Shortfic Hac Mieu Re Time
1.Viên Nhất Kỳ sau khi rời khỏi phim trường nơi Thẩm Mộng Dao quay phim, lập tức được trợ lý đưa đến trước mặt chủ tịch Viên trong miệng của những người này. Khi Viên Nhất Kỳ thành công được đưa về đến nhà, người ở bên trong đều đã tập trung đủ.Trong phòng khách ngồi ngay ngắn năm người, nàng vừa vào đến đã phát hiện được Châu Thi Vũ cùng vợ chồng chủ tịch Viên, hai người còn lại hẳn là ba mẹ của Châu Thi Vũ."Kỳ Kỳ về rồi sao, đến ngồi cạnh Tiểu Vũ đi."Mẹ Viên thân thiết mà gọi nàng, sau đó còn kéo lấy tay nàng dắt đến bên cạnh Châu Thi Vũ, sau đó còn nói một câu khen ngợi rằng chính mình và Châu Thi Vũ thật sự đẹp đôi.Cả buổi gặp mặt Viên Nhất Kỳ cũng chỉ gật gù tỏ vẻ tiếp thu, nàng dù sao cũng không phải vị Viên Tổng kia, cũng không biết người kia sẽ hành động thế nào, chỉ có thể hạn chế cảm xúc của chính mình để bản thân không bị phát hiện.Châu Thi Vũ ngồi ở bên cạnh nàng luôn giữ một bộ ngoan ngoãn, mỗi lần người lớn hai bên nói vài câu trêu ghẹo sẽ lập tức đỏ mặt mà đẩy vai Viên Nhất Kỳ một chút, rất ra dáng của một cô vợ sắp cưới.Viên Nhất Kỳ cũng chỉ có thể phối hợp, nàng cả một quá trình đều chỉ có thể làm một hình nhân ngồi ở nơi đó, nghe bọn họ nói về hôn lễ lại nói về công ty, sau đó lại tính đến chuyện sau này của Viên Nhất Kỳ và Châu Thi Vũ, tất cả dường như đã được vẽ sẵn thật tốt.
Đợi đến khi tiễn được Châu gia ra về, đồng hồ đã chuyển đến chín giờ tối.Sau khi nói chuyện thì cả hai nhà còn cùng nhau dùng bữa tối, tiếng cười đùa vui vẻ làm nàng không cách nào thích ứng được. Cũng phải thôi, nàng là Viên Nhất Kỳ, lại không phải Viên Tổng, nàng là một thần tượng bình thường, làm sao sống một cuộc đời đã trải sẵn như Viên Tổng được cơ chứ. Nàng lại làm sao nhẫn tâm mà đối xử cùng người chính mình yêu được chứ. Hết thảy những thứ này, chỉ có đỉnh đỉnh đại danh Viên đại tổng tài mới có thể làm được.Đem người đã tiễn về, Viên Nhất Kỳ cũng nên tự mình cởi xuống vai diễn này, nàng thất thần từng bước mà đi lên lầu, trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời mà đám người kia mắng chửi Thẩm Mộng Dao, cũng bắt đầu hồi tưởng lại cái ôm của Thẩm Mộng Dao ở thời điểm đó.Thẩm đại minh tinh khi đó, hẳn đã rất tuyệt vọng đi?Nếu như lúc đó chính mình không đến, có phải hay không người này vẫn một mực ở nơi đó đem thuốc lá từng điếu từng điếu mà đốt, lại dùng những lời mắng chửi kia xem như là thứ đồ khai vị, ở nơi đó mà gặm nhắm từng nỗi buồn?Gọi Thẩm Mộng Dao là ảnh hậu, quả thật người này là biết diễn, đến mức nỗi buồn của chính mình đều có thể biểu diễn đến xinh đẹp động lòng như vậy, hệt như một bộ phim điện ảnh đắt tiền.
