Shortfic Satzu Mosa Bi Ngan
Từ sáng sớm Sana đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ cho Momo, nàng lo toan đến nỗi khiến cô ngột ngạt, cuối cùng cũng phải giơ tay xin hàng:- ''Được rồi Sana ơi, đâu phải lần đầu tiên Momo ra nước ngoài đâu.''Sana bỏ ngoài tai lời cô, nàng tiếp tục nhồi nhét nào thuốc, nào lương khô, thêm một lố những vật dụng linh tinh khác cùng với quần áo, cứ như thể lần này cô đi du lịch chứ không phải lo việc quốc gia đại sự.Bó tay, Momo nghĩ trong đầu. Cô mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, ngã người xuống giường tranh thủ nghỉ ngơi vài phút.Tuy nhiên mong muốn nhỏ bé đó của cô đã không thực hiện được, khi mà nàng tiến lại đập nhẹ cái gối vào người cô:- ''Không được ngủ!''''Xin em, còn vài tiếng nữa là Momo phải đi rồi.''- Momo trở người, vẫn lười biếng nằm đó.''Chính vì còn vài tiếng nên Momo phải thức cùng em.''- Nàng kéo Momo ngồi dậy, véo má cô:- ''Chẳng lẽ Momo coi trọng giấc ngủ hơn cả việc được ngắm người mình yêu trước khi phải xa cách nhiều ngày?''Momo cười như mếu. Cô ôm Sana, vỗ vỗ lưng nàng:- ''Tất nhiên là không, nhưng mà Momo thật sự rất thèm ngủ.''- Dứt lời cô tựa mình vô người nàng, chỉ có ở bên nàng cô mới cho phép bản thân được hóa thành một đứa trẻ.Sana khúc khích cười, đùa thế thôi chứ nàng cũng hiểu Momo mệt mỏi đến mức nào. Nàng dùng cả hai tay bao trọn cô trong lòng mình, mặc dù về cơ bản dáng người nàng có phần gầy hơn cô, căn dặn:- ''Thời tiết ở đó không giống như ở Nhật, đừng để ngã bệnh. Khi ra chiến trận cũng phải hết sức cẩn thận. Lương khô em chuẩn bị trong hành trang hết rồi, khi đói Momo lấy mà dùng...''''Ừm.''- Momo gật đầu trong tình trạng đôi mắt vẫn đang nhắm lại, kì thực bây giờ mắt cô mở hết lên rồi:- ''Momo ngủ một lát, khi nào đến giờ em nhớ đánh thức Momo dậy.''- Dứt lời, cô vùi đầu vào gối như một chú mèo con.Tuy đã dặn lòng phải tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng lúc này đây Sana không tránh khỏi buồn phiền, xen lẫn một chút tủi thân. Nàng trước giờ vốn không phải người giỏi che giấu tâm trạng, vậy nên nỗi buồn của nàng đã để cô cảm nhận được chỉ sau một câu nói:- ''Momo hãy...sớm về với em nhé.''Cô thôi không ngủ nữa, mở mắt nhìn nàng chăm chú. Cô kéo nàng lại gần, để nàng nằm trong lồng ngực mình:- ''Tất nhiên...những gì Momo đã hứa với em, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.''Nhiều khi Momo tự hỏi, tình yêu mà cô dành cho Sana rốt cục phải làm cách nào mới có thể đong đếm được. Nàng là người cô yêu thương nhất, là sinh mạng, là người chi phối mọi cảm xúc của cô. Chỉ một câu nói, một nụ cười vui vẻ của nàng sẽ khiến cho con người cô trở nên phấn chấn. Ngược lại, một nét u buồn hay một cái nhíu mày không vui của nàng cũng có thể làm trái tim cô bứt rứt không yên.''Sana...''- Cũng không biết tại sao cô lại trở nên như thế này. Chỉ là cô rất muốn nói gì đó, một lời khẳng định với nàng về tình cảm của mình:- ''Momo yêu em hơn cả bản thân, em có biết không?''Sana thảng thốt. Nàng luôn biết Momo yêu mình, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói với nàng những câu từ như vậy. Và sau đó sự thảng thốt nhanh chóng bị thay thế bằng hạnh phúc, nàng thật sự rất hạnh phúc.Momo cười mỉm khi thấy phản ứng của nàng. Cô kéo tay nàng đặt lên ngực:- ''Nghe thấy chưa? Nó chỉ đập vì em.''- Dứt lời, không quan tâm đến việc cơ thể nàng đã cứng đờ vì câu nói của mình, cô vội kéo nàng đến gần hơn, áp lên đôi môi đầy câu dẫn đó.Nụ hôn của Momo luôn rất sâu, rất cuồng nhiệt. Sana tiếp nhận cô, cố gắng đáp trả nhưng dường như vẫn không theo kịp tiết tấu, chẳng mấy chốc khoang miệng nàng đã bị cô khám phá tơi bời. ''A.''- Nàng chợt kêu lên khi nhận ra bàn tay cô đã lần mò đến khuy áo của mình. Nàng hiểu cô muốn làm gì.