trí Hách còn nghe người này nói nặng với người chị mà nhóc yêu quý, trong lòng có chút không phục

'' Chú đừng nói với chị cháu như thế ! Chú nói nặng như thế người khác nhìn vào sẽ tưởng chú là người thất học. Cháu sẽ bảo anh cháu đến làm việc với chú '' Thật ra Trí Hách không hề biết Chí Hoành là ba của Vũ Văn, chỉ sau khi nói ra thì Vũ Văn từ trong lòng đẩy nhóc con ra, mặt đầy hắc tuyến

'' Cậu hâm dọa ai thế ? Người này là ba của tớ, cậu thử đem anh cậu tới xem, tớ sẽ bảo bác Khải Khải đến cho anh cậu một trận. Còn có sẽ bảo bác Nguyên Nguyên đến, cho bác ấy giảng đạo cho cậu biết thế nào mới là người không có học '' Thật ra Trí Hách là bạn tốt nhất mà Vũ Văn có được nhưng dám đụng đến baba Hoành thì nhất định không xong đâu. Baba không phải người không biết nói lí lẽ, nhất định cô ta la người xấu nên baba mới như thế. Mà nếu nói về người bảo vệ, thì bác Khải Khải là đỉnh của đỉnh rồi, còn nếu muốn bị nghe chửi đến ngóc đầu dậy không nổi, bác Nguyên Nguyên là ý kiến tuyệt vời ( Ai muốn đi đòi nợ thì liên hệ với tôi. Tôi cho hai người này đi theo :V)

Trí Hách nghe Vũ Văn nói là ba của mình thì mặt đanh lại, thế nào lại thành đi chửi ba vợ rồi ? ( Nhận họ hàng sớm nhể ? :v) Chỉ biết im lặng, cuối gằm mặt xuống đất

'' Tại cậu mà bọn nhỏ mới gặp lại phải gây nhau rồi thấy không ? '' Tố Thanh giở giọng ra trách móc, cũng không ngờ bị Vũ Văn phản bác '' Chính dì đây mới đúng là làm cho bọn cháu gây nhau. Có người con gái nào vừa lòe loẹt, vừa ăn diện không có phong cách thế không ? Còn dùng mùi nước hoa khó chịu như thế ? Cái mặt chắc đắp cả kí phấn rồi, có phải vì dì già nên mới phải trang điểm đậm thế không ? ''

Lời của Vũ Văn làm cho mọi người có mặt cũng phải đứng hình, chính Chí Hoành cũng thế. Cậu nuôi Vũ Văn từ lúc nhỏ đến giờ, chưa bao giờ nhìn thấy nó nói năng như người lớn thế này, nghe câu nào liền nhục câu đó, cũng tại cậu cho coi nhiều phim tâm lí xã hội nên giờ nó bắt chước rồi. Nhóc Trí Hách cũng chỉ biết im lặng nghe Vũ Văn thao thao bất tuyệt, ai nhóc cũng có thể cãi, riêng Vũ Văn thì không. Chỉ có Tố Thanh giận đến mặt đỏ gắt, muốn nói lại nhưng lại sợ hành động của mình bị Trí Hách thấy, bao nhiêu công sức nhất định đổ sông đổ biển

Hai người vừa về đến nhà Thiên Tỉ thì ai cũng mặt hậm hực, một người vì quá tức mà chẳng thể làm được gì, người kia thì nghĩ cách làm sao để người thương hết giận, mỗi người một suy nghĩ nhưng cũng đủ làm cho cả căn nhà xám xịt

'' Chẳng phải nói là dẫn Trí Hách gặp bạn cũ, thế nào về hai người lại thành như vậy ? '' Nói thì nói vậy thôi chứ Thiên Tỉ vẫn cứ ung dung ngồi trên ghế đọc báo, ánh mắt vẫn chẳng thèm nhìn

'' Không phải tại vì gặp phải Lưu Chí Hoành, còn có bị con của cậu ta làm cho uất ức như thế này ? '' Nghe đến gặp Chí hoành, Thiên Tỉ như có dòng điện khiến anh quay người lại, giọng có chút gấp gáp

'' Sao lại gặp được Chí Hoành ? '' Thiên Tỉ trong lòng có chút nôn nóng, thật ra cũng đã gần tuần nay không khi nào nói chuyện với em ấy, giọng có chút gấp gáp . Trí Hách thấy vậy thì tiếp lời

'' Là em đi gặp một bạn cũ, thế nào chú ấy lại là baba của bạn ấy. Chú ấy còn nói lời rất nặng với chị Thanh Thanh, em cố gắng giúp chị ấy liền bị Văn Văn giận, cả chị Thanh Thanh cũng bị cậu ấy nói nặng luôn'' Thế nào lại thành người quen ? Thì ra Trí Hách và Vũ Văn là bạn, còn có không ngờ nhóc con đó nhìn yếu đuối, dễ thương vậy mà khi ai đụng đến Chí Hoành liền xù lông, như vậy về phần Chí Hoành có chút an tâm

Tố Thanh nghe Trí Hách nói xong thì nhớ lại chuyện lúc nãy, chẳng phải chỉ có mình cô nghe nhóc con kia hạ nhục mình sao ? Thế nào Trí Hách cũng chẳng mở lời ra bênh ?

'' Khi nãy sao không bênh tỉ tỉ ? '' Lời nói của Tố Thanh có chút bất mãn hướng Trí Hách, chỉ thấy gương mặt liệt giống hệt Thiên Tỉ

'' Nếu đã là Văn Văn nói thì không bao giờ được cãi a~ '' Nói xong liền đi thẳng lên lầu, bỏ lại Tố Thanh đầu như muốn bốc khói, Thiên Tỉ thì tiếp tục ngồi đọc báo nhưng vẫn không dấu được nụ cười (Hách Hách chuẩn thê nô rồi ! :v)

'' Khi nãy em đã nói với cậu ta chuyện chúng ta đám cưới'' Tố Thanh lại ghế ngồi đối diện Thiên Ti, chỉ thấy anh một câu cũng chẳng mở lời nhưng tay lại nắm chặt tờ báo

'' Cậu ta hình như chẳng để ý gì. Còn nói chúng ta làm gì cũng đừng nói cậu ta. Xem ra cậu ta chẳng còn tình cảm gì với anh nữa '' Giống như có cái gì đó đang khắc lên trái tim của Thiên Tỉ, hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta, chỉ một mực nhìn chăm chăm vào tớ báo nhưng một chữ trong đó cũng không hiểu

'' Ba anh đã chọn rồi, hai tháng sau chúng ta kết hôn. Em nghĩ chúng ta kết hôn ở đây cũng tốt, dù sao bạn bè của anh đều ở đây '' Thật ra cô là muốn cho Lưu Chí Hoành thấy cô và Thiên Tỉ bước vào lễ đường trao nhẫn cho nhau, cho cậu ta chứng kiến người thắng là Tố Thanh cô

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com