TruyenHHH.com

Shortfic Jiminjeong Amante O Novia

Tôi thức giấc sau cơn hoan ái khiến tôi rã rời thân thể. Dường như một thế lực nào đó đã thôi thúc tôi chạm vào phần giường bên cạnh, nhưng không khí bên ấy đã lạnh tanh.

Có lẽ Trí Mẫn đã rời đi khá lâu rồi. Nhưng tôi không thể trách nàng, bản chất mối quan hệ của chúng tôi là như vậy.

Vậy nhưng tôi cũng không thể chối bỏ rằng thân thể tôi như trở về tuổi xuân sau lần làm tình này. Quả nhiên, tình dục là phương pháp thuần tuý nhất để duy trì vẻ đẹp xuân thì (đương nhiên là với tần suất phù hợp).

Tôi bước xuống giường thật chậm rãi và đón chào tôi là cơn mỏi nhức nơi xương chậu, nó vô thức khiến tôi nhớ lại cảnh tượng xấu hổ hôm qua.

Nàng đã rất nhiệt huyết, như một con cáo hoang chăm chú đánh dấu từng tấc trên cơ thể tôi, nhưng cũng lại như một chú mèo nhỏ nịnh nọt liếm láp lấy lòng tôi.

Đương nhiên, khi tôi mở máy điện thoại của mình ra, hàng loạt tin nhắn, cuộc gọi từ Nghệ Trác nhảy lung tung đến chỗ tôi. Tôi đã tắt máy từ lúc bước vào căn phòng khách sạn này cùng Trí Mẫn, và đến giờ vẫn chưa mở lên thông báo cho ai câu nào nên nó lo là điều dễ hiểu.

"Ôi trời đất, Đình ơi mày làm tao chết khiếp!"

"Sao rồi? Trí Mẫn có ổn không? Chị ta có làm đau mày không? Có bạo dâm không? Nếu có tao xé xác chị ta ngay lập tức ra cho mày!" - cái giọng the thé của Nghệ Trác khiến tôi giật bắn. Nó cứ bắn như súng liên thanh vậy khiến tôi đau đầu hơn cả cơn đau nơi thắt lưng đang hành hạ bên dưới.

"Không sao hết. Nhưng trước tiên thì tới khách sạn Ziato đón tao được không?"

"Được được."

Chưa đợi tôi nói hết câu, Nghệ Trác đã tắt phụt máy khiến tôi phải cả người ngơ ngác. Nhìn nó hơi chậm chạp, nhưng thật ra là giỏi và lanh lợi hơn ngoại hình nhiều. Chắc hẳn vì thế nên cô bồ người Nhật tinh ranh của nó mới mê như điếu đổ.

Tôi thu dọn mọi thứ, lại vô tình để ý tới chiếc phòng bì để ngay ngắn, được một chiếc bình giữ nhiệt đè lên trên bàn làm việc.

Tôi nhớ lại khi tôi mới tới, Trí Mẫn đã say sưa làm việc trên chiếc bàn này giống như nó là lãnh địa của riêng nàng vậy.

Tôi cầm chiếc phong bì lên, cảm nhận sự cứng cáp của những tờ giấy bên trong. Một phần trong tôi muốn mở ra ngay lập tức, nhưng phần còn lại bảo rằng không nên. Có lẽ đây là một món quà, hoặc một thông điệp liên quan mà nàng để lại.

Những ký ức về đêm qua ùa về. Trí Mẫn, người phụ nữ ấy, luôn tỏa ra một thứ uy quyền vô hình. Khi ở cạnh nàng, tôi cảm giác mình vừa là một chiến binh, vừa là một con mồi. Có lẽ vì vậy mà tôi không bao giờ dám hỏi nhiều về cuộc sống riêng của nàng, càng không dám tìm hiểu sâu hơn những bí ẩn nàng luôn khéo léo che đậy. Mà đúng hơn, chúng tôi cũng không là gì để mà biết về nhau kĩ như vậy.

Tôi thở dài, nhét chiếc phong bì vào túi áo khoác rồi rời khỏi căn phòng. Hành lang khách sạn vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân của tôi vang vọng. Từng bước đi, tôi lại cảm thấy một nỗi trống rỗng quen thuộc tràn ngập trong lòng. Trí Mẫn là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy như thế, nàng đã quay tôi, khiến tôi vừa trống rỗng, vừa mong chờ nhiều hơn.

Xuống đến sảnh, tôi thấy Nghệ Trác đã đứng chờ. Nó mặc một chiếc áo da đen bóng lẫy, tóc buộc gọn gàng, tay cầm một ly cà phê bốc khói.

"Đến nhanh thế." Tôi buông một câu bâng quơ.

"Chứ sao. Mày nghĩ tao để mày tự lết xác về nhà trong bộ dạng này à?" Nghệ Trác liếc tôi từ đầu đến chân, đôi mắt ánh lên chút khó chịu. "Trông như vừa đi đánh trận về ấy, mày có cần tao cõng không?"

"Thôi đi. Lên xe thôi." Tôi lắc đầu, cảm giác không còn sức để đùa cợt.

Chúng tôi bước ra ngoài trời. Không khí lạnh đầu đông phả vào mặt khiến tôi rùng mình, làn da trắng bóc lại trở thành tái nhợt. Nghệ Trác mở cửa xe, quăng tôi một chiếc áo khoác dày.

"Ngồi yên đi, tao lái. Mày cần nghỉ ngơi."

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn qua cửa kính khi xe lăn bánh. Những tòa nhà cao tầng lướt qua như những ký ức bị xóa nhòa. Tôi cầm lấy chiếc phong bì trong túi áo, ngón tay lướt qua mép giấy.

"Mày tính mở ra chưa?" Nghệ Trác liếc mắt hỏi, như thể nó đọc được suy nghĩ của tôi.

Tôi ngập ngừng. "Tao không chắc là mình muốn biết bên trong có gì."

Nhưng ánh sáng chiếu vào trong chiếc phong bì màu trắng, tôi nhìn thấy màu sắc của những tờ tiền, thậm chí còn là mệnh giá cao.

Tôi đoán, đây là tiền Trí Mẫn đã trả cho tôi sau khi qua đêm với nàng.

Nghệ Trác thuần thục lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc lên gương chiếu hậu để gom tôi - một đứa đang cảm thấy vật vờ sau cơn ân ái ngồi gật gù trên ghế vào mắt. "Chị ta hút khô mày rồi à Đình?"

"Thôi để tao đi bộ." tôi nói, làm bộ cầm lấy tay nắm cửa khiến Nghệ Trác cuống cuồng. Tôi biết nó sẽ nghĩ tôi chẳng dám nhảy xuống khi chiếc xe đang bon bon trên đường thế này đâu, nhưng vì Trác luôn lo lắng cho tôi, nên nó sẽ thu liễm lại mấy câu bông đùa tào lao của nó.

"Đùa tí gì căng."

"Vậy, cảm thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com