Shortfic Phong Kham Nha Ke Ben
Hồi hộp hít một hơi thật sâu, Conan cẩn thận mở laptop, khởi chạy trình duyệt Chrome và gõ lên thanh tìm kiếm dòng tên miền quen thuộc.
Ngày hè ở Tokyo là những tia nắng oi ả xuyên qua làn không khí, hắt lên tấm kính các tòa cao ốc những dải sáng chói lòa. Thời tiết vốn đã qua cái nóng đỉnh điểm, nhưng "cái nóng" trong lòng mỗi sĩ tử vẫn rạo rực hơn bao giờ hết.Đại học Quốc gia Tokyo. Tra cứu danh sách trúng tuyển.Cũng như hầu hết các thí sinh khác, Conan không tránh khỏi bồn chồn. Bàn tay cầm chuột nhấn reload website dần bị mồ hôi làm cho ẩm ướt. Chết tiệt, một ngôi trường khoa học, công nghệ hiện đại bậc nhất Nhật Bản mà cũng có lúc sập web vì lưu lượng truy cập quá tải. Cậu trai trẻ vẫn kiên trì F5. Cho tới khi màn hình hiện lên giao diện site hoàn chỉnh, Conan mới dè dặt gõ số báo danh trên ô Tìm kiếm. Biểu tượng loading xoay tròn được vài phút, cuối cùng kết quả cũng xuất hiện. Conan vội lấy tay che mắt, rồi như có như không he hé nhìn vào màn hình.Thí sinh: Edogawa ConanNguyện vọng: Khoa học dữ liệuTình trạng: Trúng tuyểnMất vài giây để tiếp nhận tin vui sau 12 năm đèn sách, Conan chỉ biết ngẩng mặt hét lên thật lớn, khiến bà Edogawa ở dưới nhà cũng phải giật mình. "Tuyệtttt, đỗ rồiiiiiiii"Cuối cùng, cũng đỗ rồi!!!...Bất chấp ánh nắng gắt gỏng của trời hạ, Conan ôm vội chiếc laptop vẫn còn hiển thị kết quả trúng tuyển chạy vụt qua nhà hàng xóm. Nói chính xác hơn là phòng khám nhà bên cạnh. Quên cả việc bấm chuông và chào hỏi, cậu lao thẳng vào trong, gấp gáp nói trong tiếng thở hổn hển."Bác Clara... cháu gặp... chị Shiho đâu ạ? Cháu muốn..."Bác y tá đứng tuổi của phòng khám nhà Miyano nhìn Conan, không hiểu vì sao thằng nhóc lại vội vàng như vậy. Và rồi bà cũng dịu dàng đáp lại, ra hiệu cho cậu nhỏ tiếng một chút."Shiho đang có khách, cháu ngồi ghế đợi chút đi."Conan chớp mắt, có lẽ vừa nhận ra sự nóng vội của mình, bèn lững thững bước tới hàng ghế chờ trước cửa phòng làm việc của chị Shiho. Cậu bối rối nhận lấy cốc nước mát từ bác Clara, khéo léo lén nhìn qua cửa kính căn phòng. Chị Shiho đúng là đang tiếp khách, bên trong có đến 2 người, hẳn là bệnh nhân và người nhà đi cùng. Bằng tư duy lý luận của mình, Conan suy đoán người phụ nữ trung niên đang nói gì đó với chị Shiho hẳn là người tới khám, còn anh chàng đứng bên cạnh có lẽ là con trai? Anh ta có dáng người khá cao, cũng không quá gầy, chiếc sơ mi phẳng phiu kết hợp với quần tây càng tôn lên vẻ thanh lịch. Nhìn thoáng qua cũng có thể đoán anh chàng này là con lai, mái tóc nâu vàng được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt màu hổ phách ẩn sau cặp kính thời trang của một thương hiệu đình đám nào đó.