TruyenHHH.com

Shortfic Mot Ngay Dep Troi

"Xin chào, tớ là Park Jongseong, cùng học vui vẻ nhé"

Jongseong vui vẻ chào các bạn cùng lớp, mọi người niềm nở cùng nó hỏi han những câu chuyện mà mọi học sinh đều có thể tò mò với bạn bè mình.

"Cậu từng sống ở Mỹ sao?"

"Sao cậu lại về Hàn vậy?"

"Ngầu ghê"

Nó đến là chóng mặt với loạt câu hỏi từ những người bạn mới của mình, nhưng cũng không thấy phiền. Ngược lại, Jongseong trả lời từng câu hỏi của các bạn, nói liên tục, nói không ngừng, nói qua cả giờ giáo viên vào lớp.

Cũng nhờ thế mà ở trường mới, nhắc đến Park Jongseong tất cả giáo viên đều chỉ đáp lại một câu.

"Thằng bé này giỏi, cũng tốt tính, mà nói nhiều không ai lại"

Jongseong cứ ngỡ bản thân sẽ là con người mua vui đồng đều cho cả lớp vì không có bạn thân. Nhưng đến cuối kì học, lớp lại có người mới vào.

Bạn mới của nó tên Sim Jaeyoon.

Và nó nghiễm nhiên trở thành mục tiêu làm trò hài cho người bạn này.

Sim Jaeyoon có thể rất nghiêm túc trong lúc học, nhưng chỉ cần nó là người rủ rê chơi bời, thì trò gì nó cũng không ngán. Jaeyoon chính xác là "con nhà người ta" trong truyền thuyết khi mà thầy cô bạn bè đều ngưỡng mộ nó, ngày nào cũng thấy cái tên nó trên confession, và thậm chí bố mẹ Jongseong còn gọi nó là con trai, thằng con guột ở đâu thì bố mẹ không biết, chỉ biết mỗi con trai yêu Jaeyoon đẹp trai học giỏi hiền lành cộng 7749 tính từ khác thôi. Từ ngày quen biết Sim Jaeyoon, cuộc đời Jongseong kì lạ khó tả.

Nhưng có lẽ nếu như không phải vì sự kiện đặc biệt, có lẽ Jaeyoon đối với Jongseong cũng như bao người bạn khác.

Đó là một ngày nắng vàng ươm, gió mát nhè nhẹ vờn những tán lá xào xạc thành những bản nhạc vui tai. Jongseong ngậm trong miệng mẩu bánh ngọt, chân chạy hớt hải vào trường, chỉ sợ chậm một giây là con đường mưu cầu kiến thức bị đứt như cái cách bạn Kim lớp trưởng cắt đi mái đầu moi.

"Tới giờ rồi, đóng cửa đi cậ..."

"Chờ emmmmmmmmmmmm!"

Tiếng hét thánh thót vang lên từ tận bên kia đường làm mấy anh chị tiền bối đang trực cổng phải ngoái đầu lại nhìn. Ồ xem kìa, phải em hậu bối Hàn suýt kiều đẹp trai lai láng của trường mình không thế?

Jongseong ở trường vốn có quan hệ tốt với tất cả mọi người, nên được các anh chị tha cho một con đường sống. Nó nhảy phóc vào trong trường, nhanh đến nỗi tí thì nghẹn luôn cả mẩu bánh. Trong đội trực cổng có anh trai muốn trêu Jongseong, lăm le viết tên nó vào sổ.

"Để xem nào, Park Jongseong lớp 10 - 1, lần thứ ba đi học muộn trong tuần..."

