Shortfic Sinrin As Long As You Love Me
Nó buông tay cô ra, chậm rãi xoay người bước ra khỏi phòng cô. Cô chỉ nhìn cổ tay mình bị nắm chặt đến nỗi trên cổ tay còn in nó vết nắm đó. Cô đưa tay xoa xoa cổ tay cho dịu đi, người con gái này quá đáng sợ, thực sự quá lãnh khốc làm cho người ta có cảm giác sợ nhưng càng thêm thu hút. Đó là sự thu hút, ánh hào quang mê mẩn mà nó có. “Lần sau đừng quên những gì đã nói”Nó bỗng dừng lại, không quay lại nhìn cô nói mà đứng yên quay lưng nói với cô? Cảm giác của cô lúc này thật sự quá chán ghét rồi? “Sinb, em quá tàn nhẫn rồi, nhưng chị không tin em không có chút tình cảm nào với chị khi sống chung với nhau 3 năm, Có câu Yêu thành hận, hận thành yêu”"...... "Cô liền nhếch miệng lên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi, tay nắm lại như muốn vò nát xé vỡ ra vậy? Từng lời từng chữ cô thốt lên như khẳng định tình cảm của nó, cô nói như vậy để hắn tự xem lại tình cảm của nó và sắp xếp lại tình cảm của mình?
Nó không dừng lại hay nói gì khi nghe xong, nó vẫn lạnh lùng bước đi ra bên ngoài...
Cánh cửa phòng đóng lại, cô ngồi khụy xuống ôm lấy mặt mình như muốn che đi phần yếu đuối của mình, vừa đối diện với nó cô đã lấy hết dũng khí rồi, bây giờ người cô mềm nhũn như hết sức lực vậy? Nó bước ra khỏi phòng thì dừng lại đứng nhìn cánh cửa dần dần đóng lại, SinB thấy cô ngồi xuống thềm lạnh đó mà lòng hơi nhói. Nhưng chưa lâu thì nó lại nhìn cô với ánh mắt sát khí như không muốn nghe những lòng cô nói? Nó chỉ cần nghe theo bản tháng mình và ý chí, ý thức, việc mình làm mà thôi? Nó không từ bỏ việc trả thù, giày vò cô? Nó càng mong chờ hơn khi cô yêu mình? Chuyện này muốn cô đau khổ thì quá đơn giản rồi? Rất nhiều việc, có bắt đầu, có tiến hành, thì sẽ có kết thúc? Nhưng sẽ kết thúc như nào?
Nhiều lúc ngay cả bản thân cũng không ngận ra được, người bên cạnh mình rất quan trọng nhưng lại không biết giữ? Người đã không có tình cảm rồi thì níu giữ? Vương vấn làm gì? Đâu có kết quả gì? Chỉ làm đối phương tổn thương lẫn nhau thôi. Vì vậy nhạn ra sẽ rất rất khó mà thay đổi được Reng reng“Alô! Sinb, em gọi chị có chuyện gì sao?”"Cô bị ngu sao? Đừng để tôi nghe lần nữa? "".... " Vào buổi sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của cô réo lên, cô nhìn vào chiếc điện thọai thì thấy tê nó, là nó chủ động gọi cho cô. Cô sung sướng nhìn rồi nhanh chóng cầm lên nghe, giọng cô có chút hồ hội và mong chờ? Sự mong chờ mỏng manh đó cô vừa vui đã vỡ vụn vụt tắt ngay sau khi trả lời hắn, nó giọng buồn chán, khinh bỉ đáp cô lạnh lùng đến khó nghe..
"Em.. em gọi em có chuyện gì vậy?"" 11h trưa nay mang cho tôi tài liệu... Tút.. Tút... "Cô vẫn cố cười bên đầu điện thoại của mình, cô che đi sự ủy khuất đau buồn đó mà nói hỏi nó, nó giọng lạnh nói thẳng, chưa chờ cô trả lời nó đã tắt đi mà chưa nghe ý kiến của cô... Cô xuống bếp nấu chút thức ăn cho hắn, cô nghĩ rằng nó bận việc sẽ không có thời gian ăn, cô liền làm mấy món mà nó thích. Cô đây là lần đầu vào bếp, chưa rành nhưng cô vẫn cố làm để cho nó ăn, cô làm mà tay cô bị chảy máu vẫn không màng mà miệt mài làm..-------------------------//-------------------------------- ⪡ • || By Lyn || • ➣
Nó không dừng lại hay nói gì khi nghe xong, nó vẫn lạnh lùng bước đi ra bên ngoài...
Cánh cửa phòng đóng lại, cô ngồi khụy xuống ôm lấy mặt mình như muốn che đi phần yếu đuối của mình, vừa đối diện với nó cô đã lấy hết dũng khí rồi, bây giờ người cô mềm nhũn như hết sức lực vậy? Nó bước ra khỏi phòng thì dừng lại đứng nhìn cánh cửa dần dần đóng lại, SinB thấy cô ngồi xuống thềm lạnh đó mà lòng hơi nhói. Nhưng chưa lâu thì nó lại nhìn cô với ánh mắt sát khí như không muốn nghe những lòng cô nói? Nó chỉ cần nghe theo bản tháng mình và ý chí, ý thức, việc mình làm mà thôi? Nó không từ bỏ việc trả thù, giày vò cô? Nó càng mong chờ hơn khi cô yêu mình? Chuyện này muốn cô đau khổ thì quá đơn giản rồi? Rất nhiều việc, có bắt đầu, có tiến hành, thì sẽ có kết thúc? Nhưng sẽ kết thúc như nào?
Nhiều lúc ngay cả bản thân cũng không ngận ra được, người bên cạnh mình rất quan trọng nhưng lại không biết giữ? Người đã không có tình cảm rồi thì níu giữ? Vương vấn làm gì? Đâu có kết quả gì? Chỉ làm đối phương tổn thương lẫn nhau thôi. Vì vậy nhạn ra sẽ rất rất khó mà thay đổi được Reng reng“Alô! Sinb, em gọi chị có chuyện gì sao?”"Cô bị ngu sao? Đừng để tôi nghe lần nữa? "".... " Vào buổi sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của cô réo lên, cô nhìn vào chiếc điện thọai thì thấy tê nó, là nó chủ động gọi cho cô. Cô sung sướng nhìn rồi nhanh chóng cầm lên nghe, giọng cô có chút hồ hội và mong chờ? Sự mong chờ mỏng manh đó cô vừa vui đã vỡ vụn vụt tắt ngay sau khi trả lời hắn, nó giọng buồn chán, khinh bỉ đáp cô lạnh lùng đến khó nghe..
"Em.. em gọi em có chuyện gì vậy?"" 11h trưa nay mang cho tôi tài liệu... Tút.. Tút... "Cô vẫn cố cười bên đầu điện thoại của mình, cô che đi sự ủy khuất đau buồn đó mà nói hỏi nó, nó giọng lạnh nói thẳng, chưa chờ cô trả lời nó đã tắt đi mà chưa nghe ý kiến của cô... Cô xuống bếp nấu chút thức ăn cho hắn, cô nghĩ rằng nó bận việc sẽ không có thời gian ăn, cô liền làm mấy món mà nó thích. Cô đây là lần đầu vào bếp, chưa rành nhưng cô vẫn cố làm để cho nó ăn, cô làm mà tay cô bị chảy máu vẫn không màng mà miệt mài làm..-------------------------//-------------------------------- ⪡ • || By Lyn || • ➣
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com