Shirogane No Hecaton Kale Silver Hecatoncheires
Từ bên trong lâu đài, cô gái vẫn đang nhìn vào khung cảnh bên ngoài.Thứ duy nhất cô có thể thấy được từ căn phòng đó là một sân tập ở phía sau.Tại đấy chỉ có một số lượng hạn chế người có thể đến.Cô chỉ đơn giản là nhìn và chờ đợi cho đến khi ngày của cô kết thúc.Đây là tất cả những gì về cuộc sống hằng ngày của cô. Cho đến ngày hôm đó, vào thời điểm ấy――
──────***──────
―― Mình đói.
Một tiếng trống bụng rõ to vang lên, cô gái với mái tóc bạc người đang nằm dài trên bàn, ngước lên kinh ngạc. Cô nhìn quanh như không thể tin được rằng đó là âm thanh được phát ra từ cơ thể cô. Tuy nhiên, cô là người duy nhất trong căn phòng tồi tàn này, nơi chỉ có bàn và ghế được đặt xung quanh.
"......Haaa"
Không biết đây là lần thứ mấy cô ấy đã thở dài.Mặc dù cô là con gái của một dòng dõi quý tộc cao cấp. Không, có lẽ nên nói rằng. Cô gái được gọi là Alfe này, không có điểm nào để có thể gắn thêm tên của gia tộc cô ấy vào nữa. Nhà cô, tài sản và tất cả mọi thứ điều đã bị tước đoạt vài tháng trước.
―― Mình thực sự rất đói.
Nhìn xuống lần nữa, cô tiếp tục lặp lại những suy nghĩ tương tự. Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cô phải trải qua loại cảm giác này, Alfe đã ngay lập tức bị cảm giác ấy chi phối.Cô, người đã từng sống một cuộc sống của một quý tộc tại quê hương mình, vậy thì tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.Vào vài tháng trước khi cô rời đi, vị vua của nước láng giềng đã tiến hành xâm chiếm lãnh thổ Đại Công Tước nơi cô ấy đang sống. Có lẽ đã có một số dấu hiệu về việc xâm lược, nhưng cô người được nuôi như một con chim lồng bên trong lâu đài sẽ không bao giờ có thể biết được điều đó.Dù sao thì đối với Alfe thời điểm nó sụp đổ vẫn còn là một bất ngờ. Trong những năm gần đây, đất nước họ đã liên tục bị tấn công bởi người hàng xóm của mình, kẻ vẫn tiếp tục chính sách mở rộng lãnh thổ .Nhưng may mắn thay hoặc cũng có thể là không may, Alfe đã được giải cứu khỏi tòa lâu đài đang bốc cháy bởi một trong các hộ vệ hoàng gia. Nhưng số phận của mẹ, chị gái và gia đình cô thì vẫn không rõ.
―― Claus, anh ta đã đi đâu.
Mặc dù Alfe không biết nhiều về người hộ vệ hoàng gia tên Clause ấy, nhưng anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sau khi sử dụng lối đi bí mật để đưa cô ra khỏi lâu đài và qua mắt những kẻ truy đuổi, nhờ vậy mà giờ đây cô đã có thể đến được thị trấn này, nơi vẫn nằm ngoài tầm ảnh hưởng của nước láng giềng.Cô không biết bằng cách nào nhưng Clause đã tìm được nơi này và sử dụng nó như một nơi ẩn náu. Tuy nhiên, dường như anh ta đã hết tiền vì điều này.Để có thể kiếm thêm ngân sách, và cũng là để thu thập thông tin về mẹ và chị gái cô, anh đã để lại cô một mình trong ngôi nhà này và bắt đầu cuộc hành trình đi thu thập thông tin.
――....Cũng có thể, anh ta sẽ không quay lại nữa.
