TruyenHHH.com

Short Fic Của Harmony

The Perfect Gift

thanhphonge


Nguồn: https://vietharmony.wordpress.com/2013/12/10/harmony-the-perfect-gift/

Author/Tác giả: Megan Rose

Translator/Dịch: Lanh Van

Rating/Phân loại: K

Genre/Thể loại: tình cảm, dễ thương, fic ngắn

Tình trạng: Hoàn thành.

Summary/Tóm tắt: Tuổi thơ quả thật ảnh hưởng đến cách nghĩ của một người về một sự vật nào đó. Một Harry chưa bao giờ biết đến sự an bình trong giáng sinh sẽ đón Noel như thế nào? Liệu Hermione có giúp Harry cảm nhận được không khí gia đình hay không?

***

Bốn ngày trước giáng sinh

Giai điệu dịu dàng của Bing Crosby về một Giáng sinh Trắng vang lên trong căn hộ nhỏ, át cả tiếng mưa rơi ào ào ngoài khung cửa. Hermione Granger lặng nhìn màn mưa xám và thở dài. Giáng Sinh Trắng, mình thì chả mong tí nào.

Cố hướng sự tập trung lại vào công việc dang dở, cô với tay lấy chiếc hộp trên bàn làm bếp, lôi từ trong đó ra một vật khác. Đôi tay cô thoăn thoắt mở lớp gói bên ngoài, để lộ một chiếc tất dài. Trên đó có hình một cảnh thật ấm cúng với hình một cô bé đang nhìn trộm ông già Noel đặt quà dưới gốc cây thông Noel được tạo bởi những sợi nỉ, vài chục hạt cườm và vài đồng vàng trang trí. Và trên đầu của chiếc tất, dòng chữ Hermione được thêu nắn nót màu đỏ. Chiếc tất Giáng Sinh của cô.

Đặt nó nằm dài trên chiếc bàn, cô ngó vào chiếc hộp lần nữa và lôi ra một thứ nữa cũng được gói cẩn thận. Cô mỉm cười khi thấy nó, một chiếc tất khác, lần này có hình một thiên thần được gắn trên đó, và cái tên được thêu là Siri, với chỉ màu xanh.

Hermione quay về hướng phòng khách, gọi khẽ. « Siri, lại đây nào bé con ! »

Ở chính giữa phòng khách, bé Siri mà cô vừa nhắc tên đang tha thẩn chơi đùa cùng đám búp bê và lắp bắp những thứ mà chỉ có đám bé con xíu xiu hiểu nổi. Cô bé ngẩng mặt lên khi thấy tên mình phát ra, rồi đứng dậy và lẫm chẫm chạy về hướng ấy. Vừa tới chỗ Hermione, bé lập tức chìa tay ra. « Bế Siri… má », à, ra là cô nhóc đòi bế !

Chiều ý con gái, Hermione nhấc cô nhóc đặt lên đùi, và khé vén một lọn tóc xòa trước khuôn mặt xinh xắn ấy. « Coi quà ngoại gửi nè con ! » Cô chỉ cho con gái mớ đồ vương vãi trên bàn.

Đôi mắt trong veo của bé Siri lần lượt lướt qua mọi thứ trước khi dừng lại ở một hình người tuyết bằng bông. Hai bàn tay bé xíu lập tức túm lấy nó và đưa lên khoe má. « Xinh xinh… má ! »

« Ừ, rất xinh xắn con nhỉ ? Tên ông người tuyết là gì nhỉ ? Tên gì hả con ? » Hermione gợi ý.

Cô bé chăm chú nhìn hình chú người tuyết mũm mĩm một lúc lâu mới nhớ ra và toét miệng ra cười. “Fros-sy!”

“Đúng rồi, là Frosty!” Hermione cười sửa lại cho con gái, ôm chặt cô bé vào lòng như phần thưởng. “Thiên thần của má thông minh ghê. Coi ngoại cho con cái gì nè.” Cô nhấc chiếc tất có dòng chữ Siri lên chỉ cho nhóc Siri.

