TruyenHHH.com

[short fic] [Chanbaek] Xin lỗi, lỗi của mình là yêu con người! [ym]

Xin lỗi, lỗi của mình là yêu con người! -ending- [ym]

Shimyoungmin

---------Nhà của Chanyeol-------------------

Chanyeol chán nản  đẩy cửa bước vào nhà. Anh cảm thấy thực sự mệt mỏi sau cuộc nói chuyện hơn 2 giờ đồng hồ với Nana. Trong lòng anh, giờ đây Nana thực sự đã trở thành một con người khác. Cô ta không còn là một người con gái hiền lành, đáng yêu, hay cười như anh từng biết trước kia. Cô ta thực sự là một người ích kỉ và hẹp hòi. Thậm chí cô ta còn thừa nhận rằng cô ta đã dạy Baekhyun cách tự tắt nguồn (tự tử). Chanyeol thực sự không thể chấp nhận được hành vi độc ác và vô nhân tính đó của cô ta nên anh đã giứt khoát chia tay. Anh dường như không thể chịu được khi ai đó làm tổn thương Baekhyun. Đúng rồi, Chanyeol chợt nhớ tới Baekhyun.

-"Baekki à, mình về rồi này... cậu có thể xuống đây được không?" Chanyeol ngó qua phòng khách và nhà bếp tìm kiếm Baekhyun. Không thấy có tiếng trả lời.

-"Baekhyun à, cậu có nghe mình gọi không đấy?" Chanyeol bắt đầu cảm thấy lo lắng. Linh cảm mách bảo anh rằng có điều gì đó bất thường đang diễn ra. Bình thường giờ này Baekhyun đã thắp đèn lên rồi. Baekhyun rất sợ tối mà. Robot cũng có cảm xúc, thậm chí cậu ta còn nhạy cảm hơn cả con người. Những con Robot "bầu bạn" luôn được tạo ra với đặc điểm nổi bât là như vậy :"nhạy cảm- tinh tế- hiền lành" để có thể dễ dàng làm bạn với những người cô đơn nhưng dường như điều đó cũng trở thành nhược điểm của chúng. Nhiều khi, Chanyeol thậm chí phải an ủi lại con Robot này vì nó quá mít ướt. Nhưng chưa bao anh giờ cảm thấy mệt mỏi vì điều đó. Tự bản thân anh muốn làm điều đó, muốn bảo vệ và chăm chút cho Baekki. Ngoài Baekhyun ra thì còn có ai hiểu anh nữa chứ?

-"Baekhyun à... cậu đang trốn mình đó có phải không? mình không thích điều này đâu đấy....!" Chanyeol bắt đầu cảm thấy sợ. Một nỗi sợ không tên. Anh cuống cuồng chạy qua các phòng ở tầng dưới. Không có. Chanyeol vội vã lao lên lầu. Anh trượt chân, ngã xõng xoài trên cầu thang. Dù rất đau nhưng anh cố gắng bò dậy. Khi có tiếng bước chân, đèn trong nhà tự động bật sáng. Mọi thứ hiện ra trong sự tính lặng đáng sợ. Chanyeol chạy vào phòng ngủ của anh, không có baekhyun. Anh chạy vào phòng của Baekhyun cũng không có. Anh gần như muốn bật khóc...

-"BAEKKI À... CẬU MAU RA ĐÂY ĐI" Chanyeol hét lên giữa hành lang vắng lặng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó. Chanyeol lao thẳng về phía cuối hàng lang đến phòng để đồ cũ của căn nhà. Đã có lần hệ thống Pin mặt trời của căn nhà bị hỏng nên căn nhà không có điện, Chanyeol đi cắm trại cùng với lớp đến khuya vẫn chưa về, Baekhyun sợ quá liền trốn vào trong chiếc hộp lớn ở trong căn phòng đó. Khi Chanyeol phát hiện ra cậu ở đó, Baekhyun hoàn toàn không thể cử động được, cậu bị co cơ liên tục và đặc biệt là đôi mắt, hoàn toàn không nhận diện được mọi vật xung quanh nữa...Cậu đã bị dơi vào trạng thái hoảng loạn và phải đến trung tâm chăm sóc Robot của Seoul để điều trị mất 1 tuần... Chỉ nghĩ tới đó thôi là Chanyeol đã không thể giữ được bình tĩnh nữa. Anh đẩy cửa bước vào thấy Baehyun ngồi ở đó, trên một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ đầu gục xuống bàn.