"Viên Nhất Kỳ đứng lại!"Sau lưng giọng một người đàn ông đột ngột mà vang lên, Viên Nhất Kỳ dừng lại dòng hồi tưởng, chính mình xoay người lại nhìn thẳng vào người kia.Người trước mặt nàng hiện tại là chủ tịch của Viên thị, là ba của Viên Tổng, là một người đàn ông có đầy quyền lực."Ba không cần biết con là nghĩ như thế nào, hôn lễ này nhất định sẽ phải tổ chức, con bắt đầu từ hôm nay không được ra ngoài gặp con hát kia nữa!"Viên Nhất Kỳ nhíu chặt mày, con hát? Đây là từ ngữ dùng để hình dung Thẩm Mộng Dao sao?"Ngài như thế nào đi đến vị trí này mà điều tôn trọng cơ bản đều học không được vậy chứ? Ngài tôn quý đến mức nào chứ? Sao có thể tùy tiện mà gọi người khác là con hát?"Ba Viên giống như đã bắt đầu nổi giận, nhưng ông cũng không lập tức mà có hành động với Viên Nhất Kỳ, nhìn dáng vẻ có thể là Viên Tổng đã không ít lần cùng ba mình đối đáp như thế này."Hừ!" Ba Viên hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói, "Lại không có gì không đúng. Con lúc trước là như thế nào chơi ba là không quản, nhưng con cùng Châu Thi Vũ kết hôn tính tình cần thiết phải thu lại, ba không muốn lại lần nữa truyền đến tin tức con bên ngoài còn bao dưỡng một tình nhân!""Thẩm Mộng Dao người này, con có từng nghĩ đến hay không, cô ta là vì danh tiếng mới ngoan ngoãn mà nằm bên người con nhiều năm như vậy?"Viên Nhất Kỳ là thật sự nể phục những người ở thế giới này, như thế nào mà một người nói chuyện so với một người đều khó nghe vậy chứ? Nàng nghe không lọt tai, vậy Viên Tổng kia thì sao? Cậu ta sẽ lọt tai sao? Sẽ đứng lên vì Thẩm Mộng Dao mà đấu tranh sao?Viên Nhất Kỳ ở trong lòng cười lạnh một cái, hẳn là sẽ không. Nếu Viên đại tổng tài đứng lên đấu tranh, đem Thẩm Mộng Dao bảo vệ trong lòng, thì những người này sẽ không một lần lại một lần mà dùng những từ ngữ đó mà nói về Thẩm Mộng Dao.Một đời nổi danh ảnh hậu, lại bị Viên Nhất Kỳ một tay hủy diệt đi toàn bộ."Đủ rồi đi?" Viên Nhất Kỳ siết chặt lại bàn tay, "Tôi nói, đủ rồi đi? Thẩm Mộng Dao lại không làm gì sai, có nhất thiết phải tàn nhẫn với chị ấy như vậy sao?""Cái sai của cô ta chính là cứ một mực mà quấn lấy con!""Lại không phải chuyện của một người, sao có thể toàn trách tội chị ấy chứ!" Giọng Viên Nhất Kỳ trở nên lớn hơn, nàng gần như mà gào thét đem lời này nói ra. Nàng không phải Viên Tổng, nhưng bỗng nhiên ở một giây phút nào đó, Viên Nhất Kỳ thương cảm cho số phận của Thẩm đại ảnh hậu, nàng muốn thay người này mà bất bình. Đều là Thẩm Mộng Dao, nàng cũng muốn vì người này mà đau lòng một chút.Muốn trách muốn mắng, nhất định phải luận tội đúng người, mà người sai ở đây, chỉ có một mình Viên Tổng."Viên Nhất Kỳ cũng sai! Muốn mắng không phải cũng nên mắng một lần hay sao? Thẩm Mộng Dao có quyền lựa chọn sao? Chị ấy yêu một người là sai sao? Muốn vì chính mình mà đấu tranh hạnh phúc là sai sao?"Viên Nhất Kỳ càng nói càng hung hăng, hai mắt nàng trở nên đỏ bừng, đăm đăm mà nhìn người trước mặt."Thẩm Mộng Dao từ đầu đến cuối đều không sai! Người sai chính là Viên Nhất Kỳ! Đến đi, mắng đi chứ! Mắng một câu tôi không được giáo dục tốt, mắng tôi khốn khiếp làm khổ người khác một đời, mắng!"'Bang'Ba Viên giống như nhìn không được dáng vẻ này của Viên Nhất Kỳ ngay lập tức vung tay mà tát lên má của con mình.Trong mắt ba Viên bây giờ, Viên Nhất Kỳ hoàn toàn đã phát điên, là vì Thẩm Mộng Dao mà phát điên.
Viên Nhất Kỳ vì một cái tát này mà cũng bình tĩnh lại cảm xúc của chính mình. Nàng biết chính mình kích động, bản thân cũng không phải thật sự là Viên Tổng, nhưng chỉ là nàng cảm thấy quá không công bằng cho Thẩm đại ảnh hậu, nàng mang chính mình đặt vào vị trí đó, sau đó bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm, lại bắt đầu đau lòng, hành động sau đó cũng là vì cảm xúc đến mà ra.Nàng cũng không muốn lại tiếp tục nói, xoay người tiếp tục đi thẳng về phòng.
