TruyenHHH.com

Shortfic Hac Mieu Ly Hon Binh Tinh Ky




1.

Thẩm Mộng Dao sau khi tiễn xong Châu Thi Vũ thì trở về phòng làm việc của chính mình. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, câu cuối cùng của Châu Thi Vũ cùng nàng nói thật sự để Thẩm Mộng Dao cảm thấy chính mình dường như đã bỏ qua điều gì đó.

"Cũng không hẳn đều là vô ích."

Câu nói này, nó có ý nghĩa gì đây? Liệu mục đích của Châu Thi Vũ đến đây ngày hôm nay là gì, có thật sự chỉ muốn cùng nàng nói chuyện vụ kiện kia hay không?

Không phải Thẩm Mộng Dao đa nghi, mà vì thật sự Châu Thi Vũ người này cũng không đơn giản, nàng nhìn nơi nào cũng cảm thấy có điều đáng ngờ.

Livion, nàng trước khi có buổi chính thức gặp mặt hôm nay cũng tìm hiểu qua một lần về công ty này. Đây là một công ty thiết kế rất đơn thuần, nhưng lần trước cùng nàng nói chuyện điện thoại là một người đàn ông, cũng xưng là đại diện của Livion. Mà hôm nay cùng nàng gặp mặt lại là Châu Thi Vũ, Thẩm Mộng Dao không thể không sinh ra nghi ngờ.

Châu Thi Vũ biết Viên Nhất Kỳ, ắt hẳn cũng sẽ biết được Viên Nhất Kỳ và nàng đã kết hôn, vậy mà người này còn cố tình mà cùng nàng nói ra những lời kia, còn một vẻ mặt đáng vô hại đến mức đáng thương, xem như chuyện gì đều chưa xảy ra mà xuất hiện trước mặt nàng, thật là để người ta nhìn không thấu.

Thẩm Mộng Dao nhíu mày một cái, các nàng khi nói chuyện đều rất bình thường, chỉ có lúc ban đầu khi Châu Thi Vũ chủ động hỏi đến chuyện bức tranh thì người này giống như còn thoáng hoảng hốt một chút. Hơn nữa, khi đứng lên mà chào hỏi, Châu Thi Vũ còn dừng lại nhìn một lần bức tranh kia. Cho nên vấn đề là ở nơi đó sao?

Nàng là thật sự không am hiểu về nghệ thuật, âm nhạc, điện ảnh hay hội họa, tất cả đều không phải là lĩnh vực sở trường của Thẩm Mộng Dao, nhưng Viên Nhất Kỳ thì ngược lại.

Viên Nhất Kỳ yêu tha thiết mảng nghệ thuật bay bổng đầy lãng mạn này. Viên Nhất Kỳ nói, nghệ thuật là nguồn nước dạt dào tưới lên mảnh đất khô cằn bất tận trong lòng mỗi con người. Có người sẽ chỉ cần đến vừa đủ, có người lại tham lam mà muốn nhiều hơn nữa, nhưng nói tóm lại, nghệ thuật là thứ không thể thiếu trong mỗi một linh hồn.

Thẩm Mộng Dao có thể cùng Viên Nhất Kỳ xem một bộ điện ảnh dài một trăm hai mươi phút, cũng có thể nghe một bài hát mà Viên Nhất Kỳ nửa đêm chia sẻ ở vòng bạn bè khi cả hai xảy ra mâu thuẫn. Thậm chí nàng cũng có thể xem bức tranh mà Viên Nhất Kỳ đưa đến như là một vật trang trí mà treo ở phòng làm việc.

Nàng làm tất cả điều đó, cho đến cùng đều vì nó cùng Viên Nhất Kỳ có liên hệ.

Nhưng Viên Nhất Kỳ thì khác. Em ấy xem một bộ điện ảnh đến đoạn kết sẽ cùng nàng nói kĩ xảo rốt cuộc có bao nhiêu tốt, diễn xuất của diễn viên thâm nhập lòng người nhất là ở điểm nào, sau cùng còn dư vị hồi lâu những gì mà bộ phim muốn truyền đạt.

