TruyenHHH.com

Shortfic Ke Trom Sach Chanbaek

Chanyeol nheo mắt nhìn mặt trời đỏ rực hiện lên ở cuối con đường nhựa. Gạt chân chống xe đạp, cậu hít một hơi mùi bánh gạo cay xè nóng rân ran tỏa ra từ xe đẩy gần đó, chờ mấy đứa nhóc con cầm theo xô đựng cát chuẩn bị ra biển băng qua đường, lắng tai nghe tiếng tàu cá về bến rồi mới để chân lên bàn đạp, đạp đi.

Mùi gió biển từ đại dương băng qua bãi cát, đi men theo mấy vách đá vào trong khu dân cư hiền lành, để lại một chút thèm thuồng hơi hải sản rồi đi mất. Chanyeol đạp xe lòng vòng né vũng nước đọng từ tuyết đầu mùa tan ra trên mấy con đường nhỏ mới trải nhựa khang trang, lướt qua mấy căn nhà mặt tiền xập xệ có, đẹp đẽ có, vắng người tới lui cũng có mà đông đúc tiếng cười cũng không thua gì, cậu vừa đạp xe vừa huýt sáo bài hát gọi tàu cá về bờ của mấy bà dì chiều chiều ra chợ hải sản ngồi hát.

Dừng cái két trước một tiệm sách còn đóng cửa kín mít, cậu chúi người về trước, chau mày xem xét bánh xe một chút rồi để nó nằm rạp xuống mặt đường trước khi lục lọi tìm chìa khóa trong túi quần. Ở xứ đảo Heuksando này, người ta cần nhiều hơn một chiếc xe đạp để trốn thoát. Thò tay xuống sâu đáy túi quần bò và lôi ra một móc khóa hoen ghỉ đính mỗi một cái chìa con con, Chanyeol ngó chiếc xe đạp lăn lóc một giây cụt ngủn rồi tra chìa vào ổ, vặn cái chóc và ổ khóa tự lìa ra. Móc ổ khóa vào một bên cánh của rồi bốp lại, cậu cúi xuống khiên cái xe đạp cà tàng lên tống vào trong cửa hiệu bán sách, bên cạnh đống thùng các-tông chứa mấy cuốn sách mới hiếm hoi vừa về ngày hôm qua.

Chanyeol quăng chìa khóa vào trong hộc tủ quầy tính tiền rồi đi vào bên trong phòng thay đồ, thực chất là góc khuất được ngăn lại bởi đám sách cũ bám bụi và một tấm màn xanh đen. Định bụng rằng chẳng ai trong cái thị trấn này có hứng thú với chiếc xe cà tàng và đám sách đầy chữ nghĩa, cậu cũng không màn hai cánh cửa mở toang. Chưa kể người chủ trước đó còn dặn dò trước khi giao cửa hàng sách cho cậu rằng, sáng sớm cứ để cửa mở, đừng đóng hay khép lại. Lời dặn kì lạ nhưng làm theo thì ít tốn công sức hơn nên Chanyeol cũng không thắc mắc.

Chanyeol đi lục lọi trong ngăn tủ chật nít, lôi ra được xấp giấy kiếng bọc sách, quăng chiếc ba lô màu xanh rêu xuống sàn, cậu bước ra ngoài. Cậu nheo mắt khi thoáng thấy một bóng dáng vụt ra từ trong tiệm, chớp chớp mấy cái, Chanyeol lắc đầu, quay về chỗ bàn tính tiền và bắt đầu bọc mấy cuốn sách mới, miệng lầm bầm làm gì có ai đủ rảnh để đi ăn cắp chữ nghĩa ở xứ ít người học hành đàng hoàng này.

