Shortfic Cu Yeu Di Dung E Ngai
Có những cuộc gặp gỡ mang tên là định mệnh...
====Xin chào! Mình là Kim Ji Won, mọi người cũng có thể gọi mình là Bobby.hì. Cậu bé có mái tóc khá dài loăn xoăn cùng với chiếc quần jean rộng thùng thình và chiếc áo thun nhàu cũ kĩ đang cười tít mắt vừa nói vừa giơ bàn tay mảnh khảnh về phía 2 cậu trai còn lại trong phòng.- Hi! Mình là Kim Jin Hwan. Chào mừng nhập hội.Cậu trai trông thấp bé hơn, da trắng, mặt nhỏ nhắn vừa tươi cười, vừa đưa tay về phía cậu.- Chúng ta xưng hô sao được nhỉ? Cậu phấn khích hỏi.- Mình sinh 1994 còn đằng ấy? Vẫn cậu trai kia trả lời cậu.- Vậy em gọi huynh là huynh rồi. Em sinh 1995. hì hì. Còn bạn?Cậu tò mò hướng về phía cậu trai còn lại mỉm cười hỏi.- Gọi tôi là B.I. Tôi sinh năm 1996. Cách xưng hô thế nào thì tùy.- Em có thể gọi nó là Hanbin, Kim Han Bin cho thân mật cũng được. Jin Hwan nói với Ji Won.- Chúng ta cùng họ Kim, trùng hợp ghê ha, mà nghe nói cậu tới từ Mĩ hả?- Dạ. Em tới từ Mĩ nhưng mà không phải như mọi người nghĩ đâu, em...em về đây là để có thể mang cả gia đình em quay lại Hàn Quốc chứ không phải... Cậu ấp úng nói.- Ah, anh hiểu mà. Jin Hwan mỉm cười, đáp. Một nụ cười mang theo sự ấm áp chân thật mà trước giờ Kim Ji Won cậu chưa từng nhận từ những người không quen thân. Trong lòng cậu nhóc 14 tuổi khi đó ấm áp lạ thường, như đang ở cạnh gia đình, ở cạnh mẹ vậy.Cậu trai còn lại, Kim Han Bin, tuy từ lúc đón nhận người mới không hề tỏ vẻ quan tâm, nhưng cậu cũng không hề bỏ xót chút chi tiết nào đoạn hội thoại giữa hai người kia, cậu không cố tình nghe lén mà do họ nói to quá mà thôi. Trong giây lát Han Bin chợt dừng công việc bên mày tính và ngước nhìn cậu trai mới đến. Người cao cao, gầy gầy, nhưng nét mặt không bao giờ ụ xụ, lúc nào cũng nhe cái răng vẩu ra cười cùng đôi mắt híp rịp, giờ đang vui vẻ tám chuyện với Jin Hwan huynh. Bất chợt cậu ta quay lại, bốn mắt bất ngờ gặp nhau, Han Bin ngại ngùng quay lại với việc viết nhạc dở dang mặc kệ tên kia vẫn "lì lợm" nhìn về phía cậu với ánh mắt khó hiểu pha chút e dè.- Cậu ấy! Han bin ấy, cậu ấy hình như không thích em thì phải? Ji Won ngập ngừng hỏi Jin Hwan.- Không đâu, chắc tại thằng bé chưa quen thôi, bình thường tính cách nó dẽ thương lắm. Em cũng nên chủ động thân thiết với nó hơn đi, thằng bé thuộc kiểu người hay ngại ngùng khi tiếp xúc với người lạ.- Em không có. Han Bin đi ngang qua 2 người họ và ném câu nói đó trước khi rời khỏi phòng trong tiếng cười sặc sụa của anh Jin Hwan và sự ngỡ ngàng của Ji Won.Ngay khoảnh khắc nhìn tấm lưng kia quay đi rời khỏi cảnh cửa trước mắt mình, trái tim của cậu nhóc nhỏ Kim Ji Won trùng xuống một nhịp, cảm giác mất mát, tủi thân bỗng dưng lan tỏa khắp cơ thể cậu. Là vì cậu xấu xí, vì cậu nghèo khó hay vì lí do gì mà cậu nhóc bướng bỉnh kia lại lạnh lùng với cậu như vậy. Trước kia dù bất kì ai, chỉ cần cậu nhe cặp răng thỏ của mình ra cười với họ thì họ sẽ mỉm cười lại với cậu hay ít nhất cũng như anh Jin Hwan vậy, thân thiện và luôn mở lòng đón nhận cậu. Cậu nhóc Han Bin kia là ngoại lệ và cậu thấy thực sự khó chịu vì điều đó. Nhưng không sao, cậu tin tưởng rằng