Short Story
Bài ca nhẹ nhàng về sự cô đơn, tình yêu và con người. Solaris (1972) là một bộ phim viễn tưởng của Soviet, có thể vì vậy mà phần nào đó vẫn mang nặng tính đề cao và coi trọng sự đóng góp của giai cấp công nhân, trí thức trên tổng thể xã hội, nhưng cũng thật bất ngờ đây cũng là tác phẩm mà những tư tưởng, tâm lí và ước muốn của cá nhân được thực sự đi sâu và khắc họa. Bộ phim lấy khung cảnh nhà tâm lý học Kris Kelvin được giao nhiệm vụ lên hành tinh viễn tưởng Solaris để tìm hiểu xem tại sao 3 nhà khoa học tại trạm không gian ở đây lại phát điên. Mặc dù lấy bối cảnh của một bộ phim giả tưởng và lấy chủ đề mơ hồ về vũ trụ nhưng Solaris, chỉ lấy những bối cảnh đó để làm nền cho mục đích chính: Đi sâu vào tâm lý con người. Kris, sau khi tới biển Solaris, thì được tin một trong 3 nhà khoa học đã tự sát, lời nhắn kì bí từ băng ghi hình của người quá cố, cùng với đó là sự cảnh báo của 2 nhà khoa học còn lại, thêm cả sự hiện diện của những bóng người bí ẩn. Kelvin đi ngủ giấc đầu tiên ở Solaris với bao nhiêu nỗi lo lắng và những câu hỏi chưa được trả lời. Sáng hôm sau, Kris thức dậy và không thể tin nổi vào mắt mình, người vợ đã chết từ 10 năm trước của anh đang ngồi trên giường, bằng da bằng thịt. Sau đó vì hoảng loạn, anh đã đưa cô vào một con tàu cá nhân và phóng ra ngoài vũ trụ. Sau đó anh mới được một nhà khoa học giải thích, họ, là những "vị khách" được biển Solaris tạo ra dựa trên kí ức của con người, vì toàn bộ biển Solaris thực chất cũng là một thực thể sống to lớn với khả năng suy nghĩ và những năng lực bí ẩn. Ngày hôm sau, vợ anh trở lại, biển Solaris lại tạo ra một phiên bản khác dành cho anh. Kris nhận ra là khi nào anh còn ở trên Solaris, thì vợ anh sẽ vẫn còn tồn tại. Cuối cùng thì cái gì làm nên con người, cái gì có ý nghĩa với con người và cái gì quan trọng với họ. Với nhân loại, sự xuất hiện của vợ Kris là một bước lùi, đáng lẽ Kris phải lên Solaris để làm một nhiệm vụ cao cả cho loài người, thì anh lại bị ảnh hưởng bởi tình cảm cá nhân. Nhưng xã hội loài người cũng là tập hợp những cá thể, và những giá trị nhân tính đời thường giữa những cá thể như tình yêu, sự chia sẻ, cảm thông,... những tình cảm con người bình thường mới làm con người cảm thấy tính người. Đây là điều giằng xé những nhà khoa học trước đó khiến họ không còn được tỉnh táo. Những kí ức đẹp nhất trong đời họ được dựng lại, những acon người họ yêu thương nhất xuất hiện tại nơi chỉ có sự cô đơn, đấu tranh với nghĩa vụ, trách nhiệm của một nhà khoa học,đang tập trung nghiên cứu những bí ẩn và giải đáp những điều chưa biết. Trong lịch sử, không ít lần khoa học và tính người được đặt trong thế đối đầu nhau. Khoa học thì bản chất nó không mang đạo đức. Tính người thì ngược lại. Đa phần những ghi chú về hiện tượng chết cóng hiện nay được ghi lại từ những lần hành hình ở trại tập trung của Đức Quốc Xã. Nhiều thí nghiệm khoa học, phát minh khoa học bị phán xét về sự vô nhân tính của nó. Cho nên có người nói đạo đức là giới hạn của khoa học cũng không sai. Hay nói ngược lại cũng thế.
Khi phải giằng co giữa trách nhiệm của một nhà khoa học với ham muốn được là một con người với đầy đủ tính người, con người phải đứng trước một sự lựa chọn mang tính đánh đổi. "Tôi đã đánh mất mình rồi" đó là lời thú nhận cay đắng của nhà khoa học với Kris vào chính sinh nhật của ông. Nỗi đau bị đánh mất tính người đôi khi là cái giá phải trả cho khoa học và sự tiến bộ. Nhưng đôi khi con người không cần những thành quả khoa học, những phát minh vĩ đại cho mình mà chỉ cần những điều đơn giản, những cảm xúc đời thường. "Khi hạnh phúc, con người ít khi quan tâm đến những vấn đề, như ý nghĩa của cuộc sống hay là những chủ đề to lớn khác".Kết phim, có một hình ảnh làm cho tôi ám ảnh, là hình ảnh Kris quỳ gối dưới chân bố của anh, cũng là một phiên bản của bố do Solaris tạo ra, người bố thực sự của anh thì có lẽ đã chết từ lâu trên Trái đất, nhưng Kris vẫn quỳ gối bên người bố đó, và khóc trên hiên ngôi nhà cũng là bản sao, vì lần cuối anh gặp bố, anh đã cãi nhau với ông.... Và anh cứ quỳ gối như thế, cho tới khi máy quay được đưa lên cao dần, hiện ra hình ảnh căn nhà anh lọt thỏm trong đại dương Solaris mênh mông...
Khi phải giằng co giữa trách nhiệm của một nhà khoa học với ham muốn được là một con người với đầy đủ tính người, con người phải đứng trước một sự lựa chọn mang tính đánh đổi. "Tôi đã đánh mất mình rồi" đó là lời thú nhận cay đắng của nhà khoa học với Kris vào chính sinh nhật của ông. Nỗi đau bị đánh mất tính người đôi khi là cái giá phải trả cho khoa học và sự tiến bộ. Nhưng đôi khi con người không cần những thành quả khoa học, những phát minh vĩ đại cho mình mà chỉ cần những điều đơn giản, những cảm xúc đời thường. "Khi hạnh phúc, con người ít khi quan tâm đến những vấn đề, như ý nghĩa của cuộc sống hay là những chủ đề to lớn khác".Kết phim, có một hình ảnh làm cho tôi ám ảnh, là hình ảnh Kris quỳ gối dưới chân bố của anh, cũng là một phiên bản của bố do Solaris tạo ra, người bố thực sự của anh thì có lẽ đã chết từ lâu trên Trái đất, nhưng Kris vẫn quỳ gối bên người bố đó, và khóc trên hiên ngôi nhà cũng là bản sao, vì lần cuối anh gặp bố, anh đã cãi nhau với ông.... Và anh cứ quỳ gối như thế, cho tới khi máy quay được đưa lên cao dần, hiện ra hình ảnh căn nhà anh lọt thỏm trong đại dương Solaris mênh mông...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com