Khi những suy nghĩ tiêu cực dần xuất hiện trong đầu cô ấy. Cô lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ ấy.Clause đã nói "Tôi chắc chắn sẽ quay trở lại" anh ta đã nói như thế. Nếu cô không cố gắng tin tưởng vào lời hứa đó, thì trái tim cô chắc chắn sẽ tan vỡ.Nhưng ngay cả khi anh ta nói rằng sẽ quay lại, cô vẫn không hề thấy hành lý được chuẩn bị cho một chuyến đi dài ngày. Vậy thì rốt cuộc làm thế nào anh ấy có thể lo cho cuộc sống của mình?Trong cuộc hành trình chạy trốn đến đây Alfe đã trải nghiệm được rất nhiều thứ. Những việc đó đã giúp cô nhận ra rằng cuộc sống bên ngoài không hề dễ dàng như khi cô còn là một quý tộc. Nhưng cũng bởi vậy mà. Cô, người đã để lại tất cả các hoạt động trong cuộc sống của mình cho người hầu trước đây, khi nghĩ về việc cô phải sống một mình trong cả một tuần đã làm cô rơi vào một tâm trạng khá ảm đạm.
".....Trước mắt, mình cần phải chuẩn bị bữa sáng đã"
Alfe lẩm bẩm và đứng dậy.Cô đã ăn những gì mà Clause chuẩn bị vào bữa trưa ngày hôm qua, nhưng cô cũng không hề ăn thêm bất cứ thứ gì kể từ đó. Bây giờ đã được một lúc kể từ khi mặt trời mọc, có lẽ nên gọi đây là ăn tối hơn là ăn sáng.Có bánh mì cứng còn thừa của ngày hôm qua trong bếp. Nhưng chỉ như thế này là không đủ. Cô cần có thêm cả rau và thịt.Điều đầu tiên cô nhận thấy được sau khi rời khỏi lâu đài là tầm quan trọng của thức ăn. Trong thời gian chạy trốn, Clause đã đi xuyên qua những khu rừng và các vùng đất hoang vu hết mức có thể để tránh các tai mắt theo dõi họ. Vì vậy, trong vài tháng cô ở bên anh ta, cô gần như không thể có được một bữa ăn ngon.Khi mà Clause bắt đầu hết các đồ ăn nhanh mà anh mang theo. Cô đã ăn thịt một con thú mà anh ta bắt được. Nhưng không chỉ động vật thôi. Đôi khi cô thậm chí phải ăn cả ma thú và côn trùng.Ngay cả vậy, việc có được thức ăn đã là một điều tuyệt vời. Alfe nghĩ như vậy trong khi đứng trước ổ bánh mì trong bếp. Nhưng không còn tí nguyên liệu nào khác có thể dùng để nấu ăn. Nếu vậy, hẳn là không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra ngoài và mua thêm cả.Khi nghĩ vậy, cô bỗng nhiên nhận ra.
"Tiền...."
Không có tiền. Không, không phải là không có. Khi Clause đi anh đã để lại một số chi phí cho cô sinh hoạt trong thời điểm hiện tại. Nhưng vấn đề là số vàng trong chiếc túi nhỏ đó có giá trị ra sao?Điều thứ hai Alfe phát hiện sau khi rời khỏi lâu đài là tầm quan trọng của tiền bạc.Khi chạy trốn khỏi lâu đài, họ chỉ mang theo một ít tiền trên người. Tuy nhiên tại đây, bất kể ta làm gì trong thị trấn này ta điều được yêu cầu phải trả tiền cho nó. Và số tiền ít ỏi mà Clause đem theo đã giảm dần trong cuộc hành trình của họ.Tuy không phải tự hào gì về điều này, nhưng Alfe chưa từng đi mua sắm bao giờ.Trong cuộc sống trước đây của cô, trước khi cô có thể mong muốn thứ gì thì nó đã xuất hiện ở xung quanh. Cô thậm chí không hề nghĩ về những chiếc váy mà cô đang mặc, đồ trang sức, và các đồ đạc trong phòng cô có giá trị ra sao. Ngược lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy tiền là sau khi cô rời khỏi lâu đài.Alfe không hề biết được số tiền mà Clause để lại có giá trị như thế nào. Đó là điều duy nhất làm cô lo lắng.Có đến hàng chục đồng tiền vàng và bạc trong nhà.Thực sự thì đó là số tiền mà mà một thường dân có thể sống trong 2 năm nếu họ quản lý tốt. Tuy nhiên, cô không có bất cứ kiến thức nào về quản lý ngân sách và các lẽ thường, vì vậy cô đã đưa ra một quyết định khá bất ngờ.