Chú người tuyết bằng bông ngay lập tức bị bỏ quên khi cô bé chồm tới vồ lấy chiếc tất nhưng chợt kêu lên một tiếng phản đối khi Hermione giữ lại chiếc tất không cho cầm. “Má đã nói không được vồ như thế mà Siri. Con phải nhẹ nhàng với đồ chơi chứ.” Cô nghiêm giọng nhắc nhở rồi đưa chiếc tất cho con gái. Cô bé ngắm nghía món đồ mới kỹ lưỡng, những ngón tay xinh xinh lần lượt nghịch những mẩu thêu bằng nỉ và những đồng vào trang trí gắn trên đó. “Nhẹ nhàng thôi.” Hermione lại nhắc.

Tiếng chìa khóa tra vào ổ ở cửa ra vào khiến hai má con chú ý. Họ nhìn nhau, hai đôi mắt nâu mở to rạng rỡ. “Ba về, ba về!” Bé Siri tuột xuống khỏi lòng má và lon ton chạy ra cửa.

Harry Potter cảm thấy không gì khó khăn hơn là lách được vào nhà và đóng lại cửa cẩn thận sau lưng với một “tia chớp” nhỏ nhắn với một mái tóc màu đen ào tới ôm chặt bắp chân anh, miệng không ngớt tía lia. “Ba ơi… ba ơi… ba ơi… ba ơi… ”

“Siri… Siri… Siri… Siri…” Anh nhại lại con bé và nhấc nó lên, ôm nó ngang hông rồi tiến lại gần cái bàn. Hôn rối rít lên hai cái má bầu bĩnh đáng yêu, anh làm cô nhóc cười phá lên thích thú. “Cô nhóc của ba ở nhà thế nào? Không quấy má chứ? A, chào má Siri!”

Hermione ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh. “Chào ba nó. Hai má con em đã ăn mì ống tối nay rồi. Phần anh còn trên bàn ấy.”

“Cám ơn em. Anh ăn sau được không?”

Cô gật đầu, với tay ra vuốt nhẹ lên cánh tay to khỏe của anh rồi lồng bàn tay mình vào bàn tay ấy. “Hôm nay anh thế nào?”

“Kinh dị. Anh bị đá vài cú vào mông trong buổi tập thể lực. Úi, anh xin lỗi.” Anh nháy mắt với cái liếc mắt bất bình của Hermione. Thở dài mệt mỏi, anh ngồi phịch xuống ghế cạnh cô và ngay lập tức để ý thấy đống bừa bộn trên bàn. “Cái gì thế này?”

“À, má em vừa gửi. Là đống trang trí với quà Noel của em hồi nhỏ cùng mấy thứ linh tinh khác ấy mà. »

« À há ! » Lòng hiếu kỳ nổi lên đùng đùng, Harry kéo cái hộp lại gần và xem xét nội dung bên trong.

« Vài thứ còn có từ hồi Giáng Sinh đầu tiên của em lận. » Hermione giải thích khi thấy anh lần giở từng thứ một.

« Anh cũng đoán thế. » Harry lôi ra một chiếc chuông nhỏ bằng đất nung, sơn tùm lum đủ thứ màu với một sợi nylon màu đỏ trên đầu. Anh đung đưa nó trước mặt cô với một nụ cười đầy ý nghĩa. « Xinh nhỉ ? »

Cô giật lấy nó vứt lại vào trong hộp, rồi lè lưỡi ra trêu anh. « Thôi nào, hồi làm cái đó em mới có năm tuổi. »

Harry khùng khục cười khi anh ngó sang mấy vật khác trong hộp, những báu vật Giáng Sinh vô giá của Hermione. Cô thật sự sung sướng hài lòng khi thấy nét cười cợt mất đi, thay bằng một nỗi man mác, hoài niệm dần hiện ra trên gương mặt của anh. Nhấc cái tất của bé Siri và của chính cô lên như khoe, cô cười. « Anh thấy sao ? »

« Ồ, ai làm chúng thế ? » Harry ngước lên và nheo mày lại khi thấy chúng.

« Má làm đấy. »

« Đẹp thật. »

« Em mừng là anh thích chúng. » Cô nói khẽ và với lấy cái hộp, lôi trong đó ra một thứ và đưa nó cho anh. Sững lại bối rối, anh mở nó ra xem xét. Đôi mắt anh mở to ngạc nhiên khi thấy một chiếc tất khác, trang trí cũng rực rỡ như mấy cái kia. Nó có hình một nhà thông thái đang cưỡi lạc đà và tên anh được thêu trang trọng bằng chỉ vàng trên viền tất. « Má em làm nó cho anh ư ? »

Hermione gật đầu. « Má nói mọi người trong gia đình ai cũng cần có một cái. »

« Mọi người trong gia đình… » Anh lặp lại, bối rối không nói được gì khác.