Viên Nhất Kỳ cùng nàng chia sẻ một bài hát, sau cùng nhất định sẽ nói cho nàng ý nghĩa của bài hát đó thật sự là gì, là Viên Nhất Kỳ muốn dùng điều gì mà gửi gắm đến nàng.

Thậm chí là đối với mỗi một bức tranh được Viên Nhất Kỳ ra giá cao mà mua về, em ấy sẽ vô cùng tỉ mỉ cùng Thẩm Mộng Dao giải thích lý do vì sao chính mình lại có thể chi ra một số tiền lớn như vậy. Xem một lần triển lãm đều có thể si mê đến quên mất thời gian, nói về chuyện nghệ thuật đều có thể nói đến một ngày.

Mà mục đích mà Viên Nhất Kỳ làm những việc này, chỉ vô cùng đơn giản là em ấy thật sự mà yêu thích nó.

Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ, các nàng dường như từ rất sớm đã được chú định là không phù hợp. Tính cách không phù hợp, sở thích không phù hợp, ngay cả ý nghĩ cũng không hề giống nhau.


Càng nghĩ càng đau đầu, rõ ràng đều ly hôn rồi, Viên Nhất Kỳ còn rất biết đem phiền phức đến cho nàng, nghĩ thôi đều cảm thấy muốn mắng người!

Nhưng để Thẩm Mộng Dao đem toàn bộ suy nghĩ đều vứt ra hết sau đầu, nàng giống như còn làm không được. Không nhìn còn không biết, nhìn một chút lập tức mà để nàng giật mình, trên giấy trắng toàn bộ đều được ba chữ "Viên Nhất Kỳ" lấp kín.

Thẩm Mộng Dao ném bút sang một bên, bực dọc mà mắng ra một câu thô tục.

Nàng yêu cầu Viên Nhất Kỳ ngay bây giờ lập tức cút khỏi suy nghĩ của nàng!


2.

Thẩm Mộng Dao vốn dĩ còn cho rằng chính mình cùng Viên Nhất Kỳ ly hôn, còn nhẫn tâm mà đem lời tàn nhẫn nhất mà nói cho Viên Nhất Kỳ nghe, người này nhất định sẽ vì tổn thương mà buông bỏ nàng.

Nhưng kết quả là thật sự ngoài ý muốn, Viên Nhất Kỳ không những không cùng nàng giữ khoảng cách, ngược lại tiếp xúc cùng nàng còn thân mật hơn, thật sự để Thẩm Mộng Dao có loại cảm giác là giữa các nàng trên cơ bản là chẳng hề xảy ra chuyện gì, lần duy nhất và cuối cùng đặt chân đến Cục Dân Chính, đó chính là vì làm giấy kết hôn.

Nàng bóp trán một cái, phiền muộn trong lòng liên tiếp mà dâng lên.


"Luật sư Thẩm, buổi chiều Viên Tổng muốn mời cơm, nói là để cảm ơn cho vụ kiện kia, mời toàn bộ người trong đoàn đội của luật sư Thẩm."

Tiểu Phùng đẩy cửa mà vào, vừa đem tài liệu đặt xuống bàn của Thẩm Mộng Dao vừa đều giọng mà thông báo.

Không nói còn không nhớ, nhắc đến một chút gương mặt tươi cười của Viên Nhất Kỳ như loại ma lực thần kì mà ngay lập tức hiện ra, khiến Thẩm Mộng Dao khẽ cau mày một cái.

Quả thật là vợ cũ không có ý định buông tha cho nàng.


Hai ngày hôm trước vụ kiện "không thể lại đơn giản hơn" của Viên thị đại tổng tài - Viên Nhất Kỳ vừa vặn kết thúc. Viên Tổng giống như là rất vui vẻ, chân trước các nàng vừa từ toà án trở về luật sở, Viên Tổng đã ngay lập tức giết đến nơi này.