―― Mình cũng cần phải đi kiếm tiền.....
Nếu cô vẫn tiếp tục chờ đợi ở nhà, có lẽ sau khi Clause kiếm được tiền sẽ quay lại không chừng.Nhưng mà, nếu như anh ta không quay lại thì sao?Và ngoài ra, cô không thể dựa dẫm vào người khác mãi mãi. Gia đình cô đã sụp đổ và giờ đây cô không còn là một quý tộc nữa. Cô không thể để bản thân lúc nào cũng cảm nhận như một công chúa được.
"Ngay cả khi đó là mình, thì cũng có thể làm được nếu mình cố gắng!"
Cũng có thể là do cơn đói mà cô chưa từng trải qua trước đây đã làm cản trở suy nghĩ của cô. Mà cô gái giờ đây đã có được một động lực kỳ lạ. Để phục vụ cái dạ dày và cuộc sống của bản thân mình, cô đã lên đường vào thị trấn để tìm một công việc.
──────◇──────
Vẫn còn một thời gian cho đến trưa vậy mà đường phố đã rất đông đúc với vô số quầy bán thức ăn bên đường. Trong khi nhìn quanh các quầy hàng. Alfe nghĩ, chỉ cần nguyên liệu không phải là ma thú hay côn trùng thì là gì cũng được.Sau đó Alfe bắt đầu lại gần một quầy hàng gần đó và quan sát.Trông như đó là một món bánh mì với một ít thịt được đặt bên trong. Ít nhất thì nó cũng không phải là thịt của một con ma thú. Cô hỏi người bán hàng.
"Xin hỏi, món này có giá bao nhiêu?""Eh?.....ah! Sáu xu"
Cậu bé quay sang với câu hỏi của Alfe, sau khi đóng băng tại chỗ một lúc cậu hét to trả lời.
"Vậy à. Vậy thì, tôi lấy một cái""ah, Vâng! Xin đợi một chút"
Sau khi nói như vậy, cậu ta bắt đầu nấu ăn rất khéo léo. Ngoài thịt ra còn có thêm một số loại rau và lá được thêm vào. Phần nước sốt được rưới lên sau cùng đã làm cho chiếc bánh mì trở nên trông rất ngon miệng.
" Cảm ơn vì đã đợi "" Vâng, cảm ơn"
Khi cô bắt đầu lấy tiền từ túi da, cậu bé nói.
" Anou, Ojou-san, đây lần đầu tiên tôi thấy cô, tôi chưa từng thấy cô ở quanh đây. Không biết cô có phải là người dân ở đây không? "".....Không, tôi mới chuyển đến gần đây cùng với anh trai mình"
Khi được ai đó hỏi cô từ đâu đến, thì hãy nói như thế, Clause đã chỉ cô như vậy.
" Ồ, vậy à. Vậy thì cô có muốn đi tham quan thị trấn này chứ, nếu cô muốn tôi sẽ dẫn cô đi? Tôi cũng biết khá rộng ở đây đó."" Không, cảm ơn tôi ổn. Và cậu cũng cần phải trông chừng quầy hàng của mình mà phải không?"
Cậu ấy là một người tốt . Tuy nhiên, cậu cũng có công việc của mình nên Alfe đã từ chối lời đề nghị của cậu ta một cách lịch sự.
" Iya――không hẳn, nếu có thể được cùng uống trà ở đâu đó thì sẽ rất tuyệt... ah, phải rồi! Là tên! Cô có thể cho tôi biết tên được chứ? Tôi là Raul. Còn cô? "Nhưng cậu bé vẫn không từ bỏ và tiếp tục nói.