2.Thẩm Mộng Dao đã rất lâu không mơ thấy chuyện cũ.Lúc trước nàng thường xuyên giữa đêm mơ thấy những chuyện quá khứ mà bật khóc nức nở, chính mình sau đó lại đè nén lại tiếng khóc để không phiền đến Vương Dịch, chỉ có thể âm thầm mà chịu đựng.Những giấc mơ của nàng phần nhiều đều là liên quan đến Viên Nhất Kỳ. Đêm nay cũng vậy, nàng bất chợt lại mơ về em ấy.
Thượng Hải thật nhiều năm mới có một hồi tuyết rơi. Thẩm Mộng Dao nhớ thời điểm đó nàng vô cùng háo hức kéo tay Viên Nhất Kỳ cùng nhau đi xem tuyết. Tuyết xem một vòng, đến lúc về lại bắt đầu làm nũng muốn được Viên Nhất Kỳ cõng mới chịu về trung tâm. Người yêu nhỏ hơn nàng hai tuổi vậy mà một lời cũng không than vãn, em ấy mỉm cười rồi thấp người xuống để nàng ngã vào lưng em ấy.Tuyết khi đó không lớn, chỉ rơi thành một lớp mỏng trên đất, nàng nhìn lại quãng đường đi qua, chỉ lưu lại dấu chân của Viên Nhất Kỳ."Viên Nhất Kỳ," Thẩm Mộng Dao tựa lên vai Viên Nhất Kỳ, thấp giọng gọi, "Em có tin thứ gọi là mãi mãi không?""Mãi mãi? Chị muốn nói thứ gì mãi mãi?" "Giống như là em sẽ yêu chị mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi..." Viên Nhất Kỳ nghe thấy đột nhiên bật cười, bước chân cũng chậm lại."Thẩm Mộng Dao, em không tin vào mãi mãi," Viên Nhất Kỳ dừng một chút, "Em chỉ tin vào chính mình."Thẩm Mộng Dao từ trên lưng Viên Nhất Kỳ xuống, chân vừa chạm đến đất, Viên Nhất Kỳ cũng xoay người đối diện với nàng."Giống như em nói em yêu chị, thì em sẽ dùng tất cả của em để yêu chị.""Khi em nói em muốn cùng chị bên nhau, thì em tin rằng chính mình sẽ biến thời khắc đó trở thành mãi mãi.""Thẩm Mộng Dao, em dùng chính mình để chứng minh, chị chỉ cần tin tưởng em là được rồi."Viên Nhất Kỳ lại tiến gần thêm một bước, em ấy nắm lấy tay nàng, dịu dàng mà nói."Thẩm Mộng Dao, em yêu chị."Thẩm Mộng Dao nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn đến từ người đối diện. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, trên mái tóc của cả hai cũng đã xuất hiện lấm tấm vài hạt tuyết. Thẩm Mộng Dao nghĩ, ngay tại khoảnh khắc này đây, có lẽ nàng sẽ yêu Viên Nhất Kỳ đến mãi mãi. Nàng tin tưởng Viên Nhất Kỳ, cũng tin tưởng chính mình.
Thẩm Mộng Dao xoay người đổi một tư thế, nước mắt theo khóe mắt cứ như vậy mà rơi xuống."Viên Nhất Kỳ, cho nên thật sự không có gì là mãi mãi, phải không?"
