TruyenHHH.com

Shortfic Edit Najun Nguoi Suu Tam Tien Xu


La Tại Dân tâm phiền ý loạn hiếm khi tan làm trước 10 giờ với lời hứa " Em sẽ làm xong" của Phác Chí Thịnh. Sau khi trở về nhà anh muốn yên tĩnh nghĩ về những việc xảy ra gần đây. Không ngờ rằng mấy ngày gần đây thật sự rất mệt mỏi, vừa nghĩ đến Hoàng Nhân Tuấn tỏ tình với tôi  Iiền ngủ bất tỉnh nhân sự.

Mê man ngủ thiếp đi cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên vào sáng hôm sau, anh thức dậy với mái tóc xù như tổ gà. La Tại Dân xoa xoa mũi hiếm khi cảm thấy sảng khoái.

Hôm qua để điện thoại ở chế độ yên lặng, anh nhấn mở WeChat. Thấy có ba hộp thoại chưa đọc của Hoàng Nhân Tuấn ở trên cùng, anh nhấp vào nhanh chóng.

Đầu tiên là tấm poster mà anh ấy yêu cầu vào ngày hôm qua.

Hai tin nhắn tiếp theo đã tin nhắn của Hoàng Nhân Tuấn.

Là cùng thời gian với lúc gửi poster.

"Với tư cách là bạn bè quen biết nhau từ lâu như vậy, tôi sẽ làm cho cậu. Cũng mong cậu chúng ta đã quen nhau lâu như thế xin đừng suy đoán rằng tôi đang cố tình làm khó công việc của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy công trả thù riêng, những việc như thế này thật không có ý nghĩa."

" Quy trình yêu cầu khẩn cấp là cậu đã dạy tôi khi tôi mới vào công ty. Tôi rất biết ơn cậu, ngay cả bây giờ."

La Tại Dân nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng một lúc lâu. Sau đó liếc nhìn thời gian được gửi đi, trong lòng không nói nên lời, chỉ vô thức siết chặt ga trải giường.

Sau một hồi thẫn thờ anh thoát ra để kiểm tra những tin nhắn khác, bị hàng tá tin nhắn chưa đọc của Phác Chí Thịnh làm cho xin số anh liền bấm tay vào đọc thử. Kết quả là thuê người bên ngoài không đáng tin cậy, nói tối qua nhất định sẽ xong, cuối cùng là người kia nói trong một đêm mà xong là chuyện không thể nào đánh bài chuồn. Phác Chí Thịnh muốn xin lỗi.

La Tại Dân hít một hơi thật sâu, lưu tấm poster của Hoàng Nhân Tuấn lại.

Khi đến quán cà phê ở tầng dưới của công ty, anh gửi tin nhắn cho Phác Chí Thịnh đang ca tụng nào là anh ơi giỏi quá chúng ta được cứu rồi: "Em nhìn xem Nhân Tuấn đến chưa?"

Phác Chí Thịnh trả lời trong một giây "Đến rồi, oaaaaaaaaa em nghĩ anh ấy bất tử."

La Tại Dân reply ok rồi sải bước vào quán cà phê.

Hoàng Nhân Tuấn gần như đã nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt cả một đêm, cảm thấy mình sẽ đi gặp Chu Công trong vài phút nữa thì một lời chào quen thuộc có chút thận trọng vang lên bên tai cậu.

"Chào buổi sáng."

Mệt mỏi liếc mắt qua, thì ra là La Tại Dân. Hoàng Nhân Tuấn lười trả lời.

La Tại Dân đang cầm một tách Latte, nhìn bốn ly cà phê đã cạn của Hoàng Nhân Tuấn có chút xấu hổ. Anh do dự một lúc rồi đặt cà phê sang một bên,

"Sao cậu lại uống nhiều vậy !"

"Cậu đến đúng lúc đó, kịp cứu tôi rồi." Hoàng Nhân Tuấn ngược lại là rất tự giác nhận lấy ly cà phê "A, Latte, không phải Americano sao?"

"Cậu nên uống nước lọc thì hơn.."

"Thỉnh thoảng mới uống thôi, không thành vấn đề."

Sau khi nhìn danh sách công việc phải làm trên màn hình máy tính của Hoàng Nhân Tuấn một lúc La Tại Dân cảm thấy hơi khó chịu. Câu "Thực xin lỗi" và "Cảm ơn cậu" chẳng hiểu vì sao lại khó cất lời. 

"Anh Ten không giới hạn công việc cho cậu sao? Làm nhiều như vậy."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn anh một cách kỳ lạ "Mọi người đều làm khối lượng giống như nhau, cậu đang nói cái gì vậy?"

La Tại dân theo thói quen đưa tay lên chạm vào mặt Hoàng Nhân Tuấn, sau đó nhíu mày rồi khựng lại giữa không trung, bỏ tay xuống cạnh ghế tự nắm lấy tay mình ngượng ngùng nói.

"Quầng thâm của cậu nặng quá."

"Cậu cũng vậy."