"Tôi tên Alfe"" Alfe-san à! Đó là một cái tên hay. Tôi vẫn thường hay mở quầy thức ăn tại đây, vì vậy nếu có bất cứ chuyện gì, xin hãy gọi cho tôi!"" Uhm, cảm ơn cậu"
Sau khi nói lời cảm ơn, khi Alfe chuẩn bị rời khỏi quầy hàng, cô bỗng nhớ lại có vài điều mà cô muốn biết.
"..... Phải rồi, hiện tại tôi đang muốn tìm một công việc, không biết Raul-san có góp ý nào không?"" Công việc? Cô ư?"" Vâng, đúng vậy. .... Etou, tôi muốn có thể giúp cho anh trai mình dù chỉ là một chút.""hmm... Tôi ước nếu tôi có thể thuê cô tại quầy hàng của mình thì thật tốt, nhưng tôi không có khả năng để làm vậy. Để xem nào, nếu như là để tìm một công việc trong thị trấn này, thì đó sẽ là Công đoàn mạo hiểm giả hoặc Hội thương mại.... Nhưng không thể nào mà Alfe-san có thể trở thành Mạo hiểm giả được. Rốt cuộc, tôi nghĩ cô tốt nhất nên đến Hội thương mại thì hơn.""Hội thương mại?"
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ này.
" Uhm, Hội thương mại. Nếu như cô muốn kinh doanh thì hãy nhớ đăng ký trước nhé, và ở đấy họ cũng thu thập các lời mời làm việc trong thị trấn. Tôi nghĩ cô sẽ tìm được một công việc tại đó."
Hiểu rồi, không ngờ lại có những nơi thuận tiện như vậy trong thị trấn này. Nếu cứ tiếp tục suy nghĩ như thế này thì sẽ chẳng dẫn đến đâu cả vì vậy trước tiên hãy đến đó đã. Cô quyết định, sau đó cô hỏi cậu đường để đến Hội thương mại.
" Nếu là Hội thương mại thì cô đi thẳng về phía bắc trên đường chính là sẽ thấy. Nó là một tòa nhà lớn. Tôi nghĩ cô sẽ hiểu khi đến nơi."" Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Vậy thì, bây giờ tôi sẽ đi đến đó."
Sau khi nói lời tạm biệt với Raul, Alfe bắt đầu bước đi.
"Cậu đúng là dễ đoán quá đấy. Cậu không thể có được một cô gái với cái lời mời như vậy đâu"
Sau khi Alfe rời đi, người đàn ông ở quầy hàng bên cạnh, người đã theo dõi cuộc trò chuyện của cậu lên tiếng.
"Không, tôi không hề có ý như vậy――"
Raul trả lời với một vẻ mặt khó chịu, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn tiếp tục nói mà không thèm chú ý đến cậu.
"Cậu đúng là biết chọn người đấy. Mặc dù cô bé đó có hơi quá trẻ. Nhưng ta không nghĩ là lại có thế nhìn thấy một người xinh đẹp đến như vậy ở quanh đây. Có lẽ con bé đến từ thành phố xung quanh Thủ đô. Trông con bé cứ như là hoàn toàn tinh khiết vậy""Đã bảo là tôi không hề nghĩ như vậy mà―"
Trong khi cố gắng phủ nhận lời trêu chọc của người đàn ông, Raul suy nghĩ.Đúng vậy, cô ấy chắc chắn là rất xinh đẹp. Mặc dù cậu đã cố phủ nhận nó, nhưng đó không phải là những gì cậu thực sự nghĩ, ngược lại. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu có thể nhìn thấy một cô gái dễ thương đến vậy. Mái tóc bạc mềm mại cùng với đôi mắt Jasper sâu thẳm, cứ như thể ta sẽ bị hút vào chỉ với việc nhìn nó. Với gương mặt được cân bằng một cách hoàn hảo và đến ngay cả dáng đi của cô cũng trông rất đẹp.Mặc dù trang phục cô đang mặc là của dân thường, nhưng lại không hề thấy cô thể hiện một hành vi nào như vậy. Nếu có thể thì mình muốn gặp lại cô ấy một lần nữa. Trong khi suy nghĩ những điều như vậy, cậu bé bắt đầu phục vụ các khách hàng tiếp theo.