Cô vươn tới, phủ tay mình lên tay anh, nhẹ nhàng. « Anh cũng là một phần của gia đình mà, Harry ! »

Anh gật đầu. « Anh chưa bao giờ có một chiếc tất. » Tiếng thì thầm dường như không ra tiếng.

Em biết, cô buồn rầu nghĩ.

Ngồi nhìn đăm đăm vào đống tất một lúc, anh hắng giọng đứng lên. « Thôi mình treo đống này lên chứ nhỉ ? »

***

Ba tuần trước Giáng Sinh.

“Thử nhắc anh nhớ xem tại sao mình ở đây nhỉ?”

Hermione đang cúi xuống chiếc xe đẩy, thắt lại dây giày và chỉnh lại cái nơ đỏ trên mái tóc đen của Siri. Cô ngẩng lên nhắc. “Vì sắp Giáng Sinh, và chụp ảnh với ông già Noel là truyền thống mỗi Giáng Sinh.”

Harry liếc nhìn đám đông tụ tập trong cửa hàng mua sắm của Muggle. “Vì thế nên chúng ta nhất định phải chụp ảnh hôm nay, cùng với tất cả đám trẻ con ở Luân Đôn này hả?” Anh thì thầm, tựa người vào tay nắm của chiếc xe đẩy, cằm dựa vào hai bàn tay.

Hermione huých cùi chỏ vào người anh. “Đừng có nhăn nhó như lão Grinch (xem chú thích dưới bài viết này) thế chứ!” Cô nhìn anh một lúc trước khi nói tiếp. “Anh chưa bao giờ chụp ảnh với ông già Noel đúng không?”

“Ừm, anh chưa bao giờ gặp ông ta thì đúng hơn.” Anh sửa lại, cụp mắt xuống. “Giáng Sinh nào họ cũng đưa Dudley đi chơi và vứt anh lại nhờ bà Figgs trông mà.”

Đừng nói cay đắng thế Harry, em không muốn òa lên khóc ở giữa cửa hàng đâu. Hermione nghĩ, lòng nhói đau khi thấy Harry vẫn chăm chăm nhìn cái sàn nhà.

Thoáng bâng khuâng của họ bị phá vỡ khi ai đó đập khẽ tay lên vai Harry. Anh quay lại và thấy người phụ nữ đứng sau anh đang mỉm cười, cái cười cố tỏ ra lịch sự dù người cười đang cực kỳ khó chịu. Bà ta gật đầu với anh. “Mọi người tiến lên kìa ông.”

“Ồ, xin lỗi.” Anh lúng túng đẩy cái xe nôi của Siri lên trước.

Khi họ đến đầu hàng, Harry đưa tay bế bé Siri ra khỏi xe. Tay phụ tá cho bác phó nháy đã hóa trang thành một chú yêu tinh quay ra hỏi họ. “Chỉ có cô bé này chụp thôi chứ?”

Anh đã định đồng ý thì Hermione xen vào. “Không, cả ba chúng tôi sẽ cùng chụp.”

Harry quay lại nhướng mắt nhìn cô. Cô đưa mắt nhìn lại, bế bé Siri khỏi tay anh. “Chứ sao, chả lẽ anh muốn con bé chụp một mình à? Hơn nữa, em muốn có một bức ảnh gia đình.” Anh nhìn cô phân vân, nhưng rồi cũng chấp nhận đến gần.

Ông già Noel vẫy tay và nói những câu dịu dàng với bé Siri. Cô nhóc yên vị trong lòng má, ngó chằm chằm chú yêu tinh già trước mặt. Không cười, không khóc, chỉ ngó chằm chằm. Hắn ta chỉ cho Harry đứng cạnh ông già Noel và hai mẹ con đứng bên kia. Hermione loay hoay một lúc để xếp cho Siri ngồi một nửa trên lòng ông già Noel. Thấy đã ổn, tay phụ tá nhanh nhẹn quay lại cạnh máy chụp hình, với lấy một cái chuông và rung lên. Ông thợ chụp hình chỉnh lại máy ảnh rồi cười với cái gia đình nhỏ ấy. “Đếm đến ba nhé. Một… hai… ba…”

Tách.

