TruyenHHH.com

Short Fic Cua Harmony

Nguồn: https://vietharmony.wordpress.com/2015/10/31/harmony-xin-loi-tinh-yeu/

Author/Tác giả: Mel

Beta: Maeve

Rating/Xếp hạng: K

Genre/Phân loại: Oneshot, kinh dị?, tình cảm

Summary/Tóm tắt: Harry thật sự thương Ginny, nhưng đó không phải là yêu. Và khi anh quyết định bước chân về phía Draco, lời xin lỗi cho một tình yêu chân chính đã trở nên muộn màng...

A/N: Đây là lần đầu tiên tác giả thử viết theo kiểu này. Hy vọng nó không quá khó xơi với các bạn đọc...

***

Một ngày chớm thu tháng Mười, gió vẫn chưa đủ lạnh để những đôi vai phải co ro nhưng cũng không còn thanh mát như mùa hạ đã lặng lẽ rời đi. Mùa thu bắt đầu, những chuyện tình cũng bắt đầu và kết thúc.

Nơi Thánh đường đó, có hai người nguyện cùng nhau đi hết quãng đường đời. Mái vòm cao chót vót, những tấm kính màu phản chiếu hạnh phúc cùng khổ đau của thế gian, cô dâu trong màu váy trắng với mái tóc đỏ rực thấp thoáng sau lớp voan rũ bung nhẹ như mây đang nở nụ cười, có thể xem là xinh đẹp nhất đời mình. Cô ngước nhìn anh, người vài phút nữa thôi sẽ chính thức trở thành chồng mình, chàng trai cô yêu thương và ngưỡng vọng bằng cả linh hồn. Chỉ cần có thể ở bên anh, cuộc đời này cô không còn mong muốn gì hơn. Ginny vẫn kiên trì giữ vững nụ cười tỏa nắng của mình, vô tâm gạt bỏ một chút bối rối, một chút trầm tư trên mặt chàng trai đang đứng đối diện. Anh cũng cười, nhưng là nụ cười dịu dàng chừng mực anh vẫn hay cười với những cô gái nhỏ, nụ cười anh dành tặng cô suốt những tháng năm tuổi trẻ của mình. Chàng trai này, chưa giây phút nào thôi chiều chuộng và nâng niu cô, như thể nếu anh buông tay cô sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào. Ginny say đắm và hưởng thụ cảm giác được bảo vệ, che chở đó. Cho đến tận lúc này, anh vẫn nhìn và cười với cô theo cách đó.

"Ginevra Weasley, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, sau này dù hạnh phúc hay khổ đau, con vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ và làm chỗ dựa cho anh ấy?"

Lời tuyên thệ được Cha xứ ngân nga bằng chất giọng trầm ấm, chân thành, Ginny nhìn sâu vào đôi mắt xanh màu ngọc của anh, dịu dàng trả lời - "Con đồng ý!"

Cha xứ mỉm cười gật đầu.

"Harry Potter, con có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ, sau này dù hạnh phúc hay khổ đau, con vẫn sẽ luôn ở bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ và làm chỗ dựa cho cô ấy?"

Như có ai đó vừa chạm vào mặt hồ phẳng lặng, lòng Harry gợn sóng. Trong không khí trang nghiêm và chờ đợi, bất giác anh thấy nặng thề. Đồng ý? Không giống như nhận lời yêu cô, không giống như nhận lời chăm sóc và bảo vệ cô. Lời hứa anh sắp hứa không giống với bất kỳ lời hứa nào anh đã hứa. Nó là ba chữ sẽ đeo đuổi anh suốt cuộc đời này. Ba chữ nếu nói ra rồi sẽ không cách gì thay đổi nữa. Harry luôn là người giữ lời hứa, nếu anh hứa, mọi chuyện sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi. Mà đây có thật sự là điều anh muốn? Ginny vẫn say đắm nhìn anh, đôi mắt cô trong veo, lấp lánh niềm hạnh phúc bất tận. Cô chờ đợi, chờ để nghe lời hứa sau cùng anh dành cho cô.

"Con..." - Harry ngập ngừng - "Con..."

...

"DỪNG LẠI!!!"

Phá tan bầu không khí trang nghiêm có phần tĩnh mịch, phá tan chút gợn sóng trong lòng Harry khiến nó biến thành giông bão, phá tan chút nghi vấn đang từ từ dậy lên khắp Thánh đường vì sự ngập ngừng của anh, cánh cửa khổng lồ mở toang, ánh nắng chói lọi ngoài kia tràn vào như cơn lũ. Harry nheo mắt cố gắng định hình bóng dáng cao gầy vừa xuất hiện ngược ánh mặt trời ngày thu. Ginny bất giác tiến về phía anh, khách khứa lao nhao quay lại, có người đã đứng dậy, Ron và Hermione từ vị trí phù dâu, phù rể cũng đã tiến sát đến bên anh.