"Tuyệt vời như vậy! Quả không hổ danh là Thẩm đại luật sư! Đúng là danh xứng với thực!"

Thẩm Mộng Dao ngồi ở vị trí làm việc của chính mình, cách một cái bàn mà nhìn Viên Nhất Kỳ ở trước mặt khua tay múa chân khen ngợi nàng, một bên là Tiểu Phùng e dè mà nở nụ cười, thỉnh thoảng còn đưa giơ một ngón tay cái.

Viên Tổng thật sự rất biết thổi vợ.

Ngọt!

Viên Nhất Kỳ nói đến họng đều khô lại, cuối cùng còn ho khan mấy tiếng. Thẩm Mộng Dao nhìn người trước mặt mình ôm ngực mà ho lên, trong lòng chỉ có duy nhất hai chữ: "Đáng đời!"

Cũng không biết Viên đại tổng tài hôm nay là trúng loại gió nào, khen ngợi nàng đều liên tục ba mươi phút rồi, thật sự chính Thẩm đại luật sư cũng cảm thấy văn chương của mình không bằng.

Vụ kiện vốn dĩ đơn giản, Viên Nhất Kỳ đưa đến đây nhất định đã chắc chắn nàng sẽ giành được chiến thắng, cho nên những lời khen này nàng có thể hoàn toàn có bằng chứng cho rằng Viên Nhất Kỳ sớm đã chuẩn bị nó, hiện tại là đọc như một bài diễn văn hùng tráng, thật sự để nàng mở mang tầm mắt.

Thẩm Mộng Dao ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với chính mình rằng người trước mặt đang luyên thuyên này ngoài là vợ cũ còn là khách hàng, nàng nhất định phải lịch sự một chút.

Thẩm Mộng Dao nhìn Tiểu Phùng một cái, để Tiểu Phùng ra ngoài đem đến cho Viên Nhất Kỳ một ly nước.

Tiểu Phùng đi rồi, rất nhanh chỉ còn lại nàng và Viên Nhất Kỳ, khi này Thẩm Mộng Dao mới cảm thấy chính mình có thể thả lỏng được một chút.

"Sao em lại đến đây?"

"Sao em không thể đến?" Viên Nhất Kỳ hỏi ngược lại nàng, "Em dù sao cũng là khách hàng, vụ kiện hôm nay không phải liên quan đến em sao? Cho nên em đến ăn mừng một chút."

Thẩm Mộng Dao nghe xong chỉ từ từ mà thở dài, Viên Nhất Kỳ chỉ là muốn tìm một cái cớ để hợp lý chuyện đến đây gặp nàng mà thôi, trong lòng Thẩm Mộng Dao vẫn luôn rất rõ ràng.

"Viên Nhất Kỳ chị nói rằng chúng ta cần phải giữ khoảng cách, em không nghe vào lời của chị hay sao?"

Nàng thở mạnh một cái, đứng dậy mà đi đến bên cạnh người kia.

"Chúng ta ly hôn, là thật sự ly hôn, em xem chúng ta hiện tại có giống một đôi đang ly hôn không hả?!"

Viên Nhất Kỳ nghe đến "ly hôn" cảm giác vui vẻ trong lòng nhất thời quét sạch, nàng thu lại nụ cười, hai mắt khó hiểu mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Vậy chị nói cho em chuyện mà một đôi ly hôn nên làm là gì? Có phải hay không nhất định phải giữ khoảng cách? Hay là trước mặt đối phương lúc nào cũng giữ lấy vẻ lạnh nhạt?"

"Thẩm Mộng Dao, nếu là những chuyện đó, em làm không được."

Viên Nhất Kỳ lắc nhẹ đầu, cười khổ mà nhỏ giọng nói với Thẩm Mộng Dao.

