TruyenHHH.com

Shortfic Nay Nhoc Em Da Bao Gio Tu Hoi Chocolate Co May Vi Chua

----Nghi Ân----

Đợi cho cánh cửa khép lại, tôi từ từ mở mắt. Phạm, anh ấy vừa hôn tôi.

Tim tôi giờ sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Tôi cảm giác cả người tôi nóng ran vậy.

Liệu nụ hôn khi nãy đã lây bệnh sốt từ anh sang tôi?

....

3 giờ sáng,

Trằn trọc mãi không ngủ được, tôi lọ mọ dậy. Đi vào bếp, tôi kiểm tra lại chỗ bột để nướng bánh vào sáng mai rồi lấy cốc pha một li socola nóng.

Cửa bếp chợt mở, tôi thấy anh trong bộ đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo cardigan mà khi nãy tôi chạy sang nhà anh lấy hộ. Anh nhìn tôi, hai má bất giác đỏ.

Tôi lảng tránh ánh mắt anh, cảm giác hai tai đang sắp cháy tới nơi rồi.

_Anh... Anh uống socola không? Em...

_Cho anh một li. - Anh trả lời ngay lập tức trước khi tôi hoàn thành câu nói

Rồi bọn tôi không ai nói gì, mỗi người một việc. Anh ngoan ngoãn ngồi ở bàn chờ socola, tôi tập trung làm hai li socola.

---Tề Phạm---

Tôi nằm thao thức trên giường. Khi nãy có lẽ vì thuốc em đưa không gây buồn ngủ nên tôi tỉnh luôn từ lúc hết sốt cho đến giờ.

Chợt nghe tiếng bước chân em đi xuống nhà, tôi với lấy áo khoác vắt trên ghế mặc vào, lẽo đẽo xuống theo.

Vừa mở cửa ra, ánh mắt em xoáy thẳng vào mắt tôi khiến tôi không tự chủ được cảm xúc trên khuôn mặt, đầu óc tự động nhớ lại nụ hôn trộm khi nãy trong phòng ngủ, hai má tôi cứ thế nóng ran.

Nghi Ân xoay mặt đi, nhưng tôi nhận ra hai tai em tự dưng cũng đỏ.

Tiết trời Seoul cũng ấm hơn trước, nhưng quả thực cái lúc 3 giờ sáng thì vẫn lạnh đến thấu xương. Có lẽ vì vậy nên tai em cứ đỏ ửng lên.

Tôi định hỏi em có cần lấy thêm áo khoác không thì em đã hỏi tôi liệu có muốn uống socola trước, tôi gượng gạo bảo có.

Tôi ngượng ngùng đi về chỗ bàn, mắt dán lên bóng lưng bên quầy kia.

Mùi socola ấm nóng, thơm nồng chẳng mấy chốc mà lấp đầy căn bếp rộng.

Tôi vò tóc, thiết nghĩ đây có lẽ là lúc thích hợp, nhưng lại không biết mở lời như nào.

"Cạch" Tôi ngẩng đầu lên, em đặt li socola còn nóng hổi xuống trước mặt tôi.

_Ba em bảo anh thích socola truyền thống pha hơi ngọt một chút. Lần này em bỏ ít đường mà nhiều sữa hơn vì anh vừa ốm xong.

_Cám ơn em.

Nhóc thật sự quan tâm tới tôi nhiều hơn so với những gì tôi làm cho nhóc rồi.

Cầm li socola đưa lên miệng, mùi vị ấm áp ấy phút chốc lan tỏa đến từng tế bào khiến tôi tê dại.

Nghi Ân ngồi xuống đối diện, trên người em chỉ có lớp áo len trắng mặc bên ngoài chiếc áo thun phía trong. Lúc này tôi dường như quên mất chuyện trong phòng ngủ mà hỏi em một cách tự nhiên.

_Em có lạnh không? Lấy áo anh mặc cho ấm.

Nhóc lắc đầu, nhưng tôi thấy vai nhóc đang run rẩy.

Tôi cởi áo khoác ra, đem sang ngồi cạnh nhóc rồi choàng lên cả hai người bọn tôi.

_Người em đang run đây này.

Tôi nắm lấy hai bàn tay em đang kẹp giữa hai đùi áp lên li socola.

_Tay em cũng lạnh nữa. - Tôi nhìn em, tim bất giác đập mạnh - Em muốn sốt giống anh à?

_Không... Không có... - Nhóc lí nhí trả lời tôi, cúi vội đầu xuống

_Nghi Ân, nhìn anh.

Nhóc ngẩng đầu lên nhìn tôi.

_Em thích anh phải không?

Không hiểu sao tôi khi ấy chỉ mong em đẩy tôi ra thay vì mở to mắt nhìn tôi như thế. Tôi vẫn kiên nhẫn chờ em trả lời.

Em lại cúi đầu, gò má em phút chốc đỏ đến nỗi phần tóc vàng bên tai không thể che hết.

Tôi lấy tay nâng cằm em lên, buộc em phải nhìn thẳng vào mắt tôi.

_Trả lời anh.

Cả gian bếp lặng im, tôi có thể nghe được tim tôi đập mạnh như nào.

_Em... Có. Em thích anh, Tề Phạm.

Câu trả lời từ em khiến cả người tôi run rẩy, mùi socola trong phòng bỗng chốc trở nên khác đi. Nồng hơn, thơm hơn, như cảm xúc mãnh liệt đang choáng lấy người tôi lúc này.

Quăng luôn tất cả những gì tôi đã tính toán, lên kế hoạch trong đầu, cơ thể tôi theo phản xạ, đem môi tôi đặt lên đôi môi anh đào của em.

Trái với nét tinh nghịch của đứa trẻ tuổi mới lớn tôi thường bắt gặp ở nụ cười em, vẻ mặt tập trung mỗi khi em làm bánh, nụ cười đáng yêu mỗi lần em vừa pha cà phê, vừa tán gẫu với khách, em giờ đây thật khác.

Một Nghi Ân đang run rẩy khi đang phải đối diện với tình cảm của mình.

Và tôi cũng đang run rẩy khi đang đối diện với tình cảm của tôi.

Tôi biết tôi đã hai lần hôn em mà chưa cần biết em có đồng ý hay không.

Nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi thích em, yêu em là thật lòng.

_Vậy anh yêu em, kể cả khi chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa lâu. Em có tin anh không?

Mái đầu nhỏ của Nghi Ân rụt rè đặt lên vai tôi.

_Tuy mới gặp nhau chưa lâu, nhưng em đã thích anh từ trước rồi.

....

Người ta hay bảo tình yêu cũng như chocolate, vừa ngọt, vừa đắng.

Nhưng này nhóc, em đã bao giờ tự hỏi chocolate có mấy vị chưa?

Câu hỏi này, thực ra anh cũng chưa trả lời được. Nhưng anh chắc chắn yêu anh, tình yêu chúng ta chỉ có ngọt chứ không có đắng.

Nghi Ân à, cám ơn em, vì đã cho phép anh thích em.

....

Phạm à,

Thực ra mà nói, em chẳng để tâm chocolate có mấy vị đâu,

Bởi vì em đã có anh là viên chocolate ngon nhất thế giới rồi.

Em yêu anh, Lâm Tề Phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com