Shortfic Hanseo Dinh Menh Chung Ta La Cua Nhau
Suốt một tháng qua, anh luôn về sớm. Vì một lí do thôi. Đó là cô vợ cưng của anh ở nhà. Nhưng mấy ngày gần đây thì không còn như vậy nữa. Anh về rất mụôn. Có khi còn uống rựơu nữa. Có hôm cô cố gắng đợi anh nhưng lại ngủ quên lúc nào cũng không biết. Lúc rài, cô cảm thấy hơi buồn. Vì sao ư? Cả cô cũng không biết nữa. Hôm nay cũng không ngọai lệ, anh về mụôn. Nhưng cô sẽ kiên nhẫn đợi.
" Cạch " - Cánh cửa phòng mở ra. Anh bứơc vào trong. Gương mặt mệt mỏi bỗng dưng biến mất. Cô đang tựa đầu vào sofa ngủ. Cô đợi anh sao? Một cảm giác hạnh phúc len lỏi khắp người anh. Bứơc đến bên một tiểu thiên thần đang ngủ, anh bế cô lên giừơng. Cảm nhận đựơc sự di chuyển của cơ thể, cô mở mắt ra. Cô đang nằm gọn trong vòng tay anh.
- Anh... Anh đang làm gì vậy?
- Anh thấy Em ngủ nên tính bế Em lên giường thôi. - Anh bật cười trứơc sự đáng yêu của cô. Hạ người để cô đứng xuống.
- Dạ... À sao dạo này Anh về trễ vậy?
- Tại công ty có nhiều hợp đồng quá thôi.
- Luhan à, từ ngày mai Anh có thể cho Tôi làm việc nhà đựơc không? Ngồi một chỗ tôi thấy chán lắm!
- Anh sợ Em vất vả thôi. Nếu Em muốn vậy thì cũng được.
- Anh yên tâm. Tôi đúng là tiểu thư nhưng không phải chân yếu tay mềm với lại có quản gia Lee giúp Tôi mà... - Luhan không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Vậy là kể từ ngày hôm ấy cô bắt đầu với vai trò người vợ đảm đang. Buổi sáng vẫn đi học nhưng bình thừơng. Chiều về cô làm việc nhà cùng với sự giúp đỡ của quản gia Lee. Cô đến trừơng học. Hiện tại cô đang là sinh viên năm 3 Quản trị Kinh doanh của trừơng Đại học danh giá Dongguk. Nhưng khác với mọi ngày hôm nay cô đựơc tan học về sớm vì lí do giáo viên có việc bận. Trên đừơng về, cô đi ngang qua Công ti Xi World - nơi mà anh đang làm việc. Chợt cô nghĩ đến việc rủ anh đi ăn trưa. Nhưng anh bận vậy chắc là không có thời gian. Cô quyết định về nhà làm cơm hộp cho anh. Vừa về đến nhà, cô đi thẳng vào nhà bếp.
- Thưa thiếu phu nhân, cô làm gì vậy ạ? - Ông quản gia khá là tò mò vì thái độ kì lạ của cô
- Dạ cháu muốn làm cơm hộp cho Luhan.
- Có vẻ 2 người đã rút ngắn khỏang cách hơn rồi.
- Dạ?
- Tôi biết cả 2 đều đóng kịch thân mật trứơc mặt tôi nhưng không qua nỗi tôi đâu. Tôi không nói gì với bà chủ vì dù sao cô và thiếu gia kết hôn đều là vì hôn ước mà.