"Họ ly hôn vì đã không còn tình yêu, cảm thấy sống tiếp cùng nhau chính là địa ngục. Nhưng em thì khác, em còn yêu chị, em còn cần đến chị, em cũng rất cần gia đình này."

Nàng càng nói cảm xúc càng kích động, bản thân phải liên tục mà hít sâu để đem tâm tình cũng mình kiềm nén lại.

"Nếu như không có chị, đó mới là địa ngục đối với em."

Thẩm Mộng Dao nghe thấy Viên Nhất Kỳ chân thành như vậy trong lòng mạnh mẽ cũng không được bao lâu, lòng nàng ngay thời khắc này đây đã đang bắt đầu xao động.

Thẩm Mộng Dao cắn chặt răng lại, giả vờ tỏ ra như chẳng hề để tâm mấy đến lời nói của Viên Nhất Kỳ, ngoảnh mặt nhìn về một hướng khác.

Nàng nếu lại tiếp tục nhìn Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao không dám chắc chắn rằng chính mình có thể lại kiên cường được thêm bao lâu nữa.

"Lời hay ai không nói được, không phải sao?"

Thẩm Mộng Dao mím môi, chân mày khẽ động một chút.

"Viên Nhất Kỳ, người sống một đời không phải chỉ để gặp một người, cũng sẽ không nhất định mất đi người đó sẽ không thể sống tiếp được..." Thẩm Mộng Dao thở hắt một tiếng, lại nói, "Đạo lý này, em so với chị càng rõ ràng hơn mà, đúng chứ?"

Viên Nhất Kỳ cũng không vội vã tiếp lời, nàng đem đầu hơi cúi thấp xuống, bàn tay vươn ra mà bắt lấy bàn tay của Thẩm Mộng Dao, nắm chặt trong tay mình.

"Chị nói đúng, em cũng sẽ không đem toàn bộ mà phủ nhận."

Viên Nhất Kỳ cười lên một chút, sau đó mới chậm rãi nói.

"Người có thể gặp qua rất nhiều, nhưng để em rung động, từ đầu đến cuối, chỉ có thể là chị."


"Luật sư Thẩm! Chị có đang nghe em nói không?"

Tiểu Phùng cảm thấy người trước mặt ngây ngẩn mà ngồi trước bàn làm việc, bộ dáng giống như một người mất hồn, cũng không biết luật sư Thẩm mấy ngày gần đây gặp phải vấn đề gì.

"À..." Thẩm Mộng Dao ngượng ngùng cười nhẹ, mang theo áy náy mà nói, "Em vừa rồi nói những gì rồi?"

Tiểu Phùng không ngăn được mà thở dài một hơi, thật sự không giống luật sư Thẩm một chút nào.

Nàng nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, lại không dám chủ động đào sâu vấn đề, cuối cùng cũng chỉ đem lời lần nữa lặp lại.

"Tài liệu chị cần cho vụ kiện của Livion đều đã được sắp xếp ổn thoả, bên toà án cũng đã xong rồi, qua ba ngày nữa có thể mở phiên toà rồi."

"Nhanh như vậy?"

"Phải, hồ sơ đều tiến hành rất thuận lợi."

Nói đến công tác, phiền não dù như thế nào cũng cần vứt hết ra sau đầu. Thẩm Mộng Dao gác lại mọi suy nghĩ, chính mình bắt đầu hoà nhập cùng công việc.

Chuyện nếu không phải trong nhất thời có thể giải quyết vậy thì không cần lại cưỡng ép bản thân, Thẩm Mộng Dao tự nhủ, bất cứ là chuyện gì, đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ có được cách giải quyết thật thích hợp mà thôi.


3.

Hoàn thành công việc trong ngày, buổi chiều Thẩm Mộng Dao vẫn là theo mọi người đến bữa cơm chúc mừng mà Viên Nhất Kỳ tổ chức, chỉ là nàng bỏ qua lời mời cùng xe với Viên Nhất Kỳ mà lựa chọn đi cùng với đồng nghiệp của chính mình.