Lời nói ra mang theo một chút tự hào, cậu chính là một trong số ít đó. Gia đình Chanyeol sắp chuyển lên thành phố, cậu sắp vào được đại học, bỏ xa thị trấn nghèo đói chỉ có khách du lịch mới thích thú lui tới thăm cảnh, còn người dân thì một là cam chịu hai là muốn trốn đi. Cha của Chanyeol là thuyền trưởng tàu lớn, mẹ làm cô giáo ở trường cấp ba học sinh nghỉ học nhiều hơn lên lớp, còn Chanyeol, Chanyeol là một cậu tân sinh viên mơ ước làm kiến trúc sư. Chán ngán với tương lai mịt mù như mặt biển phủ sương, nhà ba người bàn nhau lên chốn thành thị Seoul đèn đóm sáng trưng như trong phim ảnh, cũng là ở gần mấy người bà con xa bên họ ngoại. Dành dụm được một số tiền không nhỏ trong suốt mấy chục năm lênh đênh trên biển, cha cậu quyết tâm cho con trai mình một tương lai tươi sáng hơn.

Chanyeol miết tờ giấy bóng kính sát vào mép bìa sách rồi dán keo cố định, cầm cuốn sách cũ vừa được tân trang trên tay lật qua lật lại, cậu bất giác nở nụ cười. Cậu không hiểu lý do vì sao lại chuyển từ công việc phụ giúp trên tàu cá sang trông coi tiệm sách cả ngày không thấy ai lui tới này. Cậu được trả công cao hơn, điều đó đúng, nhưng có cái gì đó ở đống sách, mặc cho mới cáu hay cũ mèm đến sắp rơi cả bìa ra, lôi kéo, cuốn hút cậu như cách Mặt Trăng quay vòng quanh Trái Đất, như cây nắm ấp bẫy côn trùng. Và Chanyeol chính là con côn trùng mê muội đó vì cậu cho rằng mùi hương toả ra từ mấy trang bách khoa toàn thư ngả vàng nghe đê mê như mùi cà phê rang. Cậu luôn thắc mắc từ lúc được giao chùm chìa khoá rằng mục đích người chủ vẫn giữ lại nơi này là gì? Làm gì có nhiều người Heuksando thích đọc sách thay vì đan lưới và phơi khô cá.

Dù sao thì đến tháng hai, tức là còn ít hơn ba tháng nữa, cậu và nơi này sẽ trở thành xa lạ. Gió rít lên làm chiếc chuông gió trước cửa kêu leng keng, Chanyeol rùng mình, trông theo đứa nhỏ con chài cá rủ nhau ra biển mùa đông vọc mấy tấm lưới và xây lâu đài cát, mũi đỏ ửng vì lạnh. Ở xứ này, mùa đông chính là cực hình, nhất là với đám trẻ con nhà nghèo. Chanyeol tội nghiệp thay cho chúng, trong đầu bỗng nhớ đến cô nhi viện Ánh Dương có mấy bức tường xám xịt, giấy dán tường được mấy khách du lịch giúp cho dần dần tróc loang lổ. Cậu có đến đó lao động vài lần theo bạn học cùng lớp, cũng nhớ được kha khá khuôn mặt mấy đứa nhỏ sáng rực lên khi có người đến cho chúng nó quần áo ấm.

Có một đứa con trai Chanyeol đoán vào khoảng mười ba mười bốn tuổi, mỗi lần người ta đến đều trốn ra sau căn bếp ọp ẹp. Một lần cậu bắt gặp ánh mắt của nó, đôi mắt sâu hoắm như một biển sô-cô-la đen đặc quánh mà ấm áp, mí mắt cụp xuống, tia sợ hãi và tức giận cùng một lúc loé lên trong mắt nó, rồi đứa con trai đó trốn đi mất, ai gọi cũng không nghe.

Rũ bỏ hình ảnh đôi mắt sang một bên, Chanyeol bê hai thùng các-tông chứa sách mới về đặt lên bàn tính tiền. Rút trong xấp vở ghi chép bên cạnh két đựng tiền ra một mảnh giấy ghi tên mấy cuốn sách mà hôm qua cậu cất công viết lại, Chanyeol bắt đầu kiểm tra chúng trước ghi xếp lên kệ.