***

Hai tuần trước Giáng Sinh

“Xong rồi, anh thấy sao?”

Harry bước lùi lại, ngắm nghía kỹ lưỡng thành quả của hai người: một cây thông lùn tịt khoảng gần 1 mét được đặt trên bàn gần cửa sổ phòng khách. Hermione đã phủ lên đống cành lòa xòa của nó một đống đồ trang trí, đèn màu và dây kim tuyến. “Trông thảm thật!”

Cô gắn nốt hình chú lính chì đồ chơi lên cành cây và quay ngoắt lại nhìn anh. “Nó không thảm tí nào hết!”

“Hermione, trông nó cứ như cây thông của Charlie Brown ấy.”(Xem chú thích dưới bài viết này!)

“Đúng, nhưng anh có nhớ cuối phim cái cây thông ấy trở nên tuyệt vời thế nào không?” Hermione hếch mũi lên cự nự.

Harry quyết định thử tấn công cách khác. “Sao mình không thử kiếm cái cây nào to hơn một chút nhỉ?”

“Nhưng mà cái cây này vừa in với khung cửa sổ. Và ít nhất, nó nằm ngoài tầm với của Siri.”

Đúng là linh như nhắc Tào Tháo, một tiếng kêu nhỏ phát ra từ căn phòng ngủ sau lưng họ. “Má, Siri muốn dậy.”

“Anh vào bế nó cho.” Harry xung phong tiến về phía phòng ngủ của cô con gái yêu.

Chỉ còn biết lắc đầu, Hermione nhún vai nhìn anh ra khỏi phòng. Cách anh miễn cưỡng đón chào mấy thứ truyền thống Giáng Sinh mà cô đã quen từ nhỏ bắt đầu làm cô nản lòng. Đầu tiên là vụ bức hình với ông già Noel, giờ thì là cái cây thông. Cô biết rõ Giáng Sinh với anh vốn chả có gì đặc biệt, và chính vì thế cô mới tích cực làm những việc này hơn. Tim cô đã thắt lại mỗi lần nghĩ tới cảnh một cậu bé bị bỏ rơi, phớt lờ mỗi mùa Giáng Sinh, chưa bao giờ cảm thấy yên bình hay cảm nhận được hơi ấm cuả sự đoàn tụ sum vầy, vốn là tinh thần của ngày lễ này. Cô đã quyết định thay đổi điều đó, dù cho việc này có làm tổn thương hoặc cô, hoặc anh, hoặc cả hai.

Vài phút sau Harry quay lại với bé Siri trên tay. Đôi má bầu bĩnh của con bé ửng hồng sau giấc ngủ, hai tròng mắt mở to rạng rỡ khi nhìn thấy cái cây thông Noel giữa nhà. Dường như hoàn toàn bị cuốn hút bởi hình ảnh ấy, đôi bàn tay bé xíu lồng chặt vào nhau, và cử động duy nhất của cô bé là cái miệng không ngừng chóp chép mút cái núm vú giả trong miệng.

“Con thấy sao, nhóc của ba?” Harry thì thầm vào tai bé. Siri vẫn không phản ứng gì, vẫn như lạc vào hình ảnh của những chùm đèn màu và những sợi dây kim tuyến lấp lánh.

Hermione bước về phía hai cha con, giận dữ. “Harry, bỏ cái đó ra khỏi miệng con ngay! Em tưởng em đã vứt hết mấy thứ đó rồi mà.” Giằng bé con ra khỏi tay Harry, cô kéo cái núm vú giả trong miệng nó ra và vứt vào thùng rác không thương tiếc.

“Hermione, con thích cái đó mà!”

“Nhưng mà con đã lớn, em nói với anh bao nhiêu lần rồi.”

Harry lắc đầu rầy nhẹ cô. “Em chăm con như mấy gã buôn nô lệ ấy.”(Xem chú thích dưới bài viết này!)

“Anh thì chiều con hệt mấy tấm thảm chùi chân.”(Xem chú thích dưới bài viết này!) Hermione cũng không vừa, độp lại, mặt không nén nổi nhăn nhó. Cô bế nhóc Siri đến gần cái cây thông Noel, chỉ cho con bé đống đồ trang trí. “Sao hả bé con, con thấy đẹp không?”