Đây là không khí gì? Có vẻ rất quen... Ngày xưa Voldermort tấn công Hogwarts hình như cũng thế này.

Người vừa tới bước dần đến tầm nhìn của Harry với những sải chân quyết liệt và hối hả. Là Draco Malfoy. Trái tim Harry nhảy vọt khỏi lồng ngực.

"Draco..." - Anh lắp bắp.

Gã trai tóc vàng trong bộ lễ phục trắng không vươn chút bụi, một bông hoa hồng vàng đính ngay túi áo dù là vô tình hay cố ý thật sự rất hợp với mái tóc ánh màu bạch kim của hắn, làm chói mắt người nhìn.

"Đám cưới này phải dừng lại, tôi không cho phép!"

Nhanh hơn bất cứ ai, Ron xông ra phía trước, cậu hét vào mặt Draco - "Thằng điên này! Mày định phá Harry tới chừng nào nữa?"

Draco nhếch miệng cười, cái cười khẩy quen thuộc của hắn mỗi khi chọc Ron nổi điên. Harry lại thấy căng thẳng.

"Tao nói là tao không cho phép Potter lấy Weasley!"

"Mày là cái quái gì mà cho hay không cho phép? Tao biết mày từng chọc ghẹo Ginny khi còn đi học nhưng mà nó yêu Harry, không yêu mày!" - Ron tiếp tục sấn tới đẩy vai Draco.

Harry xoắn cổ tay khỏi bàn tay của Ginny, chạy vội tới giữ lấy cậu bạn - "Ron! Bồ bình tĩnh!"

Draco bị đẩy lùi hai bước, vẫn không tháo nụ cười khinh khỉnh treo trên gương mặt trắng trẻo có phần nhợt nhạt bi thương xuống. Hắn phủi nhẹ vai áo, cất giọng điềm tĩnh.

"Cô ta yêu ai tao không quan tâm. Hôm nay tao tới không phải cướp dâu. Mà là cướp rể!" - Hắn nói, hướng mắt nhìn về phía Harry.

"Mày cướp..." Ron vừa định hét lên lần nữa thì thốt nhiên im bặt. Hermione đứng cạnh cậu vẫn chưa thể nói được lời nào. Harry dường như có thể nghe tiếng quai hàm của toàn bộ khách mời, bao gồm cả anh, đang rớt lạch cạch xuống nền đá hoa cương bóng loáng. Có muỗi. Trong đây có muỗi. Harry mơ hồ có thể nghe tiếng muỗi đập cánh đâu đó trong không khí. Có vẻ người duy nhất thực sự hiểu vấn đề là Draco.

Vậy là sao? Trong vô thức tay anh chạm đến chiếc điện thoại trong túi quần. Những dòng tin nhắn mơ hồ nhấp nhóa chạy dọc ngang trong não anh.

Yêu. Yêu ai. Anh. Hôn lễ. Diễn ra. Không. Không diễn ra.

Harry siết chặt nắm tay, mồ hôi bắt đầu túa ra. Đây là ý nghĩa thật sự của tin nhắn đó sao? Ngay tại đây? Và như vậy sao? Đã không còn đường lui rồi. Draco, đã nói ra rồi.

"Cái quái gì...?" - Ron lắp bắp.

"Anh Harry...?" - Ginny hoảng sợ.

Tiếng ồn đã quay trở lại khi tiếng muỗi bên tai Harry tắt ngắm, tiếng ồn ngày càng nhiều, Harry nghe có người hỏi, nghe có người cười, nghe có người mắng chửi. Đau đầu. Anh thật sự thấy đau đầu.

"Anh Harry!!! Anh ta nói khùng điên gì vậy???" - Ginny cật lực giằng lấy tay anh mà lắc. Merlin ơi. Cứu con!!!

"Ginny... chuyện này... anh..." - Harry biết bây giờ mặt mình đang xanh lét. Anh muốn giải thích với Ginny nhưng ánh mắt lại hướng về phía Hermione đang đứng yên lặng phía sau lưng Ron, mặt cô cũng hoang mang như tất cả mọi người nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, cô khe khẽ gật đầu.

Harry hít một hơi thật sâu, anh gỡ tay mình khỏi tay Ginny trong cái nhìn bàng hoàng của cô gái mà chỉ chút nữa thôi sẽ trở thành vợ anh.

"Gin... Anh và Malfoy... tụi anh..." Làm sao có thể nói ra những lời này?!