- Cảm ơn bác. - Cô cảm thấy cảm kích bác Lee nhiều lắm. Ông ấy biết tất cả nhưng không nói gì cả. Nếu không, cô và anh đã bị mắng lâu rồi. Mỉm cười rồi tiếp tục công việc làm bếp của mình. Mái tóc nâu chocolate đựơc búi cao để lộ phần cổ trắng hồng. Chiếc tạp dề đeo phiá trứơc bộ đồng phục chưa kịp thay tạo nên 1 Seo Joo Hyun đảm đang, dịu dàng. Sau một gìơ loay hoay, cuối cùng cũng đã xong. Nở nụ cười tươi trứơc thành quả của mình. Cô đặt cơm và trang trí thật bắt mắt trong chiếc hộp cơm màu xanh lá. Cô trở về phòng. Lựa trang phục cho mình. Và nó là cái cô đang nghĩ tới ngay bây giờ. Chiếc đầm xòe đến đầu gối để lộ đôi chân trắng trẻo. Màu hồng phấn càng hợp với làn da. Trang điểm nhẹ, giờ thì đã tự tin ra ngòai. Hôm nay đích thân cô sẽ lái xe. Như đã nói cô là một tiểu thư với việc có xe riêng thì không thành vấn đề. Với lại cô không phải là cành vàng lá ngọc để mà đi đâu cũng phải có người đưa rước. Chiếc Koenisegg Agera R trong rất sang và còn thể hiện đựơc sự thanh lịch, nhã nhặn của một cô gái. Chiếc xe lao nhanh trên con đừơng cao tốc. Mái tóc tung bay trong gió, cặp kính đen che đi đôi mắt nâu hút hồn của cô. Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà rất lớn. Trụ sở chính của tập đòan Xi World. Đầy tự tin, cất từng bứơc chân dài trên tấm thảm đỏ.
- Xin chào, cô muốn tìm ai? - Cô tiếp tân lễ phép chào hỏi. Cũng không lạ gì nếu như những nhân viên dưới sảng chính không biết cô là ai? Bởi vì trừ những người có chức vị cao trong công ti mới có thể đến dự hôn lễ của Tổng Giám đốc.
- Tôi muốn gặp Xi Luhan... à không Tổng Giám đốc - Tuy đã sửa lại lời nói nhưng cô tiếp tân và những nhân viên khác phải nói là rất bất ngờ. Chưa một ai dám gọi thẳng tên của Tổng Giám đốc. Vậy thì chắc hẳn cô gái này phải có quan hệ đặc biệt lắm. Cô nhận thấy được có rất nhiều ánh nhìn đang dồn về phiá mình. Cô cảm thấy hơi khó chịu. Có cần làm thế không? Chỉ có 3 chữ Xi Luhan thôi mà làm quá lên vậy. Có phải tên cấm đâu mà.
- Xin lỗi cô có hẹn trứơc không ạ?
- Không
- Vậy cô cho tôi biết tên để tôi thông báo.
- Không cần đâu, tôi tự lên.
- Nhưng...
- Có gì tôi chịu - Cô cắt ngang lời nói của cô tiếp tân và bứơc thẳng lên phòng anh.
" Cốc... Cốc... " - Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng ngay bây gìơ. Khẽ nhíu mày nhìn về phiá cửa.
- Vào đi - Giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Cô mở nhẹ cánh cửa bứơc vào. Anh đang dán chặt đôi mắt vào cái laptop. Thậm chí còn không ngứơc nhìn cô dù một cái.
- Có chuyện gì vậy? - Anh vẫn không thèm nhìn buông một câu hờ hững. Thật sự là bây gìơ anh vẫn còn chưa biết là cô. Cô cũng chẳng buồn trả lời vẫn im lặng. Thái độ này là sao đây? Cô nhân viên này xem ra là muốn bị đuổi việc lắm rồi. Nhưng khoan đã! Mùi nứơc hoa nhè nhẹ của hoa nhài này là của... của cô. Ngay lập tức anh ngẩng đầu lên nhìn cô. Quả thật là cô. Một Seo Joo Hyun bằng da bằng thịt đang ở trước mặt anh.
- Seohyun? - Ánh mắt anh vẫn vậy nhưng sâu trong đó là niềm vui bất tận. Cô chủ động đến tìm anh sao?
- Tửơng lúc ở công ty là anh không nhận ra tôi ấy chứ - Cô nói ra, có chút hờn dỗi. Cô và anh bứơc lại ghế sofa. Một ghế đắt tiền mà anh dùng để tiếp khách. Hôm nay phải nói là nó rất may mắn vì người phụ nữ mà anh yêu nhất ngồi lên nó.