Đây là một trong những lần hiếm hoi các vị khách của phòng khám làm dấy lên tính hiếu kỳ của Conan, chỉ là nhìn vào người phụ nữ đứng tuổi kia, cậu lại có cảm giác như mình đã bắt gặp gương mặt đó khá nhiều lần. Mải mê suy nghĩ, Conan cũng không nhận ra cuộc gặp mặt trong phòng đã xong. Shiho vui vẻ đứng dậy tiễn hai người họ, lịch sự mở cửa phòng và đi theo phía sau. Cô cũng để ý thấy cậu nhóc hàng xóm đang ngồi đợi, chắc mẩm là sang báo tin vui. Hồi nãy khi loáng thoáng nghe được tiếng hét vui mừng từ nhà bên, khóe môi vị bác sĩ trẻ không tránh được nhếch lên cười. Thật là khiến cô nhớ về bản thân của 4-5 năm trước.Người phụ nữ đi trước bỗng dừng lại trước bức ảnh được treo trên bức tường gần khu vực ghế chờ. Bức ảnh chụp trong phòng bệnh tại bệnh viện Trung ương Tokyo, bác sĩ Atsushi và bệnh nhân nhỏ tuổi đang hồi phục sau ca phẫu thuật mắt đại thành công. Bà ngắm nó thật lâu, ánh mắt dịu lại, trước khi quay sang mỉm cười với đôi nam nữ đứng ngay sau."Saguru hồi đó cũng thật gầy. Vậy mà bác cứ tưởng tương lai thằng bé sẽ khó thấy được ánh sáng. May mà nhờ có bác sĩ Miyano."Chàng trai im lặng nãy giờ cũng bất giác lên tiếng."Thật tiếc, con cũng chưa kịp gặp lại để cảm ơn chú Miyano."Anh là Hakuba Saguru, founder của thương hiệu kính mắt Sherlook đình đám trên toàn cầu. Hồi cấp I, Saguru không may gặp hỏa hoạn, đôi mắt bị bỏng nặng tưởng như vô vọng cứu chữa. Thế nhưng may mắn làm sao, anh và gia đình lại gặp được bác sĩ Miyano Atsushi và các bác sĩ nhãn khoa tận tâm khác. Họ đã nỗ lực không ngừng để cứu lấy đôi mắt của anh, mang lại ánh sáng và bầu trời hy vọng cho cậu bé thời đó. Sau khi chữa khỏi không lâu, anh được gia đình cho sang Anh du học và định cư. Cuộc sống và công việc bận rộn ở bên đó khiến Saguru không có thời gian và cơ hội quay trở lại Nhật Bản để ghé thăm vị ân nhân của mình. Mãi cho đến vài tháng gần đây, anh trở về cũng là lúc hay tin bác sĩ Miyano đã mất do tai nạn. Thật đáng tiếc, rốt cuộc anh cũng không thể trực tiếp chào hỏi và cảm ơn tới người bác sĩ tận tụy ấy.Shiho từ phía sau tiến lên một bước, ngước ánh mắt tự hào về bức ảnh có chứa hình ảnh của người bố thân thuộc. Bên cạnh ông là cậu nhóc chừng cấp I và người mẹ - cũng chính là bà Hakuba bây giờ. Đút hai tay vào túi áo blouse, cô nhẹ giọng đáp:"Chắc hẳn bố cháu cũng rất vui khi giúp đỡ được anh Hakuba và gia đình. Cảm ơn hai người vì luôn nhớ tới ông ấy. Nhìn thấy anh Hakuba thành công như hôm nay, hẳn bố ở bên kia cũng rất tự hào."Bà Hakuba mỉm cười hài lòng. "Ông Miyano cũng sẽ rất tự hào về cô con gái như cháu nữa. Cảm ơn Shiho nhé, nhờ cháu mà chứng mỏi mắt dạo gần đây của bác cũng đỡ hơn nhiều."Shiho gật đầu thay cho lời đáp, cô mải lắng nghe lời nói của bà Hakuba mà không để rằng có hai cặp mặt vẫn nhìn về phía mình. Một dịu dàng mà tinh tế, một tha thiết mà đợi chờ....Cho đến khi hai người kia bước ra khỏi cửa phòng khám, Conan mới tiến lại gần chị Shiho. Không để chị nói xong một câu "Chúc mừng em nhé!", cậu đã lên tiếng hỏi."Họ là ai vậy ạ?"Có vẻ cậu trai này đã không màng tới mục đích cậu vội vã qua đây để làm gì, có thể cũng đã quên tin vui trúng tuyển vừa nhận cách đây không lâu. Shiho nhìn