Âm thanh của nàng khiến cô chợt tỉnh, biết mình suýt chút nữa đã để cơn sóng cảm xúc lấn át đi lý trí. Cô vội ngồi dậy, ngượng ngập:- ''Xin lỗi em, vừa rồi Momo...''''Em không sao.''- Sana lắc đầu, cố giữ thần sắc tự nhiên để trấn an cô. Nhưng quả thật vừa rồi nàng đã hơi hoảng sợ, dù nàng không biết tại sao mình phải hoảng sợ. Thật ra nếu nàng trao thân cho cô ngay bây giờ thì cũng không có gì to tát, vì trước sau gì hai người cũng kết hôn.Có lẽ nàng chưa sẵn sàng, nàng đã tự nói trong đầu như vậy.Momo nghe nàng nói vậy thì cũng yên tâm phần nào. Cô nắm tay nàng, dịu dàng nói:- ''Lần đầu tiên...hãy để cho đêm tân hôn.''Cố kiềm nén đi nỗi bất an không tên trong lòng, Sana gật đầu. Hai người cứ thế ngồi trò chuyện bên nhau cho đến giờ đoàn quân xuất phát. Cô ôm nàng, nàng vùi trong người cô, chỉ là những cái ôm ấp áp mà họ dành cho nhau, hoàn toàn không có dục vọng.
Sau khi Momo rời Nhật Bản, cuộc sống của Sana như không thể vô vị hơn, cả ngày của nàng đa phần chỉ quanh đi quẩn lại trong phòng. Thỉnh thoảng nàng cũng nhận được điện tín từ cô, cô bảo rằng mình vẫn ổn nhưng chốt thư luôn là tình hình chiến sự chưa ổn định, cô chưa thể quay về. Từ khi cô đi đến nay đã hơn hai tháng, gần mười bức điện tín được gửi đến từ Đài Loan, chúng chỉ khiến nàng hi vọng rồi lại thất vọng.''Momo, rốt cục khi nào mới chịu về đây hả!''- Đến một ngày khi không chịu nổi nữa, Sana ngã người cái phịch xuống giường thét lên. Nàng với tay về phía cạnh giường, đưa tấm hình mà nàng chụp cùng Momo lên trước mặt ngắm nghía. Cái đồ đáng ghét, hứa với nàng sẽ về sớm, và giờ thì coi đã mấy tháng trôi qua rồi.Nàng thật sự nhớ cô chết được. Từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau, cuộc sống của nàng gần như hoàn toàn là do cô sắp xếp. Nàng đi đâu cũng là đi cùng với cô, khi rảnh rỗi thì lại mò đến phòng làm việc của cô trêu chọc một chút, những lúc như vậy cô thường không giận mà còn cười. Momo không chỉ là người yêu mà còn giống như một thói quen, một phần trong cuộc sống của Sana. Thiếu cô nàng đâm ra chẳng còn biết làm gì.Nghĩ đến Momo đang cực khổ ở chiến trường Đài Nam, nàng tự thấy bản thân vô dụng. Không thể giúp gì, thậm chí còn không thể ở bên cạnh cô để sẻ chia mọi thứ.Hàng vạn ý nghĩ cứ như đang thôi thúc trái tim Sana, dần dần lấy đi một chút lý trí còn sót lại của nàng. Cuối cùng nàng hạ quyết tâm, đi làm việc mà mình muốn làm.Momo luôn yêu thương cưng chiều nàng, nếu cô biết chắc cũng sẽ không nổi giận với nàng đâu. Khi nàng đặt chân đến đó rồi, không chừng cô còn vui vẻ để nàng ở lại căn cứ quân Nhật cùng mình.Sana định chuẩn bị vài bộ quần áo, nhưng sau khi suy nghĩ thì cuối cùng chỉ mang theo tiền. Nàng không muốn đám lính gác cổng ngoài kia nghi ngờ.Quả nhiên, vừa thấy nàng đặt chân đến cổng, một tên đã tiến lại hỏi:- ''Tiểu thư, cô muốn đi đâu?''''Tôi ra ngoài mua ít đồ.''''Vậy chúng tôi sẽ theo hộ tống cô.''- Nói xong hắn đứng sang một bên để nhường Sana đi trước.''Không cần, tôi chỉ muốn đi một mình.''''Tổng tư lệnh đã căn dặn, phải tuyệt đối bảo vệ cho sự an toàn của cô.''Nàng tức giận:- ''Đây là đất Nhật, các anh nghĩ tôi có thể xảy ra chuyện gì! Huống hồ tôi chỉ đi một lát sẽ về ngay!''''Nhưng...''''Tổng tư lệnh của các anh không có ở đây tôi đã buồn chán gần chết rồi, nay chỉ muốn được thoải mái ra ngoài dạo chơi, không lẽ cũng không được...''- Tiếng thở dài của Sana rõ nặng nề, nàng cố tình tỏ ra như vậy.Cuối cùng nàng cũng thành công. Mặc dù trên gương mặt vẫn còn nét do dự, nhưng hắn vẫn cúi đầu:- ''Vậy tiểu thư đi sớm về sớm.''Bụng dạ Sana mở cờ, tuy nhiên ngoài mặt nàng rất thản nhiên, mỉm cười với hắn thay cho lời cảm ơn. Sau khi ra khỏi tư dinh, nàng nhờ xe kéo đưa mình đến nhà một người.