- Anh xin lỗi... anh không nghĩ là Em đến
- Thôi không sao đâu
- Mà Em đến có gì không? Hôm nay Em không đi học à?
- Tôi... à Em đựơc nghỉ 2 tiết cuối. Nên làm cơm cho Anh.
- Em chịu đổi cách xưng hô - Anh như đang ở trên tầng mây. Cô chủ động đến đây, mang cơm cho anh, lại còn đổi cách xưng hô nữa. Hôm nay là ngày rất rất tuyệt vời.
- Nếu không thích thì...
- Không có, rất thích, rất thích... - Không để cho cô nói hết câu anh đã chen ngang.
- Chưa hết gìơ làm việc mà, anh làm tiếp đi, em ngồi đây đợi.
Anh gật đầu rồi quay lại bàn làm việc. Gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt vô cảm ấy lại xúât hiện. Bây gìơ cô mới hiểu tại sao mà nhân viên không ai dám gọi tên anh. Hơ... hơ... nhìn anh ở nhà cứ như trẻ con vậy mà ở công ti lại là một Tổng Giám đốc nghiêm khắc, uy quyền. Mà thôi,không nghĩ nữa, đi tham quan căn phòng này đã. Cô đứng dậy, lon ton chạy khắp gian phòng, cứ xem hết chỗ này đến chỗ khác. Hành động trẻ con ấy làm cho anh phải bật cười. Khi đã chán rồi, cô quay lại sofa ngồi. Ngồi không như vậy làm cô chìm vào giấc ngủ. Tựa đầu vào thành ghế và ngủ ngon lành. Anh nhìn cô khẽ lắc đầu. Anh đỡ cô nằm xuống, lấy cái áo khóac đắp lại cho cô. Trông cô ngủ, đáng yêu quá. Hai má phúng phính. Cái môi thì chu chu trong ghét ghê đó. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô. Cô ngủ, anh tiếp tục làm việc. Căn phòng chìm hẳn trong sự im lặng.
" Cốc... Cốc... " - Tiếng cửa vang lên.
- Vào đi! - Anh cất giọng. Cánh cửa mở ra. Cô nhân viên cầm xấp hồ sơ đi lại bàn anh. Tất cả sự ngạc nhiên của cô dồn hết về cô thiếu nữ đang nằm ngủ một cách ngon lành trên sofa. Đã vậy còn đựơc đắp áo khóac của Tổng Giám đốc. Anh vừa kí xong phần tài liệu cô đưa, ánh mắt anh khẽ nhíu lại khi phát hiện cô nhân viên này cứ nhìn chằm chằm vào cô vợ cưng của mình.
- Tôi kí xong rồi, cô có thể ra ngòai.
- Dạ thưa Tổng giám đốc.
Cô bứơc về văn phòng của mình. Ngay lập tức, cô kể cho mọi người nghe về cô gái ngủ trong phòng làm việc của anh lúc nãy. Và gìơ thì mọi người đã biết quý cô xinh đẹp hiên ngang bứơc vào phòng anh không ai khác chính là Seo Joo Hyun - cô vợ xinh đẹp của Tổng Giám đốc - ngừơi thay đổi tính ăn chơi của anh. Thật đáng khâm phục! Cô cựa mình ngồi dậy, căn phòng màu trắng đựơc thiết kế theo phong cách Âu Mĩ. Tất cả nội thất đều là đồ đắt tiền. Thể hiện rõ về khiá cạnh thành công của tập đòan. Nhưng khoan đã ở đây chỉ có mình cô. Anh đâu rồi nhỉ? Chồm mình ngồi dậy, chiếc áo vest rơi xuống đùi cô. Mùi hương nam tính cuốn hút cô. Chắc là anh đã đắp cho cô. Anh thật sự rất tốt với cô. Anh rất quan tâm cô. Sống với anh suốt thời gian cô chưa bao gìơ cảm thấy buồn mà lại rất vui. Anh chiều theo tất cả ý muốn của cô. Nhưng đổi lại cô đã làm đựơc gì cho anh đâu chứ. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình thật có lỗi, cô sẽ khiến anh vui hơn mới đựơc. Nhưng... nhưng... mà tại sao mình lại phải nghĩ đến anh ta chứ? Mình yêu sao? Từ khi nào chứ? Cô khẽ mỉm cười.
