Shortfic Ki Uc
"Alo, ai vậy?"-đầu dây bên kia bắt máy, người đó có một giọng nói thật nam tính và đầy sức quyến rũ"Xin chào, em là bạn chị Chorong""Gọi tôi làm gì""Em muốn hỏi...""Chúng tôi chia tay rồi, sau này muốn hỏi gì về cô ấy thì đừng tìm tôi"-không đợi tôi nói hết, tên đó đã nhào vô họng."V-vâng, xin lỗi đã làm phiền"-tôi vội cúp máyChia tay rồi...lúc nãy mình còn muốn họ sẽ sớm chia tay, nhưng...chia tay rồi thì mình biết tìm chị thế nào đây, bây giờ có thể tìm chị ở đâu...Chorong àh...Đang suy nghĩ xem chị có thể đi đâu thì trong đầu tôi bỗng nhớ lại 1cuộc nói chuyện của tôi với chị, tôi nhớ chị từng nói..."Eunji à, nếu có 1ngày, người mà em yêu thương nhất rời bỏ em, tất cả với em lúc này điều trở nên vô nghĩa, em muốn chạy đi, trốn tránh mọi thứ thì em sẽ đi đâu?""Có thể em sẽ đến 1nơi không có ai, nhưng bây giờ tạm thời em không biết nơi nào như vậy""Nếu là chị, chị sẽ đến nơi chứa những kí ức vui vẻ nhất""Nơi đó là đâu?""Lúc nhỏ, cha mẹ thường dẫn chị đến công viên chơi, đối với chị, đó là nơi chứa nhiều kỉ niệm vui của chị với họ"Tôi vội chạy đi khi nhớ ra những điều đó...Nhưng là công viên nào? Seoul rộng lớn, có không ít công viên, mình biết tìm chị ở công viên nào...Tôi liền gọi cho mẹ chị, hy vọng rằng bác sẽ nhớ đó là công viên nào"Alo..."-lần thứ ba tôi gọi vào máy chị và bác lại bắt máy"Bác ơi, bác có nhớ công viên lúc trước hai bác thường dẫn chị Chorong đi là công viên nào không?""À...cái đó bác cũng không nhớ nữa, hai bác bận công việc nên đã lâu lắm rồi không đi chơi với nó. Mà cháu không cần tìm nó đâu, nó đi đã rồi về, tìm chi cho mệt""Vâng, tạm biệt bác"Bây giờ phải làm sao...lâu lắm rồi không đi chơi với con vì bận công việc, cả tên công viên lúc trước thường dẫn con đi chơi cũng không nhớ, còn kiêu mình không cần tìm chị...-tôi bất giác cườiLúc trước mình còn ghen tị với chị, ghen tị chị có cha mẹ, ghen tị gia đình chị giàu, có đủ điều kiện...không giống mình, phải sống với bà, còn phải đi làm tự nuôi bản thân. Mình đâu nghĩ chị sống thiếu thốn tình cảm như thế...Bất lực vì không biết là công viên nào, tôi đành đi hết tất cả các công viên để tìm chị, tôi tìm từ công viên này đến công viên khác, hỏi tất cả mọi người có thể hỏi chỉ mong tìm được ít tung tích của chị. Lòng tôi lúc đó rất lo, chị là kiểu con gái yếu đuối, sao có thể một thân một mình ở ngoài đường gần hai ngày trời như vậy...Tìm chị đến khuya, đã hơn 12giờ tối rồi mà tôi vẫn còn chạy lang thang khắp nơi. Từ sáng đến giờ các công viên tôi đã đến hết nhưng không tìm được chút tung tích nào...Sáng giờ chạy khắp nơi mà chưa ăn gì, giờ đây tôi bắt đầu mệt, đứng lại nghỉ 1lát, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của 1cậu bé tầm 12tuổi với mẹ của nó..."Mẹ ơi, con muốn đến công viên lúc nhỏ mẹ thường dẫn đến, mai mẹ dẫn con đi