TruyenHHH.com

Shortfic Hac Mieu Re Time




1.

Đoàn phim lấy cảnh ở ngoại ô thành phố, từ nhà của Viên Nhất Kỳ đến nơi này cũng phải mất hơn một giờ để lái xe.

Trong lúc chờ đợi Viên Nhất Kỳ đến, Thẩm Mộng Dao từ trong vali một chiếc váy ngủ mà nàng cho là gợi cảm nhất trong số những món đồ mà nàng mang theo, chậm chạp thay ra và đợi kim chủ của chính mình đến.

Cũng không biết là từ khi nào, sự lấy lòng này được Thẩm Mộng Dao khắc ghi thật sâu vào lòng, thấm nhuần vào tư tưởng, trở thành một loại bản năng, một bản năng để nàng phục tùng Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ hôm nay đến, hẳn là đã nhớ ra mọi chuyện rồi đi, cho nên mới muốn cùng nàng làm.

Có đủ chế giễu, nàng còn hi vọng gì ở người này nữa chứ? Viên Nhất Kỳ là tạm thời mất đi trí nhớ mới trở nên dịu dàng tử tế cùng nàng, nàng lại lấy nó đem thành hi vọng, nếu ai biết được đều sẽ cảm thấy Thẩm Mộng Dao có đủ ngốc.

Đoàn phim không có rượu nhưng nàng nghĩ Viên Nhất Kỳ ắt hẳn cũng không cần đến nó, với mệnh lệnh "muốn gặp" được phát ra từ Viên Nhất Kỳ như thế này, Thẩm Mộng Dao chỉ cần tận chức tận trách là được, trực tiếp khơi dậy hứng thú từ Viên Nhất Kỳ chính là đã thành công.

Thẩm Mộng Dao thay xong váy ngủ, nàng nhìn ngắm mình trước gương, bỗng nhiên cảm nhận thời gian đã qua đi thật nhanh, nàng hiện tại đều đã ba mươi rồi.


Thẩm Mộng Dao nhớ lại tình cảnh của một tuần trước, thời điểm nàng bất ngờ mà nhận được một cuộc gọi từ dãy số quen thuộc kia.

Nàng đã rất lâu không nhận được điện thoại từ dãy số này, có lẽ đã tám chín năm rồi đi, nàng cũng không nhớ rõ, nhưng để nàng ấn tượng sâu sắc nhất một dãy số đến tận nhiều năm sau vẫn còn đem đến cho nàng vô vàn điều bất ngờ. Lần này cũng là như vậy, người này muốn hẹn gặp nàng.

Ở trong trí nhớ của Thẩm Mộng Dao, người này so với gần mươi năm trước kia dáng vẻ cũng không hề có mấy phần thay đổi, giơ tay nhấc chân đều là toát lên vẻ trang trọng, nói chuyện luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt rất có tinh thần, nhìn giống như đánh giá, lại giống như đã nhìn thấu tất cả.

"Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp, xem ra cháu phát triển đến không tồi." Người phụ nữ là người đầu tiên lên tiếng, vẫn luôn là người nắm quyền chủ động, cho dù ở trường hợp nào.

Thẩm Mộng Dao thấp đầu chào hỏi, sau đó cũng tiếp lời: "Có lẽ đều dựa vào vận khí đi."

"Là vậy sao?" Bà nâng lên cốc trà trên màn, nhấp nhẹ một ngụm rồi nói, "Là vận khí tốt hay là Viên Nhất Kỳ tốt đây?"

Mẹ Viên nâng mày: "Đều không ngờ để cháu chia tay cùng Viên Nhất Kỳ sau đó còn có thể quay lại làm tình nhân."

"Thẩm tiểu thư, bác có nên khen ngợi cháu hay không?"