" Anh quan tâm Em "
" Anh làm Em vui "
" Anh nuông chiều Em " " Nhưng Em chẳng làm đựơc gì cho Anh " " Nhất định Em sẽ làm Anh hạnh phúc " " Em sẽ cố gắng " " Vì sao ư? " " Vì Em đã yêu Anh mất rồi " Cô đứng dậy phủi sạch những suy nghĩ của mình. Mấy gìơ rồi nhỉ? Đôi mắt lứơt qua chiếc đồng hồ treo từơng. Chậc... 11 gìơ 30. Cô ngủ một tiếng rồi á. Thiệt tình! À kiếm anh! Anh phải ăn trưa. Nghĩ là làm cô đứng dậy, đi về phiá cửa. Cánh cửa mở dần ra. Có cần đúng lúc vậy không?
- Em thức rồi à?
- Dạ... À, anh ăn trưa chưa?
Anh nhìn cô rồi lắc đầu. Cô nở nụ cười với anh. Nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo lại sofa ngồi cạnh mình. Hành động của cô khiến anh rất vui. Hôm nay đúng là tuyệt vời. Cô lấy trong túi xách một hộp cơm. Nhẹ nhàng mở nắp ra. Phần cơm chiên đựơc đặt phiá dưới một lớp trứng và nứơc sốt. Là cơm cụôn trứng! Món mà anh yêu thích! Mùi hương bay vào mũi anh, phải nói là rất thơm. Trông khi anh vẫn còn đang ngẫn ngơ thì cô gắp một miếng trứng cho vào miệng anh. Cô nhìn anh ăn mà mặt mũi có vẻ lo lắng.
- Ngon không? Đây là lần đầu tiên Em vào bếp!
- Ngon lắm! - Anh cười tít mắt. Lần đầu vào bếp mà đã ngon thế này. Ahihi, vợ anh là số một mà. - Mà sao Em biết anh thích ăn cơm cụôn trứng.
- Hỏi quản gia Lee là bíêt thôi.
- Cảm ơn vợ!
Cứ xưng hô thân mật của anh làm cô có chút bối rối. Mặt cô đỏ lên.
- Ngon thì ăn đi! Vậy ngày nào Em cũng mang cơm đến cho Anh nhé!
- Có phiền Em không?
Cô lắc đầu. Anh ngốc thật! Đây là trách nhiệm của người vợ như cô mà. Trông anh ăn ngon lành như đứa con nít làm cô rất vui.
Cô đưa anh cốc nứơc, rồi dọn hộp cơm lại. Bỏ nó vào túi xách.
- Em về nhé! Đừng làm việc quá sức nhé! Tạm biệt!
- Anh biết rồi! Để anh tiễn Em. - Nói xong anh đứng dậy mở cửa cho cô. Anh đưa cô xuống tận nhà xe trứơc bao nhiêu ánh mắt dòm ngó của nhân viên nam lẫn nữ. Đây là lần đầu tiên họ thấy thái độ ân cần, chu đáo của anh. Mà đã vậy còn dành cho một người phụ nữ nữa chứ. Anh mở cửa xe cho cô.
- Em chạy xe đựơc à?
- Tất nhiên. Em có phải là cành vàng lá ngọc đâu mà có người đưa đón 24/24.
- Về cẩn thận.
Cô mỉm cười rồi vào xe. Chiếc Koenisegg Agera R bắt đầu rời khỏi bãi đỗ xe của Xi World. Anh ngóng theo con xe tới khi nó đã khúât hẳn vào làn xe đông kia. Quay bứơc vào trong, anh dừơng như nhận thấy ánh mắt của nhân viên nhìn anh hôm nay rất lạ. Gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt dò xét khắp đại sảnh
- Tiễn Tổng Giám đốc phu nhân thôi có cần nhìn vậy không?