“3… 4… 5 ?” Chanyeol lẩm nhẩm cầm bút gạch đi tên sách đã kiểm tra qua, đến cuốn sách thứ năm, ‘Lịch sử của sắc màu’ thì khựng lại, kiểm đi kiểm lại vẫn không thấy cái bìa minh hoạ với những đụn cát nhiều màu sặc sỡ ở đâu. “Rõ ràng hôm qua nó ở đây, mình đâu có lấy ra?” Chanyeol gãi đầu thắc mắc. Vuốt ngược mớ tóc rối bù ra sau, cậu mặc kệ và tiếp tục với phần còn lại, cho rằng một cuốn sách nghệ thuật mà chẳng một người đi biển nào hứng thú có biến mất cũng không khiến tiệm sách này vắng hơn được nữa.

“11…12…13? Gì nữa đây?” Cuốn sách thứ mười ba trong thùng, theo như trong danh sách của Chanyeol, phải có tên là ‘Sáu mươi phút thay đổi số phận’ chứ không phải ‘Suy nghĩ như một nghệ sĩ’. Cậu nhìn số thứ tự cuối cùng trong danh sách rồi đếm lại số sách trong thùng. Vẫn đúng mười sáu cuốn ! Sao lại có chuyện một cuốn sách biến mất, và một cuốn sách khác xuất hiện. Vò tờ giấy trên tay quẳng vào một xó cạnh bánh xe đạp đã mềm đi một nửa, Chanyeol đứng dậy lấy chai nước suối nốc xuống cổ họng, định bụng sẽ đi phủi bụi đống sách thay vì tiếp tục công việc dang dở, cậu sẽ bắt đầu vào một lúc khác tỉnh táo hơn.

*

Mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ suốt mấy ngày sau đó. Vẫn một cuốn sách biến đi, một cuốn sách thêm vào. Kì lạ hơn, cuốn sách thêm vào chính là cuốn sách bị mất trộm vào ngày hôm qua. Những cuốn sách bị lấy đi và trả lại không theo bất kì thời gian nào cố định, nhưng Chanyeol đoán là những lúc mình không có mặt vì bận bịu ở mấy kệ sách tít sâu bên trong. Ban đầu, Chanyeol cảm thấy vô cùng bực mình vì cho rằng có người muốn chơi xỏ mình, nhưng sau ngày thứ ba chuyện này xảy ra, khi trở ra ngoài và phát hiện trên quyển sách trả lại có đính kèm thêm một bức tranh hũ kẹo cứng vẽ bằng viết chì, cậu bắt đầu có suy nghĩ khác về kẻ trộm sách.

Cầm bức vẽ trên tay, Chanyeol xem xét thứ giấy ố vàng lấm tấm mấy hột cát, khác hẳn thứ giấy vẽ trắng tinh và nhám nhám mà người ta thích sử dụng ở xưởng thủ công. Giấy vẽ kém chất lượng, nhưng bù lại, nét chì đen lại vô cùng sinh động và được chăm chút kĩ lưỡng. Cậu dành thời gian trông coi cửa tiệm ngắm nghía hũ kẹo thuỷ tinh nằm trên trang giấy trắng, chứa đựng đám kẹo cứng bọc giấy hoa sẽ trở thành thứ quà xa xỉ cho bất kì đứa nhỏ nào ở đây. Chanyeol nghĩ rằng kẻ trộm sách là một tay hoạ sĩ thiên tài.

Suy nghĩ đó như mở khoá cho cậu. Vụng về đi qua mấy cái kệ sách bằng gỗ, cậu điểm lại tựa những quyển sách đã bị tên trộm thú vị kia rớ tay vào, và trùng hợp thay, những quyển sách đó đều liên quan đến mĩ thuật. Nhưng tại sao thay vì đến trực diện và hỏi mượn sách, kẻ trộm lại chọn chơi trò lén lút thì Chanyeol không hiểu được. Trông cậu không giống ông chú già bán mì ở đường ra bến phà, doạ phát hoảng hết mấy đứa con nít mà, đúng không ?

Chanyeol quyết định mình sẽ tìm ra danh tánh tên trộm sách bí ẩn.