nếu quyết tâm cố gắng làm quen, Kim Han Bin cũng sẽ nhanh chóng thôi đón nhận cậu. Quay qua nhìn anh Jin Hwan cậu mỉm cười và tiếp tục chuyện trò, về anh, về cậu và cả về cậu nhóc khó gần kia nữa.Những câu chuyện của anh Jin Hwan có đầy tiếng cười và có cả nước mắt, anh ấy may mắn khi sinh ra trong một gia đình khá giả ở đảo Jeju xinh đẹp, nơi mà qua lời kể của anh, cậu thèm muốn đến chảy nước dãi mong được tới đó một lần. Anh ấy gọi nơi đó là thiên đường, nhìn cái cách anh ấy kể với ánh mắt lấp lánh phát sáng cậu nghĩ, chắc chắn nới đó đẹp hơn cả thiên đường cơ. Anh Jin Hwan may mắn được gia đình ủng hộ ước mơ ca hát của mình, anh ấy lớn lên ở nơi chất chứa đầy những thứ mang tên nghệ thuật,...cậu chắc mẩn cuộc đời anh ấy tràn ngập những may mắn, thương yêu, không như cậu, thiếu thốn đủ bề. Nhưng anh ấy cũng có những ngày khóc nấc trong buồn tủi trên còn đường chạm vào ước mơ nữa. Anh kể, để trở thành thực tập sinh YG anh ấy đã phải trải qua nhiều lần thử giọng khác nhau ở các công ty khác nhau, tất nhiên anh cũng bị từ chối rất nhiều, anh ấy nhiều lúc cũng tưởng chừng bỏ cuộc nhưng vào một ngày đẹp trời, may mắn mỉm cười với anh khi được YG nhận, ngày ấy anh ấy đã khóc rất nhiều vì hạnh phúc. Rời Jeju đến Seoul tìm kiếm ước mơ, cuối cùng ánh sáng cũng chiếu rọi tới anh sau những ngày mưa ảm đảm. Anh Jin Hwan vào YG cùng ngày với Han Bin, cậu nhóc khó gần ấy. Nhưng Han Bin trong những câu chuyện anh kể lại sao khác Han Bin bây giờ cậu gặp quá, nói đúng hơn là cách Han Bin đối xử với cậu sao khác xa cách mà cậu ấy ân cần, quan tâm anh Jin Hwan.
Cậu ấy giỏi, cậu ấy được mọi người yêu quý, hơn cả là gia đình cậu ấy rất giàu có nữa, nghe anh Jin Hwan kể nhà của cậu ấy rất to, rất đẹp, và cậu muốn được đến đó một lần quá đi thôi.Cậu à cả Han Bin nữa hơn anh Jin Hwan ở chỗ, trong khi anh ấy phải vất vả bao nhiêu mới vào được YG thì cậu với cái thái độ thi chơi chơi lại được thứ người ta gọi là may mắn ấy mỉm cười:- "Cậu được nhận, hãy đến YG thực tập nhé!" Nhân viên YG thông báo cho cậu ngay tại sảnh chờ của buổi Audition, cậu bạn đi cùng cậu nhảy cẫng lên chúc mừng cậu, trong khi cậu lúc đó, với một chút bối rối, một chút mâu thuẫn lại mỉm cười nhìn chị nhân viên vừa thông báo và ngập ngừng nói:- Em có thể suy nghĩ trong vòng 1 ngày được không ạ? Trước khi đưa ra quyết định ấy ạ.- Cái đó...được rồi chờ chị chút. Sau một lúc vào thì chị ấy quay trở lại và mỉm cười nói- Được rồi. Em có 24h để quyết định. Nhưng nên nhớ, cơ hội chỉ đến một lần thôi đó. Hi vọng em sẽ có lựa chọn đúng đắn. Nói xong và quay đi.Kim Ji Won 14 tuổi, trong mớ hỗn độn của một đứa trẻ mới lớn, rất muốn được thử sức, muốn có một thứ gì đó làm động lực để bản thân cố gắng vươn tới, thì đây chẳng phải là cơ hội có một không hai sao. Nhưng còn bố mẹ cậu thì sao, anh trai cậu nữa, họ đang phải ngày đêm làm việc vất vả mưu sinh nơi đất khách quê người này mà chẳng có lấy một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa thì chẳng phải một mình cậu đã đủ là gánh nặng của họ rồi hay sao, giờ nếu cậu về Hàn Quốc họ sẽ vui chứ, hay là sẽ kiên định và nói: " Ji Won