Trời ạ, anh tự tin công bố trứơc bàn dân thiên hạ cô là vợ anh. Anh thật sự rất yêu cô. Tốt nhất là nên im lặng và kính trọng cô gái đó. Đụng đến người phụ nữa của Xi Luhan. Ặc... ặc... đắp mồ cho cả gia tộc chắc rồi! Không phải dạng vừa đâu!!
" Cạch " - Cánh cửa phòng mở ra. Anh bứơc vào trong. Gương mặt mệt mỏi bỗng dưng biến mất. Cô đang tựa đầu vào sofa ngủ. Cô đợi anh sao? Một cảm giác hạnh phúc len lỏi khắp người anh. Bứơc đến bên một tiểu thiên thần đang ngủ, anh bế cô lên giừơng. Cảm nhận đựơc sự di chuyển của cơ thể, cô mở mắt ra. Cô đang nằm gọn trong vòng tay anh.
- Anh... Anh đang làm gì vậy?
- Anh thấy Em ngủ nên tính bế Em lên giường thôi. - Anh bật cười trứơc sự đáng yêu của cô. Hạ người để cô đứng xuống.
- Dạ... À sao dạo này Anh về trễ vậy?
- Tại công ty có nhiều hợp đồng quá thôi.
- Luhan à, từ ngày mai Anh có thể cho Tôi làm việc nhà đựơc không? Ngồi một chỗ tôi thấy chán lắm!
- Anh sợ Em vất vả thôi. Nếu Em muốn vậy thì cũng được.
- Anh yên tâm. Tôi đúng là tiểu thư nhưng không phải chân yếu tay mềm với lại có quản gia Lee giúp Tôi mà... - Luhan không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Vậy là kể từ ngày hôm ấy cô bắt đầu với vai trò người vợ đảm đang. Buổi sáng vẫn đi học nhưng bình thừơng. Chiều về cô làm việc nhà cùng với sự giúp đỡ của quản gia Lee. Cô đến trừơng học. Hiện tại cô đang là sinh viên năm 3 Quản trị Kinh doanh của trừơng Đại học danh giá Dongguk. Nhưng khác với mọi ngày hôm nay cô đựơc tan học về sớm vì lí do giáo viên có việc bận. Trên đừơng về, cô đi ngang qua Công ti Xi World - nơi mà anh đang làm việc. Chợt cô nghĩ đến việc rủ anh đi ăn trưa. Nhưng anh bận vậy chắc là không có thời gian. Cô quyết định về nhà làm cơm hộp cho anh. Vừa về đến nhà, cô đi thẳng vào nhà bếp.
- Thưa thiếu phu nhân, cô làm gì vậy ạ? - Ông quản gia khá là tò mò vì thái độ kì lạ của cô
- Dạ cháu muốn làm cơm hộp cho Luhan.
- Có vẻ 2 người đã rút ngắn khỏang cách hơn rồi.
- Dạ?
- Tôi biết cả 2 đều đóng kịch thân mật trứơc mặt tôi nhưng không qua nỗi tôi đâu. Tôi không nói gì với bà chủ vì dù sao cô và thiếu gia kết hôn đều là vì hôn ước mà.
- Cảm ơn bác. - Cô cảm thấy cảm kích bác Lee nhiều lắm. Ông ấy biết tất cả nhưng không nói gì cả. Nếu không, cô và anh đã bị mắng lâu rồi. Mỉm cười rồi tiếp tục công việc làm bếp của mình. Mái tóc nâu chocolate đựơc búi cao để lộ phần cổ trắng hồng. Chiếc tạp dề đeo phiá trứơc bộ đồng phục chưa kịp thay tạo nên 1 Seo Joo Hyun đảm đang, dịu dàng. Sau một gìơ loay hoay, cuối cùng cũng đã xong. Nở nụ cười tươi trứơc thành quả của mình. Cô đặt cơm và trang trí thật bắt mắt trong chiếc hộp cơm màu xanh lá. Cô trở về phòng. Lựa trang phục cho mình. Và nó là cái cô đang nghĩ tới ngay bây giờ. Chiếc đầm xòe đến đầu gối để lộ đôi chân trắng trẻo. Màu hồng phấn càng hợp với làn da. Trang điểm nhẹ, giờ thì đã tự tin ra ngòai. Hôm nay đích thân cô sẽ lái xe. Như đã nói cô là một tiểu thư với việc có xe riêng thì không thành vấn đề. Với lại cô không phải là cành vàng lá ngọc để mà đi đâu cũng phải có người đưa rước. Chiếc Koenisegg Agera R trong rất sang và còn thể hiện đựơc sự thanh lịch, nhã nhặn của một cô gái. Chiếc xe lao nhanh trên con đừơng cao tốc. Mái tóc tung bay trong gió, cặp kính đen che đi đôi mắt nâu hút hồn của cô. Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà rất lớn. Trụ sở chính của tập đòan Xi World. Đầy tự tin, cất từng bứơc chân dài trên tấm thảm đỏ.