Xe là loại ô tô lớn bảy chỗ ngồi, Thẩm Mộng Dao được ưu tiên ngồi ở ghế phụ, phía sau sáu người chen chúc mà ngồi thành hàng.

Trong xe không khí còn tính là hoà thuận, Thẩm Mộng Dao cũng câu được câu không mà tiếp lời mọi người, đoạn đường mười lăm phút vèo một lúc đã đến.

Thẩm Mộng Dao cùng nhân viên báo tên Viên Nhất Kỳ là người đặt hẹn, vừa dứt lời nhân viên đã lập tức mà cùng nàng nở một nụ cười.

"Phu nhân, phòng đã được Viên Tổng chọn tốt rồi, mời ngài theo tôi."

Ở phía sau đám nhỏ trong nhà nàng thi nhau mà ồ quao, nói rằng bình thường chỉ gọi là "luật sư Thẩm", hiện tại ra ngoài còn nghe người khác gọi là "phu nhân", thật sự làm người cảm thấy hạnh phúc.

Thẩm Mộng Dao ở trong lòng sớm đã lật được một cái xem thường, hoàn toàn biết Viên Nhất Kỳ là đang giở trò gì.


Theo nhân viên đến một căn phòng trên tầng hai, Thẩm Mộng Dao theo sự hướng dẫn của nhân viên ngay ngắn mà ngồi vào chỗ.

Phòng là loại bàn tròn lớn, mười người ngồi cũng còn rất vừa vặn.

Thẩm Mộng Dao ngồi xuống, đám trẻ kia cũng rất hiểu chuyện mà ngồi cách nàng một chút, đem ghế bên cạnh nhường lại một chỗ trống.

Thẩm Mộng Dao nhìn hành động này mà bật cười, thật sự không cần thiết phải như vậy.

"Ghét bỏ chị? Không ai muốn ngồi cạnh chị sao?" Nàng mềm giọng xuống, giả vờ mà trách móc.

"Chỗ của Viên Tổng." Một câu trai lanh miệng mà đáp, "Bọn em đều không dám muốn."

Không khí vì một câu trêu đùa này mà được kéo lên rất cao, mọi người đều đã thân thiết từ sớm, lời cũng không hề ngượng  ngùng.


Thức ăn lục tục được mang lên, mọi người giống như cũng xem đây là  một buổi họp mặt thông thường, tinh thần còn thả lỏng không ít.

"Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn."

Viên Nhất Kỳ sau gần hai mươi phút mới chậm chạp mà đến muộn. Nàng đem cửa vừa mở ra, không khí trong phòng thoáng chốc cũng thay đổi.

Im lặng đến Thẩm Mộng Dao nghi ngờ rằng những chuyện vừa rồi đều là nàng chính mình tưởng tượng.

Biết tất cả những người ở đây đều có mấy phần dè chừng với thân phận của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao mới chủ động mà phá tan bầu không khí này.

"Em sao còn đứng đó?" Nàng nhướn mày một cái, "Nhanh một chút."

Viên Nhất Kỳ vội vã mà gật đầu mấy cái, vô cùng tự nhiên mà ngồi đến vị trí bên cạnh Thẩm Mộng Dao.

"Thật ngại quá, giờ cao điểm nên có chút kẹt xe."

Nàng cười một cái rồi áy náy mà quét mắt một lượt những người xung quanh, đều là đồng nghiệp của Thẩm Mộng Dao.

Không khí vẫn như vậy mà đông cứng, Thẩm Mộng Dao cũng thật hết cách, nàng liếc Viên Nhất Kỳ một cái, sau đó hiền hoà mà cùng mọi người nói chuyện.

"Mọi người cũng đừng câu nệ quá mức, đều là người nhà."

Hai chữ "người nhà" này thật sự nói đến trong lòng Viên Nhất Kỳ, nàng cũng quên đi hết quy củ cá nhân, bỏ qua tất cả quan hệ dù có thân quen hay lạ lẫm, Viên Nhất Kỳ chủ động ra hiệu cho phục vụ đem rượu đều rót đến trong ly của mọi người.