nha""Không được đâu con, công viên đó đóng cửa lâu rôi, hay là mai mẹ dẫn con đi siêu thị chơi nha""Vâng""Ngoan lắm, về nhà ngủ 1giấc thật ngon rồi sáng mai mẹ chở con đi"-nói rồi người mẹ dẫn con tiếp tục điCông viên đã đóng cửa...không chừng là công viên đóNghĩ vậy, tôi liền chạy theo người phụ nữ đó hỏi địa chỉ công viênBước vào công viên đã đóng cửa đó, tôi thấy lạnh sóng lưng vì sự vắng vẻ của nó, nghe nói đã bị bỏ hoang gần 7năm rồi. Tôi đứng 1chỗ, nhìn xung quanh, đồ chơi vẫn còn để ở đó nhưng phần lớn bị hư hỏng, mục nát hết vì bị bỏ đó từng ấy năm, công viên không rộng lắm vì vậy chỉ cần đứng 1chỗ là có thể nhìn thấy hết toàn bộ công viên, đồ chơi cũng không nhiều, toàn là những món đồ chơi lạc hậu mà hầu hết giới trẻ ngày nay không ai biết.Tôi đảo mắt xung quanh tìm chị, mắt tôi bỗng dừng lại khi thấy bóng lưng quen thuộc đó, chị đang ngồi trên một chiếc đu quay mục nát. Tôi bước đến gần chị, chị đang khóc, đôi vai nhỏ nhắn đó đang run lên. Không kìm lòng được, tôi chạy đến ôm chị, khẽ nói với chị..."Đừng khóc...""..."-chị im lặng, quay lại nhìn tôi, đôi mắt đã xưng lên vì khóc, khuông mặt cũng tiều tụy hơn, và hình như chị đã ốm đi một chút, nhìn thấy chị như vậy tôi xót lắm"Hôm qua đến giờ chị đã ăn gì chưa?"Chị nhìn tôi rồi lắc đầu"Vậy đi ăn đi, sáng giờ em cũng chưa ăn gì, giờ thấy đòi rồi""Nhưng chị không muốn ăn""Phải ăn chứ, đừng nhịn đói kiểu đó, không tốt cho sức khỏe đâu"-tôi nắm lấy tay chị kéo điTrong quán ăn, chị ngồi đó, đồ ăn thì đầy trên bàn nhưng chị lại không đụng đến, thấy chị như vậy, tôi cũng ăn không vô"Sao vậy, đồ ăn không ngon à""Không phải, chị ăn không vô""Có chuyện gì, nói với em, trút hết ra tại đây đi, đừng im lặng giữ trong lòng, khó chịu lắm""Eunji àh, em tốt với chị quá""Em có chuyện muốn nói với chị""Em nói đi""Chị nói chuyện của chị trước""Hôm qua chị và Taehoo chia tay...chị không biết sao lại buồn như vậy nữa..."-chị lại khóc"..."-tôi im lặng nghe chị nói"Lúc trước, lúc gia đình chị còn nghèo khổ, lúc cha chị chưa thành đạt như hôm nay, cha mẹ dành rất nhiều thời gian cho chị, chị lúc đó rất hạnh phúc, nhưng bây giờ...tất cả thời gian của họ điều dành hết cho công việc, suốt ngày chỉ công việc, công việc và công việc, họ chưa từng hỏi chị có ăn cơm chưa hay chưa từng quan tâm đến chị, chỉ có Taehoo là người quan tâm chị, nhưng giờ anh ấy đã rời bỏ chị, em nói xem chị phải làm sao? Con người có thể sống khi không có tình cảm, không có niềm vui, không ai quan tâm sao? Một cuộc sống như vậy làm gì có ý nghĩa"-nước mắt chị lại đang thi nhau chảy, những giọt nước mắt lúc nãy còn chưa kịp khô đã có những giọt mới..."Em có chuyện gì, mau nói đi...""Em...em..."-tôi nói rất nhỏ"..."-Chị im lặng, cố gắng lắng nghe những gì tôi nói"Em thích chị"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com