- Xin chào, cô muốn tìm ai? - Cô tiếp tân lễ phép chào hỏi. Cũng không lạ gì nếu như những nhân viên dưới sảng chính không biết cô là ai? Bởi vì trừ những người có chức vị cao trong công ti mới có thể đến dự hôn lễ của Tổng Giám đốc.
- Tôi muốn gặp Xi Luhan... à không Tổng Giám đốc - Tuy đã sửa lại lời nói nhưng cô tiếp tân và những nhân viên khác phải nói là rất bất ngờ. Chưa một ai dám gọi thẳng tên của Tổng Giám đốc. Vậy thì chắc hẳn cô gái này phải có quan hệ đặc biệt lắm. Cô nhận thấy được có rất nhiều ánh nhìn đang dồn về phiá mình. Cô cảm thấy hơi khó chịu. Có cần làm thế không? Chỉ có 3 chữ Xi Luhan thôi mà làm quá lên vậy. Có phải tên cấm đâu mà.
- Xin lỗi cô có hẹn trứơc không ạ?
- Không
- Vậy cô cho tôi biết tên để tôi thông báo.
- Không cần đâu, tôi tự lên.
- Nhưng...
- Có gì tôi chịu - Cô cắt ngang lời nói của cô tiếp tân và bứơc thẳng lên phòng anh.
" Cốc... Cốc... " - Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng ngay bây gìơ. Khẽ nhíu mày nhìn về phiá cửa.
- Vào đi - Giọng nói trầm ấm của anh vang lên. Cô mở nhẹ cánh cửa bứơc vào. Anh đang dán chặt đôi mắt vào cái laptop. Thậm chí còn không ngứơc nhìn cô dù một cái.
- Có chuyện gì vậy? - Anh vẫn không thèm nhìn buông một câu hờ hững. Thật sự là bây gìơ anh vẫn còn chưa biết là cô. Cô cũng chẳng buồn trả lời vẫn im lặng. Thái độ này là sao đây? Cô nhân viên này xem ra là muốn bị đuổi việc lắm rồi. Nhưng khoan đã! Mùi nứơc hoa nhè nhẹ của hoa nhài này là của... của cô. Ngay lập tức anh ngẩng đầu lên nhìn cô. Quả thật là cô. Một Seo Joo Hyun bằng da bằng thịt đang ở trước mặt anh.
- Seohyun? - Ánh mắt anh vẫn vậy nhưng sâu trong đó là niềm vui bất tận. Cô chủ động đến tìm anh sao?
- Tửơng lúc ở công ty là anh không nhận ra tôi ấy chứ - Cô nói ra, có chút hờn dỗi. Cô và anh bứơc lại ghế sofa. Một ghế đắt tiền mà anh dùng để tiếp khách. Hôm nay phải nói là nó rất may mắn vì người phụ nữ mà anh yêu nhất ngồi lên nó.
- Anh xin lỗi... anh không nghĩ là Em đến
- Thôi không sao đâu
- Mà Em đến có gì không? Hôm nay Em không đi học à?
- Tôi... à Em đựơc nghỉ 2 tiết cuối. Nên làm cơm cho Anh.