"Chia tay là cháu nói, nhưng để cháu trở lại bên cạnh chính là Viên Nhất Kỳ đề nghị." Thẩm Mộng Dao mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói tiếp, "Nếu bác cảm thấy không thỏa đáng cháu nghĩ bác nên cùng Viên Nhất Kỳ nói chuyện, mà cháu, từ lâu đã không có trong tay quyền chủ động rồi."

Mẹ Viên nghe những lời này giống như cũng không tức giận, ngược lại còn cảm thấy Thẩm Mộng Dao đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều, cũng không để bản thân lộ ra vẻ gì sợ hãi.

Bà nhìn Thẩm Mộng Dao, so với thời điểm chín mười năm trước thì Thẩm Mộng Dao càng trở nên sắc xảo hơn, nói năng cũng trở nên lưu loát, cảm xúc của bản thân đều được giấu đi rất tốt. Bà âm thầm mà cảm thấy Thẩm Mộng Dao càng lớn càng thành thục hơn rất nhiều. Cũng đúng đi, đến được vị trí này, ở trong giới bao nhiêu lâu, Thẩm Mộng Dao là không muốn trưởng thành thì nhất định cũng sẽ bị ép buộc mà trưởng thành.

"À, là như vậy sao? Chuyện sinh hoạt của Kỳ Kỳ bác thật lâu cũng không còn tham dự, dù sao đều là chơi mà, cũng không nhất thiết," Bà nâng môi mỉm cười, lại nói, "Nhưng hiện tại thì khác, Kỳ Kỳ tính toán qua một tháng nữa sẽ kết hôn rồi, cho nên bác muốn trước một bước, đem mối quan hệ này ngăn lại, danh tiếng của Thẩm tiểu thư cũng sẽ không bị ảnh hưởng."

"Thẩm tiểu thư, dây dưa cùng người có vợ, bác nghĩ đó cũng không phải là tác phong của cháu, đúng không?"

Tách trà trên tay Thẩm Mộng Dao vì run rẩy bất ngờ của đôi tay mà đánh đổ một ít ra ngoài. Thẩm Mộng Dao cố gắng đem tin tức toàn bộ tiếp nhận, trấn an lấy tinh thần của mình để chính mình không trở nên quá thất lễ, nhẹ nhàng câu môi cười nhẹ.

"Thật cảm ơn bác đã đường xa đến đây cùng cháu nói chuyện này, lại còn cân nhắc cho danh tiếng của cháu, là thật sự biết ơn bác."

Thẩm Mộng Dao khéo léo mỉm cười, đặt lại tách trà lên bàn, tiếp tục nói: "Nhưng cháu không phải nói qua rồi sao, kim chủ mới là người có quyền quyết định ở mối quan hệ này, bản thân cháu cũng chỉ là một tình nhân bé nhỏ mà thôi."

"Cháu nếu là đơn phương cùng kim chủ kết thúc, hậu quả cháu là chịu không được."


Cuộc hẹn lúc sau là như thế nào mà tiếp tục Thẩm Mộng Dao đến cùng là không thể nhớ được, nàng phân cho mình vai diễn thấp kém nhất, lại dùng kim chủ để gọi Viên Nhất Kỳ, chính bản thân nàng đã trở nên thật thảm hại.

Sau cùng đợi đến khi mẹ Viên rời khỏi nơi hẹn, Thẩm Mộng Dao mới từ trong túi xách lấy ra điện thoại, tìm đến người đại diện Hứa Dương Ngọc Trác đến đây đưa nàng trở về nhà.


2.

Hứa Dương Ngọc Trác đưa nàng trở về nhà, là căn hộ của chính nàng mà không phải nơi ở của Viên Nhất Kỳ.

Nàng đã thật lâu không trở về nơi này.

