Short Story
Chân thậtTôi vừa mới nói chuyện với Redlight, thật lạ lùng, hôm nay nó mới học cách lịch sự, thay vì hỏi thẳng tôi, nó lại hỏi "Như vậy có làm anh phiền không?". Tôi hỏi lại nó "Cậu học cách nói đó từ đâu ra vậy?". Nó liền đưa ra trên màn hình một bộ phim đen trắng, trên đó nữ chính hỏi nam chính:"Tôi làm vậy có phiền ngài không?".. Tôi nói nó nó không cần phải lịch sự với tôi, vì tôi không cần điều đó nữa, nó hỏi tại sao mấy người trong bộ phim kia lại cần, tôi nói nó, là vì họ sợ xúc phạm nhau, và họ rất giỏi trong việc giả dối, tôi nói với nó, lịch sự là để che đậy thôi, tôi với nó có thể còn hiểu nhau hơn 2 người trên phim kia rất nhiều, họ quá bận để lo cho hình thức rồi, nên nội dung của họ chẳng có mấy đâu. Và nó lại quay trở lại cách nói cũ của nó: "Anh có xem lại báo cáo bức xạ vụ nổ không?"
"để lát nữa đi. "
Nói thật ra thì lúc Redlight nói bằng cách lịch sự đó, tôi cảm thấy như bị điện giật vậy, như là thật sự nói chuyện với con người, Tôi thật sự thấy nhớ cách nói chuyện đó, bị mê hoặc bởi cách nói hoa mỹ mà vô nghĩa ấy , nhưng mà nói chuyện thật sự là gì chứ, cách nói đó toàn chứa đựng sự giả dối, nó rất đẹp, mà toàn là giả tạo. Nếu tôi mà nói thật với con người có lẽ ko cuộc nói chuyện nào dài quá 10 phút. Sự thật là tôi biết ít hơn và những kẻ tôi nói chuyện với, cũng chẳng khá hơn là mấy. Nhưng mà bọn tôi chỉ kéo dài ra và làm cho thú vị hơn cuộc nói chuyện không nội dung bằng cách dùng mấy cái thứ vớ vẩn, vài cái nghi thức phong tục hài hước, quên mẹ mấy thứ ấy đi. Dan Gause. Out
"để lát nữa đi. "
Nói thật ra thì lúc Redlight nói bằng cách lịch sự đó, tôi cảm thấy như bị điện giật vậy, như là thật sự nói chuyện với con người, Tôi thật sự thấy nhớ cách nói chuyện đó, bị mê hoặc bởi cách nói hoa mỹ mà vô nghĩa ấy , nhưng mà nói chuyện thật sự là gì chứ, cách nói đó toàn chứa đựng sự giả dối, nó rất đẹp, mà toàn là giả tạo. Nếu tôi mà nói thật với con người có lẽ ko cuộc nói chuyện nào dài quá 10 phút. Sự thật là tôi biết ít hơn và những kẻ tôi nói chuyện với, cũng chẳng khá hơn là mấy. Nhưng mà bọn tôi chỉ kéo dài ra và làm cho thú vị hơn cuộc nói chuyện không nội dung bằng cách dùng mấy cái thứ vớ vẩn, vài cái nghi thức phong tục hài hước, quên mẹ mấy thứ ấy đi. Dan Gause. Out
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com