"Vì chúng ta đều là người nhà, tôi trước tiên uống một ly vậy, xem như là cảm ơn đoàn đội của luật sư Thẩm."

Viên Nhất Kỳ cười ha ha mấy tiếng, vui vẻ mà đem rượu đều uống xuống.

Tiệc gặp mặt vì một ly rượu này mà đốt lại không khí náo nhiệt lúc ban đầu, rượu cũng được liên tục mà rót lên.

Rượu uống ba vòng, không khí lúc này đã không phải Thẩm Mộng Dao một câu nói có thể kiềm chế được.

"Viên Tổng, luật sư Thẩm, em mời hai người một ly đi."

Thẩm Mộng Dao vừa muốn nhấc ly rượu lên mà nhận lời, ngay lập tức bị bàn tay của Viên Nhất Kỳ ngăn lại.

"Luật sư Thẩm còn phải lái xe, tôi thay chị ấy uống đi."

Cô bé kia còn rất sảng khoái, trực tiếp mà đáp ứng Viên Nhất Kỳ, trong miệng còn nói "đều là người nhà, đều giống nhau" đem Viên Nhất Kỳ nói đến vô cùng đắc ý.

Nàng uống xong một ly lại có thêm một người khác đến muốn cùng uống, chỉ cần nói một câu khen nàng cùng Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ đều hào hứng mà đem rượu uống sạch.

Thẩm Mộng Dao ngồi bên cạnh Viên Nhất Kỳ, nàng nhìn đều không muốn nhìn nữa, tay ở dưới bàn vỗ nhẹ một cái lên đùi của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ giống như uống đều ngốc rồi, bị nàng vỗ một cái còn xoay đầu sang nhìn nàng, môi dẫu ra một chút, ném đến cho Thẩm Mộng Dao một cái hôn gió.

Điên rồi đi! Ai mà muốn cùng người này hôn gió chứ!

Thẩm Mộng Dao nghiến răng một cái, lại dùng sức mà vỗ thêm một cái nữa.

Lần này Viên Nhất Kỳ đã không còn hôn gió nữa, trực tiếp mà đem một tay đặt xuống bàn, vô cùng chuẩn xác mà đem tay mình áp lên tay Thẩm Mộng Dao, sau đó nghiêng đầu cùng nàng thì thầm.

"Em rượu đều uống nhiều như vậy rồi, phiền chị một lúc nữa đưa em về rồi."

Thẩm Mộng Dao giận đến hai má đều ửng đỏ, lại không thể trực tiếp mà phát tiết, chỉ âm thầm cắn chặt răng xuống, nghiêng đầu mà nói lại vào tai của Viên Nhất Kỳ.

"Nằm mơ!"

"Chị không lái xe đến."

Viên Nhất Kỳ như không phải vấn đề mà nói: "Lái xe của em là được."

"Chị không muốn lái xe em!" Thẩm Mộng Dao hừ một tiếng, xem nàng là ai vậy chứ.

Viên Nhất Kỳ bật cười: "Tàn nhẫn quá Thẩm Mộng Dao, em dù sao vẫn còn là vợ chị, con chị em cũng đóng góp đến một nửa, để chị khi em say đưa em về còn bị từ chối."

Nàng đổi giọng mà thở dài một hơi: "Em nếu tự mình lái xe trở về, trên đường có gặp chuyện gì bất..."

"Im miệng!"

Thẩm Mộng Dao còn chưa đợi Viên Nhất Kỳ nói xong đã trực tiếp dùng tay mình bịt chặt lại miệng của người kia, từ kẽ răng mà rít ra mấy tiếng đe doạ.

"Nếu không biết nói chuyện có thể đừng nói!"