"Thôi đừng anh ơi xin người đừng tàn nhẫn đến thế em cầm chổi quét sân đến mòn cả chổi luôn rồi anh thấy không anh ơi"

"Anh cứ ghi tên nó vào đi ạ, tội vạ đâu em chịu"

Đứa nào? Đứa nào định chặn đường sống của tao? Park Jongseong trợn mắt nhìn quanh, đập vào mắt nó là Sim Jaeyoon đang nhìn mình bằng ánh mắt "bất ngờ chưa?". Trông thằng này không giống chỉ dọa cho vui mồm, thái độ là nó băm mình thật chứ không đùa, nhưng mà Park Jongseong là ai chứ? Chả nhẽ lại chịu thua thằng ma mới này à?

"Này Sim Jaeyoon..."

"Cậu được tha mà tôi lại phải chịu phạt á? Vô lí một vừa hai phải thôi chứ"

Tao bạn bè chiến hữu gì với mày mà phải kéo tao chết chung? Mày mới là đồ vô lí đó thằng quỷ. Park Jongseong trong đầu thầm rủa Sim Jaeyoon 9981 lần, còn thằng kia vẫn thản nhiên đứng đó, ung dung chỉnh tóc chỉnh cà vạt như thể chờ Park Jongseong chịu thua rồi cùng nhau chịu phạt.

Giờ kiểm tra bài cũ hôm ấy lớp 10 - 1 tập trung hết ở ban công, hóng hớt cậu Jongseong họ Park ngoe nguẩy đủ kiểu xin đội trực cổng tha cho một con đường sống, thiếu điều nằm xuống đất ăn vạ luôn.

Đúng là mỹ nam mấy ai qua được ải đi học muộn.

Như đời này ai cãi được Jongseong? Nhất là khi nó xin xỏ dai như đỉa, nên anh trưởng đội trực sau một hồi bị tra tấn lỗ tai bèn sút cả hai lên phòng giám thị.

Thầy giám thị nhìn cả hai như-một-trò-đùa, không hiểu sáng nay bước bằng chân nào ra khỏi nhà để gặp phải hai nhân vật nổi tiếng của trường trong cùng một ngày, ngay tại một thời điểm.

"Đi học trễ nữa?"

"Em xin thề em không hề đi trễ. Lúc em bước chân vào trường là chính xác 8 giờ không chậm một giây luôn ạ"

"Chứ sao vào đây?"

"Dạ tại đồng hồ anh trưởng tổ trực chạy sai ạ, quá bất công cho con người không biết trễ giờ như em"

"Chứ không phải là mày mất thời gian năn nỉ ảnh cho mày qua hả?"

Mày muốn gì ở tao hả Sim Jaeyoon? Tao thù oán gì với mày mà mày đối xử với tao như thế? Đời sinh ra Park Jongseong này rồi còn đẻ thêm Sim Jaeyoon làm cái gì nữa ạ?

"Còn anh nữa, làm cái gì mà lại vào đây?"

Thầy giám thị nhìn sang Jaeyoon chất vấn. Jongseong cười thầm, để rồi xem nhé bạn học yêu quý, phun cái lý do ra đây rồi bạn chết với mình.

Nhưng đáp lại cái kì vọng to đùng đoàng của Jongseong, Jaeyoon chỉ nhún vai trả lời.

"Em mang sổ cô chủ nhiệm xuống cho thầy mà. Xong việc rồi thì em đi lên lớp thôi mà bị túm vào đây luôn ý chứ"

"Cái gì? Sao ban nãy mày bảo mày bị phạt?"

"Mày tin à? Xin lỗi Jongseong nhé, tao không ngờ mày thực sự tin tao bị phạt đấy"

Jongseong muốn ngửa mặt lên trời gào thật to, gào hết cả hơi, gào đánh bật mọi cảm xúc.

Con đường mưu cầu kiến thức của nó là một đường bằng phẳng, chỉ vì gặp Sim Jaeyoon mà xuống dốc không phanh.

Thầy giám thị nhìn Jongseong thất tha thất thểu như vừa tìm được thêm một định lý Sim-Jaeyoon-nói-có-chó-mới-tin, bỗng dưng động lòng trắc ẩn mà vỗ vai nó một cái.

