Shortfic Drop Jafirst
First "Này, cậu có biết mình đang nói gì không?" Lờ đi cơn đau bị anh đẩy mạnh và đập vào kệ. Nếu anh muốn nói lời cảm ơn thì tôi hiểu thôi, hay là anh không thể diễn đạt rõ ràng? "Tớ thích cậu, rất thích cậu..." Nhưng anh cứ lặp đi lặp lại câu nói đó. Ánh mắt tràn đầy sự tha thiết, vừa nói vừa hướng về phía tôi. "Đợi đã! Đừng..." Anh vùi đầu vào sau tai tôi, hơi thở nóng bỏng đốt cháy chóp tai tôi. Tôi đẩy mạnh anh ra, nhưng người này nặng đến mức rất khó đẩy. "Mùi thơm quá..." Thơm cái rắm, tôi là đàn ông đấy! Cuối cùng cũng đẩy anh ra được. Anh bất lực đứng đó, như thể những việc vừa rồi không phải do anh làm. Tôi càng tức giận hơn, anh ở đây giả vờ vô tội với ai? Tôi không nhìn anh nữa mà chỉ cúi đầu nhặt bóng. Vài giây sau anh cũng nhặt bóng. Anh đã nhặt xong bóng phía bên tôi rồi nhưng vẫn không có ý định giải thích. Tôi đứng đó đợi một lúc rồi xách giỏ rời khỏi phòng thiết bị. Không những không nói lời cảm ơn mà còn giở trò đồi bại với tôi? Tôi cảm thấy càng lúc càng cáu. Nhưng lúc đó tôi đã không nhận ra rằng, anh là người duy nhất có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc của tôi. Những ngày tiếp theo, tôi luôn lặng lẽ để ý đến anh. Trước kia ngồi học bài có thể ngồi im như đồng hồ, nhưng bây giờ tôi luôn có mong muốn quay đầu lại nhìn anh. Sau vài ngày quan sát, tôi phát hiện anh chỉ có hành động vượt quá giới hạn với tôi, thời gian còn lại anh hoặc im lặng hoặc ngẩn người ra. Anh là người ít nói. Hầu như không được nghe thấy thanh âm của anh suốt một ngày ở trường. Những lời nói thích tôi của anh đọng lại trong tâm trí tôi rất lâu. Có lẽ đó không phải là thứ tình yêu như tôi nghĩ. Anh không giỏi ăn nói và có lẽ anh chỉ muốn làm bạn với tôi. Bạn sao, tôi chưa bao giờ có bạn. Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh là bạn của tôi? Khi còn học cấp hai, tôi vô tình nhìn thấy anh ôm một con chó hoang quay lưng về phía đám đông. Bóng lưng anh hiện lên vẻ kiên định với mỗi bước anh đi. Anh cũng không có bạn bè ở trường, chẳng lẽ đây là lý do anh muốn thân thiết với tôi sao? Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ có một mình, nhưng tôi và anh không giống nhau! Không ai có thể làm bạn với anh, nhưng tôi lại có nhiều người muốn kết bạn, chỉ là tôi không quan tâm. Trong giờ nghỉ trưa, tôi đang nằm trên bàn suy nghĩ lung tung, liếc nhìn hàng ghế sau thì thấy anh cũng đang nhìn tôi. Thấy tôi đang nhìn về phía anh, anh nhanh chóng đứng thẳng dậy, miệng hé ra đóng lại như thể anh có điều gì muốn nói. Tôi nhanh chóng quay mặt đi, thật xấu hổ khi bị bắt gặp đang nhìn trộm người khác, nhưng tại sao anh lại nhìn tôi? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chưa hợp lý hóa được quan điểm "thích là phải tỏ tình". Nhưng tôi không nỡ hỏi, chỉ có thể đợi anh giải thích. Buổi chiều trong lớp, giáo viên yêu cầu anh trả lời một câu hỏi. Anh chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó chớp mắt, hồi lâu không mở miệng. Giáo viên sợ trễ giờ học nên giận dữ bảo anh ngồi xuống. Tôi thấy hơi buồn cười. Đây là cách anh chống lại giáo viên của mình sao? Mỉm cười, ánh mắt tôi chạm mắt anh trong không trung, tôi nhanh chóng quay lại vị trí ngồi. Lại nhìn nhau rồi, không hiểu sao trong lòng lại có chút ngứa ngáy. Tối nay ba mẹ tôi vẫn không có ở nhà, và ngày mai lại là cuối tuần. Thế nên tôi không nhờ tài xế đón mà định đến Siam Square đi dạo rồi về nhà. Nhưng vừa ra khỏi chỗ rẽ đầu tiên gần cổng trường, mắt tôi tối sầm lại. Ja Tôi mang bông hoa của tôi về nhà. Nhìn khuôn mặt