Thẩm Mộng Dao nửa năm trước đã vào đoàn phim, nàng được mấy hôm nghỉ ngơi toàn bộ đều ngủ ở chỗ của Viên Nhất Kỳ. Một tuần trước Viên Nhất Kỳ trạng thái không tốt mà gọi điện thoại cho nàng, kiên quyết tối nay muốn nhìn thấy nàng, chính mình cũng không có cách nào từ chối, cuối cùng Thẩm Mộng Dao vẫn là xin nghỉ phép ngày hôm sau. Tinh thần của Viên Nhất Kỳ không tốt, tuyệt đối cũng không để nàng có thể dễ chịu mà qua, cho nên tốt nhất vẫn là dành một ngày để nghỉ ngơi, nàng những ngày gần đây sức khoẻ là thật sự không tốt.

Nhưng tính như vậy vẫn không thể chu toàn, nàng cũng không ngờ Viên Nhất Kỳ sau một đêm trí nhớ đột nhiên xuất hiện vấn đề, cho nên nàng dùng toàn bộ lý do mình có thể nghĩ ra để cùng đoàn phim xin nghỉ, nàng muốn chăm sóc Viên Nhất Kỳ, cũng muốn tận dụng khoảng thời gian này ở bên cạnh Viên Nhất Kỳ nhiều hơn một chút.

Thẩm Mộng Dao trở về đến nhà, nàng thay cho mình một chiếc váy ngủ, chân dẫm một đôi dép lông, chậm rãi mà đi lại trong nhà.

Trong nhà có nuôi một chú chim nhỏ, bộ lông trắng mượt mà nhìn vô cùng xinh đẹp, được cẩn thận tỉ mỉ mà nuôi dưỡng trong lồng. Nó là giống chim hoàng yến.

"Hoàng yến là một loài chim quý, cơ thể lại rất yếu ớt, nhất định phải chăm sóc nó thật tỉ mỉ, cho nên nó chỉ thích hợp mà nuôi dưỡng ở trong lồng."

"Nuôi trong lồng lâu rồi, toàn bộ sinh hoạt của hoàng yến đều sẽ phụ thuộc vào chủ nhân, hoàng yến vốn dĩ cũng rất dễ thuần phục, rất nhanh sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời chủ nhân của mình."

Thẩm Mộng Dao mở cửa lồng, đổ thêm vào bên trong một ít thức ăn, chậm chạp mở miệng.

"Dương tỷ, em và nó, có giống nhau không?"

Giọng của Thẩm Mộng Dao rất khẽ, nàng nghe vào trong tai lại xuất hiện một dạng tư vị khác. Dường như là đang đồng tình cùng loài chim bé nhỏ, hoặc là đang cười nhạo sự yếu ớt cùng bản tính phụ thuộc của loài chim hoàng yến. Nàng giống như nghe hiểu được lời của Thẩm Mộng Dao, lại nhìn không hiểu lòng của Thẩm Mộng Dao.

"Không giống, em như thế nào giống nó chứ."

"Vậy sao?" Thẩm Mộng Dao khẽ cười, "Em còn nghĩ nó là chính mình đâu."

Hứa Dương Ngọc Trác nhíu này, trong lòng xuất hiện cảm giác chua xót. Hà cớ gì chứ Thẩm Mộng Dao? Hà cớ gì tiêu tốn hết thanh xuân lên một người không xứng đáng như vậy chứ? Hứa Dương Ngọc Trác không hiểu, nàng là thật sự không hiểu.

"Em lúc trước ước mình giống như chim sẻ, nhỏ bé nhưng lại vô cùng tự do, truy cầu giấc mộng của chính mình, mơ ước một ngày sẽ trở thành phượng hoàng."

Thẩm Mộng Dao bật cười: "Không biết từ khi nào chính mình bỗng nhiên lại trở thành hoàng yến rồi."

"Đáng giá sao Dao Dao?" Giọng của Hứa Dương Ngọc Trác trở nên phần nào gay gắt.

"Yêu một người như Viên Nhất Kỳ, em cảm thấy đáng giá sao?"

Thẩm Mộng Dao không nói, cúi đầu thấp thấp mà mỉm cười.