cậu, rồi thở một hơi, vừa đi vừa nói."Bác gái ấy là bà Hakuba, hiện đang thăm khám tại phòng khám của chị. Bà thường xuyên thấy mỏi mắt, tình trạng này diễn ra quá dày kể cả khi đôi mắt đã được nghỉ ngơi."Nhận thấy Conan vẫn tập trung lắng nghe, cô tiếp lời khi biết nỗi tò mò của em ấy vẫn chưa được thỏa mãn."Em có nhớ về vị luật sư trước đây từng giúp bố chị trong vụ kiện không? Chính là bà Hakuba. Trước đây chị vẫn thắc mắc vì sao bố lại gặp được vị luật sư tài giỏi và tốt bụng như vậy. Hóa ra là ông từng phẫu thuật thành công, cứu sống đôi mắt cho con trai nhà Hakuba - cũng là người đàn ông đi cùng mẹ hồi nãy.""Nghe bảo dạo gần đây anh ấy có dịp về nước, nên cũng tiện thể đưa mẹ đi khám và ghé thăm phòng khám nhà Miyano luôn."Conan gật gù có vẻ hiểu chuyện, thì ra ban nãy cậu thấy bác gái quen quen là vì bà Hakuba cũng có mặt trong bức hình được treo tường về cuộc phẫu thuật năm xưa. Nhưng ngẫm lại Conan vẫn thấy có gì đó hơi cấn. Cái ánh mắt chăm chú của anh chàng kia thực sự rất sai. Nếu chỉ là chú ý vào lời dặn dò của bác sĩ, có nhất thiết phải trao cái nhìn như vậy cho chị Shiho không?"À chị Shiho, chị có thấy..." Conan tính hỏi, nhưng câu chữ chưa hoàn chỉnh lại bị cắt ngang bởi tiếng chuông vang lên từ phía cửa. Hakuba Saguru bước vào, ngại ngùng nhận lại túi xách của mẹ từ tay bác Clara. Nhưng trước khi đẩy cửa và ra về lần nữa, anh không quên ngoái lại phía Shiho và cười tươi hỏi."Bác sĩ Miyano này, không biết... em có thể cho anh phương thức liên lạc của em được không?"
Ngày hè ở Tokyo là những tia nắng oi ả xuyên qua làn không khí, hắt lên tấm kính các tòa cao ốc những dải sáng chói lòa. Thời tiết vốn đã qua cái nóng đỉnh điểm, nhưng "cái nóng" trong lòng mỗi sĩ tử vẫn rạo rực hơn bao giờ hết.Đại học Quốc gia Tokyo. Tra cứu danh sách trúng tuyển.Cũng như hầu hết các thí sinh khác, Conan không tránh khỏi bồn chồn. Bàn tay cầm chuột nhấn reload website dần bị mồ hôi làm cho ẩm ướt. Chết tiệt, một ngôi trường khoa học, công nghệ hiện đại bậc nhất Nhật Bản mà cũng có lúc sập web vì lưu lượng truy cập quá tải. Cậu trai trẻ vẫn kiên trì F5. Cho tới khi màn hình hiện lên giao diện site hoàn chỉnh, Conan mới dè dặt gõ số báo danh trên ô Tìm kiếm. Biểu tượng loading xoay tròn được vài phút, cuối cùng kết quả cũng xuất hiện. Conan vội lấy tay che mắt, rồi như có như không he hé nhìn vào màn hình.Thí sinh: Edogawa ConanNguyện vọng: Khoa học dữ liệuTình trạng: Trúng tuyểnMất vài giây để tiếp nhận tin vui sau 12 năm đèn sách, Conan chỉ biết ngẩng mặt hét lên thật lớn, khiến bà Edogawa ở dưới nhà cũng phải giật mình. "Tuyệtttt, đỗ rồiiiiiiii"Cuối cùng, cũng đỗ rồi!!!...Bất chấp ánh nắng gắt gỏng của trời hạ, Conan ôm vội chiếc laptop vẫn còn hiển thị kết quả trúng tuyển chạy vụt qua nhà hàng xóm. Nói chính xác hơn là phòng khám nhà bên cạnh. Quên cả việc bấm chuông và chào hỏi, cậu lao thẳng vào trong, gấp gáp nói trong tiếng thở hổn hển."Bác