đang ngủ của em, tôi cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Udon có vẻ hơi sợ hãi khi nhìn thấy người lạ nên liên tục sủa. "Suỵt, Udon, im lặng... đừng đánh thức First... dậy." Chỉ khi em ngủ tôi mới có thể nhìn khuôn mặt em và trắng trợn ngửi mùi hương của em. Mùi thơm quá, tôi từ từ nghiêng người tới gần, áp mũi mình vào cổ em, ở đó mùi rất đậm... "Ưm..." First tỉnh rồi! Tôi nhanh chóng nở nụ cười tươi nhất với em: "Cậu... cậu tỉnh rồi..." Nhưng em lại ngạc nhiên nhìn tôi: "Tôi khát..." Đúng vậy, liều thuốc ngủ tôi đưa đủ để em ngủ lâu như thế này, nên em khát nước. Tôi đứng dậy đi vào bếp rót một cốc nước. "Uống... uống nước..." First không trả lời, em đứng dậy nhìn quanh phòng tôi. Lúc này tôi có chút xấu hổ. Phòng của tôi tuy không bẩn nhưng lại rất đơn giản, ngoại trừ tủ quần áo và giường ngủ, không có đồ đạc gì khác. First cau mày, bước ra khỏi phòng ngủ, đi vòng quanh phòng khách, không gian vốn thường có vẻ rộng rãi đối với tôi giờ lại có chút chật chội khi First ở đây. Tôi nhìn thấy em ngồi xổm xuống trước mặt Udon, sờ sờ đầu Udon. Lần đầu tiên Udon không gầm gừ, mà lại vẫy đuôi để cho First vuốt ve nó. "Nó... nó tên là... Udon..." Tôi nói từ phía sau First, vẫn cầm cốc nước trên tay. First nghe thấy giọng nói của tôi, nhìn tôi, sau đó từ từ bước về phía tôi. Em nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối, tôi phải từ từ lùi lại cho đến khi dựa vào tường. Không dám bị đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm, tôi không khỏi nhắm mắt lại. Trọng lượng trên tay tôi trở nên nhẹ hơn, hóa ra First đã lấy cốc nước trên tay tôi. Nước hiện rõ trên yết hầu của em khi em nuốt xuống. Một giọt nước trượt xuống khóe miệng em, tôi liếm đôi môi khô khốc của mình. "Nói đi, cậu muốn làm gì." First vẫn đứng trước mặt tôi với ánh mắt sắc bén. Tại sao em luôn hỏi tôi muốn làm gì? Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn ngửi hoa và ở bên hoa của tôi. "Tớ muốn ở bên cậu." Tôi nói câu này trôi chảy, giọng nói cũng đủ tự tin, nhưng em có vẻ không hiểu nên tôi đành phải thể hiện bằng hành động. Tôi đẩy em xuống ghế sofa trong phòng khách, ghé sát mũi em, nhẹ nhàng vuốt ve cổ em, để toàn bộ hơi thở của em đều bị hút vào lồng ngực tôi. Em không hề nhúc nhích, giữa đôi mày vẫn đầy vẻ khó hiểu. Tôi cắn vào vành tai em. "Này!" Em muốn đẩy tôi ra nên tôi phải giơ tay lên ấn vào lưng ghế sofa. Tôi chưa hài lòng với cái cổ của em. Tôi tin rằng dưới bộ đồng phục học sinh nhất định phải có một chỗ ngọt ngào hơn. Tôi dùng bàn tay còn lại của mình cởi từng chiếc cúc áo của em ra. Em bắt đầu chống cự, đá loạn hai chân lên, và tôi phải dùng đầu gối của mình để giữ chúng lại. "Một lát sẽ ổn thôi..." Tôi nói với em. Quả nhiên, làn da dưới bộ đồng phục học sinh trong suốt như pha lê và thơm quá. Tôi tham lam mút lấy: "Cậu thơm quá." "Đồ khốn! Thả tôi ra!" Tôi không hiểu tại sao em lại mắng tôi. Tôi chỉ ngửi hoa của mình thôi. Ai nhìn thấy hoa đẹp cũng đều muốn hái, tôi cũng vậy. Thế là tôi áp sát vào em, hận không thể đưa em vào trong cơ thể mình. Tôi lè lưỡi liếm như Udon đang ăn đồ ăn ngon... "Ưm... A..." First rên rỉ nhẹ. Em cũng rất thích phải không? Ai lại không thích được yêu? Tôi đang yêu em mà... "Uỵch!" Tôi bị First đá mạnh xuống đất. Tôi khó hiểu nhìn em. Người em run rẩy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. "Cậu không vui sao?" Tôi hỏi em. Lúc này mắt em đỏ bừng, môi mím chặt. "Cậu không thích tớ, sao cậu lại cười với tớ?", tôi vẫn muốn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com