*

Vẫn mở cửa tiệm đúng giờ, vẫn quẳng chiếc xe đạp vào trong một góc, Chanyeol giả vờ bận bịu đằng sau kệ sách ở tít trong cùng, xem xét và giả vờ phủi bụi mấy cái gáy sách dày cộm mà người ta chẳng bao giờ đụng đến, cho dù đã bỏ một gia tài để tậu về. Cậu thử huýt sáo theo bài hát quen thuộc để chứng tỏ rằng mình đang không hề liếc chừng ra ngoài cửa trước, tiếp cho kẻ trộm sách bí ẩn một chút gan dạ mà bước vào.

Đúng lúc ấy, một cái đầu tóc rối bù vì gió biển thập thò đằng sau khung cửa, và điều tiếp theo Chanyeol nhìn thấy chính là cặp mắt sô-cô-la đen từng ám ảnh cậu. Đứa con trai mặc áo quần mỏng manh mặc cho gió mùa đông đang cứa vào da thịt nó, nó lén lút nhìn chung quanh một hồi, chân nhón lên khẽ khàng không gây ra tiếng động, hệt như con mèo hoang đang rình mò con cá khô để trên sạp. Một con mèo hoang như không dại, đứa nhỏ trông sạch sẽ và có gương mặt sáng sủa mặc cho mấy quệt đen lấm lem trên mặt nó.

Nó rón rén đặt quyển sách lấy trộm hôm qua lên bàn, vuốt ve bìa sách như đó là người thân thương của nó, rồi móc từ trong túi quần ra mảnh giấy xếp làm tư. Nó vuốt vuốt mảnh giấy trên lớp vải quần rồi kẹp vào mép quyển sách, cốt để gió không làm bay mất. Nó cắn môi nhìn quyển sách lưu luyến một vài giây như chia tay người bạn cũ, rồi bắt đầu đi tìm sách mới, không hề biết rằng Chanyeol đã tinh ý đem mấy quyển sách cậu cho là hay ho ra xếp bên ngoài, hiểu rằng kẻ trộm nhút nhát nhất định không dám tiến vào bên trong.

Chanyeol quan sát cặp mắt buồn thiu của đứa con trai đột nhiên sáng rỡ lên khi nó tìm được quyển sách ưng ý, không kiềm được mà bật cười một tiếng. Giật mình, Chanyeol nhanh chóng bịt miệng lại, thở phào vì hình như đứa nhỏ ngoài kia không nghe thấy. Cậu tranh thủ lúc nó mê mẩn lật qua mấy trang đầu cuốn sách, từ từ bước ra khỏi chỗ núp và tiến đến sau lưng nó.

Đứa nhỏ vừa lúc ấy liền quay lại, định bụng sẽ biến mất thì bắt gặp cậu nhân viên trông coi cửa tiệm ở ngay sau lưng mình. Nó hoảng hồn đánh rơi quyển sách xuống chân rồi cũng quỳ xuống theo, cúi lấy cúi để như tạ tội.

“N-Nè ! Em làm gì vậy ? Đứng dậy đi.” Chanyeol bối rối nói với đứa con trai đang quỳ trước mặt mình. Nó không để ý đến điều cậu nói, ngước cặp mắt đã ứa nước vì kinh hãi từ bao giờ lên, môi nó mím chặt, hay bàn tay chà xát trước mặt, nó không khóc không la, cũng không nói năng gì, chỉ tiếp tục hành động cầu xin.

“Em đừng khóc, anh xin lỗi vì làm em hoảng sợ.” Cậu chụp lấy bàn tay của nó, phát hiện ra làn da nó mềm nhưng lạnh cóng như băng. Một tay nắm trọn hai bàn tay nhỏ xíu xinh xắn, một tai đặt lên chiếc vai gầy còm của nó mà siết nhẹ, cậu nói chuyện với nó bằng giọng nhẹ nhàng an ủi. “Anh sẽ không làm em đau đâu, đừng sợ nữa.” Chanyeol trấn an.