3.Viên Nhất Kỳ không nghĩ đến mình rất nhanh lại trở về nơi này, vũ trụ đổ vỡ này lại lần nữa mà xuất hiện trong tầm mắt của Viên Nhất Kỳ.Lần này đến, bước chân của Viên Nhất Kỳ rất kiên quyết, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là đem tên khốn kia tẩn một trận.Vừa phát hiện mục tiêu mà mình tìm kiếm cách đó không xa, Viên Nhất Kỳ gần như chạy đến nhấc lấy cổ áo của người có gương mặt giống hệt mình lên, không chút do dự mà vung tay đấm thẳng lên gương mặt của đối phương.Nàng biết ở nơi này dù có bị đánh đến thương tích đầy mình thì khi về đến thế giới thực cũng sẽ hoàn hảo không xuất hiện vết tích nào, nhưng nàng chỉ cần nhìn tên khốn này trong đầu lại lập tức nghĩ về Thẩm đại ảnh hậu, nàng nhịn không được cảm giác muốn xuống tay với người này."Tên khốn khiếp này cậu không xứng có được hạnh phúc!"Viên đại tổng tài giống như cũng không bị ảnh hưởng bởi những lời này, nàng còn rất nhanh mà phủi đi lớp đất đá trên người mình, ẩn ẩn ý cười mà nhìn Viên Nhất Kỳ: "Vậy sao? Tôi cũng không cầu chính mình có thể hạnh phúc."Viên Nhất Kỳ bị một câu này chọc giận, nàng lại tiến đến mà nhấc lấy cổ áo tên khốn khiếp kia, hai mắt tràn đầy lửa giận mà chăm chú nhìn người trước mặt."Đúng! Cậu là không xứng hạnh phúc, nhưng Thẩm tiểu thư xứng! Cô ấy xứng đáng có tất cả những điều hạnh phúc trên đời này!""Nhưng bởi vì cậu! Bởi vì tên khốn họ Viên này mà cô ấy ẩn nhẫn chịu khổ, một lời cũng không than, âm thầm mà bên cậu năm năm, âm thầm nuốt xuống đau đớn năm năm!""Viên Tổng, cậu nghe qua đám người ngoài kia là như thế nào nói về Thẩm tiểu thư sao? Bọn họ nói cô ấy là hồ ly tinh, nói cô ấy vì danh lợi mà bò lên giường cậu, bọn họ dùng những lời lẽ khó nghe mà nói về cô ấy! Những lời này, cậu chính mình nghe qua sao?"Viên Nhất Kỳ đem người thả ra, nàng ngẩng đầu cười lớn một tiếng."Dù là cậu chưa từng chính thức nghe qua nhưng thông qua người khác nghe đến, cậu sẽ vì Thẩm tiểu thư đau lòng sao?""Cậu nhìn qua đôi mắt cô ấy long lanh nhìn về hướng cậu, trong mắt duy nhất chỉ có tình yêu, cô ấy vì nghĩ tôi là cậu, nghĩ Viên Tổng cậu vì cô ấy đau lòng, chỉ cần như vậy thôi, cô ấy cũng cảm thấy hân hoan trong lòng!""Tôi nghĩ qua tôi tại sao lại đến thế giới ngu ngốc này, lại ở trong thân thể của một tên không ra gì như cậu," Viên Nhất Kỳ cười lạnh, "Có lẽ hiện tại tôi biết rồi, tôi đến để trải nghiệm một lần cuộc sống của kẻ hèn nhát là như thế nào.""Viên Tổng, ông trời quá mức ưu ái cậu rồi, để cậu sở hữu một người như Thẩm tiểu thư.""Nhưng tiếc rằng cậu lại không biết quý trọng." Viên Nhất Kỳ đặt tay lên vai người trước mặt, dùng giọng châm chọc mà nói, "Vậy nên cậu dùng phần đời còn lại này để mà hối hận đi."
4.Phim của Thẩm Mộng Dao đang đi vào những giai đoạn cuối, bộ phim quay hơn nửa năm đến cuối cùng cũng đặt xuống một dấu kết thúc.Nàng đã rất lâu không gặp lại Viên Nhất Kỳ. Nghe Hứa Dương Ngọc Trác nói, Viên gia bên kia đang tất bật mà chuẩn bị hôn lễ, cho nên việc Viên Nhất Kỳ không đến gặp nàng, nàng cũng có thể hiểu được.Khung tin nhắn của cả hai vẫn dừng ở tin nhắn nàng hối thúc Viên Nhất Kỳ nhanh một chút mà đến khách sạn nơi nàng quay phim, sau đó gì cũng không còn nữa.Kể từ cái ôm lần cuối đó, thời gian cũng thấp thoáng mà trôi qua một tháng, nàng giống như cũng biết được chính mình sắp tới đây phải đối mặt với điều gì.Còn đang bâng quơ suy nghĩ, điện thoại của Thẩm Mộng Dao