ah, hãy ở đây với ba mẹ thôi, con nên chấp nhận rằng con sẽ sớm chán nản và bỏ cuộc nhanh thôi". Cậu vừa hi vọng lại vừa sợ hãi.Nhưng rồi thì chuyện mà cậu lo lắng không hề đến, ngày đưa cậu ra sân bay về Hàn Quốc, mẹ ôm chặt cậu như không muốn rời, dặn dò cậu trong nước mắt: " Ji Won ah, con trai cưng của mẹ, con lớn rồi đúng không chàng trai, hãy đi đi, hãy thay ba mẹ và anh trai con trở về, hãy thay chúng ta hít thở không khí quê hương, thay chúng ta đi trên nhưng con đường của quê hương, thay chúng ta sống thật tốt ở quê hương, được chứ con trai. Và nhớ, hãy làm gì con muốn, đến chừng nào mệt mỏi quá rồi thì hãy về lại bên chúng ta, nghe không, ba mẹ ở đây luôn dang rộng vòng tay chờ con ở nhà..." cậu chỉ nghe được có thế, trong khi mắt cứ nhòe đi vì nước mắt và tai ù đi vì đau.Hàn Quốc đón Kim Ji Won bằng một cơn mưa tầm tã, nghe chú lái xe đang đưa cậu về YG nói hình như lâu lắm rồi Seoul không có mưa lớn đến vậy. Nhìn ra khoảng trắng mênh mông bị mưa phủ trắng, lòng cậu chợt se lại, chưa gì đã nhớ nhà rồi, mày vô dụng vừa thôi Ji Won ah. Tự chấn an mình, bước xuống xe cậu được đưa tới khu tập luyện dành cho các thực tập sinh của YG. Nó to lớn và hiện đại hơn cậu đã tưởng, họ là YG mà. Và cứ như thế cuộc đời cậu nhóc Kim Ji Won bước sang một trang mới cùng với những con người tưởng như xa lạ nhưng ông trời đã an bài cả cuộc đời này của cậu phải gắn liền với họ. Họ sinh ra là để sát cánh cùng nhau, cùng nhau bay, cùng chạm tới bầu trời mơ ước và cùng luôn muốn rằng sẽ được bên nhau đến suốt cuộc đời này.
Chào Hàn Quốc, tôi Kim Ji Won trở về với người rồi đây.
====Xin chào! Mình là Kim Ji Won, mọi người cũng có thể gọi mình là Bobby.hì. Cậu bé có mái tóc khá dài loăn xoăn cùng với chiếc quần jean rộng thùng thình và chiếc áo thun nhàu cũ kĩ đang cười tít mắt vừa nói vừa giơ bàn tay mảnh khảnh về phía 2 cậu trai còn lại trong phòng.- Hi! Mình là Kim Jin Hwan. Chào mừng nhập hội.Cậu trai trông thấp bé hơn, da trắng, mặt nhỏ nhắn vừa tươi cười, vừa đưa tay về phía cậu.- Chúng ta xưng hô sao được nhỉ? Cậu phấn khích hỏi.- Mình sinh 1994 còn đằng ấy? Vẫn cậu trai kia trả lời cậu.- Vậy em gọi huynh là huynh rồi. Em sinh 1995. hì hì. Còn bạn?Cậu tò mò hướng về phía cậu trai còn lại mỉm cười hỏi.- Gọi tôi là B.I. Tôi sinh năm 1996. Cách xưng hô thế nào thì tùy.- Em có thể gọi nó là Hanbin, Kim Han Bin cho thân mật cũng được. Jin Hwan nói với Ji Won.- Chúng ta cùng họ Kim, trùng hợp ghê ha, mà nghe nói cậu tới từ Mĩ hả?- Dạ. Em tới từ Mĩ nhưng mà không phải như mọi người nghĩ đâu, em...em về đây là để có thể mang cả gia đình em quay lại Hàn Quốc chứ không phải... Cậu ấp úng nói.- Ah, anh hiểu mà. Jin Hwan mỉm cười, đáp. Một nụ cười mang theo sự ấm áp chân thật mà trước giờ Kim Ji Won cậu chưa từng nhận từ những người không quen thân. Trong lòng cậu nhóc 14 tuổi khi đó ấm áp lạ thường, như đang ở cạnh gia đình, ở cạnh mẹ vậy.Cậu trai còn lại, Kim Han Bin, tuy từ lúc đón nhận người mới không hề tỏ vẻ quan tâm, nhưng cậu cũng không hề bỏ xót chút chi tiết nào đoạn hội thoại giữa hai người kia, cậu không cố tình nghe lén mà do họ nói to quá mà thôi. Trong giây lát Han Bin chợt dừng công việc bên mày tính và ngước nhìn cậu trai mới đến. Người cao cao, gầy gầy, nhưng nét mặt không bao giờ ụ xụ, lúc nào cũng nhe cái răng vẩu ra cười cùng đôi mắt híp rịp, giờ đang vui vẻ tám chuyện với Jin Hwan huynh. Bất chợt cậu ta quay lại, bốn mắt bất ngờ gặp nhau, Han Bin ngại ngùng quay lại với việc viết nhạc dở dang mặc kệ tên kia vẫn "lì lợm" nhìn về phía cậu với ánh mắt khó hiểu pha chút e dè.