- Em chịu đổi cách xưng hô - Anh như đang ở trên tầng mây. Cô chủ động đến đây, mang cơm cho anh, lại còn đổi cách xưng hô nữa. Hôm nay là ngày rất rất tuyệt vời.
- Nếu không thích thì...
- Không có, rất thích, rất thích... - Không để cho cô nói hết câu anh đã chen ngang.
- Chưa hết gìơ làm việc mà, anh làm tiếp đi, em ngồi đây đợi.
Anh gật đầu rồi quay lại bàn làm việc. Gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt vô cảm ấy lại xúât hiện. Bây gìơ cô mới hiểu tại sao mà nhân viên không ai dám gọi tên anh. Hơ... hơ... nhìn anh ở nhà cứ như trẻ con vậy mà ở công ti lại là một Tổng Giám đốc nghiêm khắc, uy quyền. Mà thôi,không nghĩ nữa, đi tham quan căn phòng này đã. Cô đứng dậy, lon ton chạy khắp gian phòng, cứ xem hết chỗ này đến chỗ khác. Hành động trẻ con ấy làm cho anh phải bật cười. Khi đã chán rồi, cô quay lại sofa ngồi. Ngồi không như vậy làm cô chìm vào giấc ngủ. Tựa đầu vào thành ghế và ngủ ngon lành. Anh nhìn cô khẽ lắc đầu. Anh đỡ cô nằm xuống, lấy cái áo khóac đắp lại cho cô. Trông cô ngủ, đáng yêu quá. Hai má phúng phính. Cái môi thì chu chu trong ghét ghê đó. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô. Cô ngủ, anh tiếp tục làm việc. Căn phòng chìm hẳn trong sự im lặng.
" Cốc... Cốc... " - Tiếng cửa vang lên.
- Vào đi! - Anh cất giọng. Cánh cửa mở ra. Cô nhân viên cầm xấp hồ sơ đi lại bàn anh. Tất cả sự ngạc nhiên của cô dồn hết về cô thiếu nữ đang nằm ngủ một cách ngon lành trên sofa. Đã vậy còn đựơc đắp áo khóac của Tổng Giám đốc. Anh vừa kí xong phần tài liệu cô đưa, ánh mắt anh khẽ nhíu lại khi phát hiện cô nhân viên này cứ nhìn chằm chằm vào cô vợ cưng của mình.
- Tôi kí xong rồi, cô có thể ra ngòai.
- Dạ thưa Tổng giám đốc.
Cô bứơc về văn phòng của mình. Ngay lập tức, cô kể cho mọi người nghe về cô gái ngủ trong phòng làm việc của anh lúc nãy. Và gìơ thì mọi người đã biết quý cô xinh đẹp hiên ngang bứơc vào phòng anh không ai khác chính là Seo Joo Hyun - cô vợ xinh đẹp của Tổng Giám đốc - ngừơi thay đổi tính ăn chơi của anh. Thật đáng khâm phục! Cô cựa mình ngồi dậy, căn phòng màu trắng đựơc thiết kế theo phong cách Âu Mĩ. Tất cả nội thất đều là đồ đắt tiền. Thể hiện rõ về khiá cạnh thành công của tập đòan. Nhưng khoan đã ở đây chỉ có mình cô. Anh đâu rồi nhỉ? Chồm mình ngồi dậy, chiếc áo vest rơi xuống đùi cô. Mùi hương nam tính cuốn hút cô. Chắc là anh đã đắp cho cô. Anh thật sự rất tốt với cô. Anh rất quan tâm cô. Sống với anh suốt thời gian cô chưa bao gìơ cảm thấy buồn mà lại rất vui. Anh chiều theo tất cả ý muốn của cô. Nhưng đổi lại cô đã làm đựơc gì cho anh đâu chứ. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình thật có lỗi, cô sẽ khiến anh vui hơn mới đựơc. Nhưng... nhưng... mà tại sao mình lại phải nghĩ đến anh ta chứ? Mình yêu sao? Từ khi nào chứ? Cô khẽ mỉm cười.