“Đẹp… đẹp…”

“Thấy chưa, em nói rồi mà.” Hermione cười khoái trá.

Anh giơ hai tay lên cao làm điệu bộ đầu hàng hài hước. “Được rồi… được rồi… Anh biết tốt nhất không nên thử tranh cãi với hai má con em mà.”

Hermione lùi lại khi thấy Siri với tay ra đòi nghịch mấy cành cây. Cô đưa cho cô bé một quả banh nhựa để nghịch, giúp cô bé ‘quên’ đi cái cây hấp dẫn. Harry bước tới sau lưng cô, vòng tay ôm cả hai người vào lòng. Hermione ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt xanh lá của anh, và chính lúc đó, cô cảm giác mình đã tìm thấy ánh lên trong đó nét bình yên và đầm ấm gia đình mà cô mong mỏi.

***

Đêm Giáng Sinh,

Harry bước vào phòng và thấy Hermione đã chỉnh tề trong bộ đồ ở nhà màu xanh lam in hình những bông tuyết trắng nho nhỏ. Cô đang ngồi ở mép giường, nhìn xa xôi mơ màng.

« Này em… »

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười dịu dàng. « Con ngủ chưa anh ? »

« Nhanh như chớp. » Anh ngồi xuống cạnh cô. « Em không định đi ngủ đấy chứ ? Mới có bảy rưỡi tối thôi mà. »

« Không ! » Cô nhìn anh chăm chú. « Em biết chúng ta không nên mở quà trước khi ăn tối cùng ba má ngày mai. Nhưng có một thứ em muốn đưa riêng cho anh bây giờ. »

« Vậy à ? Cái gì thế ? »

Cô đứng dậy bước chậm rãi tới tủ quần áo, với tay kéo một chiếc hộp gần như không có gì đặc biệt khỏi ngăn đựng. Mang nó trong tay và ngồi xuống cạnh anh, cô nhìn nó một lúc, hít một hơi dài trước khi quay lại nhìn thẳng vào mắt anh. « Anh có nhớ tháng trước, em đưa Siri đến thăm Andromeda và Teddy không ? » Cô nói tiếp khi thấy anh gật đầu. « Hôm đó, Andromeda kể với em là cuối cùng bà ấy đã có thời gian soạn đống đồ của cô Tonks và thày Lupin, để coi cái gì có thể cho đi, cái gì giữ lại cho Teddy dùng. Và bà ấy đã vào hầm bạc của chú Lupin ở Gringotts rồi tìm thấy cái này. Bà ấy không biết đống đồ bên trong để làm gì nên đã cho em xem. Ngay khi em nhìn thấy chúng, em biết anh nên giữ chúng thì hơn… Nên… đây… anh coi đi… »

Trán nhăn lại bối rối, Harry cầm lấy chiếc hộp mở ra. Cảm giác đầu tiên là một đống hỗn hợp lùng nhùng những thứ có vẻ chả có giá trị gì lắm. Tuy vậy anh đoán chúng phải có một ý nghĩa to lớn nào đó thì thày Lupin mới giữ chúng trong hầm bạc của mình. Anh chỉ không hiểu vì sao Hermione nghĩ chúng có thể có ý nghĩa với anh.

Cái lý do anh đang tìm kiếm trở nên rõ ràng hơn khi Harry nhìn kỹ mớ đồ ấy. Những ngón tay anh lướt qua một thứ rất giống một bó ảnh chụp cũ kỹ. Trên đó hiện ra gương mặt một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc : Một pháp sư cao lớn, tóc đen và bù xù đầy bất trị và một nữ phù thủy tóc đỏ xinh đẹp.

Ba má anh.