Clara... cháu gặp... chị Shiho đâu ạ? Cháu muốn..."Bác y tá đứng tuổi của phòng khám nhà Miyano nhìn Conan, không hiểu vì sao thằng nhóc lại vội vàng như vậy. Và rồi bà cũng dịu dàng đáp lại, ra hiệu cho cậu nhỏ tiếng một chút."Shiho đang có khách, cháu ngồi ghế đợi chút đi."Conan chớp mắt, có lẽ vừa nhận ra sự nóng vội của mình, bèn lững thững bước tới hàng ghế chờ trước cửa phòng làm việc của chị Shiho. Cậu bối rối nhận lấy cốc nước mát từ bác Clara, khéo léo lén nhìn qua cửa kính căn phòng. Chị Shiho đúng là đang tiếp khách, bên trong có đến 2 người, hẳn là bệnh nhân và người nhà đi cùng. Bằng tư duy lý luận của mình, Conan suy đoán người phụ nữ trung niên đang nói gì đó với chị Shiho hẳn là người tới khám, còn anh chàng đứng bên cạnh có lẽ là con trai? Anh ta có dáng người khá cao, cũng không quá gầy, chiếc sơ mi phẳng phiu kết hợp với quần tây càng tôn lên vẻ thanh lịch. Nhìn thoáng qua cũng có thể đoán anh chàng này là con lai, mái tóc nâu vàng được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt màu hổ phách ẩn sau cặp kính thời trang của một thương hiệu đình đám nào đó.Đây là một trong những lần hiếm hoi các vị khách của phòng khám làm dấy lên tính hiếu kỳ của Conan, chỉ là nhìn vào người phụ nữ đứng tuổi kia, cậu lại có cảm giác như mình đã bắt gặp gương mặt đó khá nhiều lần. Mải mê suy nghĩ, Conan cũng không nhận ra cuộc gặp mặt trong phòng đã xong. Shiho vui vẻ đứng dậy tiễn hai người họ, lịch sự mở cửa phòng và đi theo phía sau. Cô cũng để ý thấy cậu nhóc hàng xóm đang ngồi đợi, chắc mẩm là sang báo tin vui. Hồi nãy khi loáng thoáng nghe được tiếng hét vui mừng từ nhà bên, khóe môi vị bác sĩ trẻ không tránh được nhếch lên cười. Thật là khiến cô nhớ về bản thân của 4-5 năm trước.Người phụ nữ đi trước bỗng dừng lại trước bức ảnh được treo trên bức tường gần khu vực ghế chờ. Bức ảnh chụp trong phòng bệnh tại bệnh viện Trung ương Tokyo, bác sĩ Atsushi và bệnh nhân nhỏ tuổi đang hồi phục sau ca phẫu thuật mắt đại thành công. Bà ngắm nó thật lâu, ánh mắt dịu lại, trước khi quay sang mỉm cười với đôi nam nữ đứng ngay sau."Saguru hồi đó cũng thật gầy. Vậy mà bác cứ tưởng tương lai thằng bé sẽ khó thấy được ánh sáng. May mà nhờ có bác sĩ Miyano."Chàng trai im lặng nãy giờ cũng bất giác lên tiếng."Thật tiếc, con cũng chưa kịp gặp lại để cảm ơn chú Miyano."Anh là Hakuba Saguru, founder của thương hiệu kính mắt Sherlook đình đám trên toàn cầu. Hồi cấp I, Saguru không may gặp hỏa hoạn, đôi mắt bị bỏng nặng tưởng như vô vọng cứu chữa. Thế nhưng may mắn làm sao, anh và gia đình lại gặp được bác sĩ Miyano Atsushi và các bác sĩ nhãn khoa tận tâm khác. Họ đã nỗ lực không ngừng để cứu lấy đôi mắt của anh, mang lại ánh sáng và bầu trời hy vọng cho cậu bé thời đó. Sau khi chữa khỏi không lâu, anh được gia đình cho sang Anh du học và định cư. Cuộc sống và công việc bận rộn ở bên đó khiến Saguru không có thời gian và cơ hội quay trở lại Nhật Bản để ghé