Tình yêu nào có thể nói được đáng hay không đáng giá chứ. Nếu đã so đo như vậy, như thế nào được gọi là tình yêu?

"Có ai nói với em em rất ngốc không? Hết lần này đến lần khác không màng tất cả mà lao về phía Viên Nhất Kỳ," Hứa Dương Ngọc Trác nói chuyện dần nhỏ lại, bình tĩnh hít lấy một ngụm khí, nói tiếp, "Chị là thật sự không hiểu, Dao Dao, em vì sao lại yêu Viên Nhất Kỳ chứ?"

Thẩm Mộng Dao nhìn Hứa Dương Ngọc Trác, dịu dàng nở một nụ cười, khẽ nói: "Nếu em biết vì sao chính mình yêu Viên Nhất Kỳ, vậy thì em đã không còn yêu em ấy nữa rồi."


3.

Cửa phòng khách sạn được gõ vang lên, Thẩm Mộng Dao đem trạng thái của chính mình sắp xếp lại, lại chiếu gương để nhìn xem nụ cười của mình không đến mức quá gượng gạo, mới chậm chạp mà đem cửa mở ra.

Cửa vừa mở ra ở giây đầu tiên Viên Nhất Kỳ đã ngay lập tức phác đến, ôm chặt lấy nàng.

Trên người Viên Nhất Kỳ có một cỗ mùi hương rất đặc biệt, ngửi lâu một chút sẽ trở nên nghiện, nàng là cảm thấy như vậy.

Thẩm Mộng Dao vươn tay đặt lên tóc của Viên Nhất Kỳ, chậm rãi mà xoa nhẹ.

"Nhớ chị đến như vậy sao?"

Viên Nhất Kỳ không nói, đầu vùi thấp lên vai nàng, còn giống như lấy lòng mà cọ nhẹ hai cái.

"Nhớ lại rồi? Không quên chị nữa?"

"Nhớ rồi," Viên Nhất Kỳ rầm rì mà nói, "Không đem chị quên mất nữa."

Bàn tay của Thẩm Mộng Dao vòng qua eo của Viên Nhất Kỳ, ở phía sau lưng ái muội mà sờ nhẹ.

"Vậy làm đi." Giọng Thẩm Mộng Dao khẽ vang lên bên tai Viên Nhất Kỳ, "Làm đi, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn."

Viên Nhất Kỳ cảm thấy tia lý trí cuối cùng của chính mình căng ra, giây tiếp theo chính là hoàn toàn chặt đứt.


4.

Đợi cao trào qua đi, Thẩm Mộng Dao nằm đưa lưng về phía Viên Nhất Kỳ, mặc kệ người phía sau ôm chính mình vào lòng, nàng chỉ tập trung đều đặn hô hấp.

Cho đến khi nhịp thở trở nên bình thường, Thẩm Mộng Dao mới nhẹ nhàng gọi tên người kia.

"Viên Nhất Kỳ."

Cách một đoạn thời gian Thẩm Mộng Dao mới dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy gọi tên của Viên Nhất Kỳ, bình thường nàng sẽ đều trêu đùa mà gọi người này là Viên Tổng, xem như đó cũng là một lời nhắc nhở cho chính mình, nhắc rằng vị trí của nàng là đang ở đâu.

"Chị biết em cũng mười năm rồi, phải không?"

Thẩm Mộng Dao nằm gọn trong lòng Viên Nhất Kỳ, đầu lại gối lên tay người nhỏ hơn, rầm rì lên tiếng.

Mười năm, nàng cùng Viên Nhất Kỳ yêu đương hai năm, tiếp đó lại là ba năm cách biệt, lại đến cuối cùng nàng vẫn trở về bên cạnh Viên Nhất Kỳ, dùng một thân phận mới mà trở về. Thẩm Mộng Dao có lẽ cả đời này cũng không ngờ được chính mình có thể làm được việc hoang đường như vậy, nàng trở thành tình nhân cho người mà nàng yêu.