"Potter! Mày không dám nói để tao nói! Ronald Weasley, nghe này, tao với Potter đang hẹn hò, đã hẹn hò từ lâu rồi nhưng không ai biết. Potter vì tình bạn của mày, vì tình yêu mù quáng của em gái mày mà không dám đến với tao, lại quyết định lấy em mày. Tao không cho phép điều đó xảy ra, tao không thể nhường Potter cho bất cứ ai." - Nói xong, hắn lại quay sang nhìn chằm chằm Harry, nghiêm túc hỏi - "Potter, mày có đi với tao không?"

Harry run lên bần bật, cố kiềm chế cảm giác nôn nao trong lồng ngực, một bước chậm, rồi lại một bước thật chậm tiến về phía Draco. Có ai nói chuyện với tình nhân như hắn không chứ? Đau đầu. Thật sự đau đầu.

"Harry! Bồ làm gì vậy? Bồ và nó?" - Ron nhào tới chụp lấy vai Harry, hết chỉ vào anh, lại chỉ vào Draco.

"Mình xin lỗi, Ron... Những gì Draco nói là..." - Harry đau khổ nói, nhìn Ron, lại nhìn sang Hermione - "...thật."

"Harry..." - Cô gái tóc nâu thở nhẹ, rồi lại im bặt. Harry khẽ lắc đầu, thấy ruột gan như lộn tùng phèo cả lên.

"Anh Harry! Anh không thể đối xử với em như vậy! Chuyện này thật kinh khủng!!!" - Ginny gào khóc, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt xinh đẹp.

"Anh xin lỗi, Gin." - Nhìn Ginny khóc, trái tim Harry như có ai đó giày vò, đau nhói. Anh thật sự thương cô, rất thương cô. Nhưng đó không phải là yêu. Harry chậm rãi bước đến đối mặt với Draco, nhìn thấy trong mắt hắn một chút khinh khi nhưng không kém phần quyết liệt, có lẽ sự mềm yếu và dây dưa của Harry khiến Draco khó chịu, vì hắn, luôn là một người cực kỳ lạnh lùng, hắn có thể làm tất cả để đạt được mục đích của mình, ngay cả làm tổn thương người khác. Nhưng lần này, Harry buộc phải đứng về phía Draco, vì tình cảm thật sự của anh.

Draco đột nhiên đưa tay về phía Harry. Anh ngập ngừng. Nắm lấy bàn tay đó nghĩa là hết đường quay lại rồi. Harry xoay lưng lại, mắt quét sang một lượt, hút vào những hình ảnh đau thương và bàng hoàng của Ginny, bất ngờ của Ron, và dừng lại ở Hermione. Như có gì thôi thúc, giục giã trong tim, Harry nhắm chặt mắt, quay lưng trở lại và nắm lấy bàn tay Draco. Tay hắn lạnh ngắt, lạnh như chính biểu cảm của hắn. Giữ lấy bàn tay đó, Harry nhìn Ron và Ginny lần nữa với vô vàn lời xin lỗi.

"Xin lỗi..."

Một cái giật tay, Draco kéo anh khỏi Thánh đường, cũng nhanh và quyết liệt như cái cách hắn xuất hiện. Harry ở phía sau nhìn chăm chú vào mái tóc bạch kim của hắn, màu tóc hòa vào màu nắng phía bên ngoài tựa như ảo ảnh. Việc Harry đang rời khỏi nhà thờ này, được giải thoát khỏi lời hứa anh không muốn hứa, trở về với tình cảm nguyên sơ nhất, thành thật nhất, về với người anh yêu, bất giác cũng giống như ảo ảnh. Draco Malfoy vĩnh viễn là Draco Malfoy, việc hắn muốn làm, sẽ bất chấp để làm.

***

Hermione nhìn theo bóng lưng của Harry và Draco chìm dần vào ánh sáng chói chang, lòng cô rối bời, bên cạnh cô, Ginny đang khóc hết nước mắt còn Ron chực đuổi theo...

"Không!!! Không Ron!!! Bồ không bình tĩnh, bồ ở đây! Mình đi..."

"Nhưng Hermione! Thằng đó..." - Ron đỏ gay vung vẩy loạn xạ về phía cửa.

Hermione siết chặt vai Ron, nhìn thẳng vào mắt anh mà trấn an - "Để mình, mình sẽ đuổi theo, sẽ nói chuyện với Harry, biết đâu... biết đâu... Để mình đi Ron à..."

Vừa lúc đó, Ginny nhào sang siết chặt tay Hermione, vỡ òa - "Chị Hermione, anh Harry nghe lời chị nhất, chị phải giúp em! Giúp em! Chuyện này quá khủng khiếp rồi."

"Được được Ginny, chị sẽ cố gắng..." - Hermione cắn môi, vỗ nhẹ lên tay Ginny rồi vội vã đuổi theo Harry và Draco.

...