bất chợt mà sáng lên. Nàng nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, trái tim phút chốc đập nhanh hơn một nhịp.Viên Nhất Kỳ là ở thời điểm này mà gọi cho nàng.Thẩm Mộng Dao sau khi ngắt đi điện thoại việc đầu tiên nàng làm là đi về phía cửa, mở cửa mà đón Viên Nhất Kỳ vào nhà.Viên Nhất Kỳ lúc này đã say đến bảy phần, dường như đến được đây cũng là một kì tích. Người này vừa nhìn thấy nàng đã lập tức đổ ập lên người nàng, đem đầu vùi sâu vào hõm cổ, lấy lòng mà cọ lên một chút.Thẩm Mộng Dao chợt cảm thấy ngứa ngáy, nơi bị Viên Nhất Kỳ cọ là như vậy, trong lòng vẫn là như vậy."Em sao lại đến đây?"Nơi này là nơi ở của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ đây là lần đầu tiên đến. Nàng cũng không giấu diếm Viên Nhất Kỳ chuyện nàng ở nơi này mua nhà, chỉ là Viên Nhất Kỳ trước kia không đến, toàn bộ thời gian cùng nàng làm đều ở nơi mà trên danh nghĩa là Viên Nhất Kỳ mua tặng Thẩm Mộng Dao, hoặc là biệt thự của Viên Nhất Kỳ."Nhớ chị nên đến gặp chị."Giọng Viên Nhất Kỳ rất nhỏ nhẹ, lại còn ngấm men say nên càng trở nên mềm mại, nghe giống như là đang cố tình làm nũng.Người này một chút cũng không giống qua năm ngày nữa sẽ kết hôn, Viên Nhất Kỳ hiện tại càng giống một người bạn gái đang làm nũng với chính người yêu của mình hơn."Lời này để Châu tiểu thư nghe được thì cô ấy sẽ không vui đâu.""Không nhắc cô ta có được không?" Hai mắt Viên Nhất Kỳ long lanh mà nhìn Thẩm Mộng Dao, giống như van nài cũng giống như đe dọa, để Thẩm Mộng Dao không cần tiếp tục đem tên người này nói ra miệng."Làm sao?" Thẩm Mộng Dao nén cười, "Để tình nhân nhắc đến vị hôn thê cảm thấy không quen sao?"Viên Nhất Kỳ một lời không nói, ngẩng đầu nhanh chóng áp môi mình lên môi Thẩm Mộng Dao, trực tiếp dùng phương thức này mà để người này không tiếp tục nói nữa.Cả hai đứng ở phòng khách gia tăng thành một nụ hôn sâu. Đợi lưỡi của Viên Nhất Kỳ được đẩy vào trong khuôn miệng của Thẩm Mộng Dao, nàng mới hoảng hốt mà đẩy người này ra."Em sắp kết hôn rồi, chuyện này không thể."Viên Nhất Kỳ giống như một đứa trẻ phạm lỗi, nàng lúc này cúi thấp đầu xuống, thấp giọng mà nức nở: "Dao Dao, xin lỗi, là em có lỗi với chị."
Những lời nói của đứa nhóc kia cứ luôn lẩn quẩn trong đầu Viên Nhất Kỳ, sau đêm hôm đó nàng đã chính thức mà trở về với thế giới của mình, sau đó mới phát hiện chính mình gần như bị giam lỏng trong nhà, chờ đợi đến ngày tổ chức hôn lễ.Viên Nhất Kỳ từng thử ý định trốn thoát, lại rất nhanh bị người bắt trở về, sau đó chính ba mẹ nàng lại dùng tiền đồ của Thẩm Mộng Dao ra làm lý do đe dọa nàng, để nàng phải thuần phục.Viên Nhất Kỳ nhớ lại thật lâu trước kia, trong cơn hoan ái nàng cùng Thẩm Mộng Dao nói, giữa tiền đồ và nàng, Thẩm Mộng Dao sẽ chọn thứ nào.Nàng còn nhớ lúc đó Thẩm Mộng Dao cười đến câu động lòng người, sau đó lại nói: "Chị chọn tiền đồ."Thẩm Mộng Dao khi đó mất đi tất cả, trong tay chỉ có sự nghiệp là điểm tựa, là khí thế mà nàng xưng bá, cho nên Viên Nhất Kỳ cũng hiểu được tiền đồ có bao nhiêu là quan trọng với Thẩm Mộng Dao.Nhưng là có một điều Viên Nhất Kỳ không biết, Thẩm Mộng Dao chọn tiền đồ thay vì nàng, vì lẽ Thẩm Mộng Dao đã sớm đem tên của Viên Nhất Kỳ viết vào tiền đồ của chính mình, khắc tiến vào sinh mạng, có được tiền đồ, cũng có được Viên Nhất Kỳ.Nàng quên mất khi đó Thẩm Mộng Dao còn nói một câu: "Chị chính là một kẻ tham lam, là vô cùng vô cùng tham lam."