-"Sao mình gọi mà cậu không trả lời hả Baekhyun?" Chanyeol vừa tiến đến chỗ Baekhyun ngồi vừa hỏi. Baekhyun vẫn yên lặng. Chanyeol không thể chịu đựng được hơn nữa, anh lay mạnh người Baekhyun. Lần này ...Chanyeol thực sự rất hoang mang. Baekhyun đã bất động, cơ thể không còn chút hơi ấm, đèn tín hiệu trên thiết bị liên lạc ở tay cũng đã tắt hoàn toàn nghĩa là nguồn năng lượng cung cấp cho nó đã bị ngắt hoàn toàn. Trước khi Chanyeol kịp nhận ra điều chẳng lành đó là gì. Từ bàn tay của Baekhyun rơi ra một chiếc máy lưu trữ thông tin đặc biệt. Chanyeol bật máy lên, đặt xuống bàn. Hình ảnh của Baekhyun dần xuất hiện cùng với lời nhắn:

-" Cậu chủ Chanyeol à, thực sự Baekki không biết phải nói gì vào lúc này nữa... ngày mai là sinh nhật của cậu rồi đấy. Baekki rất vui khi nghĩ đến điều đó, Baekki cũng đã từng được tham dự sinh nhật của chủ nhân trước đây vài lần. Có nhiều thứ bánh kẹo rất ngon, Baekki thấy lũ trẻ đều la hét và phát cuồng vì những thứ ấy nên Baekki đoán vậy...Điều đó thật đặc biệt cậu chủ có nghĩ thế không? Baekki là Robot nên chưa bao giờ có sinh nhật và được ai đó tổ chức sinh nhật cho mình cả. Nhưng Baekki biết là Robot thì không cần thiết có sinh nhật, vì Baekki không phải là robot nội trợ nên không thể ăn uống được, lưỡi của Baekki cũng không cảm nhận được vị của thức ăn...hi... Cậu chủ đã từng nói với Baekki rằng, robot là sản phẩm tuyệt vời nhất trong vũ trụ do con người tạo ra. Nhưng bản thân của BAekki thì lại nghĩ rằng con người thực sự mới là điều kì diệu nhất trong vũ trụ này. Robot có thể khóc nhưng nước mắt không có muối như con người, RObot có thể bị thương nhưng vết thương không thể tự lành lại như con người, Robot có trái tim nhưng không có máu như con người, Robot có cảm xúc nhưng không thể có tình yêu như con người, Robot có thể chăm sóc trẻ em và người già nhưng không thể sinh con như con người...Và Baekki là RObot nên không thể có tình cảm với chủ nhân được !!! Baekki có thể làm tất cả những việc mà một người yêu có thể làm cho chủ nhân nhưng mãi mãi vẫn chỉ là một con RObot hỏng... Cậu chủ, đối với Baekki là người tốt nhất trên thế giới này. Lân đầu tiên, cậu chủ nắm tay của Baekki, Baekki cảm thấy điều đó thật kì diệu. Bàn tay của Baekki nhỏ bé nằm gọn trong bàn tay của chủ nhân, nó thật là mềm mại và ấm áp, cậu chủ thậm chí không cần dùng đến bộ phận tạo nhiệt nào để có hơi ấm đó. Cả đêm hôm đó, Baekki đã không dám ngủ, baekki sợ rằng khi ngủ rồi thì không còn cơ hội cảm nhận được điều đó lần thứ 2 nữa... Cậu chủ rất hay cười, điều đó làm Baekki thấy rất vui. Dĩ nhiên, baekki biết rằng đó chỉ là do Baekki đã được lập trình để vui theo con người thôi... nhưng dù sao, baekki cũng rất thích điều đó... Chính vì vậy nên Baekki đã tự động ghi lại hình ảnh của cậu chủ bằng đôi mắt của mình để có thể mang ra xem lại mỗi khi ở nhà một mình. Cậu chủ có thấy thất vọng khi mua Baekki về không? Một con robot bị lỗi từ một cửa hàng bán đồ cũ... Nhưng cậu chủ đừng lo, vì em bị lỗi, hãy mang em đến công ty trả lại và cậu chủ sẽ được công ty đền cho một con robot khác. Baekki đã suy nghĩ kĩ rồi, sớm muộn em cũng phải dời xa cậu chủ thôi... chỉ cần Baekki hoạt động, hệ thống tìm kiếm lỗi của công ty sẽ tự động kiểm tra chương trình của Baekki và họ đã xác định được vị trí của em từ 4 năm trước rồi... tháng sau là đến hạn em phải trở về công ty. Không phải là để sửa, không phải là để cài đặt lại, vì lỗi này của em khá nghiêm trọng nên em sẽ bị tiêu hủy... Em buồn quá! Em sợ! Nhưng em không dám nói trước mặt cậu chủ, em định đến ngày cuối cùng sẽ nói nhưng hôm nay chị Nana, chủ nhân cũ của em, đã nói cho cậu chủ rồi... Chị ấy thực sự làm em thấy rất sợ. Em định chui vào trong chiếc hộp đó, nhưng rồi lại thôi. Chủ nhân luôn nói là Baekki phải dũng cảm hơn đúng không...? Nên, Baekki đã đến bên cửa sổ để ngồi. Baekki cảm thấy tiếc nuối điều gì đó, trước khi Baekki đi, baekki sẽ cố gắng nhìn ngắm lại mọi thứ một lần nữa... Những tấm ảnh của chủ nhân, những thước phim mà Baekki tự ghi lại... Baekki đã cất nó rất kĩ trong bộ nhớ đặc biệt của mình. Hôm nay Baekki ngồi để chuyển nó qua bộ nhớ ngoài để tặng lại cho cậu chủ. Giờ đây, dường như baekki đang làm tổn hại tới tình cảm của chủ nhân, mà robot thì không được làm như vậy nên Baekki sẽ xóa tất cả đi để dũng cảm hơn làm việc mà đáng ra mình nên làm từ 4 năm trước..."