- Cậu ấy! Han bin ấy, cậu ấy hình như không thích em thì phải? Ji Won ngập ngừng hỏi Jin Hwan.- Không đâu, chắc tại thằng bé chưa quen thôi, bình thường tính cách nó dẽ thương lắm. Em cũng nên chủ động thân thiết với nó hơn đi, thằng bé thuộc kiểu người hay ngại ngùng khi tiếp xúc với người lạ.- Em không có. Han Bin đi ngang qua 2 người họ và ném câu nói đó trước khi rời khỏi phòng trong tiếng cười sặc sụa của anh Jin Hwan và sự ngỡ ngàng của Ji Won.Ngay khoảnh khắc nhìn tấm lưng kia quay đi rời khỏi cảnh cửa trước mắt mình, trái tim của cậu nhóc nhỏ Kim Ji Won trùng xuống một nhịp, cảm giác mất mát, tủi thân bỗng dưng lan tỏa khắp cơ thể cậu. Là vì cậu xấu xí, vì cậu nghèo khó hay vì lí do gì mà cậu nhóc bướng bỉnh kia lại lạnh lùng với cậu như vậy. Trước kia dù bất kì ai, chỉ cần cậu nhe cặp răng thỏ của mình ra cười với họ thì họ sẽ mỉm cười lại với cậu hay ít nhất cũng như anh Jin Hwan vậy, thân thiện và luôn mở lòng đón nhận cậu. Cậu nhóc Han Bin kia là ngoại lệ và cậu thấy thực sự khó chịu vì điều đó. Nhưng không sao, cậu tin tưởng rằng nếu quyết tâm cố gắng làm quen, Kim Han Bin cũng sẽ nhanh chóng thôi đón nhận cậu. Quay qua nhìn anh Jin Hwan cậu mỉm cười và tiếp tục chuyện trò, về anh, về cậu và cả về cậu nhóc khó gần kia nữa.Những câu chuyện của anh Jin Hwan có đầy tiếng cười và có cả nước mắt, anh ấy may mắn khi sinh ra trong một gia đình khá giả ở đảo Jeju xinh đẹp, nơi mà qua lời kể của anh, cậu thèm muốn đến chảy nước dãi mong được tới đó một lần. Anh ấy gọi nơi đó là thiên đường, nhìn cái cách anh ấy kể với ánh mắt lấp lánh phát sáng cậu nghĩ, chắc chắn nới đó đẹp hơn cả thiên đường cơ. Anh Jin Hwan may mắn được gia đình ủng hộ ước mơ ca hát của mình, anh ấy lớn lên ở nơi chất chứa đầy những thứ mang tên nghệ thuật,...cậu chắc mẩn cuộc đời anh ấy tràn ngập những may mắn, thương yêu, không như cậu, thiếu thốn đủ bề. Nhưng anh ấy cũng có những ngày khóc nấc trong buồn tủi trên còn đường chạm vào ước mơ nữa. Anh kể, để trở thành thực tập sinh YG anh ấy đã phải trải qua nhiều lần thử giọng khác nhau ở các công ty khác nhau, tất nhiên anh cũng bị từ chối rất nhiều, anh ấy nhiều lúc cũng tưởng chừng bỏ cuộc nhưng vào một ngày đẹp trời, may mắn mỉm cười với anh khi được YG nhận, ngày ấy anh ấy đã khóc rất nhiều vì hạnh phúc. Rời Jeju đến Seoul tìm kiếm ước mơ, cuối cùng ánh sáng cũng chiếu rọi tới anh sau những ngày mưa ảm đảm. Anh Jin Hwan vào YG cùng ngày với Han Bin, cậu nhóc khó gần ấy. Nhưng Han Bin trong những câu chuyện anh kể lại sao khác Han Bin bây giờ cậu gặp quá, nói đúng hơn là cách Han Bin đối xử với cậu sao khác xa cách mà cậu ấy ân cần, quan tâm anh Jin Hwan.