Một lần làm tình nhân cho Viên Nhất Kỳ, chớp mắt đã năm năm.


Viên Nhất Kỳ rõ ràng mà ngẩn người, mười năm, thật sự là mười năm, đều đã lâu như vậy rồi sao?

"Chị năm hai mươi tuổi gặp được em," Thẩm Mộng Dao cười khẽ, "Chị hiện tại đều ba mươi, đã không còn xinh đẹp như ngày trước nữa rồi."

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, siết chặt Thẩm Mộng Dao hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Không có, vẫn là rất xinh đẹp."

"Là xinh đẹp trong mắt em đi?"

Viên Nhất Kỳ im lặng không trả lời, tham lam mà hít lấy mùi hương trên cơ thể Thẩm Mộng Dao.

"Chị lúc nào cũng xinh đẹp, trong mắt ai cũng xinh đẹp."

Thẩm Mộng Dao cười nhẹ: "Nhưng chị chỉ muốn xinh đẹp trong mắt em thôi, làm sao bây giờ?"

"Vậy thì xinh đẹp," Viên Nhất Kỳ hơi dừng lại, nàng hít sâu một hơi, lại nói, "Trong mắt em chị vẫn luôn rất xinh đẹp."


Thẩm Mộng Dao bật cười thành tiếng, nàng đặt tay lên bàn tay của Viên Nhất Kỳ đang vòng qua eo của chính mình, dịu dàng mà vuốt ve.

"Ngày em kết hôn..."

"Em sẽ không kết hôn!"

Giọng nói từ người phía sau kiên định truyền đến, Thẩm Mộng Dao nghe xong cũng không bất ngờ, nàng cũng đoán được Viên Nhất Kỳ vẫn chưa biết được chuyện chính mình đang được sắp xếp sớm ngày sẽ tiến hành hôn lễ.

Thông tin bất ngờ như vậy, Thẩm Mộng Dao còn biết trước cả đương sự, xem ra sự tồn tại của nàng thật sự là một chướng ngại lớn trong mắt của mẹ Viên.

Thẩm Mộng Dao cũng không có ý định cùng Viên Nhất Kỳ nói, dù sao nàng cũng chính là muốn đứng xem, tin tức lớn như vậy, vẫn là để người làm mẹ kia nói cho Viên Nhất Kỳ biết.

Nàng im lặng một lúc, lại nghe từ giọng Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng nói: "Em sẽ không kết hôn, đời này cũng sẽ không kết hôn."

Cảm nhận được vòng tay trên eo mình trở nên siết chặt, Thẩm Mộng Dao cũng biết được Viên Nhất Kỳ đã trở nên kích động.

Nàng hồi đáp lại bằng cách nắm chặt lấy tay Viên Nhất Kỳ, ngoan ngoãn để người phía sau dùng sức mà ôm lấy chính mình.

"Không kết hôn cùng Châu tiểu thư hay cùng ai cũng sẽ không kết hôn?" Thẩm Mộng Dao rất có tinh thần mà đặt ra câu hỏi, nàng là thật sự muốn nghe Viên Nhất Kỳ là như thế nào trả lời.

Người phía sau thoáng im lặng, sau đó mới chậm chạp nói: "Em không biết."

Thẩm Mộng Dao hiện tại thật sự muốn ngẩng đầu cười lớn một trận, nàng không thích người do dự, càng do dự lại càng không làm được việc lớn.

Viên Nhất Kỳ vốn dĩ không phải kẻ do dự, nàng biết cách làm việc của Viên Nhất Kỳ, trên thương trường đều nổi danh dứt khoát với mọi chuyện, xuống tay đều rất tàn nhẫn. Nhưng cố tình trên phương diện tình cảm này, Viên Nhất Kỳ lại trở nên do dự, và nàng, vô cùng chán ghét điều đó.

"Vậy em cưới chị sao?"