Sau đó cho đến hôm nay công ty có một buổi tiệc, nàng cùng những người trong công ty uống đến say ngã nghiêng, sau đó dưới sự trợ giúp của một trợ thủ đắc lực mà thoát khỏi sự giám sát, đến được nơi này của Thẩm Mộng Dao."Em biết hiện tại em nói gì đều là điều vô nghĩa, nhưng em vẫn muốn cùng chị nói một lời xin lỗi.""Dao Dao, là em không đủ tốt, cũng không đủ mạnh mẽ để bảo vệ chị, để chị vẫn luôn chịu nhiều tổn thương như vậy."Viên Nhất Kỳ nói đến nghẹn ngào, nàng nấc lên một tiếng, lại luôn miệng mà lặp lại lời xin lỗi."Trách em, toàn bộ đều trách em, trách một kẻ hèn nhát như em.""Chị xứng đáng có được hạnh phúc mà không phải tiếp tục chôn vùi tuổi xuân của mình bên cạnh một kẻ như em."Thẩm Mộng Dao bị nói đến đau lòng, đây là người nàng yêu, dùng mười năm để yêu, nàng không thể nhìn thấy em ấy yếu ớt như vậy.Thẩm Mộng Dao tiến lên một bước, nàng đem Viên Nhất Kỳ ôm trọn vào lòng, bỏ đi lớp ngoài gai góc, nàng trở lại làm một cô bạn gái nhỏ, không mang theo hào quang ảnh hậu, không ảnh hưởng danh tiếng tình nhân, Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ trở về thời điểm mười năm trước, về lại khoảnh khắc mà các nàng vừa mới yêu nhau."Không khóc, chị không trách em, toàn bộ đều là chị cam tâm tình nguyện.""Lại khóc đều không còn xinh đẹp nữa rồi, như vậy làm sao tổ chức được hôn lễ chứ."Thẩm Mộng Dao nói đến cuối giọng nói cũng trở nên run rẩy, nàng dù có như thế nào yêu Viên Nhất Kỳ, lại có bao nhiều lời trách cứ, người này đã chú định là không thuộc về nàng."Chị còn muốn xem Viên Nhất Kỳ xinh đẹp, nhìn em kết hôn cùng dáng vẻ của tình yêu là như thế nào đâu."
5.Sau đó lại không biết như thế nào các nàng lại cùng nhau bắt đầu một trận cuồng hoan.Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ nói, xem như đây là một lần cuối, phá lệ mà thêm một lần cuối, sau này sẽ chẳng còn có nữa.
Làm đến một nửa Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên dừng lại, nàng chăm chú ngắm nhìn gương mặt đỏ lên vì tình triều của Thẩm Mộng Dao, trong lòng khẽ xao động.Thẩm Mộng Dao người này, thật sự là vô cùng xinh đẹp.Viên Nhất Kỳ không khỏi nhớ lại chuyện cũ, nàng từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mộng Dao chính mình liền cảm thấy người này là thật sự xinh đẹp, đường nét trên gương mặt đều được phân chia rõ ràng, ngũ quan tinh xảo, xác thực lớn lên một bộ dáng mỹ nhân.Viên Nhất Kỳ lần đầu tiên gặp Thẩm Mộng Dao ở quán bar mà nàng làm việc, Thẩm Mộng Dao chậm rãi bước đến trước mặt nàng, cùng nàng đưa ra lời đề nghị làm quen. Đó là lần đầu tiên trong mười tám năm này, Viên Nhất Kỳ biết được như thế nào là cảm giác tim đập rộn ràng. Càng không nghĩ đến, cảm giác này là đầu tiên, cũng là cuối cùng, nàng mười năm sau đó rốt cuộc chỉ rung động với một người là Thẩm Mộng Dao."Sao lại dừng rồi?" Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng hỏi, nàng hít nhẹ một hơi, vươn tay choàng qua eo người phía trên mình.Viên Nhất Kỳ nhấp môi, hỏi: "Chị có thể bên cạnh em cả đời không?"Thẩm Mộng Dao bỗng dưng mỉm cười: "Cả đời, là có bao lâu chứ?"Viên Nhất Kỳ nhìn nụ cười trên gương mặt Thẩm Mộng Dao, lòng không hiểu được mà trở nên toan sáp, nàng cũng muốn biết cả đời có thể kéo dài được bao lâu. Càng muốn biết Thẩm Mộng Dao có thể hay không ở lại bên cạnh nàng mãi mãi."Cả đời, hẳn ra rất dài, đúng không?" Thẩm Mộng Dao hơi dừng lại, tay nàng vuốt nhẹ lên tấm lưng trần của Viên Nhất Kỳ, nói, "Tại sao phải đắn đo những điều xa vời như vậy chứ? Hiện tại không đủ sao?"Nào đủ chứ, có bao nhiêu mới được tính là đủ đây? Viên Nhất Kỳ không biết, nàng chỉ cảm thấy không thoả mãn với hiện tại, càng muốn hi vọng ở tương lai, cho nên nàng mới miên man mà suy nghĩ như vậy."Viên Nhất Kỳ."Thẩm Mộng Dao nhướng người, hơi thở của nàng phả vào bên tai Viên Nhất Kỳ, nàng có thể chân thật mà cảm nhận được người này đang run lên nhè nhẹ.Thẩm Mộng Dao đưa lưỡi ái muội liếm nhẹ lên vành tai của người phía trên mình, thấp giọng thầm thì: "Trước khi câu trả lời của em có đáp án, chị vẫn muốn đem việc dang dở hiện tại nhanh chóng hoàn thành."Nàng nói xong lại cùng Viên Nhất Kỳ đối diện, ánh mắt ẩm ướt của Viên Nhất Kỳ lần nữa để Thẩm Mộng Dao xác định được, em ấy đang rung động. Nhưng nàng vẫn không biết Viên Nhất Kỳ là vì dục vọng mà rung động, hay đơn giản chỉ thuần tuý mà rung động trước nàng. Thẩm Mộng Dao nghĩ rằng chính mình sẽ không biết, cũng tuyệt đối không có cơ hội biết.Chuyện sau đó cứ theo lẽ mà tiếp tục diễn ra. Qua quá nhiều lần cao trào, Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm thấy chính mình không còn phần nào sức lực nữa, nàng bám vào Viên Nhất Kỳ, tựa như bám vào phao cứu sinh duy nhất ở giữa đại dương mênh mông.Viên Nhất Kỳ hôm nay phá lệ mà dùng sức, nàng đều phát ra tín hiệu muốn dừng lại nhưng Viên Nhất Kỳ dường như chẳng mấy để ý đến, ngược lại còn chăm chỉ hơn. Thẩm Mộng Dao nắm chặt drap giường, chờ đợi trận ái tình này kết thúc. Nàng nhắm lại hai mắt, nhìn không ra đang hưởng thụ hay đang cam chịu.
Sau một lần nữa, Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng chịu dừng lại, nàng đổi một tư thể, rời khỏi người Thẩm Mộng Dao.Điều hoà trong phòng được đặt đến nhiệt độ phù hợp, chân trần đi trên mặt đất cũng không cảm nhận được lạnh lẽo.Thẩm Mộng Dao cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nàng xoay người muốn ôm một chút Viên Nhất Kỳ lại phát hiện người bên cạnh đã không thấy.Thẩm Mộng Dao nhíu mày, khẽ cất giọng gọi: "Viên Nhất Kỳ.""Ừ?" Giọng Viên Nhất Kỳ có một chút khàn, từ trong màn đêm phát ra chợt có cảm giác rất quyến rũ.Phòng ngủ bên ngoài có một ban công. Thời tiết về đêm chuyển sang lạnh dần, căn hộ nằm ở tầng ba mươi, gió cũng có phần lạnh lẽo."Không ngủ?" Thẩm Mộng Dao đi đến bên cạnh Viên Nhất Kỳ, nhìn thấy người này nửa đêm làm xong cũng không ngủ, chính mình ngồi ở nơi này hóng gió lạnh.Vừa nãy còn say xỉn mà chạy đến nơi này, xem ra Viên Nhất Kỳ làm xong một trận rượu cũng tỉnh hơn rất nhiều.Viên Nhất Kỳ im lặng không nói, thuốc lá trên môi nàng lại cháy thêm một đoạn, nàng cũng không nhìn Thẩm Mộng Dao, trên môi chỉ nhẹ nhàng câu lên một nụ cười."Ngủ không được."Thẩm Mộng Dao vén lại vài sợi tóc bị thổi loạn, cúi người lấy đi thuốc lá trên tay Viên Nhất Kỳ, một lời cũng không nói đặt lên môi mình rít nhẹ thêm một đoạn.Khói thuốc