-"Baekki à..." Chanyeol nấc lên khi nhìn đến cảnh đó.

Baekhyun mỉm cười:

-"Em đã biết được một bí mật, làm thế nào để một Robot có thể tự giết chính mình, lần trước trong lúc nóng giận với Baekki chị Nana đã buột miệng nói ra..." Baekki chỉ vào cổ tay của mình.

-"Ở đây có một dòng chảy của nhiên liệu cung cấp cho các vi mạch, em sẽ cắt đứt nó... Khi nào nhiên liệu đó chảy hết ra ngoài, trái tim nhân tạo của em sẽ không hoạt động nữa, tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt...không suy nghĩ, không có cảm nhận, như vậy còn hơn là để cho công ty quẳng em xuống lò thiêu phải không chủ nhân?! Em không biết đau nên chủ nhân đừng lo...Xin lỗi chủ nhân, lỗi của em là yêu con người! " Rồi Baekhyun cầm 1 con dao nhỏ rạch 1 đường trên cổ tay mình, những tia nhiên liệu màu hồng nhạt bắt đầu phun ra, mới đầu còn rất mạnh, nhưng chỉ sau 1 lát, tia nhiên liệu chảy ra yếu dần... Sắp cạn nhiên liệu, Baekki mỉm cười nhìn vào máy ghi hình lần cuối rồi đặt nó xuống bàn. Baekki gục xuống mặt bàn, ánh mắt yếu ớt dần. Đôi bàn tay phát sáng vốn là khả năng đặc biệt duy nhất của cậu cũng bị rối loạn, ánh sáng chập chờn mờ nhạt dần rồi vụt tắt...Vậy là chỉ còn có Chanyeol mình gào thét đau đớn trong căn gác trống...

--------------------------------------------------------------------------Hết----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com