Harry cảm thấy tim mình đang đập nhanh dần theo mỗi cái lướt tay trên từng bức ảnh chụp ba má anh ở những nơi khác nhau và những thời điểm khác nhau. Trong vài bức, anh còn thấy rõ má anh đang có bầu, hoặc cùng ba anh bế một cậu nhóc tóc đen bù xù. Vài bức khác là ba má anh chụp với một Sirius và Remus lúc trẻ, hoặc chính anh hồi bé xíu với đám bạn bè của ba má. Một bức ảnh chợt khiến anh chú ý. Trong đó, má Lily đang bế anh, ba James đứng sau đó và cả gia đình đứng trước cây thông Noel. Một tay vẫn cầm bức ảnh, anh chợt nhận thấy cái gì đó tròn tròn trong hộp và nhấc nó lên. Đó là một quả cầu Giáng Sinh ; bên trong có hình một chú bé dễ thương đang say ngủ trước lò sưởi, cạnh đó là một cây thông Noel trang trí rực rỡ với những vết sơn màu. Trên đó mang dòng chữ bằng vàng nổi bật : Giáng Sinh đầu tiên của Bé con.

Run run đặt mọi thứ trở lại hộp, Harry tiếp tục nhìn đến những thứ khác : thư từ, ghi chép, nhật ký, đồ lưu niệm từ Hogwarts, và cả đống thứ anh không biết từ đâu ra hay vì sao chúng quan trọng đến thế. Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng bằng việc chúng đã từng thuộc về ba má anh, với anh, thế là đủ.

Cảm xúc bỗng dưng cuồn cuộn trong lồng ngực. « Tất cả những thứ này… thày Lupin đã giữ chúng trong suốt những năm qua ư ? »

Một bàn tay dịu dàng đặt lên vai anh. « Em tin là thày ấy đã cất giữ chúng sau khi mà… anh biết đấy. Em cũng tin là thày ấy giữ chúng để lúc nào đó sẽ đưa lại cho anh, nhưng tiếc là không còn cơ hội nào. »

Đậy cái hộp lại cẩn thận và đặt xuống sàn nhà, Harry cố gắng nuốt trôi cái cảm giác nghẹn cứng trong cổ họng làm anh khó chịu nãy giờ. Cuối cùng, anh chỉ nhìn lên Hermione khi cảm thấy đủ bình tĩnh. Cô nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt nâu long lanh nước tràn ngập một niềm thương cảm sâu sắc và trên hết là một tình yêu thương vô bờ bến.

« Ôi Hermione… Anh cám ơn em, dù anh thực sự không biết làm sao cám ơn em cho đủ… » Anh cất tiếng gần như thì thầm.

Cô vòng tay ôm anh vào lòng, và gần như cùng lúc đó đôi cánh tay mạnh mẽ của anh choàng qua người cô, xiết chặt. « Không cần cám ơn em, anh thân yêu ạ. » Cô nhẹ tách người ra, mỉm cười dịu dàng nhìn anh trước khi nhẹ nhàng gắn chặt hai đôi môi. Và khi cô muốn tách ra lần nữa, anh xiết chặt cô lại, hôn nồng nàn hơn bao giờ hết. Anh để mình chìm đắm vào thế giới thần diệu ấy cho đến khi cảm thấy nghẹn thở. Họ ngưng nụ hôn lại, nhưng vẫn đứng yên trong vòng tay nhau.

Một lúc sau, Harry vuốt nhẹ lưng cô, rồi vuốt dọc cánh tay và lồng bàn tay mình vào những ngón tay mảnh dẻ. « Em biết không, anh nghĩ là sẽ không công bằng cho lắm nếu chỉ có anh được nhận quà sớm. Anh cũng có một món quà muốn đưa cho em khi chỉ có hai chúng mình. »

Cô khẽ mỉm cười. « Anh không cần làm thế đâu. »

« Anh biết, nhưng anh muốn làm thế. »

« Hm, nếu anh cứ nhất quyết thì… được thôi… Quà em đâu ? »

Cười khúc khích trước câu nạt yêu của cô, Harry buông tay cô để đi lại phía bàn phấn. Anh mở ngăn kéo, lấy ra chiếc hộp quà anh đã chuẩn bị. Chiếc hộp khá là nhỏ, nếu không muốn nói là rất nhỏ.

Trở lại bên cô, anh nhìn cô và lại thấy vẻ căng thẳng như lúc nãy. « Anh đã vò đầu bứt tóc cả mấy tuần nay để tìm ra thời điểm lẫn không gian thích hợp để làm việc này. Có vẻ nó đến rồi thì phải. » Anh đặt chiếc hộp vào tay cô, thúc giục khi thấy ánh mắt cô ngại ngần. « Đừng suy nghĩ gì hết, cứ mở ra đi em. »

Những ngón tay cô run run lần mở chiếc hộp nhỏ, để lộ ra bên trong một chiếc hộp bằng nhung màu tím. Một chiếc hộp TRANG SỨC bằng nhung màu tím. Cô bật mở nắp hộp, và đập vào mắt cô là chiếc nhẫn gắn một viên kim cương thanh tú nhất mà cô từng thấy. « Ôi Harry… » Cô nghẹn ngào, những giọt nước chực chờ trào ra khỏi khóe mắt.