Nghĩ thầm đây là kiểu đối thoại nhạt nhẽo quỷ gì vậy trời, Hoàng Nhân Tuấn dời mắt đi chỗ khác.

"Tôi phải làm việc."

Đuổi khách một cách lịch sự.

Nhưng La Tại Dân không biết tại sao lại giả vờ không hiểu bưng ly cà phê lên nhìn quanh, phát hiện ra lọ thủy tinh mới thêm trên bàn của Hoàng Nhân Tuấn như phát hiện ra một châu lục mới.

"Aa, cậu mới có thêm một lọ tiền xu nữa."

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu lên. Bên tay trái có một một chiếc bình nho nhỏ đã đã được bỏ đầy tiền xu hơn phân nửa, một lọ mới được thêm vào có một đồng xu lẻ loi mới được thả ở dưới đáy.

"A! Hôm nay quên chưa bỏ." Lấy ví móc tiền, Hoàng Nhân Tuấn mở nắp bình trong suốt ra ném đồng xu vào. Kim loại va chạm vào đáy chai thủy tinh tạo ra âm thanh thâm thúy.

"Cậu có biết ở trong đó có bao nhiêu tiền không?" La Tại Dân tò mò hỏi.

"325 tệ" Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng trả lời, La Tại Dân ngạc nhiên.

" Rõ ràng như vậy?"

Hoàng Nhân Tuấn cười, kéo cái lọ thủy tinh màu hồng trong suốt qua, đã nhiều quá rồi. Cậu cụp mắt xuống và nhìn chiếc lọ một cách dịu dàng như thể mỗi đồng xu trong đó là một báu vật. Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào vẽ nên một vầng hào quang dịu dàng trên người thanh niên đang cười.

La Tại Dân nín thở, cảm thấy khoảnh khắc này thật sự rất đẹp.

Sau đó anh nghe thấy Hoàng Nhân Tuấn nói "Trưa nay bỏ tiền ra tiêu thôi.. Trời ơi ai kéo rèm cửa ra vậy, tôi không thể nhìn rõ màn hình."

Đây là cuộc sống, nhà hiền triết La Tại Dân nghĩ.

"Hôm nay buổi trưa ... cùng nhau ăn cơm được không?.."

Hoàng Nhân Tuấn đang lãi nhải kéo rèm cửa, quay trở lại chỗ ngồi của mình nghe thấy La Tại Dân lấy hết dũng khí ra mời.

Cậu cười: "Haizz, cái người này.. nói sao đây"

"Sao là sao?"

"Không, tôi sẽ ăn với người khác." Hoàng Nhân Tuấn lắc ly cà phê rỗng "Được rồi, đã nhận được quà tạ lễ rồi, cậu đừng bận tâm nữa."

La Tại Dân bị cự tuyệt, giữa trưa ủ rủ cúi đầu kéo lấy Phác Chí Thịnh đi ăn cơm, ngoại trừ chuyện công việc Phác Chí Thịnh lười để ý đến anh, dường như cũng có khoảng cách thế hệ cho nên đây thật là một bữa ăn buồn tẻ và vô vị.

Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, La Tại Dân cảm thấy căn tin hôm nay làm toàn đồ ăn dầu mỡ hoặc đồ mặn.

Cơm nước xong xuôi thu thập khay cơm vừa đứng lên liền thấy Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Khải Xán đi vào căn tin. Anh đần độn đứng ngốc ra mà nhìn hai người vừa nói vừa cười đi đến khu chọn đồ ăn, giống như cái máy quay phim, ánh mắt dõi theo suốt cả chặng đường.

Không biết Lý Khải Xán nói gì, Hoàng Nhân Tuấn cười thật tươi đập vào vai cậu ấy.

Rất vui vẻ.

Không có anh cũng vui vẻ đến thế.

Vậy mà nói thích anh sao ?

La Tại Dân đau khổ thu hồi ánh mắt, thúc giục Phác Chí Thịnh đứng ngốc ở đó làm gì, đi lẹ!

Phác Chí Thịnh giận mà Phác Chí Thịnh không nói, rõ ràng đứng đực ra không chịu đi là anh á nha?

"Sao gần đây lại đến rủ tớ ăn cơm vậy? Bạn cơm La Tại Dân với cậu tan tành rồi hả?" Lý Khải Xán kiếm chủ đề tò mò hỏi.

" Gì? Không muốn ăn cơm với tớ?"

" Làm gì có. Ê, nói thật đi. Hai người cãi nhau cái gì vậy? Ngày hôm qua tớ đã sợ lắm đó." Lý Khải Xán ôm ngực. "Mà này, đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy mặt của La Tại Dân như thế, tớ tưởng cậu ta chỉ biết cười."

"Thật vinh dự khi thấy biểu cảm khác của La Tại Dân."

Tôi đã thấy những biểu cảm khác của cậu ấy, nhiều hơn một nụ cười.

Hoàng Nhân Tuấn lắng nghe Lý Khải Xán nói chuyện phiếm và đáp lại đôi câu. Trong đầu cậu tràn ngập khuôn mặt kinh ngạc của La Tại Dân hai tuần trước.

.

.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com