Thẩm Mộng Dao nói xong câu này lòng trở nên vạn phần chờ đợi, nàng không biết chính mình vì sao lại hỏi như vậy, nhưng nàng biết rằng để đem lời này thốt ra, nàng đã dành rất nhiều can đảm.

Viên Nhất Kỳ vẫn như vậy mà im lặng, lòng Thẩm Mộng Dao cũng lạnh xuống. Kết quả, nàng sớm đã đoán được, em ấy là đang do dự.

Có lẽ là thật sự không đưa ra được câu trả lời, cũng có lẽ là sợ câu trả lời kia sẽ làm nàng tổn thương, nhưng dù cho là thế nào, nàng cũng có thể nhìn được Viên Nhất Kỳ từ đầu đến cuối đều luôn do dự.

"Em muốn mãi mãi như vậy sao? Suốt cuộc đời này đều sẽ sống như vậy?"

"Trở thành chim hoàng yến, cũng sẽ mệt, em biết sao?"

Nước mắt từ hốc mắt rơi ra, theo đường nét trên gương mặt của Thẩm Mộng Dao rơi xuống dưới, nàng tin chắc rằng Viên Nhất Kỳ đã cảm nhận được nàng đang khóc.

"Em cùng chị nói đi.. chị hiện tại nên làm gì mới tốt đây?"

Giọng nói của Thẩm Mộng Dao trở nên nức nở, nàng giống như lại trở nên yếu đuối trước mặt Viên Nhất Kỳ dù chính mình đã cùng mình nói nhất định phải thật mạnh mẽ. Nàng khi đối diện với những vết rách trong lòng vẫn âm ỉ mà cảm thấy đau đớn, lại không dám đối mặt, lại lựa chọn chạy trốn, lại tiếp tục như vậy, nàng thật sự cảm thấy chính mình hít thở không thông.

Cả người Viên Nhất Kỳ run lên, nàng ôm lấy Thẩm Mộng Dao, bàn tay siết chặt lấy người trong lòng mình, dường như sợ hãi người này giây tiếp theo sẽ lập tức mà bay mất.

"Chị đừng nói, xin chị," Viên Nhất Kỳ thấp giọng nức nở, "Em không muốn nghe..."

Thẩm Mộng Dao vùng vẫy một chút, nàng xoay người đối diện Viên Nhất Kỳ, đưa tay xoa đầu người trước mắt, điềm tĩnh mà nói: "Không có gì là không thể nói cả."

Nụ cười trên môi Thẩm Mộng Dao trở nên thản nhiên: "Không phải là em muốn sao? Là điều em muốn, vì cái gì không thể nói chứ?"

"Viên Nhất Kỳ, chị như thế nào có thể thay em quyết định chứ? Có tư cách gì thay em quyết định? Không phải sao?"

Giọng Thẩm Mộng Dao trở nên nghẹn ngào, nàng vùi đầu càng sâu vào hõm cổ của Viên Nhất Kỳ, dần mất đi khả năng khống chế cảm xúc của chính mình.

"Viên Nhất Kỳ, chị mệt rồi," Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng, lời cũng trở nên đứt quãng, "Làm chim hoàng yến trong tay em, chị đã quá mệt mỏi rồi."

Từng lời của Thẩm Mộng Dao tiến vào tai Viên Nhất Kỳ, nàng từng câu từng chữ đều nghe hiểu, nhưng đối với từng câu từng chữ này nàng là không muốn chấp nhận.

Viên Nhất Kỳ chỉ biết dùng lực mà ôm lấy người trong lòng mình, khóc đến không thành tiếng.

Vô lực, nàng hổ thẹn không biết như thế nào cùng Thẩm Mộng Dao đối diện, yêu cùng hận giống như một cơn bão lớn, cuốn nàng vùi sâu vào bên trong, để nàng không cách nào thoát ra được.