──────***──────
―― Mình đói.
Một tiếng trống bụng rõ to vang lên, cô gái với mái tóc bạc người đang nằm dài trên bàn, ngước lên kinh ngạc. Cô nhìn quanh như không thể tin được rằng đó là âm thanh được phát ra từ cơ thể cô. Tuy nhiên, cô là người duy nhất trong căn phòng tồi tàn này, nơi chỉ có bàn và ghế được đặt xung quanh.
"......Haaa"
Không biết đây là lần thứ mấy cô ấy đã thở dài.Mặc dù cô là con gái của một dòng dõi quý tộc cao cấp. Không, có lẽ nên nói rằng. Cô gái được gọi là Alfe này, không có điểm nào để có thể gắn thêm tên của gia tộc cô ấy vào nữa. Nhà cô, tài sản và tất cả mọi thứ điều đã bị tước đoạt vài tháng trước.
―― Mình thực sự rất đói.
Nhìn xuống lần nữa, cô tiếp tục lặp lại những suy nghĩ tương tự. Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cô phải trải qua loại cảm giác này, Alfe đã ngay lập tức bị cảm giác ấy chi phối.Cô, người đã từng sống một cuộc sống của một quý tộc tại quê hương mình, vậy thì tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.Vào vài tháng trước khi cô rời đi, vị vua của nước láng giềng đã tiến hành xâm chiếm lãnh thổ Đại Công Tước nơi cô ấy đang sống. Có lẽ đã có một số dấu hiệu về việc xâm lược, nhưng cô người được nuôi như một con chim lồng bên trong lâu đài sẽ không bao giờ có thể biết được điều đó.Dù sao thì đối với Alfe thời điểm nó sụp đổ vẫn còn là một bất ngờ. Trong những năm gần đây, đất nước họ đã liên tục bị tấn công bởi người hàng xóm của mình, kẻ vẫn tiếp tục chính sách mở rộng lãnh thổ .Nhưng may mắn thay hoặc cũng có thể là không may, Alfe đã được giải cứu khỏi tòa lâu đài đang bốc cháy bởi một trong các hộ vệ hoàng gia. Nhưng số phận của mẹ, chị gái và gia đình cô thì vẫn không rõ.
―― Claus, anh ta đã đi đâu.
Mặc dù Alfe không biết nhiều về người hộ vệ hoàng gia tên Clause ấy, nhưng anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều. Sau khi sử dụng lối đi bí mật để đưa cô ra khỏi lâu đài và qua mắt những kẻ truy đuổi, nhờ vậy mà giờ đây cô đã có thể đến được thị trấn này, nơi vẫn nằm ngoài tầm ảnh hưởng của nước láng giềng.Cô không biết bằng cách nào nhưng Clause đã tìm được nơi này và sử dụng nó như một nơi ẩn náu. Tuy nhiên, dường như anh ta đã hết tiền vì điều này.Để có thể kiếm thêm ngân sách, và cũng là để thu thập thông tin về mẹ và chị gái cô, anh đã để lại cô một mình trong ngôi nhà này và bắt đầu cuộc hành trình đi thu thập thông tin.
――....Cũng có thể, anh ta sẽ không quay lại nữa.
