Shortfic Satzu Mosa Bi Ngan
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại ở nhà Tử Du, Sana ngủ đến quá trưa, khi nàng uể oải ngồi dậy thì ánh mặt trời gay gắt đã xuyên qua khe hở của mái nhà. Tử Du cũng thật chu đáo, cô còn để sẵn phần cơm cho nàng ở ngay cạnh giường, điều này làm nàng thấy xấu hổ thêm. Nàng thật tệ mà, đã ăn nhờ ở đậu nhà người khác mà lại còn sinh hoạt không biết phép tắc như vậy.Tử Du nấu ăn rất ngon. Nàng chén sạch không chừa một miếng, coi như bù lại khoảng thời gian ba ngày. Theo như lời cô kể, trong ba ngày đó cô toàn phải cố gắng đổ thức ăn vào miệng nàng. Phần lớn đều bị nàng nôn ra, chỉ có một số ít thức ăn may mắn được nuốt vào trong bụng. Thời tiết tại Đài Nam hiện tại vô cùng nóng, nắng đến cháy da cháy thịt, chỉ nghĩ đến chuyện cô phải ra ngoài làm việc vào giờ này là nàng đã thấy thương thay rồi. Nàng chưa quen thuộc với đường sá ở đây, vậy nên đi lòng vòng một hồi mới nhìn thấy cô. Mà cô cũng đã thấy nàng, ngay lập tức dừng hết việc đang làm mà hớn hở vẫy tay.''Tối qua chị ngủ ngon chứ?''- Tử Du kiếm một miếng lá sạch sẽ lót cho nàng ngồi rồi hỏi. Mặt mày cô lấm lem bùn đất, chiếc áo lại ướt sũng mồ hôi. Nó làm nàng vừa tội nghiệp vừa buồn cười, định tìm thứ gì đó lau mặt cho cô nhưng chợt nhận ra là xung quanh đây không có gì cả, sau cùng chỉ gật gật đầu. Lại nhìn đến đống khoai lang bên cạnh, không nhịn được thắc mắc:- ''Cô đào nhiều thế.''''Không đào nhiều thì dám chừng sắp tới tôi chẳng còn gì ăn.''''Tại sao?''''Vì lúa gạo tôi phải để dành, khi đến hạn sẽ nộp cho người Nhật.''Lời cô làm nàng chột dạ mấy giây, rồi từ chột dạ chuyển thành hổ thẹn. Nàng đang hổ thẹn với cô. Từ hôm qua đến giờ, những việc mà nàng được chứng kiến đang dần dần xé tan đi bức tranh cuộc sống đẹp đẽ mà nàng đã từng vẽ ra. Hóa ra dân tộc khác không biết ơn người Nhật như nàng nghĩ, và người Nhật cũng chẳng đối xử tốt với họ như lời mà Momo đã nói.''Cô...có hận người Nhật không?''- Sana cũng chẳng biết vì sao lại tự nhiên hỏi cô câu này. Cô nghĩ thế nào thì có gì quan trọng, dù gì nàng với cô cũng chỉ mới quen biết, và sớm muộn nàng cũng sẽ rời khỏi đây.Hình như cô hơi bất ngờ khi nàng hỏi mình như vậy, đôi mắt đẹp đẽ mở to, hàng chân mày cũng nhướn cao. Rồi cô cười, để lộ cả lúm đồng tiền bên má, lắc đầu:- ''Có lẽ không, từ trước đến nay tôi không quan tâm quá nhiều đến những chuyện đó.''Sana nhẹ nhõm đi một chút, chắc tại vì cô là ân nhân cứu mạng nên nàng mới để tâm. Chỉ là sau này nếu như biết được sự thật nàng là người Nhật, cũng không biết cô sẽ có phản ứng gì. Con người Tử Du hoạt bát vui tươi, từ sau khi nàng tỉnh lại cô luôn cư xử cởi mở với nàng, cứ như thể hai người họ đã quen biết từ rất lâu vậy. Nàng thật sự quý mến cô.''Chị sao thế?''- Cô quơ tay qua lại trước mặt nàng khi thấy nàng ngồi thừ ra.''Ừm...không có gì.''''Mà chị đã nghĩ ra cách liên lạc với người đó chưa? Tôi có thể giúp gì cho chị?''- Cô vừa nói vừa khẽ liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay nàng.Mặt Sana đỏ lên, vô thức giấu bàn tay đi. Nàng không thể nói cho cô biết chuyện người nàng cần tìm thật ra cũng đang ở Đài Nam. Ban đầu nàng dự định sau khi sức khỏe hoàn toàn hồi phục sẽ ngay lập tức tìm đến bản doanh của Momo, nhưng hiện tại lại trở nên do dự. Thứ nhất là vì nàng không quen thuộc nơi này, trên đường đi chẳng biết có còn gặp thêm nguy hiểm gì nữa không. Thứ hai là đến khi gặp nhau rồi nàng sẽ nhìn Momo bằng ánh mắt ra sao, sau tất cả những chuyện mà cô giấu giếm nàng.''Trước mắt tôi sẽ ở lại đây, đợi đến khi sức khỏe phục hồi rồi tính tiếp.''