" Anh quan tâm Em "
" Anh làm Em vui "
" Anh nuông chiều Em " " Nhưng Em chẳng làm đựơc gì cho Anh " " Nhất định Em sẽ làm Anh hạnh phúc " " Em sẽ cố gắng " " Vì sao ư? " " Vì Em đã yêu Anh mất rồi " Cô đứng dậy phủi sạch những suy nghĩ của mình. Mấy gìơ rồi nhỉ? Đôi mắt lứơt qua chiếc đồng hồ treo từơng. Chậc... 11 gìơ 30. Cô ngủ một tiếng rồi á. Thiệt tình! À kiếm anh! Anh phải ăn trưa. Nghĩ là làm cô đứng dậy, đi về phiá cửa. Cánh cửa mở dần ra. Có cần đúng lúc vậy không?
- Em thức rồi à?
- Dạ... À, anh ăn trưa chưa?
Anh nhìn cô rồi lắc đầu. Cô nở nụ cười với anh. Nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo lại sofa ngồi cạnh mình. Hành động của cô khiến anh rất vui. Hôm nay đúng là tuyệt vời. Cô lấy trong túi xách một hộp cơm. Nhẹ nhàng mở nắp ra. Phần cơm chiên đựơc đặt phiá dưới một lớp trứng và nứơc sốt. Là cơm cụôn trứng! Món mà anh yêu thích! Mùi hương bay vào mũi anh, phải nói là rất thơm. Trông khi anh vẫn còn đang ngẫn ngơ thì cô gắp một miếng trứng cho vào miệng anh. Cô nhìn anh ăn mà mặt mũi có vẻ lo lắng.
- Ngon không? Đây là lần đầu tiên Em vào bếp!
- Ngon lắm! - Anh cười tít mắt. Lần đầu vào bếp mà đã ngon thế này. Ahihi, vợ anh là số một mà. - Mà sao Em biết anh thích ăn cơm cụôn trứng.
- Hỏi quản gia Lee là bíêt thôi.
- Cảm ơn vợ!
Cứ xưng hô thân mật của anh làm cô có chút bối rối. Mặt cô đỏ lên.
- Ngon thì ăn đi! Vậy ngày nào Em cũng mang cơm đến cho Anh nhé!
- Có phiền Em không?
Cô lắc đầu. Anh ngốc thật! Đây là trách nhiệm của người vợ như cô mà. Trông anh ăn ngon lành như đứa con nít làm cô rất vui.
Cô đưa anh cốc nứơc, rồi dọn hộp cơm lại. Bỏ nó vào túi xách.
- Em về nhé! Đừng làm việc quá sức nhé! Tạm biệt!
- Anh biết rồi! Để anh tiễn Em. - Nói xong anh đứng dậy mở cửa cho cô. Anh đưa cô xuống tận nhà xe trứơc bao nhiêu ánh mắt dòm ngó của nhân viên nam lẫn nữ. Đây là lần đầu tiên họ thấy thái độ ân cần, chu đáo của anh. Mà đã vậy còn dành cho một người phụ nữ nữa chứ. Anh mở cửa xe cho cô.
- Em chạy xe đựơc à?
- Tất nhiên. Em có phải là cành vàng lá ngọc đâu mà có người đưa đón 24/24.
- Về cẩn thận.
Cô mỉm cười rồi vào xe. Chiếc Koenisegg Agera R bắt đầu rời khỏi bãi đỗ xe của Xi World. Anh ngóng theo con xe tới khi nó đã khúât hẳn vào làn xe đông kia. Quay bứơc vào trong, anh dừơng như nhận thấy ánh mắt của nhân viên nhìn anh hôm nay rất lạ. Gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt dò xét khắp đại sảnh
- Tiễn Tổng Giám đốc phu nhân thôi có cần nhìn vậy không?
Trời ạ, anh tự tin công bố trứơc bàn dân thiên hạ cô là vợ anh. Anh thật sự rất yêu cô. Tốt nhất là nên im lặng và kính trọng cô gái đó. Đụng đến người phụ nữa của Xi Luhan. Ặc... ặc... đắp mồ cho cả gia tộc chắc rồi! Không phải dạng vừa đâu!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com