Khi những suy nghĩ tiêu cực dần xuất hiện trong đầu cô ấy. Cô lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ ấy.Clause đã nói "Tôi chắc chắn sẽ quay trở lại" anh ta đã nói như thế. Nếu cô không cố gắng tin tưởng vào lời hứa đó, thì trái tim cô chắc chắn sẽ tan vỡ.Nhưng ngay cả khi anh ta nói rằng sẽ quay lại, cô vẫn không hề thấy hành lý được chuẩn bị cho một chuyến đi dài ngày. Vậy thì rốt cuộc làm thế nào anh ấy có thể lo cho cuộc sống của mình?Trong cuộc hành trình chạy trốn đến đây Alfe đã trải nghiệm được rất nhiều thứ. Những việc đó đã giúp cô nhận ra rằng cuộc sống bên ngoài không hề dễ dàng như khi cô còn là một quý tộc. Nhưng cũng bởi vậy mà. Cô, người đã để lại tất cả các hoạt động trong cuộc sống của mình cho người hầu trước đây, khi nghĩ về việc cô phải sống một mình trong cả một tuần đã làm cô rơi vào một tâm trạng khá ảm đạm.
".....Trước mắt, mình cần phải chuẩn bị bữa sáng đã"
Alfe lẩm bẩm và đứng dậy.Cô đã ăn những gì mà Clause chuẩn bị vào bữa trưa ngày hôm qua, nhưng cô cũng không hề ăn thêm bất cứ thứ gì kể từ đó. Bây giờ đã được một lúc kể từ khi mặt trời mọc, có lẽ nên gọi đây là ăn tối hơn là ăn sáng.Có bánh mì cứng còn thừa của ngày hôm qua trong bếp. Nhưng chỉ như thế này là không đủ. Cô cần có thêm cả rau và thịt.Điều đầu tiên cô nhận thấy được sau khi rời khỏi lâu đài là tầm quan trọng của thức ăn. Trong thời gian chạy trốn, Clause đã đi xuyên qua những khu rừng và các vùng đất hoang vu hết mức có thể để tránh các tai mắt theo dõi họ. Vì vậy, trong vài tháng cô ở bên anh ta, cô gần như không thể có được một bữa ăn ngon.Khi mà Clause bắt đầu hết các đồ ăn nhanh mà anh mang theo. Cô đã ăn thịt một con thú mà anh ta bắt được. Nhưng không chỉ động vật thôi. Đôi khi cô thậm chí phải ăn cả ma thú và côn trùng.Ngay cả vậy, việc có được thức ăn đã là một điều tuyệt vời. Alfe nghĩ như vậy trong khi đứng trước ổ bánh mì trong bếp. Nhưng không còn tí nguyên liệu nào khác có thể dùng để nấu ăn. Nếu vậy, hẳn là không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra ngoài và mua thêm cả.Khi nghĩ vậy, cô bỗng nhiên nhận ra.
"Tiền...."
Không có tiền. Không, không phải là không có. Khi Clause đi anh đã để lại một số chi phí cho cô sinh hoạt trong thời điểm hiện tại. Nhưng vấn đề là số vàng trong chiếc túi nhỏ đó có giá trị ra sao?Điều thứ hai Alfe phát hiện sau khi rời khỏi lâu đài là tầm quan trọng của tiền bạc.Khi chạy trốn khỏi lâu đài, họ chỉ mang theo một ít tiền trên người. Tuy nhiên tại đây, bất kể ta làm gì trong thị trấn này ta điều được yêu cầu phải trả tiền cho nó. Và số tiền ít ỏi mà Clause đem theo đã giảm dần trong cuộc hành trình của họ.Tuy không phải tự hào gì về điều này, nhưng Alfe chưa từng đi mua sắm bao giờ.Trong cuộc sống trước đây của cô, trước khi cô có thể mong muốn thứ gì thì nó đã xuất hiện ở xung quanh. Cô thậm chí không hề nghĩ về những chiếc váy mà cô đang mặc, đồ trang sức, và các đồ đạc trong phòng cô có giá trị ra sao. Ngược lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy tiền là sau khi cô rời khỏi lâu đài.Alfe không hề biết được số tiền mà Clause để lại có giá trị như thế nào. Đó là điều duy nhất làm cô lo lắng.Có đến hàng chục đồng tiền vàng và bạc trong nhà.Thực sự thì đó là số tiền mà mà một thường dân có thể sống trong 2 năm nếu họ quản lý tốt. Tuy nhiên, cô không có bất cứ kiến thức nào về quản lý ngân sách và các lẽ thường, vì vậy cô đã đưa ra một quyết định khá bất ngờ.
