Short Story
Tôi bị thôi miên bởi ký ức, ký ức của tôi thường rất kì lạ, và hơn cả sự thât. Tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh của một đứa trẻ, nhỏ xíu, bận quần đùi, áo thun màu vàng nhạt, trên áo có ghi chữ, đang mở một cái hộp màu nâu, dùng để đựng đồ nghề sửa chữa, mở ra, chiếc hộp đựng những thứ còn lại mà bố nó không dùng, và những thứ nó kiếm được, chiếc hộp toàn là cát.....
Đứa trẻ lúc ngồi xuống, lúc đứng lên, vì nó đang tìm kiếm thứ gì đó trong cái sân cát trước nhà, cái sân cát luôn ẩm ướt, hai bên là cỏ dại mọc, có cái cao hơn đầu của đứa bé, nó cứ chạy qua chạy lại quanh sân, lúc thì ngồi xuống, vì nó đang tìm kiếm thứ gì đó, đằng sau nó là một ngôi nhà cấp 4, lát gạch trên ngói, chỉ toàn màu nâu và đen của ngói cũ, ngôi nhà được sơn vôi vàng, bị tróc ra khiến đôi chỗ màu trắng, cánh cửa màu nâu....., đứa trẻ quay lưng lại.... nhìn lên trời, một bầu trời toàn màu hồng và vàng, chỉ toàn màu hồng và vàng, thật kì lạ, dẫu tôi có cố nhớ màu bầu trời thế nào thì tôi vẫn chỉ nhớ được 2 màu ấy, hồng và vàng, đứa trẻ nhìn chăm chăm vào đó, màu sắc bị lan ra, và nó không nhớ được những gì xảy ra tiếp theo nữa
Đứa trẻ lúc ngồi xuống, lúc đứng lên, vì nó đang tìm kiếm thứ gì đó trong cái sân cát trước nhà, cái sân cát luôn ẩm ướt, hai bên là cỏ dại mọc, có cái cao hơn đầu của đứa bé, nó cứ chạy qua chạy lại quanh sân, lúc thì ngồi xuống, vì nó đang tìm kiếm thứ gì đó, đằng sau nó là một ngôi nhà cấp 4, lát gạch trên ngói, chỉ toàn màu nâu và đen của ngói cũ, ngôi nhà được sơn vôi vàng, bị tróc ra khiến đôi chỗ màu trắng, cánh cửa màu nâu....., đứa trẻ quay lưng lại.... nhìn lên trời, một bầu trời toàn màu hồng và vàng, chỉ toàn màu hồng và vàng, thật kì lạ, dẫu tôi có cố nhớ màu bầu trời thế nào thì tôi vẫn chỉ nhớ được 2 màu ấy, hồng và vàng, đứa trẻ nhìn chăm chăm vào đó, màu sắc bị lan ra, và nó không nhớ được những gì xảy ra tiếp theo nữa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com