- Sana trả lời bằng giọng buồn phiền:- ''Trong thời gian ở nhờ, cô có cần sai vặt gì cứ việc nói, tôi chắc chắn cố gắng làm hết.''Tử Du xua tay với nàng:- ''Không cần đâu, tôi chứa chấp chị bao lâu cũng được. Chị cứ tự nhiên như ở nhà mình.''''Cảm ơn...''- Kể ra cái mạng này của nàng cũng lớn, đại nạn không chết còn gặp được một người tốt bụng như cô. Nhưng cũng chính vì vậy mà nàng biết được những thứ khiến bản thân không thể sống vô tư vui vẻ như trước, không biết nên gọi là phúc hay họa.''Nói thì nói thế thôi, nhưng mà...''- Tử Du đứng ưỡn ẹo, coi bộ có chuyện khó nói:- ''Bây giờ chị có thể giúp tôi mang đống khoai này về không...''Sana bật cười, nàng liền đứng dậy, nhún vai:- ''Tất nhiên là được.''Hai người mỗi người ôm một bao khoai lang, vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ. Nhưng Sana có chút vấn đề ở bộ y phục mà mình đang mặc, vì là đồ của Tử Du nên nó rộng và dài hơn so với vóc dáng nàng, khiến nàng đi lại hơi gặp khó khăn. Tử Du ở phía sau nhìn nàng ôm vật nặng trên người rồi đi đứng loạng choạng, một lát sau thì cười phá lên.Nàng bản tính bướng bỉnh, sỉ diện cũng cao, vội ném bao khoai cái phịch xuống đất rồi chạy lại đánh vào người cô:- ''Cười cái gì!''- Đáng ghét, cũng tại đống đồ mà nàng mang theo đến Đài đã sớm về với đại dương rồi, bộ đồ duy nhất còn sót lại thì bây giờ nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa. Đó là bộ duy nhất nàng mặc trên người khi được cô cứu về, cũng là bộ đã đồng hành cùng nàng trong suốt ba ngày hôn mê. Hôm qua sau khi Tử Du tiễn đám người kia về xong, nàng liền soi gương để nhận thức được bộ dạng tơi tả của bản thân và rồi tá hỏa chạy đi tìm chỗ tắm rửa. Còn bộ đồ đó...vừa rách rưới vừa nhàu nhĩ. Nàng đã định quăng vào sọt rác nhưng cô chắt lưỡi kêu uổng, bảo là hãy giao lại cho mình.Đem giặt sạch rồi lấy làm giẻ lau cũng không tồi- cô đã nói với nàng như vậy.''Được rồi, thì không cười! Nhưng mà xem ra làm khó chị quá, cứ để đấy đi tôi quay lại lấy sau cũng được, đằng nào cũng không có ai trộm cắp.''- Cô giơ tay xin hàng, miệng bảo không cười nữa nhưng hàm răng vẫn cứ nhe ra.Nàng đánh xong thì phủi tay, tiếp tục ôm cái bao lên người:- ''Tôi đã nói là phải làm.''- Nói xong liền mặc kệ cô, tiếp tục đi.Cô vội đuổi theo, cố giữ tốc độ chậm để đi bên cạnh nàng:- ''Mà nè, chị kể cho tôi nghe một chút về cuộc sống ở Bắc Kinh đi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bước ra khỏi làng, thật sự tò mò lắm.''Sana suýt nghẹn, trong đầu bối rối cố nghĩ cách ứng phó. Chết rồi, hôm qua nàng đã nói với cô rằng bản thân sinh ra ở Bắc Kinh, đến Đài Loan để tìm kiếm người thân nhưng không may bị đắm tàu.Nhận ra sự háo hức chờ đợi của cô, nàng biết mình có muốn trốn tránh nói lảng cũng không được, đành đánh liều một phen. Nàng liến thoắng không ngừng, bịa ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thật giả lẫn lộn. Trước đây nàng đã từng nghe Momo kể về Bắc Kinh nhưng lại chưa đến đó bao giờ. Thôi thì biết bao nhiêu kể bấy nhiêu, thêm chút mắm muối vào để câu chuyện thêm chân thật sống động là được.Cũng kể như may cho nàng. Tử Du tuy tốt bụng, tính tình sảng khoái lại giỏi y thuật nhưng xem ra đầu óc không được thông minh. Nàng nói gì cô cũng tin, gật đầu hưởng ứng rất nhiệt tình, còn bảo rằng nếu có cơ hội nhất định sẽ tới Bắc Kinh một chuyến. Nàng thở phào. Phải công nhận là nàng và cô khá hợp nhau, thậm