Thẩm Mộng Dao rời vai Viên Nhất Kỳ, nàng hốc mắt ẩm ướt, đôi mắt cũng trở nên ửng đỏ, đem theo toàn bộ uất ức cùng tình yêu, lần nữa mà đối diện với Viên Nhất Kỳ.

"Nếu đã biết ngày mai chúng ta sẽ phải xa nhau, vậy hiện tại xin em hãy ôm chặt chị, trước khi bình minh đến."

Sau đó Thẩm Mộng Dao nhướng người đặt lên môi Viên Nhất Kỳ một nụ hôn, đem toàn bộ hết thảy mà chấm dứt.


5.

Viên Nhất Kỳ trong đầu nhớ lại hình ảnh của một "phiên bản giống hệt chính mình" xuất hiện, nhớ đến dáng vẻ của người kia, cùng lời này người này nói.

Rõ ràng đều là Viên Nhất Kỳ nhưng tính tình làm sao lại khác biệt nhau đến thế chứ? Nàng không hiểu được tính cách ngạo mạn của người kia, càng không chịu được khẩu khí lúc nào cũng muốn làm càn của người này. Thỉnh thoảng, Viên Nhất Kỳ cũng không yêu thích chính mình ở thời không này

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy phiên bản thời không của mình cau mày, sau đó tỏ vẻ khó hiểu mà nói: "Không phải đều là Thẩm Mộng Dao sao? Tại sao lại kén chọn như vậy?"

Viên Nhất Kỳ cũng không hiểu, rốt cuộc chính mình là chấp niệm cùng điều gì. Giống như người kia nói, không phải cũng đều là Thẩm Mộng Dao sao, cho nên có gì khác nhau chứ?

Mãi cho đến khi Viên Nhất Kỳ lần nữa mà trở về cùng Thẩm Mộng Dao ở thời không của chính mình, nghe chị ấy thấp giọng ở giữa đêm mà nói "chị cũng rất nhớ em", ở khoảnh khắc đó, Viên Nhất Kỳ cuối cùng hiểu ra thật nhiều chuyện.

Lại làm sao chứ? Nếu không phải là Thẩm Mộng Dao thì có là một người giống hệt như chị ấy xuất hiện trước mặt nàng, nó lại có ý nghĩa gì chứ?

Người Viên Nhất Kỳ cần, từ trước đến nay đều chỉ là Thẩm Mộng Dao, ai cũng thay thế không được.


Cũng không biết là từ khi nào, Thẩm Mộng Dao cùng lúc trở thành bạch nguyệt quang cùng nốt chu sa trong lòng Viên Nhất Kỳ. Nàng ban đầu cảm thấy chính mình có một chút tham lam, khẽ khàng mà để Thẩm Mộng Dao chiếm trọn vị trí quan trọng như vậy, có hay không không hề công bằng.

Cho đến sau này nàng mới hiểu được một chuyện, chính mình yêu Thẩm Mộng Dao, yêu đến mức đã không phân được người này vốn dĩ là điều khắc khoải trong lòng, hay đã sớm trở thành điều xa vời mà bản thân nàng không thể chạm đến.

Thật muốn lại nằm mơ một trận, trong mơ có chính mình, cũng có Thẩm Mộng Dao, có cái dắt tay của thuở ban sơ, cũng có lời hẹn thề của niên thiếu, tất cả đều trọn vẹn mà tái hiện trước mặt Viên Nhất Kỳ.

Nàng cũng không muốn day dứt mà yêu một người lâu như vậy, nhưng thật giống nó trở thành một loại bản năng, một bản năng khiến nàng không thể dừng lại việc yêu người đó.

Viên Nhất Kỳ từng có ý định chạy thoát, nhưng dù thế nào cũng thoát không được, vậy nên nàng nhận mệnh mà ngồi lại ở nơi này, nhận mệnh mà tiếp tục chìm đắm.

Đợi bình minh ngày mai lại đến, em nhất định xuất hiện cùng ánh mặt trời, đem chị ôm chặt vào lòng.


---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com