Gỡ cái nhẫn ra khỏi hộp, Harry đưa tay nắm lấy bàn tay trái của cô. « Hermione, em là người đã thấu hiểu những năm tháng vừa rồi đối với anh như thế nào. Nhưng từ tận đáy lòng, anh có thể nói rằng em là phần tốt đẹp nhất trong những năm tháng ấy. Từ tám năm nay, em là người bạn thân, là quán quân, là người cổ vũ, là tri âm của anh. Em luôn muốn anh trở nên tốt hơn. Và từ cái ngày bọn anh cứu em khỏi con quỷ và em nói dối để nhận trách nhiệm về chuyện đó, anh đã biết rằng, cuộc đời anh sẽ chẳng là gì cả nếu thiếu em. Em tặng anh bé Siri, tặng anh một gia đình mà anh nghĩ chẳng thể có nổi. Anh yêu em nhiều hơn cả thứ tình yêu vĩ đại nhất anh có thể nghĩ tới. Em đồng ý lấy anh chứ ? »

Bàn tay kia của Hermione đã đưa lên chắn ngang miệng cô tự lúc nào, tựa như ngăn những tiếng nấc trong lồng ngực đang không ngừng dội lên. « Ôi Harry, vâng ! Vâng… vâng… vâng… ngàn lần vâng… Tất nhiên là em đồng ý lấy anh rồi ! »

Anh lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô, rồi nâng bàn tay lên miệng hôn khẽ. Họ nhìn nhau, yên lặng không thốt nên lời, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Từng cơn sóng hạnh phúc không ngừng ào tới phủ lên hai người. Một lần nữa, hai đôi môi tìm đến nhau trong niềm hạnh phúc và đam mê đã trở nên quen thuộc.

Khẽ ngưng nụ hôn, Harry lướt tay trên gò má ửng hồng của người vợ chưa cưới. « Cám ơn em về tất cả, tình yêu của anh. »

« Không có gì. Chúc mừng Giáng Sinh, anh yêu. »

« Giáng Sinh vui vẻ, thiên thần của anh. »

—————-

Chú thích

1. Lão Grinch: nhân vật trong phim hoạt hình Kẻ bắt cóc ông già Noel. Nhân vật này có gương mặt xanh lè, rất ghét Noel vì cảm thấy vô vị mỗi dịp Giáng Sinh đến. Lão cho là ông già Noel là một sự phí phạm vớ vẩn. Nguyên nhân là lão không hoặc chưa hề biết đến sự ấm áp của tiệc sum vầy đêm Noel chăng?

2. Cây thông Giáng Sinh của Charlie Brown: Charlie Brown là nhân vật hoạt hình khá nổi tiếng. Cây thông của cậu ban đầu trông rất thảm hại, bé xíu với mỗi một quả bóng thủy tinh trang trí, như thế này.Và khi Hermione nói là đến cuối cùng thì cái cây đó trở nên đẹp tuyệt vời, vì bạn bè cậu bé đến và chung tay giúp cậu bé có một cây thông đẹp hơn, như thế này.

Ngoài ra, chi tiết về lão buôn nô lệ và tấm thảm chùi chân, LanhVan gặp khó khăn khi dịch vì ko biết chuyển nghĩa thế nào để đảm bảo giữ nguyên tính mai mỉa của hai câu đối thoại. Đại loại Harry muốn nói Hermy chăm con kỹ lưỡng chi li như lão buôn nô lệ chi li với từng tên nô lệ một. Còn Hermy thì bảo Harry chiều con quá thể, như tấm thảm chùi chân ai chùi cũng được. Nếu ai có ý kiến góp ý khác hoặc cách hiểu khác xin thông báo ngay ở đây, LanhVan sẽ xem xét sửa chữa ngay khi có thể.

Cám ơn mọi người đã đọc đến tận đây. Giờ thì chờ rep của cả nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com