Bên ngoài sân nhà thờ rất ấm, Hermione cúi người lột đôi giày cao gót vướng víu, một tay xách giày, một tay kéo cao chiếc váy trắng tinh, cứ thế chạy chân trần trên nền cỏ xanh mướt còn chút ướt lạnh của sương đêm. Và rồi khi đến con hẻm phía sau, cô đã nhìn thấy nó, chiếc Audi màu đen quen thuộc của anh và một bóng người đang khụy xuống nôn thốc nôn tháo. Thoáng thấy cô bước tới, người đó lật đật đứng thẳng người, rút chiếc khăn mù soa trong túi ra chậm trên miệng. Với vẻ mặt cau có, gân cổ gào lên một cách nóng nảy.

"Nhanh lên!!! Cô chậm chạp quá!"

Hermione nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ. Chỉ hôm nay. Hôm nay cô sẽ để cho hắn quát nạt cô thoải mái.

"Cảm ơn anh, Draco!"

"Thôi đi! Lần này coi như xong. Sau này đừng có đem mấy chuyện ơn nghĩa Potter cứu mạng ra mà đòi hỏi tôi nữa."

Vừa lúc đó, mui xe cũng vừa hạ xuống, Harry cứng đờ ngồi sau tay lái với một vẻ mặt cũng xanh lè xanh lét như thể anh vừa làm chuyện gì đó rất kinh dị và đáng sợ. Cô nhún vai nhìn anh, vừa thấy đáng thương lại vừa thấy tội lỗi. Hermione mở cửa, bước vào ngồi cạnh anh.

"Harry..."

"Thật sao Hermione?" - Anh quay ngoắt qua cô, không giấu nổi vẻ bực dọc. Harry chọc tay vào túi quần rồi giựt chiếc điện thoại ra, trên màn hình là dòng tin nhắn đó - "Em gửi cho anh một cái tin nhắn tỏ tình chỉ ba mươi phút trước giờ làm lễ. Ba-mươi-phút!"

"Đúng là em hơi chậm, nhưng... cuối cùng em cũng biết là bản thân em muốn gì." - Cô thì thầm chữ 'anh' thật nhỏ. Ngay lập tức, Hermione cảm nhận được giọng Harry dịu xuống.

"Anh tưởng là em. Anh đã tưởng. Nhưng... nhưng em cứ phải rinh cái thằng này tới???" - Anh hất mắt ra ngoài cửa xe. Draco trừng mắt lại, kiểu như chắc-tao-muốn.

"Đó là... ừ thì, em nghĩ Ginny sẽ đỡ đau đớn hơn khi biết cô ấy không mất anh vào tay cô bạn gái thân nhất. Và... và cũng vì em quá bấn loạn nên chỉ có thể nghĩ tới đó." - Cô thở hắt ra, đây có thể không phải là một trong những cách xử lý hay ho nhất của cô, nhưng ít ra là nó hiệu quả. Nó hiệu quả vì, vì giờ anh đã ở đây, Harry đã ở đây.

"Thôi bỏ đi. Thà là anh mang tiếng kẻ phản bội..." - Harry thở dài, siết nhẹ lấy tay cô rồi đưa lên môi, chạm phớt một nụ hôn nhẹ vào mu bàn tay cô gái. Cô mỉm cười, nhìn anh xoay chìa khóa trong ổ, và chầm chậm đạp ga. Vừa ngay lúc đó, Hermione bật quay mặt sang cửa sổ, nháy mắt với gã trai vẫn đang hằn học đá ống lon ngoài kia.

"Cám ơn lần nữa nha. Sắp tới nếu có ai cần tôi sẽ giới thiệu anh."

"C-c-cái quỷ gì!" - Draco giơ chân định đạp vào xe, nhưng chiếc xe màu đen đã lao vun vút về phía chân trời rộng lớn, để lại sau lưng những vệt nắng mênh mang bất tận. Thoảng đâu đó trong tiếng gió là tiếng rú của Draco, tiếng cười thích thú của Harry, tiếng nhip tim đập nhẹ nhõm của cô, và đột nhiên Hermione có cảm giác là mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Màn hình chiếc điện thoại của Harry đang đặt trên ghế cũng dần loang theo màu nắng, chỉ còn loáng thoáng những dòng chữ thật nhẹ lướt qua mắt cô...

"Em yêu anh. Hôn lễ sẽ không diễn ra và anh sẽ đi với em."

Kết thúc.

-

Tác giả: Có đáng sợ hông? Chuyện Harry và Draco có đáng sợ hông mọi người? =)) =))


Ah, disclaimer: Fic được lấy ý tưởng từ một video clip trên mạng, và nội dung lẫn giới tính nhân vật có được thay đổi đôi chút. Từ version ngôn tình sang version đam mỹ. =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com