"Thôi thì hôm nay tha không cần nhặt rác nữa..."

Jongseong ngước lên nhìn thầy giám thị như đấng cứu thế.

"...Quét sân trước sân sau xong thì cho lên lớp"

Jongseong rơi luôn vào cái hố đen xì mang tên trầm tư, tự hỏi vì cái lý do gì nó phải gặp cái cảnh làm trò hề cho mọi người như vậy.

Jongseong đây không có nhiều tiền, nhưng vui thì mua 24/7.

Tao nguyền rủa mày Sim Jaeyoonnnnnn.

Những tia nắng vàng vẫn tung tăng trên nền đất, bao bọc khung cảnh trong sự ấm áp hồn nhiên. Cây cối trong trường xanh ngát, làm dịu đôi mắt học sinh sau những giờ học căng thẳng.

Đấy là người ta nói thế, chứ Park Jongseong đang cầm chổi quơ đi quơ lại trên sân trường thì khác.

Trường mình chờ đến năm nó nhập học thì trồng cây gây rừng hay gì mà lắm lá thế? Mỗi cái sân sau bé tí mà mãi không xong, vừa quét gọn gàng thì gió lại ào một cái, lá rụng như chưa hề có thằng nào đứng đây quét cả. Park Jongseong vừa quét vừa tưởng tượng đống lá này là thằng họ Sim đáng ghét kia, chổi lê xuống đất muốn tróc cả nền xi măng, một đường quét đi kèm với một câu chửi, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, mày cứ chờ đấy Sim Jaeyoon ạ, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.

Ôi mùa thu, ôi mùa lá rụng.

Jongseong đã tưởng quét sân vào cái mùa dở hơi này đã là cực hạn của sự khùng điên rồi, nhưng không, nó phải gánh thêm cả việc muốn-chui-đầu-xuống-đất, tất cả là vì mỗi khi có giáo viên vào lớp nó dạy môn tiếp theo, nó đều thấy thầy cô bước vào lớp rồi lại ra hành lang, cúi xuống nhìn nó một cái như thể muốn chắc chắn nó vẫn đang cầm chổi trong đống lá vàng, hô một câu cố lên Park Jongseong thầy/cô tin em làm được (dù rõ ràng nó không làm được), rồi lại đi vào trong bắt đầu bài mới.

"Ê!"

Cái tiếng này nghe thân thuộc thế nhỉ? Jongseong nhăn mặt ngước lên, trong đầu lướt qua tất tần tật các giọng nói sáng nay mà nó nghe được, để rồi nhận ra một sự thật đau nhói tim gan.

Cái giọng này từ vị bạn học chết tiệt đẩy nó vào con đường cầm chổi đứng nắng này chứ đâu. Jongseong điên tiết nhìn quanh, tự nhủ thấy cái mặt Sim Jaeyoon là phải phóng chổi về phía nó liền, bao đêm cày game với thằng em nối khố chả lẽ không nhắm trúng nổi con lươn họ Sim kia?

Park Jongseong chưa kịp cho Sim Jaeyoon biết khái niệm lễ độ, thì anh họ Sim đã cho nó biết thế nào là lễ hội.

"Quét sân vui ha?"

"Nói câu nữa chổi bay vô miệng mày"

"Nào ai làm gì đâu mà cọc? Rảnh không qua đây nhờ tí"

Jaeyoon ngoắc nó lại như địa chủ ngoắc đầy tớ. Jongseong nhìn cái tướng bạn cùng lớp, đấu tranh hai giây xem có nên lại gần thằng này lần nữa không.

"Khổ quá tao có ăn thịt mày đâu? Qua đây đi tao có việc nhờ thật"

Tạm tin, Jongseong cầm cái chổi lê lết qua chỗ Sim Jaeyoon, thằng tóc nâu mỉm cười đắc ý, kéo nó đến gần bức tường sau trường.

"Đi net không?"

"Tao với mày?" 

"Chẳng lẽ tao rủ vong đi cùng?"