―― Mình cũng cần phải đi kiếm tiền.....
Nếu cô vẫn tiếp tục chờ đợi ở nhà, có lẽ sau khi Clause kiếm được tiền sẽ quay lại không chừng.Nhưng mà, nếu như anh ta không quay lại thì sao?Và ngoài ra, cô không thể dựa dẫm vào người khác mãi mãi. Gia đình cô đã sụp đổ và giờ đây cô không còn là một quý tộc nữa. Cô không thể để bản thân lúc nào cũng cảm nhận như một công chúa được.
"Ngay cả khi đó là mình, thì cũng có thể làm được nếu mình cố gắng!"
Cũng có thể là do cơn đói mà cô chưa từng trải qua trước đây đã làm cản trở suy nghĩ của cô. Mà cô gái giờ đây đã có được một động lực kỳ lạ. Để phục vụ cái dạ dày và cuộc sống của bản thân mình, cô đã lên đường vào thị trấn để tìm một công việc.
──────◇──────
――Có nhiều người xung quanh thật.....
Vẫn còn một thời gian cho đến trưa vậy mà đường phố đã rất đông đúc với vô số quầy bán thức ăn bên đường. Trong khi nhìn quanh các quầy hàng. Alfe nghĩ, chỉ cần nguyên liệu không phải là ma thú hay côn trùng thì là gì cũng được.Sau đó Alfe bắt đầu lại gần một quầy hàng gần đó và quan sát.Trông như đó là một món bánh mì với một ít thịt được đặt bên trong. Ít nhất thì nó cũng không phải là thịt của một con ma thú. Cô hỏi người bán hàng.
"Xin hỏi, món này có giá bao nhiêu?""Eh?.....ah! Sáu xu"
Cậu bé quay sang với câu hỏi của Alfe, sau khi đóng băng tại chỗ một lúc cậu hét to trả lời.
"Vậy à. Vậy thì, tôi lấy một cái""ah, Vâng! Xin đợi một chút"
Sau khi nói như vậy, cậu ta bắt đầu nấu ăn rất khéo léo. Ngoài thịt ra còn có thêm một số loại rau và lá được thêm vào. Phần nước sốt được rưới lên sau cùng đã làm cho chiếc bánh mì trở nên trông rất ngon miệng.
" Cảm ơn vì đã đợi "" Vâng, cảm ơn"
Khi cô bắt đầu lấy tiền từ túi da, cậu bé nói.
" Anou, Ojou-san, đây lần đầu tiên tôi thấy cô, tôi chưa từng thấy cô ở quanh đây. Không biết cô có phải là người dân ở đây không? "".....Không, tôi mới chuyển đến gần đây cùng với anh trai mình"
Khi được ai đó hỏi cô từ đâu đến, thì hãy nói như thế, Clause đã chỉ cô như vậy.
" Ồ, vậy à. Vậy thì cô có muốn đi tham quan thị trấn này chứ, nếu cô muốn tôi sẽ dẫn cô đi? Tôi cũng biết khá rộng ở đây đó."" Không, cảm ơn tôi ổn. Và cậu cũng cần phải trông chừng quầy hàng của mình mà phải không?"
Cậu ấy là một người tốt . Tuy nhiên, cậu cũng có công việc của mình nên Alfe đã từ chối lời đề nghị của cậu ta một cách lịch sự.
" Iya――không hẳn, nếu có thể được cùng uống trà ở đâu đó thì sẽ rất tuyệt... ah, phải rồi! Là tên! Cô có thể cho tôi biết tên được chứ? Tôi là Raul. Còn cô? "Nhưng cậu bé vẫn không từ bỏ và tiếp tục nói.
"Tôi tên Alfe"" Alfe-san à! Đó là một cái tên hay. Tôi vẫn thường hay mở quầy thức ăn tại đây, vì vậy nếu có bất cứ chuyện gì, xin hãy gọi cho tôi!"" Uhm, cảm ơn cậu"
Sau khi nói lời cảm ơn, khi Alfe chuẩn bị rời khỏi quầy hàng, cô bỗng nhớ lại có vài điều mà cô muốn biết.