thăm vị ân nhân của mình. Mãi cho đến vài tháng gần đây, anh trở về cũng là lúc hay tin bác sĩ Miyano đã mất do tai nạn. Thật đáng tiếc, rốt cuộc anh cũng không thể trực tiếp chào hỏi và cảm ơn tới người bác sĩ tận tụy ấy.Shiho từ phía sau tiến lên một bước, ngước ánh mắt tự hào về bức ảnh có chứa hình ảnh của người bố thân thuộc. Bên cạnh ông là cậu nhóc chừng cấp I và người mẹ - cũng chính là bà Hakuba bây giờ. Đút hai tay vào túi áo blouse, cô nhẹ giọng đáp:"Chắc hẳn bố cháu cũng rất vui khi giúp đỡ được anh Hakuba và gia đình. Cảm ơn hai người vì luôn nhớ tới ông ấy. Nhìn thấy anh Hakuba thành công như hôm nay, hẳn bố ở bên kia cũng rất tự hào."Bà Hakuba mỉm cười hài lòng. "Ông Miyano cũng sẽ rất tự hào về cô con gái như cháu nữa. Cảm ơn Shiho nhé, nhờ cháu mà chứng mỏi mắt dạo gần đây của bác cũng đỡ hơn nhiều."Shiho gật đầu thay cho lời đáp, cô mải lắng nghe lời nói của bà Hakuba mà không để rằng có hai cặp mặt vẫn nhìn về phía mình. Một dịu dàng mà tinh tế, một tha thiết mà đợi chờ....Cho đến khi hai người kia bước ra khỏi cửa phòng khám, Conan mới tiến lại gần chị Shiho. Không để chị nói xong một câu "Chúc mừng em nhé!", cậu đã lên tiếng hỏi."Họ là ai vậy ạ?"Có vẻ cậu trai này đã không màng tới mục đích cậu vội vã qua đây để làm gì, có thể cũng đã quên tin vui trúng tuyển vừa nhận cách đây không lâu. Shiho nhìn cậu, rồi thở một hơi, vừa đi vừa nói."Bác gái ấy là bà Hakuba, hiện đang thăm khám tại phòng khám của chị. Bà thường xuyên thấy mỏi mắt, tình trạng này diễn ra quá dày kể cả khi đôi mắt đã được nghỉ ngơi."Nhận thấy Conan vẫn tập trung lắng nghe, cô tiếp lời khi biết nỗi tò mò của em ấy vẫn chưa được thỏa mãn."Em có nhớ về vị luật sư trước đây từng giúp bố chị trong vụ kiện không? Chính là bà Hakuba. Trước đây chị vẫn thắc mắc vì sao bố lại gặp được vị luật sư tài giỏi và tốt bụng như vậy. Hóa ra là ông từng phẫu thuật thành công, cứu sống đôi mắt cho con trai nhà Hakuba - cũng là người đàn ông đi cùng mẹ hồi nãy.""Nghe bảo dạo gần đây anh ấy có dịp về nước, nên cũng tiện thể đưa mẹ đi khám và ghé thăm phòng khám nhà Miyano luôn."Conan gật gù có vẻ hiểu chuyện, thì ra ban nãy cậu thấy bác gái quen quen là vì bà Hakuba cũng có mặt trong bức hình được treo tường về cuộc phẫu thuật năm xưa. Nhưng ngẫm lại Conan vẫn thấy có gì đó hơi cấn. Cái ánh mắt chăm chú của anh chàng kia thực sự rất sai. Nếu chỉ là chú ý vào lời dặn dò của bác sĩ, có nhất thiết phải trao cái nhìn như vậy cho chị Shiho không?"À chị Shiho, chị có thấy..." Conan tính hỏi, nhưng câu chữ chưa hoàn chỉnh lại bị cắt ngang bởi tiếng chuông vang lên từ phía cửa. Hakuba Saguru bước vào, ngại ngùng nhận lại túi xách của mẹ từ tay bác Clara. Nhưng trước khi đẩy cửa và ra về lần nữa, anh không quên ngoái lại phía Shiho và cười tươi hỏi."Bác sĩ Miyano này, không biết... em có thể cho anh phương thức liên lạc của em được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com