''Ủa Sana?''- Thấy nàng đến tìm mình, Mina bất ngờ. Tuy cô với nàng chơi thân nhiều năm, nhưng lúc trước mỗi lần nàng đến đây đều có tổng tư lệnh Hirai đi theo.''Momo đã đến Đài Loan dẹp loạn rồi nên chỉ có mỗi mình thôi..''- Sana lên tiếng khi nhận ra mắt Mina cứ ngó nghiêng tới lui tìm kiếm thứ gì đó, rồi nàng lại nói khẽ vào tai cô.- ''Thật ra hôm nay mình đến đây là có chuyện muốn nhờ cậu. Cậu có thể cho mình mượn vài bộ quần áo không?''''Hả?''- Mina không hiểu, nhưng sau khi quan sát nàng một lúc, cô nghi ngờ:- ''Đừng nói với mình là cậu...''Cô đã đoán được rồi thì nàng cũng chẳng buồn giấu giếm, gật đầu luôn:- ''Đúng vậy.''''Trời đất!''- Cô chống nạnh:- ''Rốt cục cậu ăn phải mấy lá gan vậy hả? Cậu có biết tình hình chiến sự ở Đài Loan đang rất rối ren không? Hiện tại quân ta vẫn chưa bình định xong bọn phản loạn ở bên đó. Cậu đi một mình sẽ dễ gặp nguy hiểm.''''Mình đến đó là để tìm Momo. Sau khi đặt chân lên đảo, mình chỉ cần gặp binh lính Nhật rồi bảo họ dẫn mình đến chỗ Momo là xong!''- Nàng phản bác, còn cầm tay cô lắc tới lắc lui:- ''Đi mà Mina, cậu giúp mình đi..''''Cậu có chắc là tự lo cho bản thân được không đấy?''- Mina vẫn nhíu mày nghi ngờ.''Bảo đảm.''- Sana giơ tay lên, làm điệu bộ xin thề.Mina thở dài. Cô bạn thân này của cô trước giờ vẫn luôn như vậy, bản tính liều mạng không biết sống chết. Mà có lẽ cậu ấy nói đúng, khi đến nơi chỉ cần liên hệ với quân lính Nhật là có thể tới được chỗ Momo. ''Mau đi, mau lấy cho mình!''- Sana biết tỏng Mina đã bị mình thuyết phục, vội hối thúc. Nàng đẩy đẩy người cô.''Được rồi, được rồi.''- Mina ngán ngẩm đáp, sau đó đi một mạch vào phòng ngủ. Lát sau cô quay lại với gói hành trang, quẳng nó cho Sana:- ''Khi đến nơi nhớ liên lạc với mình.''- Cô dặn thêm.Sana chỉ mải mê xem đống đồ rồi gật đầu cho có lệ, chẳng biết có nghe cô nói gì không. Khi mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy, nàng thay một bộ thường phục để đề phòng trên đường đi tới bến cảng bị đám quân lính nhận ra, sau đó tạm biệt cô.Mọi chuyện diễn ra trót lọt, Sana dễ dàng qua mặt đám lính tuần tra trên phố để xuống được tàu. Chuyến tàu khởi hành ngay ngày hôm đó. Nàng ngồi trên tàu mà cảm giác vô cùng thỏa mãn, đợi đến khi họ phát hiện ra thì nàng đã sớm cao chạy xa bay rồi.Nghe thấy âm thanh của gió và sóng biển, nàng bất giác đưa tay chạm nhẹ vào ngực mình, cảm nhận sự cưng cứng trên lòng bàn tay. Là miếng ngọc bội của Momo, vốn là vật may mắn cô luôn mang theo từ nhỏ, nhưng vào ngày sinh nhật năm ngoái cô đã tặng nó lại cho nàng. Cô bảo đây là kỷ vật do cha mẹ để lại, trước khi ra đi họ đều dặn dò rằng sau này cô hãy trao nó lại cho người mà mình yêu thương nhất.Người yêu thương nhất, nàng còn có thể đòi hỏi gì hơn...Nắm chặt miếng ngọc trong tay, Sana thì thầm:- ''Momo, đợi em...''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com