"..... Phải rồi, hiện tại tôi đang muốn tìm một công việc, không biết Raul-san có góp ý nào không?"" Công việc? Cô ư?"" Vâng, đúng vậy. .... Etou, tôi muốn có thể giúp cho anh trai mình dù chỉ là một chút.""hmm... Tôi ước nếu tôi có thể thuê cô tại quầy hàng của mình thì thật tốt, nhưng tôi không có khả năng để làm vậy. Để xem nào, nếu như là để tìm một công việc trong thị trấn này, thì đó sẽ là Công đoàn mạo hiểm giả hoặc Hội thương mại.... Nhưng không thể nào mà Alfe-san có thể trở thành Mạo hiểm giả được. Rốt cuộc, tôi nghĩ cô tốt nhất nên đến Hội thương mại thì hơn.""Hội thương mại?"
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ này.
" Uhm, Hội thương mại. Nếu như cô muốn kinh doanh thì hãy nhớ đăng ký trước nhé, và ở đấy họ cũng thu thập các lời mời làm việc trong thị trấn. Tôi nghĩ cô sẽ tìm được một công việc tại đó."
Hiểu rồi, không ngờ lại có những nơi thuận tiện như vậy trong thị trấn này. Nếu cứ tiếp tục suy nghĩ như thế này thì sẽ chẳng dẫn đến đâu cả vì vậy trước tiên hãy đến đó đã. Cô quyết định, sau đó cô hỏi cậu đường để đến Hội thương mại.
" Nếu là Hội thương mại thì cô đi thẳng về phía bắc trên đường chính là sẽ thấy. Nó là một tòa nhà lớn. Tôi nghĩ cô sẽ hiểu khi đến nơi."" Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Vậy thì, bây giờ tôi sẽ đi đến đó."
Sau khi nói lời tạm biệt với Raul, Alfe bắt đầu bước đi.
"Cậu đúng là dễ đoán quá đấy. Cậu không thể có được một cô gái với cái lời mời như vậy đâu"
Sau khi Alfe rời đi, người đàn ông ở quầy hàng bên cạnh, người đã theo dõi cuộc trò chuyện của cậu lên tiếng.
"Không, tôi không hề có ý như vậy――"
Raul trả lời với một vẻ mặt khó chịu, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn tiếp tục nói mà không thèm chú ý đến cậu.
"Cậu đúng là biết chọn người đấy. Mặc dù cô bé đó có hơi quá trẻ. Nhưng ta không nghĩ là lại có thế nhìn thấy một người xinh đẹp đến như vậy ở quanh đây. Có lẽ con bé đến từ thành phố xung quanh Thủ đô. Trông con bé cứ như là hoàn toàn tinh khiết vậy""Đã bảo là tôi không hề nghĩ như vậy mà―"
Trong khi cố gắng phủ nhận lời trêu chọc của người đàn ông, Raul suy nghĩ.Đúng vậy, cô ấy chắc chắn là rất xinh đẹp. Mặc dù cậu đã cố phủ nhận nó, nhưng đó không phải là những gì cậu thực sự nghĩ, ngược lại. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu có thể nhìn thấy một cô gái dễ thương đến vậy. Mái tóc bạc mềm mại cùng với đôi mắt Jasper sâu thẳm, cứ như thể ta sẽ bị hút vào chỉ với việc nhìn nó. Với gương mặt được cân bằng một cách hoàn hảo và đến ngay cả dáng đi của cô cũng trông rất đẹp.Mặc dù trang phục cô đang mặc là của dân thường, nhưng lại không hề thấy cô thể hiện một hành vi nào như vậy. Nếu có thể thì mình muốn gặp lại cô ấy một lần nữa. Trong khi suy nghĩ những điều như vậy, cậu bé bắt đầu phục vụ các khách hàng tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com