phả ra rất mờ ảo, rất nhanh mà phiêu dạt vào trong không khí. Thẩm Mộng Dao hút một lần, lập tức đem đầu thuốc dụi tắt đi, câu lấy cằm của Viên Nhất Kỳ, chậm rãi mà nói:"Không cho phép hút thuốc lá."Giọng của Thẩm Mộng Dao rất nhẹ, không một chút nào có cảm giác đe doạ."Thẩm Mộng Dao," Viên Nhất Kỳ khẽ gọi, gọi xong ba chữ này lại phát hiện cổ họng nghẹn đắng, nhưng vẫn kiên trì mà nói tiếp, "Chị thật xinh đẹp.""Cảm ơn em." Thẩm Mộng Dao gật nhẹ đầu, khoé môi vẫn phảng phất ý cười nhàn nhạt.Nàng đưa tầm mắt về phía xa, màn đêm vô tận giống như nuốt chửng cả toà thành thị lớn này, vô cùng đáng sợ.Ban công có hai chiếc ghế ngồi, Viên Nhất Kỳ ngồi một cái, vẫn thừa lại một cái.Thẩm Mộng Dao nhìn cũng không nhìn đến chiếc ghế thừa kia, nàng đi đến trước mặt Viên Nhất Kỳ, không đợi người kia mở lời, trực tiếp lên đùi Viên Nhất Kỳ.Bất ngờ cảm nhận được sức nặng trên chân mình, Viên Nhất Kỳ ban đầu hoảng một chút sau đó lại rất nhanh mà đón lấy, ôm trọn Thẩm Mộng Dao vào lòng.Người này thật sự là Thẩm Mộng Dao mà nàng yêu.Trong những ngày ở thời không kia, Viên Nhất Kỳ vẫn luôn ao ước một lần được nhìn thấy Thẩm Mộng Dao của chính mình. Nàng đã quá lâu không được ôm Thẩm Mộng Dao vào lòng, cũng không được hôn Thẩm Mộng Dao, việc nàng làm duy nhất chính là phải giữ khoảng cách.Quá phiền phức, Viên Nhất Kỳ nghĩ, cái người cũng tên Thẩm Mộng Dao ở thời không kia nhất định là khắc tinh của chính mình, làm sao cũng không dịu dàng nhu thuận giống Thẩm Mộng Dao của nàng."Em có một đoạn thời gian mơ thấy chính mình đi qua một vùng đất, nơi đó em gặp được một người giống hệt như chị cũng gặp được một người giống hệt em, nhưng người kia tính cách hoàn toàn không giống chị.""Không giống như thế nào?""Chính là, người kia rất hung hăng, bất cứ lúc nào cũng đe dọa đòi đánh, không một chút nào dịu dàng giống như chị."Thẩm Mộng Dao bật cười, nàng vùi sâu hơn vào hõm cổ của Viên Nhất Kỳ, rất hứng thú mà nghe câu chuyện của người này."Vậy người kia thì sao, người giống hệt em đó, tính cách giống em sao?""Không giống," Viên Nhất Kỳ rất nhanh mà lắc đầu, "Người đó so với em dũng cảm hơn rất nhiều, cũng không bị trói buộc hoàn cảnh, cậu ấy nếu yêu sẽ yêu, nói hận cũng sẽ dám hận.""Ồ, lợi hại như vậy." Thẩm Mộng Dao cười khẽ, nàng bắt lấy góc áo của Viên Nhất Kỳ vò nhẹ, "Sau đó thì sao? Hai người bọn họ."Viên Nhất Kỳ siết chặt cái ôm, nàng dường như muốn đem Thẩm Mộng Dao hòa làm một với chính mình, chỉ như vậy thôi nàng cảm thấy vẫn còn chưa đủ."Sau đó bọn họ yêu nhau."Viên Nhất Kỳ cười nhẹ: "Nhưng bọn họ khác chúng ta."Thẩm Mộng Dao rời khỏi cái ôm, nàng mỉm cười mà nhìn Viên Nhất Kỳ, hai mắt ửng hồng, chóp mũi cũng đã bắt đầu đỏ lên."Khác như thế nào?"Viên Nhất Kỳ hít hít mũi, cố gắng để chính mình thật tự nhiên, cố gắng nở một nụ cười thật tươi đem đoạn kết câu chuyện cùng Thẩm Mộng Dao nói."Bọn họ ở nơi đó có thể mãi mãi bên nhau," Giọng Viên Nhất Kỳ trở nên run rẩy, nàng kéo Thẩm Mộng Dao sát vào người mình, đem mặt chôn vào trong lồng ngực của người trên đùi, thấp giọng nói, "Bọn họ so với chúng ta hạnh phúc hơn rất nhiều."
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com