Đứa con trai nheo mắt, đầu nghoẻo sang một bên quan sát, nước mắt nó không làm ướt hai bên gò má ửng hồng nữa. Cảm nhận được nó chưa tin tưởng mình hoàn toàn, Chanyeol cầm quyển sách ban nãy đứa con trai làm rớt lên, phủi sạch bụi và để lên đùi nó, đoạn mang hai bàn tay nó áp lên trên. “Em cứ mượn, anh không mắng em đâu.”

Đứa con trai hình như hiểu ra Chanyeol không muốn làm hại nó, do dự nhưng vẫn gật đầu, rồi đột nhiên nó quỳ trở lại, cúi đầu cảm tạ liên tục, hai bàn tay lạnh cóng vẫn bấu chặt cuốn sách như bấu lấy hơi thở của nó.

Chanyeol tóm lấy gò má lạnh cóng ngăn không cho đứa con trai gật đầu đến gãy cổ nữa, cậu vuốt sạch nước mắt còn sót của nó rồi mỉm cười, nó thấy vậy cũng tự nhiên mỉm cười theo, đôi mắt buồn thiu ánh lên tia mừng rỡ ban nãy, còn cong thành hai nửa vầng trăng. Cậu cho rằng đứa con trai mồ côi này không chỉ vẽ đẹp mà còn xinh xắn vô cùng.

Thoáng thấy nó run lên trước một con gió buốt tình cờ ghé thăm tiệm sách nhỏ, Chanyeol nhanh chóng chụp lấy chiếc khăn choàng cổ màu đỏ sẫm của mình đang nằm vất vưởng trên bàn tính tiền, giũ sạch sẽ rồi cuộn mấy vòng quanh cổ đứa con trai. Nó nhìn thấy hành động của cậu thì lắc đầu kịch liệt, định cởi ra nhưng Chanyeol ngăn lại. “Em đang lạnh, cứ giữ lấy.”

“Vậy ra em là kẻ trộm sách.” Chanyeol bật cười, vẫn ngồi chồm hổm trên sàn nhà. “Em sợ anh đến nỗi không dám hỏi mượn mà phải ăn trộm sao?” Nhận thấy mình thiếu tinh tế vì dùng từ ‘ăn trộm’ cậu nhanh chóng nói đỡ, bỏ qua ánh mắt bối rối của đứa con trai đang ngồi bệt trên đất. “Ý anh là, anh không trách vì em ăn trộm sách đâu. Mà cũng không phải là ăn trộm, vì ngày nào em cũng mang trả lại. Lần sau nếu em muốn mượn sách, cứ nói với anh, anh nhất định sẽ cho em mượn, không cần lén lút nữa, được không?”

Chanyeol đã trông đợi nó gật đầu một cái, nhưng trái với mong chờ, đứa con trai đang choàng khăn đỏ chỉ có hai chữ ‘bối rối’ khắc trên mặt nó. Cậu bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng trước cái nhìn sâu hoắm. Gãi đầu mấy cái, cố nhớ lại xem mình đã lỡ lời chỗ nào, Chanyeol bất ngờ khi người đối diện bỗng nhiên nâng cằm cậu lên, hướng cậu nhìn vào mặt nó. Chầm chậm, đứa nhỏ đưa một ngón tay lên lỗ tai, rồi lắc đầu.

Chanyeol ngớ người ra khoảng vài giây, rồi à một tiếng, giọng nói bỗng nhiên nghẹn cứng ở cổ họng. “Anh xin lỗi… anh không biết.” Cậu đáp, rồi tự tát mình một cái trong đầu vì rõ ràng là đứa con trai không nghe thấy, còn nói làm gì nữa. Hình như nhận thấy được vẻ mặt có lỗi và bối rối của Chanyeol, nó lấy hai bàn tay nhỏ xíu cầm chặt lấy bàn tay cậu, nở một nụ cười an ủi, tươi đẹp y như bức tranh bông hồng ban nãy nó kẹp vào sách, mặc dù vẽ trên giấy ố vàng vẫn toả sắc trong ánh nắng.

Chanyeol đột nhiên muốn ôm đứa con trai vào lòng, vuốt ve nó, sưởi ấm cho nó, nhưng chưa kịp làm vậy thì một tiếng gọi đã cắt ngang.

“Baekhyun!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com