chí trò chuyện có phần thoải mái hơn cả với Momo. Momo nuông chiều nàng nhưng bản tính khá cứng nhắc, cả ngày lại trăm công ngàn việc, có khi nàng vào phòng trò chuyện với cô mới được vài câu đã phải ra ngoài để cho đám cấp dưới của cô vào báo cáo. Tử Du thì khác, ở cùng chỗ với cô mới có một buổi mà nàng cứ như được buông thả hết sự gò bó của bản thân suốt hơn hai mươi năm.Thời gian vui vẻ của họ kéo dài đến khi về nhà. Từ xa, Tử Du đã nhận ra người đó, vội quay sang nhắc nhở nàng:- ''Anh trai tôi về rồi, một lát gặp anh ấy chị nhớ chào hỏi cẩn thận nhé.''''Ồ...''- Lúc này nàng mới để ý đến người đàn ông đang ngồi trước mái nhà tranh. Nàng chưa nghe cô nhắc đến là có anh trai.Quả nhiên khi nhìn thấy hai người, anh ta chỉ dồn mọi sự chú ý lên nàng:- ''Đây là...''- Nói rồi anh ta nhìn Tử Du.''Đây là cô gái mà em cứu được ngoài biển, cô ấy bị đắm tàu khi đang trên đường đến Đài Loan.''- Cô nắm lấy cánh tay nàng kéo lên trên.Nàng vội gật đầu chào hỏi:- ''Em là Tiểu Hạ. Tử Du là ân nhân cứu mạng của em, sắp tới...em sẽ ở nhờ lại đây một vài hôm.''Ánh mắt anh ta dịu đi, sự nghi ngờ cũng tan dần:- ''À thì ra là vậy, em cứ thoải mái đi, anh cũng không về nhà thường xuyên lắm. Mà tiếng địa phương của em tốt thật đấy, em đến từ đâu?''''Em sinh ra ở Bắc Kinh.''Anh trai Tử Du nhìn rất trầm lặng, nhưng giống cô ở chỗ không xét nét quá nhiều, nghe nàng nói vậy thì không hỏi thêm gì nữa. Cả ngày hôm đó trôi qua khá bình yên với nàng. Nàng nằng nặc đòi cùng Tử Du nấu ăn, quét dọn, rửa bát. Trước đây sống trong tư dinh của Momo mấy việc này đều có người hầu làm hết, vậy nên bây giờ nàng ngơ ngơ ngác ngác như một đứa trẻ mới ra đời, cái gì cũng phải nhờ cô chỉ dẫn. Mặc dù cực nhọc nhưng bữa cơm hôm đó nàng thấy rất ngon, có lẽ là do bản thân cũng góp công nấu nướng, đổ mồ hôi sôi nước mắt nên mới trân trọng.Đêm đến, Sana mất ngủ. Ngày hôm nay quá nhiều thứ mới mẻ đã ập đến với nàng, giờ đặt lưng xuống giường mà cứ nghĩ đến không thôi. Trằn trọc một hồi nàng quyết định thức luôn đến sáng, mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà.''Lần này anh sẽ ở lại bao lâu?''Là tiếng của Tử Du, âm thanh nhỏ nhưng cũng không đến nỗi thì thầm. Có lẽ cô nghĩ nàng đã ngủ, vừa trò chuyện thoải mái vừa không muốn đánh thức nàng.''Ngày mai anh lại phải đi rồi...''''Tuy bây giờ Đồng Bang hội đã lớn mạnh hơn, nhưng chiến trường lúc nào cũng nguy hiểm vạn phần. Em thật sự không muốn anh đi nữa.''- Nghe giọng cô có chút khổ sở.''Tử Du, kể từ ngày đó anh đã thề rằng phải giết được Hirai Momo, quét được lũ cẩu Nhật ra khỏi mảnh đất của chúng ta. Ngày nào chưa hoàn thành được, anh nhất quyết không dừng lại.''Sana bỗng dưng kinh hoàng, hơi thở dồn dập. Nàng cố gắng bình tĩnh, giữ yên lặng tuyệt đối để lắng nghe tiếp.''Vậy em tôn trọng quyết định của anh. Nếu có thể giúp gì được cho anh, em luôn sẵn sàng.''''Em là em gái duy nhất của anh. Anh không muốn em chịu bất cứ một sự tổn hại nào. Hãy cứ ở lại đây, sống cuộc đời bình yên của em, làm những điều em thích và đừng bao giờ dính dáng đến những chuyện này. Nợ nước thù nhà, một mình anh gánh vác là được rồi.''Sau đó mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài khe khẽ của Tử Du.Trái tim Sana đập liên hồi, nàng không biết bấu víu vào đâu, chỉ có thể lần mò đến trước ngực mình, nắm chặt miếng ngọc trong tay để vơi bớt đi hoảng loạn. Đây rốt cục là mối nghiệt duyên gì, nàng phải làm sao đây...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com