Bởi vì trong phòng không khí còn rất náo nhiệt, mọi người ồn ào cùng nhau, uống đều loạn thành một đoàn, chủ yếu cũng không ai có ý định nhìn đến hai người ở hướng này.

"Được được, em không nói."

Viên Nhất Kỳ cười giải hoà, tay dưới bàn còn chậm rãi mà ma sát một chút lên mu bàn tay của Thẩm Mộng Dao.

"Vậy chị đồng ý đưa em về nhé?"

Thẩm Mộng Dao cũng không còn cách nào  khác, nghĩ một lúc sau đó cũng đáp ứng Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ hơi nghiêng đầu, vươn tay mà gắp vào chén Thẩm Mộng Dao một món mà chị ấy thích, nghiêng đầu mà nở một nụ cười đắc ý.

Nàng là biết Thẩm Mộng Dao sẽ mềm lòng, cũng biết rằng Thẩm Mộng Dao sẽ đồng ý đưa nàng trở về. Nàng biết, Thẩm Mộng Dao vẫn còn không nỡ chính mình.

Cơm lại ăn thêm một lúc, rượu cũng không khui thêm quá nhiều, mọi người đều chuyên chú vào mà đem cơm lấp đầy bụng.

Một bữa cơm ăn trong không khí vui vẻ cuối cùng cũng kết thúc.


4.

Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng nhận mệnh mà lái xe của Viên Nhất Kỳ, nàng ngồi ngay ngắn ở ghế lái, bên cạnh là vợ cũ đang tựa lưng vào ghế, yên lặng mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Viên Nhất Kỳ khi im miệng vẫn tính là đáng yêu.

"Dao Dao, vừa rồi uống có hơi nhiều, em đau đầu quá, chị ôm em một cái có được không."

Đến rồi, mở miệng ra đã không còn đáng yêu nữa.

"Em có bệnh? Hiện tại chị đang lái xe, em muốn chúng ta ôm nhau đến địa ngục sao?"

"Hơn nữa, đau đầu chính em tự chịu, để chị ôm em là phương pháp chữa bệnh gì chứ?"

Viên Nhất Kỳ nghe xong đã bật cười, miệng của Thẩm đại luật sư thật sự có độc.

"Em nhiều lúc mong rằng chị đừng quá thông minh như vậy, đều không giả vờ một chút gì cả."

Viên Nhất Kỳ cười cười, nàng chậm rãi mở mắt ra, đầu vẫn như cũ mà tựa vào lưng ghế, chỉ hơi nghiêng một chút mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

"Nói nữa, được ở cùng chị dù là nơi nào cũng không tính là địa ngục, nó đều sẽ trở thành thiên đường."

"Thẩm Mộng Dao chị nói xem," Viên Nhất Kỳ hạ thấp giọng một chút, "Chị xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, giỏi giang như vậy, tại sao đến cả con tim chị cũng quật cường như vậy chứ."

"Em phải làm sao mới có thể nhận được sự tha thứ của chị đây?"

Viên Nhất Kỳ nói xong thì dừng lại, nàng im lặng mà nhìn sườn mặt của Thẩm Mộng Dao, chính mình tự hưởng thụ thời khắc này.

"Tha thứ? Sao lại dùng tha thứ chứ?"

Thẩm Mộng Dao cười lên một tiếng, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía trước, nhưng giọng nói cũng chậm rãi mà đáp lại Viên Nhất Kỳ.

"Chị không phải Chúa, chị không đợi em đến làm con chiên ngoan đạo mà xưng tội."

"Viên Nhất Kỳ, khi chúng ta ly hôn, em nếu cảm thấy chính mình có tội, vậy thì chị cũng không hề khác gì em cả. Em xưng mình là người có tội, vậy chị chính là đồng loã của em."

Viên Nhất Kỳ nghe xong trong lòng dường như cũng hiểu được ý tứ của Thẩm Mộng Dao. Trận chiến ly hôn này, xem ra là thật sự phải ly rồi.