Đời sinh ra một Park Jongseong đẹp trai có thừa, học giỏi có tiếng, tài năng có hạng. Nhưng đời đẩy nốt cái sự sợ ma của nó lên một tầm cao ngang ngửa tháp Eiffel, nên Jongseong nghe Jaeyoon hỏi là quay ngang quay dọc liền, nhỡ sau lưng có chị áo trắng nào thì toang.

Anh đây chả sợ gì, sợ mỗi ma.

"Đâu? Vong gì ở đây? Mày đừng có dọa tao"

"Thế có đi không thì bảo?"

Sim Jaeyoon hơi mất kiên nhẫn với chiếc bạn học này, rủ nó đi chơi mà nó làm như mình là mẹ mìn bắt cóc nó không bằng, xin lỗi cái thân mày ai ham thì tao không biết chứ tao là tao từ chối rồi đó.

"Đi thì đi"

Chờ mỗi thế, Jaeyoon len lén lôi cặp sách Jongseong từ phòng giám thị ra, ném thẳng qua bờ tường. Nó hạ người thấp xuống, bảo Jongseong nhanh nhanh leo ra ngoài trước khi thầy giám thị bắt gặp.

Park Jongseong thuận lợi ngồi lên gờ tường, đưa tay ra chờ kéo Sim Jaeyoon lên mà mãi chẳng thấy nó lên tiếng. Hơi chột dạ, nó ngó đầu xuống thì hoảng hồn muốn xỉu.

Không chỉ có Sim Jaeyoon đứng đó, còn có cả thầy giám thị dấu yêu.

"Sáng sớm thì cãi nhau ỏm tỏi trên phòng tôi, giờ lại rủ nhau trốn học, hay nhỉ?"

"Không phải tại em, tại..." - Jongseong lên tiếng thanh minh trong vô vọng dù cái thân vẫn đang vắt vẻo trên gờ tường, nắm một tia hy vọng mỏng manh rằng thầy giám thị vì lý do củ chuối nào đó sẽ tha cho nó. Nhưng ngay khi nó chỉ vừa thốt được vài từ, cậu bạn học vui tính của nó đã hoàn thành hộ cả câu.

"Tại Jongseong muốn trốn nên em giúp thôi ạ"

Trong một buổi sáng, Sim Jaeyoon nổ 3 phát, bắn hạ Park Jongseong 3 lần.

Park Jongseong anh dũng hy sinh thân mình cùng con đường lĩnh hội kiến thức để được cầm chổi lần nữa.

Hãy thả F để Jongseong có sự an ủi sương sương.

"Tao không thể tin được tao lại nghe lời mày"

Jongseong lần này không cầm chổi nữa, có vẻ như thầy giám thị cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gào thét thầm lặng của nó mà đưa cây chổi đi chỗ khác.

Thay vào đó, thầy đưa nó cái bọc rác đen như cuộc đời nó sáng nay rồi bắt nó đi nhặt rác quanh trường.

Còn cái chổi thì đáp một đường vào tay Jaeyoon.

"Thì tao cũng có tin được là mày nghe lời tao thật đâu"

Giữa trưa mùa thu trời nắng như đổ lửa, thật thích hợp để đôi bạn cùng tiến ôm chổi ôm bọc đi quét sân toàn trường.

"Sao mày cứ chọc điên tao thế hả?"

"Không ngờ là mày còn có nhân cách cục súc thế này"

Hai đứa ông một câu tôi lại một câu, tận đến giờ tan học từ các bạn cùng khóa đến các anh chị tiền bối đều nhìn xuống sân trường ngắm hai mỹ nam yêu trường hơi quá mức giờ đã gác chổi ngồi tâm sự tuổi hồng, trong lòng thầm nghĩ hai đứa này mà mở rạp xiếc chắc chắn chị đây sẽ là khán giả trung thành.

Nhờ thế mà hai đứa nó thân nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com