Cậu ấy giỏi, cậu ấy được mọi người yêu quý, hơn cả là gia đình cậu ấy rất giàu có nữa, nghe anh Jin Hwan kể nhà của cậu ấy rất to, rất đẹp, và cậu muốn được đến đó một lần quá đi thôi.Cậu à cả Han Bin nữa hơn anh Jin Hwan ở chỗ, trong khi anh ấy phải vất vả bao nhiêu mới vào được YG thì cậu với cái thái độ thi chơi chơi lại được thứ người ta gọi là may mắn ấy mỉm cười:- "Cậu được nhận, hãy đến YG thực tập nhé!" Nhân viên YG thông báo cho cậu ngay tại sảnh chờ của buổi Audition, cậu bạn đi cùng cậu nhảy cẫng lên chúc mừng cậu, trong khi cậu lúc đó, với một chút bối rối, một chút mâu thuẫn lại mỉm cười nhìn chị nhân viên vừa thông báo và ngập ngừng nói:- Em có thể suy nghĩ trong vòng 1 ngày được không ạ? Trước khi đưa ra quyết định ấy ạ.- Cái đó...được rồi chờ chị chút. Sau một lúc vào thì chị ấy quay trở lại và mỉm cười nói- Được rồi. Em có 24h để quyết định. Nhưng nên nhớ, cơ hội chỉ đến một lần thôi đó. Hi vọng em sẽ có lựa chọn đúng đắn. Nói xong và quay đi.Kim Ji Won 14 tuổi, trong mớ hỗn độn của một đứa trẻ mới lớn, rất muốn được thử sức, muốn có một thứ gì đó làm động lực để bản thân cố gắng vươn tới, thì đây chẳng phải là cơ hội có một không hai sao. Nhưng còn bố mẹ cậu thì sao, anh trai cậu nữa, họ đang phải ngày đêm làm việc vất vả mưu sinh nơi đất khách quê người này mà chẳng có lấy một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa thì chẳng phải một mình cậu đã đủ là gánh nặng của họ rồi hay sao, giờ nếu cậu về Hàn Quốc họ sẽ vui chứ, hay là sẽ kiên định và nói: " Ji Won ah, hãy ở đây với ba mẹ thôi, con nên chấp nhận rằng con sẽ sớm chán nản và bỏ cuộc nhanh thôi". Cậu vừa hi vọng lại vừa sợ hãi.Nhưng rồi thì chuyện mà cậu lo lắng không hề đến, ngày đưa cậu ra sân bay về Hàn Quốc, mẹ ôm chặt cậu như không muốn rời, dặn dò cậu trong nước mắt: " Ji Won ah, con trai cưng của mẹ, con lớn rồi đúng không chàng trai, hãy đi đi, hãy thay ba mẹ và anh trai con trở về, hãy thay chúng ta hít thở không khí quê hương, thay chúng ta đi trên nhưng con đường của quê hương, thay chúng ta sống thật tốt ở quê hương, được chứ con trai. Và nhớ, hãy làm gì con muốn, đến chừng nào mệt mỏi quá rồi thì hãy về lại bên chúng ta, nghe không, ba mẹ ở đây luôn dang rộng vòng tay chờ con ở nhà..." cậu chỉ nghe được có thế, trong khi mắt cứ nhòe đi vì nước mắt và tai ù đi vì đau.Hàn Quốc đón Kim Ji Won bằng một cơn mưa tầm tã, nghe chú lái xe đang đưa cậu về YG nói hình như lâu lắm rồi Seoul không có mưa lớn đến vậy. Nhìn ra khoảng trắng mênh mông bị mưa phủ trắng, lòng cậu chợt se lại, chưa gì đã nhớ nhà rồi, mày vô dụng vừa thôi Ji Won ah. Tự chấn an mình, bước xuống xe cậu được đưa tới khu tập luyện dành cho các thực tập sinh của YG. Nó to lớn và hiện đại hơn cậu đã tưởng, họ là YG mà. Và cứ như thế cuộc đời cậu nhóc Kim Ji Won bước sang một trang mới cùng với những con người tưởng như xa lạ nhưng ông trời đã an bài cả cuộc đời này của cậu phải gắn liền với họ. Họ sinh ra là để sát cánh cùng nhau, cùng nhau bay, cùng chạm tới bầu trời mơ ước và cùng luôn muốn rằng sẽ được bên nhau đến suốt cuộc đời này.
Chào Hàn Quốc, tôi Kim Ji Won trở về với người rồi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com