Viên Nhất Kỳ mỉm cười, chỉ như vậy mà nhìn ngắm người bên cạnh mình.

Nàng yêu Thẩm Mộng Dao.

Nếu có ai đó hỏi Viên Nhất Kỳ muốn quay trở lại thời điểm nào, nàng có lẽ sẽ không chần chừ mà đem đáp án từ sâu trong lòng mình, nghiêm túc mà nói ra.

Ở cuộc gọi đầu tiên của ngày hôm đó, khi Viên Vũ Thần và Thẩm Mộng Dao đồng thời mà cần đến sự xuất hiện của Viên Nhất Kỳ, nàng sẽ ngay lập tức mà đem điện thoại nhấc máy, sau đó rất nhanh mà chạy đến bên cạnh gia đình nhỏ của chính mình.

Nhưng dường như đều đã muộn màng cả rồi.


Viên Nhất Kỳ cười lại cười, cười đến hốc mắt đều chuyển sang ẩm ướt, gương mặt đều vì nén chặt cảm xúc mà trở nên ửng hồng, chầm chậm tăng lên nhiệt độ.

"Nếu chị đã nói như vậy, nếu chúng ta không ai tránh thoát là người có tội, vậy thì cùng nhau đi."

Viên Nhất Kỳ cười lên, giọng nói đã bị tạp âm xen lẫn vào.

"Thẩm Mộng Dao, chị nghĩ sao về chuyện lại một lần nữa cùng em xông vào địa ngục?"

Viên Nhất Kỳ chớp mắt một cái, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống.

"Nếu là cùng chị, địa ngục nhất định cũng sẽ trở thành thiên đường, đúng vậy không?"


Trong xe im lặng lại không có thêm một lời nói nào. Thẩm Mộng Dao không cho Viên Nhất Kỳ đáp án, lặng lẽ mà đem xe lái về đến nhà.

"Đến rồi, em hôm nay ở phòng ngủ phụ ngủ một đêm đi."

Thẩm Mộng Dao vừa nói vừa tháo đai an toàn, mở cửa xe trực tiếp mà rời đi.

Viên Nhất Kỳ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Mộng Dao, cuối cùng chị biết than nhẹ một tiếng.

Cố chấp đều đã cố chấp rồi, nàng hiện tại chuyện tiếp theo đều không biết nên làm gì.

Lại nghĩ một chút, cách thoát ra nhất định là chưa tìm được, chỉ có thể tạm thời mà ứng phó tình huống đột ngột xảy đến thôi.

Viên Nhất Kỳ cũng từ từ xuống xe, theo sau Thẩm Mộng Dao mà vào nhà.


Đường đến phòng ngủ chính sẽ phải đi ngang phòng ngủ phụ, Viên Nhất Kỳ vừa đẩy nắm cửa vào trong, đèn còn chưa kịp mở, đã nghe thấy tiếng nói của Thẩm Mộng Dao từ phía sau vang lên.

"Chị biết rằng em cảm thấy là chị rất mềm lòng, chị nhất định sẽ không nỡ từ chối lời đề nghị từ em."

Thẩm Mộng Dao cười nhẹ: "Chị cùng em nói Viên Nhất Kỳ, không nên dựa vào sự mềm lòng của một người đối với em mà sinh ra cảm giác kiêu ngạo, được một tất lại muốn tiến một thước."

Viên Nhất Kỳ đứng đưa lưng về phía Thẩm Mộng Dao, cả căn phòng ngủ phụ đều được bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy, Viên Nhất Kỳ đứng trong phòng, giống như người đều bị nuốt chửng.

Thẩm Mộng Dao sâu thẳm mà thở dài, chỉ nhẹ giọng mà nói xuống một câu, sau đó cũng xoay người mà trở về phòng ngủ của chính mình.

Nàng nói: "Viên Nhất Kỳ, nếu em lại tiếp tục như vậy, kể cả đó là thứ mà em hiện đang có, tất cả đều sẽ mất hết."


---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com